Chap 3
Qua vài ngày sau, có một ngày Trương Thục Viên cùng Sở Phương Uy ở Lâm gia ăn cơm. “Thục Viên, Hạo Hạo như thế nào còn chưa về?” Ngô Mĩ Lâm hỏi. “Không biết tiểu tử này lại đánh nhau ở đâu rồi! Mặc kệ nó!” Trương Thục Viên tức giận nói. “Đứa nhỏ này, thật sự là làm cho người ta phải lo lắng!” Sở Phương Uy lo lắng nặng nề mà nói. “Nam thiếu niên mà, phải nghịch ngợm chút, chỉ nghịch ngợm lúc nhỏ cũng không sao!” Lâm Kiến Cường an ủi nói. “Cũng không biết nó ở ngoài đã ăn cơm chưa, chắc là phần nó một ít chứ nhỉ ?” Ngô Mĩ Lâm nói. “Đừng phần, nó ở bên ngoài nghịch no rồi !” “Con ăn xong rồi , ba mẹ, cha nuôi mẹ nuôi, mọi người từ từ ăn, con lên gác .” Lâm Nhật Nguyệt sau khi nói với người lớn ở đây một tiếng liền đi lên gác. Chỉ chốc lát sau, Sở Hạo đã trở lại. “Lão ba lão mẹ, cha nuôi mẹ nuôi, chị Nguyệt đâu ạ?” “Ở trên gác , Hạo Hạo, đã ăn cơm chưa?” Ngô Mĩ Lâm hỏi Sở Hạo đang giống như cơn gió chạy vào. “Ăn rồi ạ , con lên gặp Chị Nguyệt!” Vừa nói vừa chạy lên phòng Lâm Nhật Nguyệt ở trên gác. “Này hỗn tiểu tử, vội vã làm gì?” Sở Hạo chạy trên gác còn chưa vào phòng Lâm Nhật Nguyệt mà bắt đầu lớn tiếng ồn ào . “Chị Nguyệt, sao chị không mặc nội y em tặng!” “Phốc!” “Khụ khụ!” “Phốc!” “Khụ khụ!” Vì Sở Hạo lớn tiếng, nên bốn người dưới lầu hiển nhiên đều nghe được lời nói của hắn. Chính là – “Chị Mĩ Lâm, em không nghe lầm chứ ?” Trương Thục Viên ngoáy ngoáy lỗ tai nói với Ngô Mĩ Lâm. “Bà xã, Hạo Hạo nói là nội…… Nội y sao?” Lâm Kiến Cường cũng hướng Ngô Mĩ Lâm chứng thực. “Sẽ không , nhất định là chúng ta nghe lầm rồi!” Sở Phương Uy nói. Nhưng là, trên lầu – “Em ồn ào cái gì?” Nghe Sở Hạo chất vấn, Lâm Nhật Nguyệt nhíu mày nói. “Em hỏi vì sao chị không mặc nội y em tặng?” Cái này thì bốn người dưới lầu xem như nghe rõ rồi chứ, hai mặt nhìn nhau sau đó giống như cơn bão, cả nhóm kéo đến phòng Lâm Nhật Nguyệt. “Tử tiểu tử, con vừa nói cái gì? Cái gì nội y?” Trương Thục Viên nã pháo đầu tiền. “Chính là quà sinh nhật lần trước con đưa cho Chị Nguyệt a!” Sở Hạo ngây ngốc còn không có ý thức được bão táp tiến đến. “Quà sinh nhật là nội y? Không phải là hai chiếc khăn tay sao? Nguyệt Nguyệt?” Ngô Mĩ Lâm nghi hoặc nhìn về phía Lâm Nhật Nguyệt, cô nhớ không lầm a, Nguyệt Nguyệt là nói Hạo Hạo tặng hai chiếc khăn tay, như thế nào một hồi sau lại biến thành nội y ? “Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt?” Trương Thục Viên cũng là vẻ mặt nghi hoặc. Mà ở một bên Sở Phương Uy cùng Lâm Kiến Cường cũng lại nghi hoặc khó hiểu không rõ là chuyện gì đang xảy ra. “Khăn tay cái gì? Con tặng là nội y, nội y có hoa văn hoa cỏ nha !” Không đợi Lâm Nhật Nguyệt trả lời, Sở Hạo lại cường điệu một chút. “Nguyệt Nguyệt?” “Nguyệt Nguyệt?” “Là…… Nội y.” Lâm Nhật Nguyệt không tình nguyện thừa nhận. “Cái gì? Mày cái tiểu tử này có phải không muốn sông hay không? Cư nhiên dám đưa Nguyệt Nguyệt loại đồ này?” Nghe được Lâm Nhật Nguyệt chính mồm thừa nhận, Trương Thục Viên không khỏi nổi trận lôi đình kéo lỗ tai Sở Hạo chửi ầm lên. “Như thế nào không thể đưa? Đây là đồ Chị Nguyệt mỗi ngày đều dùng, con đưa chị ấy một bộ này thì chỗ nào không đúng ?” Sở Hạo nghĩ mãi không hiểu một bộ nội y thì có cái gì quái dị lạ thường đâu? “Còn cố cãi à, chuyện của con gái việc gì đến một tiểu tử như con mà con phải quan tâm?” Sở Phương Uy cũng gia nhập hàng ngũ mắng con. “Chị Nguyệt cũng không mắng con, hai người việc gì phải mắng hăng say vậy a?” “Hạo Hạo, mẹ nuôi hỏi con, con làm sao mà biết Nguyệt Nguyệt không mặc nội y con đưa?” Ngô Mĩ Lâm có chút khẩn trương hỏi Sở Hạo. Đưa là việc nhỏ, hắn làm sao mà biết Lâm Nhật Nguyệt không mặc mới là chuyện lớn! Đúng vậy, cậu ta làm sao mà biết? Lâm Nhật Nguyệt rất tò mò! Mà sau khi nghe được vấn đề Ngô Mĩ Lâm hỏi Sở Hạo, ba người còn lại đều trợn to mắt nhìn Sở Hạo, khẩn trương hề hề chờ cậu trả lời, sợ cậu sẽ nói ra cái gì làm tâm linh yếu ớt của bọn họ bị chấn động mạnh. Nhìn đến biểu tình của mọi người, Lâm Nhật Nguyệt biết bọn họ đang hiểu lầm , điều này sao có thể chứ! “Bởi vì Chị Nguyệt không có phơi nó ra a! Không phơi ra chính là không giặt, không giặt chính là không mặc a!” Sở Hạo ánh mắt liếc nhìn mọi người nói. Phù! Bốn người rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo hoàn hảo! Lâm Kiến Cường cùng Sở Phương Uy còn vụng trộm lấy tay vỗ vỗ ngực thuận khí. “Không đúng a, vậy con làm sao mà biết cỡ của Nguyệt Nguyệt ……?” Lần này là Trương Thục Viên lại ném cái bom. Ba người còn lại vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại lập tức khẩn trương đứng lên. “Đương nhiên là ước lượng a!” “Ước lượng như thế nào ?” Bọn họ rất khẩn trương a! Lâm Kiến Cường thậm chí còn khoa trương lấy tay nắm áo trước ngực, một bộ dáng tùy thời có thể té xỉu. Sở Phương Uy cũng không khá hơn, khẩn trương đến mức lỗ mũi đều lớn. Mà Trương Thục Viên còn lại là vụng trộm đem hai lòng bàn tay xoa xoa, một bộ dáng chuẩn bị tùy thời đấu võ. Chỉ có Ngô Mĩ Lâm nhìn qua góc bình thường một chút. Ở một bên thủy chung không nói được lời nào Lâm Nhật Nguyệt nhìn thấy bộ dáng khôi hài của bốn vị đại nhân cư nhiên có chút chờ mong đáp án của Sở Hạo . “Ước lượng theo nội y cũ của chị Nguyệt a!” Sở Hạo vẫn là ngốc nghếch liếc nhìn bọn họ nói. Nghe xong đáp án Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt rốt cục hiểu được lần đó vì sao lúc ở ban công nhà mình lại nhìn thấy Sở Hạo đang lén lút. “Con làm sao mà có nội y cũ của Nguyệt Nguyệt?” “Ở trên ban công của Chị Nguyệt a!” Bọn họ đang làm gì vậy? Sở Hạo thực sự có chút không rõ. Sau khi nghe được đáp án của Sở Hạo, bốn người đang vô cùng khẩn trương kia cuối cùng là buông xuống một viên huyền tâm (viên huyền tâm: viên thuốc ổn định tinh thần), còn cho nhau cái nhìn thoáng qua, ý bảo đối phương yên tâm. “Lão mẹ, mẹ cầm cây lau nhà của mẹ nuôi làm gì vậy?” Nhìn thấy cây lau nhà trong tay Trương Thục Viên, Sở Hạo nghi hoặc hỏi. “Tử tiểu tử! Mày còn dám hỏi? Mày hại lão mẹ của mày bị giảm bớt vài năm tuổi thọ có biết không hả?” Trương Thục Viên ném cây lau nhà xuống, tức giận nói. Mà ba người còn lại rất là đồng cảm gật đầu. “Con có làm gì đâu, mẹ không phải là đang đến thời mãn kinh chứ? Suốt ngày lải nhải lẩm bẩm !” Sở Hạo mạc danh kỳ diệu* đối Trương Thục Viên nói. mạc danh kỳ diệu nghĩa là có chút không thể hiểu được. “Mày……” “Chị Nguyệt, chị còn không có trả lời em vì sao không mặc nội y em tặng đó?” Không đợi Trương Thục Viên phát hỏa, Sở Hạo lại đem lực chú ý phóng tới trên người Lâm Nhật Nguyệt . “Chị tại sao phải mặc?” Lâm Nhật Nguyệt hỏi ngược lại. “Bởi vì là em tặng cho chị?” “Em tặng chị thì chị nhất định phải mặc hay sao hả?” “Đương nhiên a, đây là em tốn ba tháng tiền tiêu vặt để mua, chị không mặc không chỉ có lãng phí tiền của em mà còn là lãng phí tâm ý của em đó ! Em còn định sang năm đưa chị trọn vẹn một bộ!” (OMG, còn định tặng cả cái… bên dưới =))))))) “Mày tên tiểu tử hỗn đản này! Không bị ăn đòn nên ngứa da đúng không!” Vừa nghe đến Sở Hạo sang năm còn muốn tặng trọn vẹn một bộ, Trương Thục Viên tức điên người cầm cây chổi lau nhà liền hướng Sở Hạo đánh. “A a! Lão mẹ mẹ làm gì vậy? Sao lại đánh con?” Sở Hạo đến bây giờ vẫn còn chưa hiểu được tình huống đang xảy ra. “Mày theo mẹ về! Về sau không cho phép mày được vào phòng Nguyệt Nguyệt nữa! Đi!” Kéo lỗ tai Sở Hạo, Trương Thục Viên một đường đem hắn tha xuống lầu. “Vì sao? Ôi! Lão mẹ mẹ nhẹ chút !” Sở Hạo vẫn là vẻ mặt khó hiểu. Sở Phương Uy áy náy đối vợ chồng Lâm gia cười cười, cũng tùy theo đi trở về. “Nguyệt Nguyệt?” Ngô Mĩ Lâm có chút lo lắng nhìn Lâm Nhật Nguyệt, Lâm Kiến Cường bên cạnh cũng vậy. Lâm Nhật Nguyệt là đứa nhỏ thông minh, Ngô Mĩ Lâm biết cô không giống Sở Hạo, hiểu được vừa rồi bọn họ lo lắng hoài nghi là cái gì. “Con không sao, hai người yên tâm.” Cười cười, Lâm Nhật Nguyệt vẫn là giọng điệu thản nhiên, nhưng mà Ngô Mĩ Lâm biết được trong giọng nói lạnh nhạt của Nguyệt Nguyệt có điều thâm ý, khi đã lý giải làm bà thật yên tâm . “Được, vậy con làm bài tập đi!” “Dạ” Năm nay Sở Hạo cũng lên cao trung ( cao trung tức cấp 3), cậu rất vui vẻ a, lại có thể học cùng một trường với Chị Nguyệt , tan học lại có thể về cùng Chị Nguyệt Lâm Nhật Nguyệt rất không vui vẻ a, qua một năm cuộc sống trường học hơi chút thanh tịnh, hiện tại cũng bị phá hỏng. “Chị Nguyệt, em vào học đây! Nhớ rõ tan học chờ em, chúng ta cùng nhau trở về nha!” Kỳ thật vẫn là Sở Hạo chờ Lâm Nhật Nguyệt , bởi vì chương trình học của cao nhị (cao nhị = lớp 11) tương đối nhiều nên thời gian học sẽ nhiều hơn. Lâm Nhật Nguyệt cũng không trả lời cậu, liền lập tức đi vào phòng học lớp mình. Nếu có thể cô mới không cần cùng cậu ta cùng nhau trở về. Tan học , hôm nay Lâm Nhật Nguyệt một mình về nhà, bên người không có âm thanh gào to của Sở Hạo. Bởi vì hôm nay giáo viên tiếng Anh tạm thời có việc, cho nên cho bọn họ về nhà sớm. Lâm Nhật Nguyệt có chút cảm kích nha! Một mình đi về trên con đường nhỏ, Lâm Nhật Nguyệt hiếm khi được hưởng thụ sự thanh tịnh. Đã sắp vào cuối thu , trên con đường nhỏ kia trải đầy lá cây bạch quả* từ màu lục đáng yêu đến màu hoàng kim xinh đẹp, con ve đậu trên cành mặc một lớp áo màu vàng óng, khi gió thổi qua, lá cây hình quạt màu vàng lượn một vòng rơi xuống, trông vô cùng đẹp mắt. *Cây bạch quả Lâm Nhật Nguyệt thích nhất cây bạch quả vào mùa thu, không có một loại cây mùa thu nào có lá đẹp như cây bạch quả. Không có một lá cây của loại cây nào khi bay xuống có hình thái đẹp bằng cây bạch quả. Người già thường nói cây bạch quả đã có vài trăm năm lịch sử , nó là cây cổ thụ có đặc trưng an tường yên lặng trang nghiêm, nhìn đến nó sẽ làm Lâm Nhật Nguyệt có một loại cảm động, một loại cảm động phát ra từ nội tâm không thể nói rõ. Từ trên đường nhặt lên một mảnh lá cây – như cánh quạt giấy vàng óng đáng yêu, Lâm Nhật Nguyệt cài nó lên tóc. Đúng lúc này một trận gió thu thổi qua, cánh quạt nhỏ từ trên đầu Lâm Nhật Nguyệt uốn lượn bay xuống. Một cách nhẹ nhàng rơi khỏi đầu cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt trẻ trung của cô. Hình ảnh kia rất đẹp, mĩ lệ tới nổi không giống như ở nhân gian. Nhưng là cái gì đẹp quá luôn dễ dàng khiến người ta ghen tị – “A, đây không phải là Băng sơn mĩ nhân lớp 11 sao? Như thế nào một người ở trong này ngẩn người a?” Lâm Nhật Nguyệt đặc biệt im lặng muốn không hấp dẫn chú ý là rất khó . Lâm Nhật Nguyệt nhìn về phía người mang khẩu khí không tốt kia, đó là một học sinh hư hỏng trong trường, rất thích gây chuyện thị phi. Không tính để ý đến nhóm người đó, Lâm Nhật Nguyệt cầm một lá cây Bạch quả cho vào trong cặp, đi về phía trước. “A a! Không để ý tới chúng ta?” Tên cầm đầu thân thủ ngăn lại Lâm Nhật Nguyệt không cho cô đi. “Thế nào tiểu Băng sơn, cười một cái cho chúng ta nhìn xem!” Một tên tà khí nói. “Tránh ra.” Nhẹ nhàng đẩy ra tay đang ngăn ở trước mặt, Lâm Nhật Nguyệt không mang theo cảm tình nói. “Cứ như vậy còn muốn chạy?” Tên cầm đầu kia hiển nhiên không định cứ như vậy để cho Lâm Nhật Nguyệt đi. “Tôi không quen các người.” “Hiện tại không phải sẽ quen sao ? Anh tên là Vệ Lương!” Dáng vẻ lưu manh vươn ngón trỏ gảy cằm Lâm Nhật Nguyệt lên, Vệ Lương nói với cô tên của mình. Kỳ thật Lâm Nhật Nguyệt sao lại không biết tên anh ta là gì? Trong trường học ai mà không biết mấy nhân vật làm cho ngay cả giáo viên cũng không quản được? Bọn họ một người tên là Vệ Lương, một người tên là Trương Thiện, một người tên là Giang Ưu, người và tên rất kỳ lạ. Tên của bọn họ cùng việc bọn họ làm có sự tương phản mãnh liệt. “Tôi không biết.” Vẫn là nhẹ nhàng mà đẩy ra tay đang nâng cằm cô. “Này, cô em cũng nên cho bọn anh một chút mặt mũi chứ!” Ở một bên Giang Ưu nhìn thấy vẻ mặt Lâm Nhật Nguyệt không thèm để ý, có chút thẹn quá thành giận, còn lấy tay đẩy cô một cái. “Tiểu Giang!” Vệ Lương ra tiếng ngăn cản đã không còn kịp rồi, Lâm Nhật Nguyệt trọng tâm không xong ngã ngồi trên mặt đất. “Các người đang làm cái gì!” Đang lúc Vệ Lương muốn giơ tay kéo Lâm Nhật Nguyệt lên, Sở Hạo giống như trận cơn lốc vọt lại đây, đẩy Vệ Lương ra, xô ngã Giang Ưu, chỉ có Trương Thiện ở một bên thủy chung không nói được lời nào may mắn không có bị đụng đến. “Chị Nguyệt, chị không sao chứ?” Thật cẩn thận kéo Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo khẩn trương hỏi. “Không có việc gì.” Lâm Nhật Nguyệt vỗ vỗ bụi trên người. “Các người làm gì? Dám bắt nạt Chị Nguyệt của tôi?” Sau khi nghe được Lâm Nhật Nguyệt nói không có việc gì, Sở Hạo lập tức xoay người hướng ba người kia cái lớn tiếng chất vấn. “Xú tiểu tử, mày không biết chúng tao là ai hả? Cư nhiên dám đối với chúng tao hô to gọi nhỏ?” Giang Ưu mới từ mặt đất đứng lên hung hăng nói. “Ai biết các người là ai a! Tôi cần gì phải biết chứ? Tôi hỏi các người, vì sao bắt nạt Chị Nguyệt của tôi?” Sở Hạo không biết bọn họ là hoàn toàn chính xác , bởi vì hắn trừ bỏ Lâm Nhật Nguyệt những người khác một mực không quan tâm. “Làm sao mà bắt nạt cô ta, chúng tao thích bắt nạt cô ta đó, thế nào?” Nói xong Giang Ưu còn không yếu thế lại đẩy Lâm Nhật Nguyệt bên cạnh Sở Hạo một chút. “Tiểu Giang!” “Hỗn đản!” Nhìn đến Lâm Nhật Nguyệt bị lảo đảo một chút, Sở Hạo đánh về phía Giang Ưu, hai người xoay đánh đứng lên. “Hạo Hạo, không cần đánh nhau.” Nhìn đến hai người giằng co, Lâm Nhật Nguyệt có chút không kiên nhẫn, nghĩ không hiểu học sinh nam vì sao thích đánh nhau như vậy. “Không, ai bảo hắn bắt nạt chị! Hỗn đản, tao đánh chết mày! Xem mày còn dám bắt nạt chị Nguyệt nữa không?” Sở Hạo cố sống cố chết đánh Giang Ưu, mắt thấy Giang Ưu ăn vài quyền của Sở Hạo, dần dần lúc không thể ngăn cản được, Vệ Lương nháy mắt với Trương Thiện, ý bảo hắn gia nhập. “Hạo Hạo, không cần đánh.” Nhìn thấy Trương Thiện cùng Vệ Lương xoay người chuẩn bị đánh, Lâm Nhật Nguyệt bắt đầu có chút lo lắng . Tuy rằng cô không thích Sở Hạo huyên náo cùng phiền toái, nhưng là cô không muốn hắn vì cô mà bị thương tổn a! “Tiểu tử, thật sự có tài nha! Chúng tao cùng chơi đùa với mày!” “Tốt, Các người cùng nhau đến đi!” Nhưng là hai tay làm sao địch nổi sáu tay? Vào lúc Vệ Lương và Trương Thiện cùng tham chiến, Sở Hạo nguyên bản chiếm thượng phong dần dần bị hạ phong , cuối cùng kiệt sức mà ngã xuống. Lâm Nhật Nguyệt có chút bị dọa, cô đã quên kêu dừng tay, đã quên đi kêu người lớn, chính là trơ mắt nhìn Sở Hạo bị đả đảo trên mặt đất. “Xú tiểu tử! Nhớ kỹ chúng ta — Vệ Lương, Trương Thiện, Giang Ưu! Về sau nhìn thấy chúng ta nhớ rõ trốn xa một chút!” Giang Ưu sau khi tự giới thiệu còn không quên đạp Sở Hạo một cước, mà Sở Hạo đã không còn có khí lực đánh trả. . “Tiểu Giang, đủ rồi!” Trương Thiện lên tiếng ngăn cản Giang Ưu. Vệ Lương đi đến chỗ Lâm Nhật Nguyệt. Sở Hạo nằm trên mặt đất nhìn thấy Vệ Lương đi đến chỗ Lâm Nhật Nguyệt, nghĩ rằng bọn họ muốn bắt nạt cô . Không biết lấy ở đâu ra khí lực, Sở Hạo liền đứng dậy, tiến lên chắn trước mặt Lâm Nhật Nguyệt. “Ai dám lại bắt nạt chị Nguyệt của tôi, tôi cùng hắn liều mạng!” Sở Hạo hô lớn tuyên chiến, cũng không thèm để ý mình đã muốn mặt mũi bầm dập, toàn thân bị thương. “Tiểu tử này, xương cốt cũng thật cứng cỏi! Như thế nào, còn không có ăn đủ quyền của chúng tao có phải hay không? Có phải còn muốn ăn đòn nữa không?” “Bang phái của các người, bắt nạt người nhỏ bé yếu đuối thì có gì đặc biệt hơn người ? Còn ‘Lương Thiện Ưu” nữa, về sửa lại tên đi rồi hãy đến!” “Mày nói cái gì?” Vệ Lương ánh mắt biến đổi, hắn ta hận nhất người nào lấy tên hắn ta làm văn. “Nói cái gì, nói các người về đặt lại tên đi!” “Xem ra mày còn chưa ăn đòn đủ!” “Đại ca để cho em!” Giang Ưu không đợi Vệ Lương động thủ liền vọt đi lên, trong tay không biết khi nào lại cầm thêm một con dao gọt hoa quả. “Tiểu Giang! Không thể dùng dao!” Khi Vệ Lương phát hiện trong tay Giang Ưu có dao, muốn giữ chặt hắn ta lại không kịp, chỉ có thể vẫy tay muốn bỏ đi dao trong tay hắn. Mà Sở Hạo nhìn thấy Giang Ưu cầm dao lại đây cũng không tránh né, bởi vì cậu biết nếu như cậu né tránh , Lâm Nhật Nguyệt sẽ là người bị thương, cho nên cậu xoay người ôm lấy Lâm Nhật Nguyệt, đồng thời nói với cô:“Chị Nguyệt em sẽ bảo vệ chị!” “A –” Một tiếng la kinh thiên động quỷ phát ra. “Hạo Hạo!” Lâm Nhật Nguyệt biết hắn nhất định là đã bị đâm. “Mông của tôi!” (cái mông bạn Hạo chuyên bị tấn công =)))) Giúp đỡ Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt nhìn về phía mông của cậu. Hóa ra Giang Ưu bị Vệ Lương xô một cái, cho nên lệch phương hướng và chuyển đến mông Sở Hạo. “Tiểu Giang, sao mày lại dùng dao? Ai cho mày mang dao theo hả ?” Vệ Lương lớn tiếng mắng chửi Giang Ưu, Trương Thiện giật lấy dao trong tay hắn. “Em…. Em……” Giang Ưu làm người khác bị thương hiển nhiên là bị dọa, nhìn chằm chằm mông Sở Hạo đang đổ máu kinh hoàng nói không ra lời. “Em…… Em thật không muốn đâm nó , em chỉ là muốn hù dọa hù dọa nó mà thôi! Thật đó, đại ca!” “Thế này mà là hù dọa sao? Ôi! Mông của tôi! Chị Nguyệt –” Sở Hạo chuyển hướng Lâm Nhật Nguyệt tìm kiếm an ủi. “Chúng ta đi bệnh viện.” “Muốn chúng tôi giúp không?” Vệ Lương nói với Lâm Nhật Nguyệt, hắn cũng không nghĩ tới sẽ có máu đổ như vậy . “Không cần.” Lâm Nhật Nguyệt trong lời nói hàm chứa tức giận, đây là lần đầu tiên cô chân chính cảm thấy tức giận. Vệ Lương nhìn bóng dáng Lâm Nhật Nguyệt, có chút đăm chiêu sờ sờ cằm. Trong bệnh viện. “Oa! Bác sĩ nhẹ tay chút, định làm tôi đau chết à?” “Oa! Ông mưu sát a?” “Oa! Chuẩn bị gây tê được không?” Lâm Nhật Nguyệt nhìn xem bác sĩ đang giúp Sở Hạo xử lý miệng vết thương, Sở Hạo dĩ nhiên làm cho ông ta mất đi sự bình tĩnh của người thấy thuốc. Từ lúc vào bệnh viện đến giờ Sở Hạo miệng không thèm khép lại, ở phòng cấp cứu oa oa hét ầm lên, làm cho nhiều người kinh ngạc nhìn qua, tưởng là đang phát sinh chuyện gì kinh thiên động địa lắm? Kết quả khi biết được Sở Hạo chẳng qua là bị đâm vào mông, liền cười trộm đi về. “Oa! Đã xong chưa đó?” “Xong rồi xỏng rồi!” Cuối cùng cũng băng bó xong, bác sĩ không kiên nhẫn nói. “Ô…… Đau quá!” Ghé vào trên giường bệnh Sở Hạo lần nữa hô đau. “Chị Nguyệt — em đau quá!” Mở miệng, Sở Hạo đáng thương hề hề nhìn Lâm Nhật Nguyệt. “Ngủ một lát đi, tỉnh ngủ sẽ không đau .” Lâm Nhật Nguyệt thản nhiên an ủi hắn. “Được!” Sở Hạo ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, một lát sau liền ngủ giống như heo. Hắn hôm nay thể lực thật là tiêu hao rất lớn, cũng khó trách nhanh như vậy liền đã ngủ. Ngồi ở bên cạnh giường bệnh Lâm Nhật Nguyệt dần dần chìm vào suy nghĩ của mình. Đối với hành động bảo vệ cô hôm nay của Sở Hạo, nói trong lòng cô không cảm động đó là gạt người . Cô biết cậu từ nhỏ liền thích dính lấy cô, đối với cô có một sự thân thiết lạ thường, chính là cô thật không ngờ cậu nhưng lại bảo vệ cô đến như thế, mà ngay cả tính mạng chính mình cũng không cần! Lâm Nhật Nguyệt sẽ không quên lúc cậu bị đánh cho mặt mũi bầm dập đến kiệt sức vẫn cố gắng đứng lên chắn ở trước mặt cô nói với Vệ Lương– ai dám bắt nạt chị Nguyệt của tôi, tôi liền cùng hắn liều mạng! Khẩu khí hết sức quyết đoán, không hề sợ hãi, không chút do dự! Cho tới hôm nay Lâm Nhật Nguyệt mới chính thức hiểu được Sở Hạo là thật lòng xem cô như chị gái, như người thân ruột thịt, mới có thể liều lĩnh bảo vệ như thế! Cô hiểu được ! Thật sự hiểu được ! Nhìn Sở Hạo đang ngủ say, Lâm Nhật Nguyệt trên mặt xuất hiện một chút ôn nhu mỉm cười, thực nhẹ, dịu dàng đến ngay cả chính cô cũng không có phát hiện. Đánh giá cậu, Lâm Nhật Nguyệt phát hiện ra đây là lần đầu tiên thật sự cẩn thận nhìn Sở Hạo như vậy. cậu trưởng thành, thật sự trưởng thành! Đã không còn là bé trai nhỏ bé thích đi theo sau lưng cô nữa rồi. Hiện tại Sở Hạo vóc dáng so với cô cao hơn rất nhiều, hình thể cũng không biết cường tráng so với cô bao nhiêu lần, là nam tử hán có thể vì bảo vệ mình trước người khác mà rất liều lĩnh. Lâm Nhật Nguyệt ánh mắt dừng lại ở trên mặt Sở Hạo, cô nhìn thấy vết sẹo ở trên cằm hắn. Đó là do Sở Hạo năm tuổi ngày ấy ở trong phòng cô ngã sấp xuống đụng đến đống gỗ mà tạo nên. Nói đến vết sẹo này, Lâm Nhật Nguyệt mười năm sau lần đầu tiên cảm thấy áy náy, bởi nó là vì cô mà tạo thành . “Hạo Hạo!” Đúng lúc này, Trương Thục Viên vọt vào phòng bệnh. “Ba mẹ, cha nuôi , mọi người tới rồi à?” Trương Thục Viên hô to làm Lâm Nhật Nguyệt trở lại hiện tại, vừa nói vừa đứng dậy lùi ra sau, để cho Trương Thục Viên đến bên giường xem Sở Hạo. “Hạo Hạo! Con làm sao có thể biến thành như vậy? Buổi sáng ra ngoài không phải hoàn hảo sao?” Nhìn thấy trên mặt Sở Hạo có chỗ bầm tím, Trương Thục Viên hốc mắt nhịn không được đỏ. “Bà xã, em nhẹ chút, không thấy con đang ngủ sao? Đừng đánh thức nó!” Sở Phương Uy nhỏ giọng nói với vợ. “Nguyệt Nguyệt, đây là có chuyện gì?” Lâm Kiến Cường hỏi Lâm Nhật Nguyệt. “Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao Hạo Hạo lại bị đánh thành như vậy?” Ngô Mĩ Lâm cũng hỏi con gái. “Là……” “A — lão ba lão mẹ, mọi người đến đấy à?” Lúc này Sở Hạo tỉnh. “Hạo Hạo, nói cho lão mẹ, là ai đánh con thành như vậy ?” “Lương Thiện Ưu!” “Cái gì Lương Thiện Ưu?” “Chính là ba tên hỗn đản!” “Cái gì? Con một người đánh nhau với ba người?” “Đúng vậy!” “Con a, ngươi không phải đang kể chuyện cười chứ?” Sở Phương Uy có chút hoài nghi lời nói của con, bằng cậu một đứa chỉ một chút đau cũng kêu lại đi một người đánh ba người? “Lão ba ba là có ý gì? Không tin con sao?” Này đả thương lòng tự trọng của Sở Hạo rồi đó! “Chị Nguyệt! Chị nói cho mọi người biết em có phải một người đánh nhau với ba người không!” “Nguyệt Nguyệt?” tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người Lâm Nhật Nguyệt. “Đúng vậy.” “Nghe được chưa?” Sở Hạo đắc ý dào dạt nói. “Con, con thật sự một người đánh nhau với ba người?” Sở Phương Uy vẫn là có như vậy một chút không tin. “Chị Nguyệt đã nói , ba chưa nghe rõ sao?” “Rõ rõ cái gì, Lương Thiện Ưu vì sao muốn đánh con?” Trương Thục Viên hỏi. “Này, lão mẹ, cái gì bọn chúng đánh con? Là con đánh bọn chúng được không?” Hiểu lầm thành bị đánh Sở Hạo phi thường khó chịu. “Được được được, là con đánh bọn chúng. Vậy con vì sao muốn đánh bọn chúng?” “Bởi vì bọn chúng bắt nạt Chị Nguyệt!” “Nguyệt Nguyệt?” “Nguyệt Nguyệt, con không sao chứ?” Nghe được gái cũng liên lụy trong đó, Ngô Mĩ Lâm cùng Lâm Kiến Cường lo lắng nhìn về phía Lâm Nhật Nguyệt. “Con không sao.” Cười cười, Lâm Nhật Nguyệt ý bảo bọn họ yên tâm. “Nói như vậy, con là vì thay Nguyệt Nguyệt xuất đầu mới cùng cái kia cái gì Lương Thiện Ưu đánh nhau ?” Sở Phương Uy hỏi. “Đúng vậy, ai dám bắt nạt Chị Nguyệt, con liền đánh người đó!” Sở Hạo vẻ mặt anh hùng khí khái nói. “Hảo tiểu tử! Làm tốt lắm! Đây mới là điều nam tử hán nên làm!” Sở Phương Uy đối với hành động của con tựa hồ rất vừa lòng, còn vỗ một chút mông Sở Hạo. “A!” Toàn bộ như run lên một chút, nếu Lâm Nhật Nguyệt không hoa mắt, cô còn tưởng như nhìn thấy trên trần nhà có con nhện bị dọa đến rơi xuống, ở giữa không trung múa may. “Ba làm gì vậy, lão ba? Định làm con đau chết hả?” Vỗ về mông, Sở Hạo quát Sở Phương Uy. “Con tiểu tử này, ba đâu có dùng nhiều lực, có đau đến vậy không?” “Cha nuôi, mông Hạo Hạo bị dao đâm một phát.” Lâm Nhật Nguyệt hướng mọi người giải thích vì sao Sở Hạo lại có phản ứng lớn như vậy. Nhưng mà Lâm Nhật Nguyệt cũng bội phục bọn họ, từ lúc bọn họ vào phòng đến bây giờ Sở Hạo vẫn là nằm úp sấp nói chuyện với bọn họ, bọn họ cư nhiên một cái cũng không có hỏi vấn đề này, thật sự là đủ trì độn . “Cái gì? Mông bị đâm? Làm sao có thể? Bị cái gì đâm ? Cho mẹ xem nào!” Vừa nghe đến mông con cũng bị thương, Trương Thục Viên cũng không để ý có người nhiều như vậy ở đây, liền vội vàng việc việc muốn kéo quần Sở Hạo xuống để nhìn vết thương. Ba người còn lại cũng khẩn trương hề hề cúi thấp đầu chuẩn bị nhìn xem mông Sở Hạo. (chết cười mất, triển lãm mông bạn Hạo =))) “Lão mẹ mẹ làm gì vậy? Đã băng bó xong rồi, có cái gì đáng xem!” Sở Hạo túm lưng quần, chết cũng không cho Trương Thục Viên kéo xuống. “Nguyệt Nguyệt?” Nhìn đến Sở Hạo không chịu phối hợp như thế, Trương Thục Viên cũng chỉ có thể hỏi Lâm Nhật Nguyệt . “Bị dao hoa quả đâm , khâu hai mũi, bác sĩ nói không có chuyện gì. Nghỉ ngơi cho tốt là được.” “Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!” Nghe được không có việc gì, Trương Thục Viên nhẹ nhàng thở ra. “Thục Viên Phương Uy, thật sự là ngượng ngùng, vì Nguyệt Nguyệt nhà chị, làm cho Hạo Hạo……” Nhìn đến Sở Hạo vì con gái mình vừa bị đánh vừa bị đâm, Ngô Mĩ Lâm trong lòng thực băn khoăn. “Chị Mĩ Lâm, chị nói gì vậy? Nguyệt Nguyệt cũng giống như con gái em đẻ ra, Hạo Hạo bảo vệ nó là việc đương nhiên , có phải hay không, xú tiểu tử?” Trương Thục Viên cắt ngang lời nói Ngô Mĩ Lâm. “Đương nhiên , con đã nói rồi, ai muốn bắt nạt Chị Nguyệt con liền không thể để người đó được yên.” “Đúng đó, nam tử hán đại trượng phu cho dù là nhìn đến người bên ngoài bị bắt nạt cũng là muốn động thủ nữa là !” Sở Phương Uy là người duy nhất không quên lời tuyên ngôn ‘đại trượng phu’ của ông. Mà một bên Sở Hạo ngầm làm cái mặt quỷ, cậu mới mặc kệ cái gì nam tử hán với cả không nam tử hán! Là Chị Nguyệt nên cậu mới liều mạng, nếu người khác ngay cả nói cậu cũng chả buồn quan tâm đâu! Nhưng mà lời này cậu cũng không dám nói cho lão ba hắn nghe, trừ phi là da ngứa . “Tốt lắm tốt lắm, chúng ta không nên ầm ỹ Hạo Hạo , để cho nó nghỉ ngơi một lúc đi!” Vẫn là Lâm Kiến Cường cẩn thận, nhìn thấy sắc mặt Sở Hạo có chút tái nhợt, liền ngăn cản mọi người không cần nói nữa. “Hạo Hạo, con nghỉ ngơi cho tốt, không cần nói nói , đêm nay lão mẹ ở trong này cùng con!” “Con muốn chị Nguyệt ở với con!” “Con tiểu tử này, Nguyệt Nguyệt hôm nay nhất định đã bị kinh hách , hẳn là sớm một chút trở về nghỉ ngơi, như thế nào ở trong này cùng con?” Trương Thục Viên không chút nghĩ ngợi liền thay Lâm Nhật Nguyệt cự tuyệt . “Không sao đâu, mẹ nuôi, để con ở cùng em đi! Dù sao ngày mai là thứ Bảy, cũng không cần phải đi học.” Mọi người thấy Lâm Nhật Nguyệt chủ động đều có chút ngoài ý muốn, thế nhưng nghĩ đến Sở Hạo là vì cô mới chịu thương, cô chủ động như vậy cũng là hợp tình hợp lý, cho nên cũng không có gì hay ngoài ý muốn . “Đó! Chị Nguyệt cũng đáp ứng rồi, lão mẹ mẹ còn vấn đề gì nữa không?” Sở Hạo bởi vì Lâm Nhật Nguyệt đáp ứng lưu lại cùng cậu mà mừng rỡ như điên. “Vậy được rồi! Nguyệt Nguyệt, nếu có chuyện gì liền gọi điện thoại trở về a!” Trương Thục Viên nhẹ giọng chiếu cố Lâm Nhật Nguyệt. “Nguyệt Nguyệt, cố gắng chăm sóc Hạo Hạo!” Ngô Mĩ Lâm cũng chiếu cố Lâm Nhật Nguyệt. “Dạ, con biết rồi, mọi người yên tâm đi!”
- Chương này ít có ngắn =))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top