Chết Thử!
Sáng thứ bảy, buổi sáng đi học cuối cùng trong tuần, vừa bước đến cửa lớp, tôi đã thấy cái bộ mặt dài như cái bơm của Nhung trên bàn.
- Phong chẳng quan tâm đến tao đâu, cậu ấy trông thật vui vẻ, nhìn tao này, tao thảm hại kinh khủng...- Nhung nói với tôi mà đôi mắt như đang khóc, tay càng nắm chặt cái vòng cổ đang nằm gọn trong lòng bàn tay. Nó với Phong vừa chia tay.
Tôi liếc mắt qua bàn thằng Phong, nó đang kể những câu chuyện cười ngu ngốc và cười một mình trong khi chẳng ai biết đoạn buồn cười là ở chỗ nào...
Bọn ngốc! Chúng nó chia tay vì lý do gì thì tôi không rõ, nhưng tôi dám cá là cái lý do ấy rất vớ vẩn.
Nhung kể cho tôi nhiều thứ, kể rằng hai đứa đã chia tay như thế nào, kể rằng Nhung cảm thấy ra sao, và cũng kể rằng cậu muốn biến mất khỏi thế gian này vài ngày. Để biết rõ tình cảm của Phong, kể về những kỉ niệm của hai đứa, về chứng mất ngủ gần đây của Nhung,...
- Ơ gì cơ? - tôi hỏi.
- Gì chứ? - Nhung nheo mắt nhìn tôi.
- Mày vừa nói gì, nhắc lại xem.
- Tao nói tao bị mất ngủ, mày có để ý không đấy?
- Không , không, trước đó cơ - tôi xua xua tay, trong đầu nảy ra một ý tưởng. - Trước đó, khi tao kể về buổi tam quan của lớp mình á?
- Không, không, mà thôi, quên đi. - Tôi nói, rồi kéo con Thương cũng đang chăm chú lắng nghe Nhung ra một bên. -Mày bị điên à? Để yên tao nghe con Nhung kể chuyện còn an ủi nó! - Thương sốt sắng, mặt nhăn như đít khỉ khi tôi kéo nó ra góc lớp.
- Từ từ nào, cuối giờ qua nhà tao đi, tao có ý này hay cực, nhưng mà phải có mày giúp! Hiểu chưa?
- Gì nữa đây..- Thương hỏi vẻ nghi ngờ
- Gì là gì? Cứ qua thì biết! - tôi nói, giọng bực bội.
***
Hết tiết học, Thương có mặt ở nhà tôi. Ngay lập tức, tôi xồng xộc lôi nó lên phòng, đóng sập cửa lại trước con mắt ngạc nhiên của mẹ...
...
6h chiều, ánh nắng vàng vọt phủ khắp các ngọn cây, những đám mây trắng xốp nhẹ màu hồng và mỡ gà đang sắp bị màn đêm bao phủ.. Tôi chép miệng, nhìn vào màn hình điện thoại, nói với Thương đang đứng ở đằng sau:
-Hàng về!
...
Chuông điện thoại reo làm Phong khó chịu. Phải rồi, có ai không khó chịu khi bản thân đang cố thoát ra khỏi mớ ý ngĩ lộn xộn trong đầu mình thì lại bị cái điện thoại phá đám cơ chứ.
- Alô - tất nhiên với tính cách của mình, Phong vẫn lịch sự trả lời điện thoại.
- Chết rồi mày ơi! cái Nhung, nó nói chán đời, rồi từ trưa đến giờ không thấy nó về nhà nữa, ba mẹ kiếm cũng không thấy, tao và Thương đoán nó ra cái hồ gần khu chung cư nó ở, chỗ chúng mày hay đến ăn kem khi trước ấy, mày ra ngay đi, nó làm gì dại dột thì chết!- Tôi nói dối một lèo, một cách hoàn hảo, chẳng vấp chỗ nào.
Phong hoảng hốt chẳng nói một lời, cậu vớ cái áo khoác vắt vẻo ở đầu giường, lấy xe phi một mạch ra "chỗ hẹn hò xưa" của hai đứa...
Một nơi khác, một thời điểm khác, cụ thể là 6h15 cùng ngày. Nhung đang ôm chân khóc vội bật dậy, chạy ra khỏi nhà, vẫn y nguyên bộ đồ ngủ. Vừa đi, từng dòng tin nhắn của Thương lại vang lên:
"Ba mẹ Phong chưa thấy nó về nhà, gọi cho mấy đứa con trai lớp mình, tụi nó bảo họp nhóm thằng Phong xin về sớm, rồi lúc về thấy nó ở chỗ cái hồ gần nhà mày, tụi nó nghĩ Phong buồn nên mặc kệ, nhưng bây giờ, đã muộn như thế này còn chưa về, tao lo lắm..."
Thương mất đến 15 phút để soạn cái tin nhắn, nó thấy hơi tội lỗi, nhưng rồi cũng tặc lưỡi cho qua, vì dù sao cũng không thể tội lỗi bằng cái đứa phải nói dối trực tiếp...
- 6 giờ 30 đúng, tao căn giờ quá chuẩn luôn! Thương nhăn nhở nói với tôi ngay khi hai nhân vật chính xuất hiện.
- Mà này, tự nhiên tao thấy lo quá, nhỡ hai đứa chẳng những không làm lành mà lại quay ra giận tụi mình thì sao?
- Thì tao với mày chơi với nhau. - nó đáp tỉnh queo, nhưng chẳng hiểu sao, lại làm tôi bớt lo.
Hai nhân vật chính gặp nhau đúng theo kế hoạch của tôi...
***
- Cậu không sao chứ? - Phong mở lời, khuôn mặt Nhung dưới ánh đèn điện và tia nắng hồng hồng của mặt trời, hình như... hơi đỏ.
Nhung giật bắn:
- Không sao! Hả, mà Nhung tưởng, Phong mới là cái đứa "làm sao" chứ?
- Phong làm sao cơ, không phải Nhung định làm gì dại dột à?- Phong ngạc nhiên.
•
Một khoảng không im lặng kéo dài.. Hai con người, hai suy nghĩ, hai ánh mắt..
Bất chợt, dưới khoảng im lặng ấy, trong ánh đèn vàng, vang lên một giọng nói, vẻ như là bực tức lắm:
-Lũ quỷ!
•
- Nó hiểu ra rồi! - Nấp trong bụi rậm, tôi không nhịn được cười, người rung lên bần bật.
Bên cạnh Thương khẽ lẩm bẩm :
-Ú ổ uôi.. biết rồi cơ đấy..
- Ừ, đúng là lũ hâm, mà không bằng hai đứa nào đó..Phong nói, nắm tay Nhung và lén nhìn nó...
Hai đứa cầm tay nhau, ngồi xuống thảm cỏ như trước đây như chúng nó vẫn làm.
Từ phía bụi cây, tôi thấy Nhung đang cười, nụ cười nửa miệng đẹp còn hơn cả nụ cười của nàng Mona Lisa..
- Thương này, khi người ta yêu nhau, người ta sẽ quay lại với nhau nhỉ? - Tôi vu vơ hỏi, ánh mắt hướng về phía đám mây màu ngà đang dần biến mất.
Thương nhìn tôi, cười:
- Từ bao giờ mày bắt đầu sến súa thế, lo kiếm người thương đi thì sẽ biết.
Phải rồi, tôi gật gù...
Người thương sao? Tìm ở đâu cho ra nhỉ???
.:Hà Trang:.
2\9\2015 - 4\9\2015
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top