13



"Xui gì mà xui tận mạng vậy nè." Jeonghan lê bước kéo theo chiếc vali trên con đường không mấy bằng phẳng, xung quanh thì bao phủ toàn là cây. Cậu sắp không đi nổi nữa rồi.

Đối với người chỉ muốn nằm lười cả ngày trên giường thì đi du lịch đúng là điều bất ngờ, đến Joshua đứa bạn thân cậu còn thấy sốc cơ mà. Nói cho vui vậy thôi chứ dạo gần đây Jeonghan thực sự cảm thấy stress vì công việc nên muốn đi đó đây để giải toả.

Nhưng mọi chuyện có vẻ không mấy suôn sẻ thì phải. Ngay khi đặt chân xuống hòn đảo Jeju xinh đẹp thì trời đã gần tối, Jeonghan quyết định sẽ đi ăn để lấp đầy chiếc rỗng tuếch của mình thì phát hiện ra một sự thật đau lòng CẬU BỊ MẤT VÍ. Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, Jeonghan còn BỊ LẠC ĐƯỜNG.

Nhanh trí gọi điện cho bé Boo- em họ của cậu đang sống trên đảo nhờ trợ giúp, chưa kịp phát định vị thì điện thoại sập nguồn.

Đúng là bi kịch.

Jeonghan ngửa cổ lên trời muốn chửi thề, chuyến đi giải tỏa stress hay khiến cậu stress hơn đây. Cảm nhận được những hạt mưa lất phất trên da mặt, Jeonghan thấy mình tiêu thật rồi.
____

"Anh gì đó ơi làm ơn cho tôi hỏi chút."
Jeonghan thở hồng hộc, tay chống xuống đầu gối, cố gắng điều hoà nhịp thở do đuổi theo người phía trước.

"Có chuyện gì sao ?" Chàng trai quay đầu, cất tiếng hỏi lại.

"Anh có thể cho tôi mượn điện thoại chút không? Tôi bị lạc đường ㅠㅠ."

Không khó để nhận ra nét bối rối trên gương mặt chàng trai trẻ, anh đưa tay gãi gãi đầu.

"Thật ngại quá tôi không đem theo điện thoại ở đây."

Vậy là phải ngủ ngoài đường thật sao.

Jeonghan có chút tủi thân mà xịu mặt. Nhận ra nét thất vọng của người kia, Seungcheol mạnh dạn hỏi.

"Không biết đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"

Jeonghan thở dài thuật lại sự tình.
Seungcheol nghe vậy mà mủi lòng, nhìn một lượt từ đầu đến chân người kia chắc hẳn không phải người xấu đâu ha.

"Nếu cậu không ngại có thể ở lại chỗ tôi." Seungcheol đề nghị. Và không mất một giây để suy nghĩ, Jeonghan gật đầu lia lịa, cậu quá mệt rồi.

Anh đúng là đấng cứu thế của đời tôi. .

Này Jeonghan à, sao dễ tin người vậy hả?

Trời bắt đầu mưa nặng hạt, Seungcheol tay cầm theo vali của Jeonghan, thúc giục cậu đi nhanh hơn. Hai bóng lưng một lớn một nhỏ sánh đôi biến mất trong màn mưa.
_____

"Đây là căn hộ tôi thuê nên hơi hẹp cậu thông cảm nhé." Seungcheol nhanh tay nhấn mật khẩu, mời cậu trai đứng sau vào nhà. Nước mưa làm cả hai ướt như chuột lột, bộ dạng trông khó coi hết sức.

"Anh đã có lòng tốt cho tôi ở nhờ sao tôi dám phàn nàn được chứ. " Cậu cười cảm kích. Thực sự có chỗ nghỉ với Jeonghan đêm nay đã là may mắn lắm rồi.

"Ọttt..."

Một âm thanh nào đó cắt ngang lời nói của cậu, không gì khác chính là tiếng bụng của Jeonghan bắt đầu kêu gào biểu tình.

Ngại chết mất.

"Cậu có muốn ăn chút gì đó không ?"
Seungcheol tinh tế mà hỏi ý cậu.

Jeonghan xoa xoa mũi, ngại ngùng gật đầu. Kì thực cậu đang đói lả cả người.

Nở một nụ cười hài lòng, anh nói tiếp

"Tôi sẽ nấu rất nhanh thôi nhưng trước tiên cậu cần phải đi tắm đã." Dứt lời, Seungcheol chạy lên lầu thay bộ đồ đã ướt nhẹp ra, sau đó mở tủ lấy tạm bộ pijama của anh mang xuống cho cậu.

Lúc Jeonghan tắm xong quay trở lại bếp nhìn bóng lưng bận bịu nấu nướng trong lòng có chút ấm áp. Jeonghan cũng rất ngoan, rất tự giác mà chuẩn bị bát đũa cho cả hai.

Món ăn rất nhanh đc bày lên, tuy đơn giản nhưng Jeonghan mê lắm. Anh còn chu đáo chuẩn bị sẵn một tách trà gừng mật ong để cậu uống cho ấm bụng. Điều đó làm Jeonghan cảm động không thôi. Một người lạ mà còn đối xử tốt với cậu như vậy. Trong lúc dùng bữa hai người có trò chuyện một chút.

"Quên mất chưa giới thiệu, tôi là Choi Seungcheol 28 tuổi, quê ở Daegu đã chuyển lên Seoul sống. Còn đây là căn hộ tôi thuê khi đang công tác ở Jeju."

"Đã thất lễ rồi, em là Yoon Jeonghan 24 tuổi, là người Seoul" ngắt một chút, Jeonghan tiếp tục "hôm nay cảm ơn anh rất nhiều."

"Chuyện nên làm mà." Seungcheol xua xua tay, giọng nói mang theo ý cười.

Không khí diễn ra vô cùng tự nhiên.

Bữa ăn kết thúc, Seungcheol bảo cậu ra phòng khách nghỉ ngơi để anh rửa bát cho nhưng cậu nhất quyết không chịu. Dù gì thì người ta đã nấu cho ăn thì phải phụ gì đó chứ. Nếu không cậu sẽ áy náy lắm. Anh đành chịu thua mà lặng rời khỏi bếp.

Jeonghan úp chiếc bát cuối cùng lên kệ, lau sơ đôi tay còn ướt nước vào cái khăn nhỏ, sau đó tiến lại ngồi lên sofa cùng anh, xem một chương trình truyền hình trên TV đến 11 giờ. Cậu bắt đầu lờ đờ không mở nổi mắt.

Buồn ngủ quá.

Seungcheol tinh ý quan sát cậu rồi lén đi vào phòng ngủ. Bên này Jeonghan nhắm mắt, bắt đầu chìm vào giấc mộng.

Ít ra thì ngày hôm nay cũng không tệ như cậu nghĩ.

Lúc Seungcheol bước ra trên tay cầm  theo chăn và gối, định bụng sẽ nhường chiếc giường duy nhất trong nhà cho Jeonghan nhưng thấy cậu đã ngủ quên mất. Anh bước lại nâng đầu cậu lên thật nhẹ nhàng, cẩn thận lót chiếc gối mềm mại xuống, phủ chăn kín người cậu.

Ngủ ngon, Jeonghan.

____

Tám giờ sáng hôm sau, Jeonghan tỉnh dậy mơ màng dụi dụi mắt, hôm qua cậu ngủ quên sao?

Chộp lấy chiếc điện thoại được sạc đầy pin từ ổ cắm, Jeonghan nhanh chóng mở nguồn lên. Toàn bộ là cuộc gọi nhỡ của bé Boo, chắc hẳn thằng nhóc lo cho anh lắm. Không chần chờ nhấn phím gọi, bên kia ngay lập tức sổ ra một tràng.

"Jeonghan-hyung anh còn sống không?"

Cái thằng nhóc này.

"Làm em thất vọng rồi. Anh mày vẫn tốt số lắm." Jeonghan lém lỉnh trả lời.

"Em lo cho hyung lắm đó. Em đi tìm hyung, rồi gọi điện mãi mà hyung không nghe."

"Hyung cảm ơn bé Boo nhiều."

"Mà giờ anh đang ở đâu thế?" Seungkwan thắc mắc.

"Có gì anh gửi địa chỉ cho ha. Lát nữa tới đón anh."

"Vâng hyung." Seungkwan gật đầu cứ như thể hyung của cậu đang ở trước mặt vậy.

"Ngoan lắm. Giờ thì anh cúp máy đây." Jeonghan ngả lưng xuống sofa lướt điện thoại được một lúc thì cánh cửa phòng ngủ bật mở. Seungcheol vẫn còn hơi ngái ngủ, thấy Jeonghan đã thức giấc bèn cất tiếng

"Chào buổi sáng Jeonghan."

"Sớm tốt Seungcheol-hyung."

Hai người vừa nhìn thấy đối phương lập tức kéo theo nụ cười. Mới quen biết hôm qua mà sao cảm thấy thân thuộc quá chừng.

Thời gian vệ sinh cá nhân qua đi, Seungcheol và Jeonghan đang cùng nhau ngồi dùng bữa sáng.

"Vậy Jeonghan hôm nay có dự định gì chưa ?"

"Em vừa nhờ thằng nhóc em họ tới đón rồi ạ."

Ầy còn muốn mời em ấy đi chơi mà.

Seungcheol cười cười, có chút tiếc nuối.

"Vậy ta trao đổi SNS nhé."

"Rất sẵn lòng Seungcheol-hyung." Jeonghan thấy anh chủ động xin phương thức liên lạc hơi ngạc nhiên, rồi vui vẻ cười tít mắt.
_____

"Hẹn gặp lại anh sau nhé, hyung. Một lần nữa cảm ơn anh nhiều lắm." Jeonghan cúi người tạm biệt anh.

"Không cần khách sáo vậy đâu, chúc em có chuyến đi vui nhé." Seungcheol dịu dàng nhìn cậu.

Tiễn Jeonghan ra ngoài, Seungcheol lưu luyến nhìn theo chiếc xe đã chạy xa tít. Seungkwan qua gương chiếu hậu thấy Seungcheol vẫn đang dõi theo hai người, không khỏi tò mò hỏi Jeonghan.

"Hyung, anh ấy là ai vậy ?"

Cậu chỉ cười mà không đáp. Gác lại mọi chuyện Jeonghan tận hưởng kỳ nghỉ thôi nàooo.

_____

Seungcheol trở lại Seoul sau chuyến công tác Jeju dài hai tháng, còn Jeonghan về Seoul lâu rồi, cậu chỉ đi Jeju có hơn một tuần thôi. Qua dạo đó, cả hai vẫn thường hay tương tác qua lại. Đơn giản chỉ là những tin nhắn hỏi thăm nhưng mỗi khi thấy đều bất giác mà mỉm cười.

"Jeonghan em có đang bận gì không?" Seungcheol vừa tan tầm, anh yên vị trong xe, vừa đeo headphone liền gọi điện cho cậu.

"Đúng lúc em tan làm, có việc gì không hyung?" Jeonghan khúc khích. Nghe thấy giọng nói của anh không nhịn được liền vui vẻ.

"Gặp nhau chút nhé. Anh tới đón em." Hai tháng không gặp anh có chút nhớ cậu rồi.

"Vinh hạnh cho em quá, được anh đẹp trai rủ đi chơi."Cậu buông câu bông đùa, còn cố ý kéo dài giọng.

"Là vinh hạnh cho anh mới phải."

Thỏ ngốc còn biết trêu anh này.
_____

"Trông hôm nay Seungcheolie-hyung có vẻ vui nhỉ ?" Jeonghan thấy anh cứ tủm tỉm cười cả buổi trời.

"Đương nhiên rồi, do anh vừa kí được hợp đồng lớn đó mà." Seungcheol nâng cốc bia mát lạnh lên uống một ngụm.

Thực ra nguyên nhân anh vui hơn cả vớ được hợp đồng béo bở là do người ngồi đối diện anh chứ đâu. Chỉ là ý nghĩ thôi chứ anh không dám nói ra đâu, sợ doạ thỏ chạy đi mất.

Một người thích tâm sự, một người giỏi lắng nghe, hai người cứ đơn giản mà ở bên cạnh nhau, hoà hợp, yên bình đến lạ tựa như hai mảnh ghép vô cùng vừa vặn.

Nếu ai hỏi Seungcheol cảm giác khi bên cạnh Jeonghan là gì ? Anh sẽ không ngần ngại trả lời Là cảm giác muốn che chở, bảo bọc người kia. Còn Jeonghan thì sao ? Khi bên anh cảm giác vô cùng an toàn, thoải mái, giống như gia đình vậy.
_____

Sau hơn một năm đò đưa qua lại thì Seungcheol ngỏ ý muốn ở bên cạnh quan tâm, chăm sóc Jeonghan với tư cách là người yêu và điều hiển nhiên là cậu đồng ý.

"Jeonghanie, chúng ta ở bên nhau nhé. "

"Đương nhiên rồi, Cheolie của em."

_____

Hiện tại Jeonghan đã chuyển đến sống với Seungcheol. Hai người còn nuôi một bé cún dòng coton de tuléar, bé con có bộ lông trắng mềm trông hệt như một cục bông nhỏ. Jeonghan đặt tên bé là Kkuma (khoai lang). Seungcheol nghe xong có chút buồn cười, nhưng vì quá u mê nên dung túng cho người thương.

Để con phải chịu uỷ khuất rồi Kkuma à.

"Cheol anh có muốn đi dạo cùng em và Kkuma không ?" Jeonghan hớn hở nhào vào lòng anh. Hôm nay là cuối tuần nên cả hai muốn giành thời gian bên nhau nhiều chút. Hôn nhẹ lên mái tóc nâu bồng bềnh, Seungcheol nhéo nhéo cặp má mềm mịn của cậu.

"Em biết là anh không thể từ chối điều gì từ em mà."

"Dẻo miệng." Jeonghan ngại ngại đấm yêu anh, sau đó rướn người thơm má ai kia một cái.

Em bé Kkuma nay phấn khích lắm cứ chạy loanh quanh dưới chân cả hai. Quên chưa khoe cô chú, bé vừa được ba nhỏ cột một chỏm tóc bé xíu và thắt nơ lại cưng ơi là cưng, rồi được hai ba cùng dắt đi dạo nữa.

Kkuma yêu hai ba nhiều (o'▽'o)
_____

Trong công viên, hai người một lớn một nhỏ dắt theo bé cún đi dạo. Được một lúc người nhỏ hơn dở thói nhõng nhẽo bắt người lớn hơn cõng. Seungcheol cúi thấp người để Jeonghan leo lên lưng, vòng tay giữ đùi cậu cho khỏi ngã rồi bước đi. Cậu được cõng thì vui lắm cứ đung đưa chân miết thôi. Trông vậy chứ Jeonghanie của anh vẫn còn trẻ con lắm, thích làm nũng với anh còn hơn cả con gái Kkuma cơ.
Nhưng hai người có để quên gì không vậy ạ ??

Ba lớn ba nhỏ ơi chờ Kkuma với. Kkuma chạy theo không có kịp. (ᗒᗣᗕ)՞

Không phải chap mới đâu, mình chỉ muốn gộp fic "Duyên" vào đây thuii.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top