Chương 5: Cô nhân viên ngao ngán
Châu An sau 3 tháng thử việc đầy gian nan. Chính thức trở thành nhân viên, lương bổng ở đây cũng khá tốt, tiền thưởng cho nhân viên lại hậu hĩnh trừ việc "ông sếp" lớn của cô không phải là một người dễ mến gì cho lắm ra, thì tất cả mọi thứ ở đây đều khá tốt.
Một ngày của Châu An chỉ quanh đi quẫn lại vài việc đó chính là ăn, ngủ, đi làm và ghẹo gan Đình Nguyên, giám đốc sáng tạo phòng cô.
Cô liên tục mắc lỗi, chẳng hiểu sao, cứ cách ngày, mọi người lại thấy Châu An bị Đình Nguyên mắc một trận rồi đuổi ra ngoài, anh ta xưa giờ luôn khó hiểu, không ngờ cô gái nhỏ tội nghiệp này luôn bị anh ta làm khó.
Châu An vẫn luôn cho rằng, bản thân cô đã luôn tốt đẹp với mọi người, nhưng với anh ta, cô cứ ghim trong lòng một loại thù hận, nhưng loại thù hận đó hiện tại chưa thể trả, bởi vì anh ta là sếp của cô mà. Là người hàng tháng phát tiền lương cho cô, nếu không phải vì vấn đề anh ta là sếp, thì có lẽ với thái độ khó khăn như thế, Châu An cũng đã chẳng nhịn nhục từ lâu.
- Thái độ của cô nhìn tôi như vậy là sao hả?
Anh bắt thóp được khi cô đang lườm anh.
- Không có gì. Hôm nay, mắt tôi đau, nên nhìn hơi lạ.
- Công ty bạc đãi nhân viên lắm sao mà để nhân viên mới làm được 3 tháng mắt đã muốn lác thế này. Để tôi báo cáo sếp tổng, sức khỏe cô không tốt, cần nghỉ ngơi. Tốt nhất cô luôn nghỉ hẵn cũng được.
- Dạ không cần đâu ạ. Mắt của tôi bình thường lại rồi.
Anh vừa nói vừa ký tên, giọng điệu anh ta thật mỉa mai. Cô lấy bảng tài liệu, nhanh chóng rời khỏi đây.
Châu An thở dài, cô cũng sắp tròn 25, mà ngày nào cũng vùi mặt tới tận tối mới về, thời gian đâu mà kiếm bạn trai, mẹ già ở nhà cứ lo con gái bị ế chồng, 25 rồi mà chẳng thấy đứa bạn trai về, cứ sợ cô sẽ sống cô độc tới già, cứ hối thúc cô lấy chồng mãi.
Nói tới lấy chồng, Châu An càng rầu rĩ. Chồng chứ phải rau đâu, đâu phải muốn cái là chạy ra chợ mua là có liền được. Đồng nghiệp cùng công ty, đa số hoa có chủ, không thì cũng chẳng phải "thẳng" cho lắm. Làm sao kiếm bạn trai chung công ty được? Cô cứ thở dài lo lắng. Chẳng biết thế nào khi mà nửa năm mươi rồi vẫn đang còn một mình thế này.
Tiếng gõ bàn làm cô thoát khỏi dòng suy nghĩ. Trước mặt cô, âu phục đen phẳng phiu cùng chiếc cà vạt đỏ sẩm, mùi nước hoa quen thuộc. Chẳng cần nhìn mặt cũng biết là ai. Kính cẩn cúi đầu.
- Sếp cần gì sao không gọi tôi? Lại đích thân long thể ra đây ạ?
Giọng cô nhỏ nhẹ bởi vì dự đoán có chuyện chẳng lành.
- Cô rãnh không?
- Tôi cũng khá bận, nhưng nếu sếp nhờ tôi sẽ làm ạ.
- Tuyệt! Lấy túi đi theo tôi.
Anh ta sải chân bước đi, cô cũng loay hoay chạy theo. Cùng anh ra bãi đỗ xe, anh vào trong xe, còn cô ngơ ngác, đang trong giờ làm, anh lại muốn cùng cô đi đâu? Hay là anh ghét cô quá, muốn chở cô đi ném đâu đó thật xa, đừng quay trở về????
- Sếp ơi, em làm gì sai xin anh động lòng bỏ qua. Anh đừng chở tôi lên núi cao, đảo hoang bỏ tôi lại ở đó.
- Cô nói tào lao gì vậy? Lên xe đi, cô đợi tôi xuống mở cửa mời cô lên hả?
- Dạ không ah.
Cô tót thật nhanh lên xe anh, Châu An rụt rè không biết anh ta đang có âm mưu gì. Trên đường đi anh ta cũng chẳng nói gì cả. Chỉ là anh ta chở cô đến một tòa chung cư, sau đó đổ xe, dẫn cô lên một căn hộ, anh ta mở cửa, nhưng Châu An không dám vào.
- Đứng ngoài đó làm gì?
- Sếp dẫn tôi lên đây làm gì?
- Cô đang nghĩ gì trong đầu đấy? Cô có vào không? Tào lao là giỏi, sao khi làm việc cô không tào lao như vậy đi.
Cô đi vào thấy một đứa bé trai tầm 4-5 tuổi, trắng trẻo và bụ bẫm. Thêm một người phụ nữ xinh đẹp.
- Chị gửi nó ở đây, em chăm hộ chị 3 ngày nay nhé. Chị cảm ơn em trước.
- Chị yên tâm, em thuê bảo mẫu rồi.
Anh ta chỉ sang cô, làm cô trợn tròn mắt, người phụ nữ xinh đẹp kia gật đầu nhìn cô mỉm cười, rồi kéo va li rời đi, trước khi đi cô dặn dò đứa trẻ, sau đó đứa trẻ ở lại cùng cô và anh.
- Chị gái tôi đi công tác gấp ở Sing 3 ngày. Nhờ tôi chăm sóc hộ con trai. Đây là cháu tôi, tên là Bánh Bột. Tôi không thích chăm trẻ, nên 3 ngày nay cô cứ chăm sóc nó, tiền thưởng sẽ có.
Châu An ngớ người.
- Chăm trẻ cũng là việc công ty hả sếp?
- Đây là chìa khóa nhà. Cạnh chung cư có siêu thị. Cô ở đây chăm nó, tạm thời 3 ngày nay tôi cho cô nghỉ ở công ty.
- Sếp ơi, sếp giao việc cho em ở công ty thôi chứ? Sao nay sếp giao cho em cả việc giữ trẻ nữa ạ? Hic.
- Cô có làm không? Cô làm tốt, tôi hứa không mắng cô trong 1 tháng.
- Thật ạ?
Đình Nguyên gật đầu, sau đó gọi Bánh Bột lại, chào hỏi cô.
- Em chào chị.
- Phải gọi là cô, không được gọi chị.
- Không sao. Gọi chị cho trẻ, chị tên An, chào Bánh Bột nhé.
Cô nhận lấy đứa trẻ từ tay Đình Nguyên. Sau đó, anh rời đi, để lại cô bơ vơ ở căn hộ của anh, cùng đứa trẻ xa lạ.
Đứa trẻ này cũng rất biết vâng lời, không nghịch ngợm. Gần tối, trong nhà anh cũng chẳng có gì nấu được, cô ngồi trên ghế sofa, chống cằm ngủ gật. Anh về, đều thấy hai cô cháu đều nằm ngủ, Châu An vật vờ trên ghế, ai đời trông trẻ mà lại ngủ vật vã như thế này.
- Này dậy đi.
Anh gọi cô, cô giật mình, dụi mắt, trời bên ngoài cũng đã tối. Cô hốt hoảng kiếm Bánh Bột, thấy nó nằm khò dưới sàn. Cô cười trừ với anh.
- Anh về rồi thì tôi về đây.
- Cô cùng Bánh Bột ăn gì chưa?
Châu An thật thà lắc đầu. Anh đi tới lay Bánh Bột dậy, thấy cậu về Bánh Bột vui vẻ thức dậy.
- Cậu về rồi ạ?
- Hôm nay con ở nhà với cô ngoan không?
- Có ạ.
- Vậy cậu đứa hai người đi ăn tối nhé. Con thích gì ăn gì nhất?
Sau đó, cả ba người cùng nhau đi ăn. Ngồi nghe cậu cháu họ nói chuyện, Châu An cũng không tiện chêm lời, chỉ lặng lẽ ngồi ăn. Đứa trẻ này ở nhà với cô rất ít nói, không hiểu sao thấy cậu về, nói như sáo ấy, không ngừng nghỉ.
Lúc sau có một đứa trẻ tầm 14-15 tuổi đi bán hoa hồng, cô bé rất lanh miệng, cô đi tới mời Đình Nguyên mua bông. Đình Nguyên lắc đầu, cô bé kia liền nói.
- Hai anh chị nhìn đẹp đôi thế này, thêm đứa trẻ kháu khỉnh như vậy chắc chắn là một gia đình hạnh phúc.
Châu An nghẹn miếng thịt bò giữa cổ, lén nhìn sắc mặt Đình Nguyên. Anh ta là sếp cô, không phải la một gia đình. Loại người mưu cầu hoàn hảo như anh ta, Châu An cũng không muốn đụng, cô chợt cười, thực ra cô không có cửa mới đúng nhỉ? Hihi.
- Bông hồng đỏ có nghĩa là I Love You. Bông hồng màu hồng này có nghĩa là tình yêu nồng nàn. Bông hồng vàng có nghĩa là hãy quan tâm đến anh. Còn bông hồng trắng có nghĩa là tình yêu mãi mãi đấy ạ. Anh với chị là một gia đình rồi, em nghĩ không nên nói I love you bằng bông hồng đỏ nữa, hay anh tặng chị bông hồng trắng đi, có nghĩa là hai người sẽ hạnh phúc với nhau mãi mãi.
Châu An và Bánh bột ngạc nhiên bởi khả năng nói lưu loát của đứa trẻ này, cô còn gật đầu tấm tắc khen rằng đứa bé này sau này sẽ trở thành một nhà Marketting tài tình, còn tính bảo Đình Nguyên nên giữ con bé lại từ bây giờ, biết đâu được tương lai sẽ bùng nổ.
- Thế em gái có bán hoa hồng đen có nghĩa là I hate you không?
Cô bé bán hoa hồng không hiểu câu nói đó của anh. Nghĩ là một câu nói giỡn, nhưng Châu An hiểu. Anh ta ghét cô. Rồi sau đó, Châu An lại thêm bất ngờ hơn là Đình Nguyên mua cho cô bé một đóa hoa hồng vàng, giá có vẻ không rẻ, còn bo hẵn tiền típ. Cô gật gù bảo rằng sau naỳ anh cần bông tặng bạn gái, hãy nhờ cô mua, sau đó nhớ bo cho cô tiền típ sang như vừa nãy nhé.
Lúc ra xe. Anh quăng bó bông lên người cô và bảo.
- Cho cô đấy.
Hôm nay thật nhiên sự kiện ngạc nhiên mém tí nữa Châu An ngoác rách cả miệng.
- Con biết rồi nhé, chị An là bạn gái của cậu. Nên cậu mới bảo chị An đến chơi cùng con, đưa chị An đi ăn, còn mua hoa tặng chị An nữa.
Bánh bột mừng rỡ như vừa phát hiện ra một bí mật nào đó.
- Không phải đâu Bánh bột. Cậu của em là sếp của chị đó. Là người cuối tháng, ôm một thùng tiền, phát cho từng người.
Cô vừa nói vừa miêu tả hành động, còn giả giọng Đình Nguyên khi sai việc cô. Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu, lắc đầu ngao ngán.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top