10. True?

Sau gần một tháng nằm viện, cuối cùng thì JeongHan cũng có thể xuất viện mặc cho SeungCheol nằng nặc ép cậu phải ở lại đó ít nhất hai tuần nữa mới an tâm. Nhìn SeungCheol thay đổi như vậy khiến cậu không khỏi ngạc nhiên, nhưng cũng chẳng mấy bận tâm nữa, khi người cậu dành cả hai năm trời để theo đuổi cuối cùng cũng chấp nhận cậu. Điều đó khiến JeongHan thật sự rất hạnh phúc.

SeungCheol cùng JeongHan quyết định đi về ngoại ô để thăm trại mồ côi nơi JeongHan từng lớn lên. Lúc đầu anh kiên quyết phản đối bảo rằng cậu cần được nghỉ ngơi, đến khi JeongHan trưng ra đôi mắt long lanh cùng với nụ hôn nhẹ nơi khoé môi anh, SeungCheol thấy tim mình mềm nhũn ra, và anh chịu thua. Dù sao JeongHan nói cũng có lí, hơn một năm rồi cậu cậu chưa quay về thăm trại mồ côi, chắc mấy sơ với mấy đứa nhỏ nhớ cậu dữ lắm. SeungCheol cũng muốn biết trước đây người yêu mình đồng ý như thế nào, chỉ là anh không an tâm về sức khoẻ của JeongHan thôi. Nhưng khi được cậu chủ động tặng cho một cái hôn ngay miệng, anh biết mình đã hời rồi, hời to.

Chuyến tàu kéo dài hơn ba mươi phút, không quá lâu, cả hai đã đến được nơi cần đến. Vùng ngoại ô này là nơi JeongHan lớn lên, thảo nào nó giống hệt cậu. An yên, trong trẻo, nhẹ nhàng. SeungCheol không biết làm sao mới có thể tả hết cái đẹp nơi đây. Hoặc có lẽ nơi đây không đẹp đến vậy, chỉ là anh cảm thấy rất hạnh phúc vì mọi chuyện gần đây diễn ra rất thuận lợi, thật sự có Yoon JeongHan đang tay trong tay, cùng anh.

Cả hai cuốc bộ khoảng năm phút nữa, sau khi đi qua ba chỗ rẽ trái và một chỗ rẽ phải, lần đầu tiên SeungCheol nhìn thấy cô nhi viện trong đời.

JeongHan không kiềm được mà chạy thật nhanh vào, không quên dắt tay anh theo sau. Nơi đây không quá rộng lớn, nhưng đủ để nuôi gần bốn mươi đứa trẻ, theo lời JeongHan kể, với sự chăm sóc của ba sơ. Cậu được nhận nuôi từ những ngày còn bập bẹ tập nói, là một trong những đứa bé lâu năm và trưởng thành nhất bọn. Các sơ đã nuôi nấng cậu gần mười lăm năm, cũng có nhiều gia đình muốn nhận nuôi nhưng JeongHan lẫn các sơ đều không nỡ đồng ý. Tình cảm giữa họ thân thiết như ruột thịt. Đến khi JeongHan tròn mười lăm tuổi, khi đó người chú bên Mĩ có quay về nhận cháu và bảo chu cấp cho JeongHan, và thế là cậu tự mình lên thành phố, sống bằng tiền chu cấp của chú lẫn đi làm thêm.

"Con về rồi ạ." JeongHan nói to, câu chữ bình thường như các SeungCheol hay nói với bố mẹ mỗi khi đi đâu về. Sao anh nghe giọng cậu còn hạnh phúc hơn cả anh khi trở về chính gia đình của mình thế này?

Các sơ nghe tiếng cậu ngay lập tức ngừng tay chạy ra. Khi thấy cậu, khỏi phải nói họ vui mừng đến mức nào.

"JeongHan về hả con. Lâu rồi không gặp nhìn con lớn quá." Một vị sơ trông lớn tuổi nhất với mái tóc bạc phơ đang vuốt tóc cậu.

"Sau lâu rồi không về đây thăm chúng ta? Mấy đứa nhỏ nhớ con lắm. Con có chuyện gì sao?" Một sơ khác nhỏ hơn đòi lấy túi từ tay JeongHan để xách hộ nhưng cậu từ chối. Anh nghe câu hỏi mà cảm thấy có lỗi vô cùng. Chính anh đã khiến cậu chìm vào một giấc ngủ dài, khiến cho mọi người trong cô nhi viện đều rất lo lắng.

"À, là con có một số chuyện nên phải đi nước ngoài, bây giờ mới trở về được." Cậu nói dối, và SeungCheol nghe lòng mình nặng trĩu.

"JeongHan, đây chắc là..." Sơ cô trẻ nhất trong ba người, chắc là trạc tuổi mẹ anh, nhìn về phía SeungCheol, mặt  lộ rõ niềm vui.

"Con là Choi SeungCheol, người yêu JeongHanie ạ." Anh nói trước khi cậu kịp mở miệng và nhận một cú thụi đau điếng và cái lườm sắc lẻm. Seungcheol xoa xoa cánh tay, cười một cách ngu ngốc. Từ khi hẹn hò, SeungCheol nhiều lúc lại trở nên ngố tàu như vậy.

Vừa lúc đó thì có một đứa con trai chừng bảy tám tuổi, trông bộ dạng có vẻ như mới ngủ trưa dậy. Vừa nhìn thấy JeongHan, cậu bé nhảy cẫng lên, không giấu được sự vui sướng.

"Anh JeongHan về, anh JeongHan về."

Nói rồi cậu bé chạy đến chỗ JeongHan, ôm chầm lấy cậu trong cái nhìn đầy ganh tị của anh Choi-con-nít-hay-dỗi. Nghe tiếng la, mấy đứa nhóc khác cũng bật dậy chạy ra như bầy ong vỡ tổ.

"Anh JeongHan về rồi."

"Anh ơi tụi em nhớ anh lắm."

Đám nhóc cứ bu kín lại xung quanh cậu, mặc cho các sơ cứ bảo để hai anh vào nhà đã. Lúc này mới có một con bé chắc học cấp hai đưa mắt nhìn SeungCheol với vẻ nghi hoặc, cái dáng vẻ ấy y hệt JeongHan lúc lườm anh.

"Anh JeongHan ơi, chú này là ai thế ạ?"

Chú... Tụi nó gọi JeongHan là anh mà lại đi gọi mĩ nam vạn người mê như anh là chú. SeungCheol đen mặt trong khi JeongHan thì đang cố nín cười.

"Không, anh này bằng tuổi anh, mấy đứa phải kêu bằng anh chứ." Cậu vừa nói vừa cười, không chỉ là nụ cười trìu mến mà còn là cười vì nhịn nãy giờ.

"Nhưng mà trông đáng sợ quá." Một bé trai gầy còm, đứng nép bên cạnh JeongHan và lần nữa lại khiến cậu cười như điên.

"Không sao. Chú, à anh này hiền lắm. Anh này là bạn của anh." JeongHan không để ý đến vẻ mặt hờn dỗi của SeungCheol bên cạnh.

"Là bạn trai." Anh dõng dạc nói, tiện tay kéo cậu về sát mình.

"Ai mà không biết chú, à anh, là con trai." Một con bé mắt một mí lên tiếng. "Lần trước anh JeongHan cũng có dẫn bạn trai về đây, là anh Jisoo hiền lành dễ sợ luôn, trông anh này đáng sợ quá."

JeongHan lại được dịp cười nghiêng ngã.

"Thật không thể tin được, mấy đứa nhóc đó lại dám gọi anh là cái chú đáng sợ." SeungCheol chống cằm, bĩu môi hờn dỗi.

"Tụi nó còn nhỏ nhưng khá thông minh đấy." JeongHan cười khúc khích.

"Nhưng mà..." JeongHan nói tiếp khi thấy SeungCheol trông như định nói gì đó. "Khi bạn dỗi trông rất đáng yêu." Nói rồi đưa tay xoa đầu anh. Tự nhiên SeungCheol cảm thấy mấy cái cảm xúc hờn dỗi đều bốc hơi bay đi đâu hết, còn JeongHan thiệt là dễ thương biết bao nhiêu.

"Vậy..." SeungCheol nở một nụ cười ranh mãnh. "Bạn có muốn thấy anh thô bạo không."

"Là sao?" JeongHan nhíu mày, cậu linh cảm đến một câu trả lời không mấy hay ho.

"Ở trên giường..." Anh dùng một ánh mắt quyến rũ hết mức có thể, vẻ mặt gợi đòn, đưa tay sờ má cậu. Anh cúi lại gần sát mặt cậu đến nỗi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt người kia.

CHÁT!!!

Ba giây tiếp theo, SeungCheol xuýt xoa ôm má trái, JeongHan điềm tĩnh rút tay về.

"Cho chừa cái tội nói bậy." Cậu lườm.

"Sao lại bậy. Chúng ta ở chung nhà, sớm hay muộn gì anh cũng..." SeungCheol cảm thấy một cái tát là chưa đủ với anh nên tiếp tục nhìn JeongHan với đôi mắt gian xảo. Chính ba mẹ anh là người đề nghị JeongHan đến ở chung để dễ chăm sóc, và cả hai đều rất ủng hộ tình cảm của con trai mình. SeungCheol như đang trong mơ vậy.

Và một cái tát đau điếng của JeongHan vào bên má còn lại đã kéo SeungCheol ra khỏi giấc mơ. Anh giật mình tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang ở trong phòng bệnh. Bên cạnh là JeongHan đang mê man. Đoá lưu ly xanh đã chết. Và SeungCheol cũng như chết lặng.

Quà sinh nhật năm nay, hoá ra là một giấc mơ.
__________________________

Mình đã trở lại sau gần một năm rồi đây <3 xin lỗi mọi người vì phải chờ đợi lâu như vậy. Từ bây giờ mình sẽ cố lấp hết mấy cái hố mà mình bỏ dở từ năm ngoái TT mong là sẽ được.

Cảm ơn mọi người đã đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top