Chap 5

Chan Yeol bước chầm chậm về phía Kris và Baek Hyun đang đứng, gằng từng chữ một.

“Tại sao hai người lại đi chung với nhau?”

Như biết được tính khí của bạn mình, Kris tới chỗ Chan Yeol đang đứng vỗ vai nói.

“Cùng đường thôi, đừng có nói là đang ghen chứ. Mà cậu cũng hay thật, có ai hành hạ người yêu như cậu không?”

Hất nhẹ tay Kris ra, Chan Yeol kéo Baek Hyun lại gần người mình. “Có liên quan gì tới cậu sao? Tới đây làm cái gì?”

“Cái thằng này, đừng có giận cá chém thớt chứ .Cậu quên tôi là đội trưởng đội bóng rổ à. Thôi không quấy rầy hai người nữa. Tôi vào thay đồ đây.” Kris lắc đầu cười một tiếng, quay người đi về phòng thay đồ.

“Hừ!” Chan Yeol lạnh lùng nói

.

.

.

Chan Yeol đi về phía Baek Hyun lấy chai nước trong tay cậu, khuôn mặt thoải mái đi vài phần.

“Ôi, em yêu. Em biết anh thích uống loại nước này luôn à. Chỉ có em hiểu anh thôi. Anh càng lúc càng yêu em mất rồi.”

“Nói được rồi không cần phải dính sát mặt vô người tôi đâu” Cái tên này hở chút là kiếm cớ đụng chạm vô người cậu làm Baek Hyun sởn hết cả gai ốc lên.

“Hahaha em thật là đáng yêu” Cái tên không biết sống chết kia vẫn cứ liên tục dùng tay chọt chọt vào má Baek Hyun.

Hắn ta không ngừng béo má Baek Hyun, sắc đẹp của cậu không thể bị hủy hoại vì anh ta được.

“Rồi, tôi đem đồ tới cho anh rồi đó. Giờ tôi về được chưa?” Baek Hyun hậm hực quay mặt đi nhưng anh đã nhanh tay hơn lôi cậu lại.

“Làm gì mà về nhà nhanh vậy “người hầu” của tôi. “Người hầu” ở lại xem anh thi đấu đi, xong trận đấu anh có việc muốn nhờ em.” Chan Yeol  nhìn biểu tình trên mặt Baek Hyun, anh có chút thăm dò hỏi.

“Cái gì mà người hầu… Nhưng mà  có phải Kris cũng chơi phải không?” Baek Hyun ngẩng đầu, có chút nghi hoặc nhìn Chan Yeol

“Đúng… em thích cậu ta à” Chan Yeol ảm đạm nhìn Baek Hyun.

“Không… không có… Tôi chỉ hỏi vậy thôi!” Không biết tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt lúc ấy của Chan Yeol, Baek Hyun lại không thể nói thật những lời trong lòng mình. Không lẽ cậu không muốn anh đau lòng.

Khuôn mặt cậu ta sáng rực ngay lập tức. “Vậy mà anh cứ tưởng… Nhìn cậu ta vậy chứ ghê lắm đó!”

“ Người ta thì nói tốt về anh còn anh thì chỉ nghĩ xấu cho người ta. Tôi phải nghi ngờ người xấu là anh mới đúng. Bạn bè gì cái kiểu như anh chứ” Baek Hyun nghĩ thầm trong bụng.

“Thôi mình đi thôi, để anh cầm đồ cho” Chan Yeol cười cười rồi cầm đồ chạy ngay đi, tay phải nắm chặt tay Baek Hyun như sợ cậu đi lạc.

“Anh mà cũng biết nói mấy câu đó sao, hồi nãy anh còn sai khiến tôi đủ thứ mà. Anh lại lên cơn động kinh à.” Tuy nghĩ vậy nhưng mà Baek Hyun vẫn phải nở một nụ cười giả tạo với hắn, cậu muốn an toàn sống qua một tháng này hic ai biểu hắn là chủ nhân của cậu làm chi.

Trận đấu diễn ra rất quyết liệt. Lúc này Kris và Chan Yeol chia làm hai đội, ngồi trên khán đài Baek Hyun nhìn chằm chằm vào hai người, không khí xung quanh khán đài rất sôi động. Tiếng hò hét của các fan girl xung quanh làm cậu nhức đầu, mấy thím này cứ làm như thi đấu đại diện cho quốc gia không bằng. Ui trời cậu nhìn có lầm không đây, có cả mấy bà cô già đi xem nữa, mang cả nồi niêu xoong chảo ra cổ vũ nữa à, mà làm sao mấy ajuma này vô được hay vậy?
À quên quay lại chủ đề là trận đấu ngày hôm nay, hiện nay đội của Kris đang dẫn trước một điểm. Hai người họ là nhân vật chủ chốt của trận đấu, cả hai đều di chuyển thật nhanh trên sân bóng để cướp bóng. Kĩ thuật chơi siêu hạng của họ làm những người xem hoa cả mắt. Trận đấu đã đi vào giai đoạn cao trào nhất, tất cả khán giả đều nhìn không chớp mắt, tập trung tinh thần, khẩn trương xem ván cuối cùng.
Lúc này banh đang trong tay Kris, quả bóng như có nam châm hút chặt vào tay anh. Chan Yeol ép tới, bám chặt vào người Kris làm Kris không thể di chuyển được. Cổ tay Kris xoay lại ném trái banh qua tay bên kia, cúi người xuống chạy nhanh như tên lửa xông thẳng lên, chân trái gập lại, Kris nhảy lên thực hiện một cú ném thật chuẩn đưa bóng vào rổ. Trái bóng lượn một đường thật đẹp trên không chính xác rơi vào rổ.
Tiếng còi báo hiệu kết thúc trận đấu vang lên, cả sân bóng như vỡ òa trong tiếng cổ vũ của các cổ động viên mà Baek Hyun thề rằng cậu là cái đứa hét to nhất. Tất cả mọi người đều bị kĩ thuật siêu đẳng của Kris và Chan Yeol làm cho hoa mắt, tiếng hò hét vang khắp sân.

Chan Yeol chạy đến chỗ Kris. “Đúng là đội trưởng có khác nhỉ, ghê thật.”

Kris cười xòa, lau đi những giọt mồ hôi đang có ý định rơi xuống mắt. “Cậu cũng chơi tốt lắm!”

“Tôi giỏi mà tôi còn thua cậu có nghĩa là cậu giỏi hơn tôi đúng không. Ý cậu là vậy đúng không?” Chan Yeol chớp mắt, sau đó lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, tiếp theo dùng ánh mắt nhu tình như nước nhìn Kris, thâm tình cuồn cuộn nói.

Đẩy nhẹ Chan Yeol, Kris nói. “Này, sao cậu lúc nào cũng nghĩ xấu cho tôi hết vậy?”

“Thôi tôi tới chỗ  người yêu tôi đây, cậu thật là… Hôm nay có người yêu tôi đến xem mà cậu cũng không giữ thể diện cho tôi nữa là sao.” Chan Yeol giả vờ cúi đầu ủ rũ.

Kris bật cười rồi đánh vào vai Chan Yeol. “Cái tên nhóc này… cậu thật là…”

.

.

.

Chan Yeol chạy le te về phía Baek Hyun, hắn ta bày đặt cởi áo khoe thân hình của hắn làm mấy thím fan girls hét ầm ĩ, quả thật… rất nhức đầu a~

“Bé yêu à, mất mặt quá.  Anh thua mất rồi.” Nói rồi lè lưỡi, giả vờ tội nghiệp nhìn Baek Hyun.

“Anh mà cũng biết mất mặt hả?” Cậu ngước lên nhìn bằng nửa con mắt nhìn hắn, cậu chắc chắn mặt cậu lúc đó láo vô cùng tận.

Nhưng anh ta không thèm để ý, anh ta chỉ cười hềnh hệch rồi nói. “Anh chỉ mất mặt với em thôi
mà. Thấy anh bữa nay chơi được không?”

“Cũng không tệ… Xong rồi, giờ tôi về được chưa?”

“Anh có việc cho em đây. Đợi anh đi thay đồ đã” Baek Hyun chưa kịp trả lời thì anh ta đã quay lưng đi rồi.

Trong khi chờ đợi Chan Yeol, Baek Hyun ngồi tưởng tượng ra cảnh hắn phải quỳ xuống chân cậu, mặc quần áo rách rưới ôm chặt chân cậu khóc lóc nói:

“Xin ngài hãy tha thứ cho tôi. Tôi xin nghe theo tất cả mọi mệnh lệnh của ngài.”

Sau đó hắn xúm xít quanh cậu đấm bóp, mang đồ ăn cho cậu… hahaha cậu còn đánh hắn mềm mình nữa. Cậu còn bắt hắn làm trò hề cho mọi người xem nữa, cậu ngồi trên ngai vàng cười thật thõa mãn. Thật là hạnh phúc làm sao. Đang trên mây thì Baek Hyun bị một mùi hương xông lên kéo cậu xuống đất.

“Hôi quá.”  Baek Hyun nhìn xuống cái đống giẻ trong tay Chan Yeol. “Cái gì đây?”

“Về giặt cho anh đi bé yêu, thứ bảy mang cho anh. Anh có trận đấu vào ngày hôm đó… À quên, em đừng có ý định thủ tiêu đồ của anh nha. Nếu em dám anh… anh không chắc là cả trường không thấy tấm hình đó đâu em yêu à!”

“Anh…” Baek Hyun mấp máy môi không nói lên lời.

“Thôi anh có việc rồi, em tự đi về được chứ?” Tại sao hắn không bao giờ nghe cậu nói mà lúc nào cũng tự tiện quyết định rồi. Nhìn xuống cái đống bùi nhùi này,  nếu có lửa ở đây nhất định cậu sẽ thiêu nó cùng với tên Chan Yeol khốn nạn đó. Hức mang về giặt mẹ hỏi Baek Hyun cậu phải trả lời như thế nào đây? Giặt đồ cho trai chắc.

“Girl

I can’t explain what I feel. Ou Oh Yeah

My baby, baby, baby, baby

Yeah~ Yeah”

“Alo ai vậy?”

“Baek Hyun, mình là Lu Han đây. Chuẩn bị lấy quà đi!’’

“Ủa về khi nào vậy?”

“Mình về sáng nay, định qua nhà cậu mà cậu không có ở nhà nên về trước rồi.” Lu Han …
Lu Han là một trong những người bạn thân của Baek Hyun, cậu ấy cũng là người Trung Quốc giống Tao. Cậu ấy học rất giỏi, đã vậy còn rất hòa đồng, hiền lành nên rất được mọi người yêu quý, đâu như Tao chuyên gia gây rắc rối. Mà dĩ nhiên Baek Hyun luôn là cái đứa thường xuyên phải lãnh đạn thay cậu ta.

“Sáng mai mình đem cho. Mà sao hôm nay cậu về trễ vậy, hết giờ học lâu rồi mà. Cậu gặp chuyện gì à?” Lu Han lo lắng hỏi khiến Baek Hyun tự thấy mình cực kì may mắn khi có những người bạn như Lu Han.

“Không, mình có việc trên trường chút thôi mà.” Baek Hyun tỏ vẻ oai phong lẫm liệt nói. “Ngu gì nói việc mình đi làm người hầu chứ.”

END CHAP 5
TBC

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: