Chỉ cần em tin anh ( phần 2 )


Tôi nhìn Minh, anh cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, không biết trông chúng tôi hiện giờ có giống hẹn hò không nhỉ? Cũng trùng hợp thật, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và jeans. Đọc ngôn tình quá nhiều khiến cho tôi thường xuyên chú ý đối với trang phục của người khác chăng? Tôi "dạ" đáp lại câu hỏi của cô chủ quán cùng với nụ cười bẽn lẽn, lần đầu tiên tôi đi cà phê với một người khác giới, lại "soái ca" như thế nữa chứ, làm sao mà không khỏi ngượng. Tôi chỉ thầm mong ánh đèn nơi đây không đủ sáng để anh ấy thấy khuôn mặt đang dần đỏ lên của tôi. Mà tôi cá là thế nào, Minh cũng đã nhìn thấy, bởi vì trong mắt của anh ta thì tôi có khác nào là một con nhóc đâu. Với vẻ ngoài của mình, hẳn anh ta cũng hẹn hò qua không biết bao nhiêu cô rồi. Càng nghĩ, tôi lại càng muốn biết, rốt cuộc về lời tỏ tình hôm đó là như thế nào. Lần nữa, tôi vừa định mở miệng, anh ấy lại bắt lấy cảm xúc của tôi trước:

- Thật ra anh muốn đến đây để nghe em chơi đàn.

- Sao anh biết? Mà thường em chỉ đệm cho khách hát, giờ thì có anh Hoàng chơi thế em tối nay rồi.

- Em đệm cho anh hát nhé, bài "Em ơi", được không?

- Anh hát được thì em đệm được thôi.

Đã nói đến niềm đam mê của mình thì phải tự hào chứ. Thế là tôi hào hứng đi lên, nói nhỏ vào tay của anh Hoàng và ngồi vào quen thuộc. Tôi dạo một đoạn đầu để Minh dễ điều chỉnh giọng, và anh cất giọng hát:

"Em ơi mình đã yêu nhau được mấy tháng rồi?

Em ơi mình đã qua bao nhiêu sóng gió trên đời?

Có mấy đêm anh thức khuya đọc những lá thư em trao đến anh

Em ơi mình đã xa nhau hơn cả tuần rồi!

Đây là valentine đầu tiên, anh và em có nhau, yêu nhau

Sao em không ở đây bên anh lúc này

Đây cà phê nhớ em,

Đây hàng me nhớ em,

Đây Đông Du nhớ em bên anh mỗi khi tan ca

Anh mong sao ngày chóng qua..."

Giọng nói của anh bình thường vốn đã ấm áp lắm rồi, giờ đây anh lại dùng nó để luyến láy theo giai điệu nữa thì làm biết phải làm sao để tả hết sự ngây ngất của người nghe ngồi trong quán. Đã vậy, vừa hát anh lại vừa nhìn tôi bằng ánh mắt như nói rằng lời bái hát cũng là tâm tình của anh. Tôi phải vất vả lắm mới né tránh thành công ánh mắt đang cố bóp ngạt sự bình tĩnh ít ỏi của. Cảm giác ấm cúng từ ánh đèn vàng nhẹ càng khiến không gian trở nên lãng mạn. Cuối cùng tôi hoàn thành nhiệm vụ đầy khó khăn ấy. Khách trong quán dành tràn pháo tay nồng nhiệt dành cho sự kết hợp ngẫu nhiên, đến cả khi về chỗ ngồi, tôi vẫn còn nghe đâu đó tiếng xầm xì về phần trình diễn vừa rồi. Tôi uống lấy một ngụm cà phê để trấn an lại tâm hồn mong manh của mình, cái đắng của cà phê cùng hương thơm đặc trưng đối với tôi cũng mang đến tác dụng như tiếng đàn guitar vậy, đây là thói quen tôi học từ người ba hiện tại của tôi, ông ấy luôn uống cà phê đen và đọc báo mỗi sáng trước khi đi làm, và dĩ nhiên, ông ấy cũng không thêm đường.

- Sao em không uống loại gì khác giống con gái hơn?

- Em thích.

Tôi cười lém lỉnh. Đã đến lúc để tôi đón nhận câu trả lời mà mình luôn mong đợi. Tôi từng vẽ ra trong đầu không biết bao nhiêu là kịch bản, nào là thật sự đó là một trò chơi, hay chỉ là anh ấy nhìn nhầm người, cũng có thể là lời thách đố của những người đàn ông 30 tuổi. Kịch bản cuối cùng là có khả năng xảy ra nhất. Nhưng dù thế nào, tôi cũng đã chuẩn bị tin thần để chấp nhận sự thật: tôi không thể nào là đối tượng của anh Minh. Hít một hơi thật sâu, tôi bắt đầu hỏi:

- Anh Minh, em muốn hỏi về lần đó ở công viên, tại sao là em?

- Vì anh thích. – Anh lại cười một nụ cười đắc ý, có vẻ như việc trêu chọc tôi khiến cho anh ấy hứng thú.

- Em hỏi nghiêm túc thật mà.

- Anh cũng nói thật. Anh thật sự thích em, nếu không muốn nói là yêu em.

- Khoan đã, sao anh dễ dàng nói ra như thế. Em mới gặp anh cách đây nửa tháng.

- Em thích hỏi tại sao nhỉ? Yêu thì không cần lý do, em chỉ cần tin anh là được.

Anh ấy nhìn tôi, vẫn là ánh mắt đầy chân thành, tôi uống thêm một ngụm cà phê khác, vội vàng thay thế hình ảnh của anh trong mắt tôi bằng lọ hoa thạch thảo tím trên bàn và lặng nghe tiếng đàn guitar độc tấu của anh Hoàng. Lọ hoa thạch thảo bé nhỏ cũng như đang nhìn tôi, hỏi tôi đang nghĩ gì, thật ra tôi cũng chẳng mình đang nghĩ gì nữa. Tôi đang say, không phải say cà phê, mà là say nắng, ánh nắng của anh mang đến cho tôi thật dịu dàng. Liệu tôi có thể tin vào tình cảm này? Hình ảnh của mẹ lại hiện lên trong tôi, người phụ nữ nhỏ nhắn luôn giữ một nỗi buồn sâu thẳm dưới đáy mắt. Mẹ tôi, đã vội tin vào tình yêu và lẫm lỡ...

Một mảnh ký ức vượt qua trong đầu tôi, là nhạc chuông điện thoại của anh, tiếng đàn guitar đó, giọng hát đó, không thể nào sai được. Tôi từng đệm đàn cho bạn tôi hát bài này, chỉ duy nhất có một bản ghi âm được thực hiện ở nhà của người bạn đó hồi tầm đầu năm...

- Anh có biết người nào tên Nam không?

- Biết chứ. Em trai anh có một giọng hát lạ đúng không?

- Vậy là lần đó, em đến nhà Nam...

Anh cười hiền và bắt đầu kể lại những lần vô tình chạm mặt của chúng tôi. Lần ở The Coffee House, lần ở phố đi bộ, lần ở thư viện tổng hợp, và nhiều nhất là ở Quỳ. Anh bảo tôi như một nhành hoa thạch thảo, nhỏ bé nhưng mang một vẻ đẹp hoang dại, khiến cho người ta muốn nhìn, muốn nâng niu. Khuôn mặt thanh tú của anh bắt đầu nghiêm túc hơn, mày hơi nhíu lại...

- Cuộc sống anh có đầy đủ tất cả, nên hầu như anh không phải cố gắng để có được điều gì. Còn em thì khác, em không ngừng cố gắng để đạt được điều mình muốn. Kế hoạch cuộc thi đã có sẵn, không đủ kinh phí để chạy, người ta bỏ cuộc còn em vẫn kiên trì đi xin tài trợ. Thi một cuộc thi, lần đầu không đậu, năm sau em lại thi tiếp. Đề tài nghiên cứu khoa học, nhóm em nản, chỉ còn mình em, vậy mà em cũng kiên trì tìm đồng đội mới để hoàn thành. Người ta ra phố đi bộ để chơi, còn em cứ ôm đàn để tập. Em khiến anh nhận ra anh đã quá tự phụ, nếu anh không biết cố gắng, đến những thứ mà anh đang có anh cũng không giữ được...

- Mấy chuyện này...

- Phần lớn là do cô Mai kể anh nghe, anh cũng rất quý cô sinh viên từng gửi cho anh một mail thật dài để cảm ơn công ty đã tài trợ cho cuộc thi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top