Chỉ cần em tin anh ( phần 3 )


Thì ra anh đã biết tôi lâu đến như vậy. Khi ấy, tôi còn là sinh viên năm 2, CLB của tôi mỗi 2 năm đều tổ chức một cuộc thi hùng biện, đó cũng là hoạt động nổi bật nhất của chúng tôi. Có vẻ chúng tôi không được may mắn vì trong cùng năm, nhiều cuộc thi hùng biện từ các CLB ngoài trường cũng đang rục rịch, nếu muốn giữ được cuộc thi ấy thì chỉ có cách là đổi mới và tăng quy mô. Thế là tất cả chúng tôi lao vào tìm ý tưởng, có những đêm chúng tôi đến nhà nhau bàn kế hoạch, cùng ăn rồi cùng ngủ. Nghĩ lại, đó là những kỷ niệm thật đẹp của tuổi trẻ. Khi đã xây dựng kế hoạch mới hoàn chỉnh, chúng tôi trình bày lên Đoàn trường để xin thêm kinh phí nhưng lại không được vì năm đó Đoàn trường phải chi thêm cho những CLB mới. Chúng tôi chia nhau đi vận động thêm từ các nhà tài trợ bên ngoài. Mặc dù đã nhận được sự giúp đỡ của một số doanh nghiệp nhưng vẫn chưa đủ dù đã cộng thêm số tiền do thầy cô Ban cố vấn và cả mỗi thành viên cùng đóng góp. Cô Mai, cố vấn của CLB chúng tôi, cũng là bạn thân của mẹ, giới thiệu chúng tôi đến gặp một doanh nghiệp là sinh viên cũ của cô, nhưng khi chúng tôi đến, vị giám đốc đó lại đang đi công tác nên chỉ có thể gặp trợ lý của anh ta. Thật may, ý tưởng của chúng tôi đã thuyết phục được nhà tài trợ. Đủ kinh phí, chúng tôi bắt đầu vào việc thực hiện những bước đầu tiên, đấy là đứa con tâm huyết của tất cả chứ không còn đơn thuần là một chương trình nữa. Chúng tôi chăm cho con mình từng chút một, đến những chi tiết nhỏ cũng phải thật chỉnh chu. Ba tháng sau, đêm chung kết diễn ra, người xuất sắc nhất đã giành phần thưởng xứng đáng. Khi những tiếng vỗ tay không còn nữa, khán giả dần ra về, đèn sân khấu cũng đã tắt, chúng tôi ôm nhau và khóc. Đối với thành viên năm nhất, năm hai như tôi, thì đây sẽ mãi là kỹ niệm không bao giờ có thể quên, còn các anh chị năm 3, năm 4, lần này sẽ là những ký ức cuối cùng trước khi khép lại quảng đời sinh viên của mình. Sau cuộc thi, ai trong chúng tôi cũng học được nhiều thứ, ai cũng thấy mình như trưởng thành hơn. Trước đó tôi cũng đã viết mail để mời vị giám đốc kia đến tham dự nhưng lần nữa anh ta lại đi công tác. Vậy mà giờ, anh ta đang ngồi trước mặt tôi đây. Và quan trọng hơn, chuyện học ở thư viện, The Coffee House, phố đi bộ, vậy thật ra anh ta bắt đầu chú ý đến tôi từ khi nào...

- Nhiêu đó đã đủ thuyết phục em chưa, cô gái nhỏ! – Anh lại vuốt lấy mái tóc ngắn lúc này đã được cột lên phân nửa của tôi.

- Còn lần ở công viên, là sao?

- Em lúc nào cũng độc lập, không muốn dựa dẫm vào ai, lúc nào cũng cố gắng kiểm soát mọi thứ. Nếu như anh đến một cách nhẹ nhàng, em sẽ quên anh nhanh chóng thôi. Thế nên, anh đành phải tìm cách làm em bất ngờ.

- Như thế thì có liên quan gì đến chuyện em độc lập hay không độc lập?

- Bởi vì em không thích những gì mà mình không chủ động thế nên chuyện gì đến bất ngờ em sẽ phải suy nghĩ về nó nhiều hơn. Anh nói đúng không?

Anh lại cười, một nụ cười đầy đắc ý, nhưng nụ cười lần này lại mang chút gì đó đáng yêu đến lạ. Người đàn ông này lớn hơn tôi tận 10 tuổi, lúc tôi vừa chào đời thì anh ta đã học, đúng là trước Minh, tôi chẳng khác nào chỉ là một con nhóc mà thôi. Nhìn thấy tôi lúng túng, anh nhanh chóng chuyển đề tài, chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn về cuộc sống, về chuyện đi học, đi làm. Có những lúc cả hai lại cùng im lặng, dường như giữa chúng tôi vẫn còn điều gì đó chưa thật sự rõ ràng, vẫn còn điều khiến cả hai bận lòng, phải, tôi vẫn còn bỏ ngõ câu trả lời cho lời tỏ tình của anh. Đến bản thân tôi cũng không chắc về tình cảm của mình, nếu là anh, chắc tôi sẽ ổn chứ, anh có thật lòng hay chỉ chơi đùa? Anh có ngoại hình, có điều kiện kinh tế, ngoài kia không biết có bao nhiêu cô gái đang mong chờ cơ hội được ngã vào lòng anh. Còn tôi, một con nhóc vẫn còn đang đến trường, đến bản thân cũng chưa lo xong, giữa chúng tôi sẽ chẳng thể lâu dài, rồi anh cũng sẽ nhanh cảm thấy chán với một đứa như tôi mà thôi. Nhìn đồng hồ đã 8h30, chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi Quỳ, nói những lời tạm biệt dành cho nhau như những người bạn bình thường... giữ anh Minh và tôi, nên như thế. Ra khỏi hẻm, đi cùng nhau đến ngã tư đường, mỗi người một hướng, giờ tôi mới thấy đại thi hào Nguyễn Du đã tinh tế đến nhường nào khi viết nên vần thơ: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Dòng xe vẫn ngang dọc đi về, Sài Gòn vốn lúc nào cũng hổi hả như vậy, lỡ buông tay nhau một chút thôi là cũng đủ để lạc nhau rồi.

Về đến nhà, tôi nằm nay xuống chiếc giường bé nhỏ của mình, gác tay lên che mắt và lại bắt đầu nghĩ ngợi về những gì anh Minh nói. Đúng thật, tôi không thể kiểm soát nổi những gì mình không chủ động, cũng vì vậy mà tôi ngại bắt đầu mọi thứ. Đêm đã muộn, không thể lấy đàn ra chơi, tôi cắm tai nghe, bật album guitar của Ghibli Studio và ngồi cạnh khung cửa sổ nhỏ, thả ánh nhìn xuống thành phố về đêm. Sài Gòn không biết ngủ, lúc nào cũng có tiếng xe cộ qua lại, bản thân tôi đã lớn lên ở đây mà vẫn cảm thấy Sài Gòn thật ồn, không khi nào chịu để cho con người ta nghỉ ngơi, nhưng tôi yêu nơi này, nơi có ba tôi, mẹ tôi vẫn đang ngày ngày vun đắp cho tình yêu bé nhỏ của họ, dưới đường kia biết đâu cũng có vài cặp đôi đang nắm tay nhau đi giữa dòng người tấp nập. Những ngôi sao xa nhấp nhíu như đang ra dấu hiệu đồng tình với điều mà tôi đang nghĩ. Còn tôi, giữa lòng thành phố này, có tình yêu của tôi không? Đèn điện thoại sáng lên, "Người dưng" gọi đến, tôi thở một hơi dài rồi ấn nút nghe:

- Minh à, anh xin lỗi, anh không nghĩ việc làm em bất ngờ lại khiến em khó xử đến vậy. Có lẽ bản thân anh cũng không còn đủ kiên nhẫn. Em không cần nghĩ nhiều về anh, anh sẽ chờ, chờ đến một ngày em có thể tin anh thật lòng, tin vào tình yêu của anh. Em ngủ ngon nhé!

- Anh ngủ ngon...

Nghe thấy giọng của anh, tự nhiên tôi lại thấy yên bình, những tâm sự rối bời trong lòng cũng thôi không làm ồn nữa. Tôi vào Facebook, viết vài dòng bâng quơ:

"Sài Gòn ồn ào, Sài Gòn tấp nập khiến con người ta đôi khi muốn nhìn rõ nhau thật khó, huống chi đến vậy nghe thấy nhau để thấu hiểu và yêu thương. Rồi đến cả những ai đã "lỡ" bắt kịp tay nhau giữa nhịp đời hối hả, liệu có đủ sức để giữ chặt hay lại để mặc cho dòng người chen vào và cuốn mỗi người đi một ngả. Có người sẽ kịp nắm lấy một bàn tay khác, nhưng biết đâu cũng có người sẽ mãi cô đơn tìm kiếm nửa trái tim đã vô tình làm lạc đâu mất. Ai đó bảo tình yêu bền chặt, người khác lại nói tình yêu mong manh, quan trọng là chúng ta có thật sự đã yêu "đúng người" và yêu "đúng cách". Không biết có bao nhiêu con người vẫn ngày đêm tìm kiếm tình yêu, nhưng có mấy ai thật sự tìm thấy? Trong khi vẫn có đầy rẫy mảnh tim vụn vỡ như đang thách đố những trái tim vẫn còn vẹn nguyên có đủ cam đảm để trao một nửa "mình" cho ai khác. Nhưng yêu mà còn sợ hy sinh thì đó có phải là tình yêu?

Người ta sống để yêu, chứ đừng yêu để sống nhưng cũng đừng mãi sống mà quên yêu. Bởi lẽ một món ăn chỉ ngon khi nó được nên tròn vị và vừa miệng người thưởng thức mà thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top