Chương 9.
Sau khi rời khỏi ngôi đền cổ, Seungcheol và Jeonghan biết rằng con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng. Phương pháp mà pháp sư đưa ra không phải là điều có thể thực hiện dễ dàng. Liên kết linh hồn giữa hai người cần một sự chuẩn bị tinh thần vô cùng lớn và một sự hy sinh không nhỏ.
Jeonghan cảm nhận được sự căng thẳng trong Seungcheol khi anh bắt đầu nghiên cứu cách thức tạo ra liên kết này. "Anh đang nghĩ gì vậy?" Jeonghan hỏi khi thấy Seungcheol im lặng quá lâu.
Seungcheol nhìn cậu, đôi mắt anh mệt mỏi nhưng không thiếu quyết tâm. "Liên kết linh hồn này không chỉ là một lời nguyền, mà còn là một lời thề. Một lời thề mà chúng ta sẽ không thể xóa bỏ. Nếu một trong chúng ta bị tổn thương, cả hai đều sẽ phải gánh chịu."
Jeonghan không chút do dự, ánh mắt cậu mạnh mẽ. "Em sẵn sàng. Chúng ta đã đối mặt với nhiều thử thách rồi. Anh không phải lo."
"Nhưng em có thể mất tất cả," Seungcheol nói, giọng anh trầm xuống. "Anh không muốn thấy em phải hy sinh vì anh."
Jeonghan nắm chặt tay Seungcheol, đôi mắt cậu ánh lên sự kiên định. "Chúng ta là một. Chúng ta sẽ vượt qua tất cả cùng nhau. Em yêu anh, và em tin vào chúng ta."
Seungcheol nhìn Jeonghan, trái tim anh trào dâng tình cảm. "Em thật sự làm anh cảm động, Jeonghan. Anh không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình mà không có em."
"Vậy thì đừng nghĩ về những thứ mất mát nữa. Hãy nghĩ về tương lai chúng ta, về những khoảnh khắc hạnh phúc mà chúng ta sẽ có."
Đêm trước khi họ thực hiện nghi thức liên kết linh hồn, không khí trong lâu đài trở nên im lặng đến kỳ lạ. Mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ càng, nhưng nỗi lo lắng trong lòng họ vẫn không thể xóa nhòa.
Jeonghan và Seungcheol ngồi bên nhau, ánh sáng từ ngọn nến yếu ớt chiếu sáng khuôn mặt họ. Seungcheol nhẹ nhàng vuốt tóc Jeonghan, ánh mắt anh chứa đầy sự trìu mến.
"Anh sợ," Seungcheol thừa nhận, giọng anh thấp đến mức Jeonghan gần như không nghe thấy. "Sợ rằng em sẽ bị tổn thương, sợ rằng em sẽ rời xa anh."
Jeonghan nhìn anh, nhẹ nhàng kéo Seungcheol lại gần mình. "Em sẽ không rời xa anh đâu. Anh là người duy nhất em cần. Anh phải tin vào chúng ta."
Seungcheol ngẩng đầu lên, ánh mắt anh rực sáng trong đêm tối. "Em là cả thế giới của anh, Jeonghan. Anh không thể sống thiếu em."
Jeonghan mỉm cười, đôi mắt cậu tràn ngập tình yêu. "Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả, dù có chuyện gì xảy ra."
Cả hai ngồi bên nhau, không nói thêm gì, chỉ tận hưởng khoảnh khắc này, cảm nhận sự yên bình trong lòng. Nhưng họ đều biết rằng khi trời sáng, mọi thứ sẽ thay đổi.
Khi bình minh lên, họ thực hiện nghi thức liên kết linh hồn tại một nơi thiêng liêng mà pháp sư đã chỉ dẫn. Đó là một ngôi đền cổ, nơi các linh hồn đã bị giam cầm trong hàng nghìn năm. Không khí tại đây lạnh lẽo và đầy u ám, nhưng cả Seungcheol và Jeonghan không hề lùi bước.
Dưới ánh sáng mờ nhạt của những ngọn đèn cổ, họ đứng đối diện nhau. Một vòng tròn vẽ trên mặt đất, bao quanh bởi các dấu ấn cổ xưa, là nơi sẽ bắt đầu nghi thức này.
Seungcheol nhìn Jeonghan lần cuối, đôi mắt anh ngập tràn tình yêu và sự lo lắng. "Nếu có chuyện gì xảy ra, em hãy nhớ, anh sẽ luôn ở bên em, dù có ở đâu đi nữa."
Jeonghan gật đầu, không nói thêm lời nào. Cậu đặt tay lên ngực Seungcheol, nơi trái tim anh đập mạnh mẽ, cảm nhận từng nhịp đập như là của chính mình.
Nghi thức bắt đầu, một luồng sáng mạnh mẽ bao quanh họ. Mọi thứ xung quanh bắt đầu rung chuyển, như thể cả thế giới này đang thay đổi. Họ không thể nhìn thấy gì ngoài ánh sáng mờ ảo, nhưng cảm giác của họ về nhau trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Cả hai cảm nhận được linh hồn của mình hòa vào nhau, như một phần không thể tách rời.
Bất ngờ, một cơn đau dữ dội xuyên qua cơ thể Jeonghan, như thể linh hồn của cậu bị xé rách. Cậu khuỵu xuống, nhưng bàn tay Seungcheol nhanh chóng nắm lấy tay cậu, truyền sự ấm áp vào trong cơ thể cậu. "Em không sao, đúng không? Em không được bỏ cuộc."
Jeonghan cắn chặt môi, không để những cơn đau lấn át. "Em... em sẽ không bỏ cuộc."
Khi nghi thức hoàn thành, một sự yên tĩnh lạ lùng bao phủ khắp nơi. Nhưng điều khiến họ bất ngờ là không có sự xuất hiện của Eryx. Thay vào đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bên trong lòng họ, như một sự đe dọa.
"Liệu tình yêu của các ngươi có thể ngăn cản ta mãi mãi?" Giọng nói đó phát ra từ linh hồn của Eryx.
Seungcheol và Jeonghan nhìn nhau, không một lời nói ra, nhưng cả hai đều hiểu rằng cuộc chiến này chưa kết thúc. Tình yêu và sức mạnh của họ sẽ bị thử thách đến cùng.
Jeonghan siết chặt tay Seungcheol, cảm nhận sự mạnh mẽ trong cơ thể anh. "Chúng ta sẽ chiến đấu. Em không sợ."
Seungcheol mỉm cười, dù đôi mắt anh vẫn đầy lo lắng, nhưng tình yêu dành cho Jeonghan khiến anh mạnh mẽ hơn bao giờ hết. "Cùng nhau, chúng ta sẽ chiến thắng."
Khi giọng nói lạnh lùng của Eryx vang lên trong đầu họ, không khí xung quanh Seungcheol và Jeonghan dường như ngưng đọng. Một cảm giác nặng nề, như thể không gian này đã bị chặn lại bởi sức mạnh khủng khiếp nào đó. Cả hai không thể thấy được Eryx, nhưng họ có thể cảm nhận sự hiện diện của anh ta trong cơ thể của Seungcheol.
"Anh... anh có cảm thấy điều đó không?" Jeonghan hỏi, giọng cậu run rẩy khi nhìn vào mắt Seungcheol.
Seungcheol gật đầu, ánh mắt anh đã trở nên nghiêm túc, một dấu hiệu của sự căng thẳng. "Eryx đang cố gắng kiểm soát cơ thể anh từ bên trong. Anh có thể cảm thấy linh hồn của hắn ta đang cố gắng chực chờ để chiếm lấy."
Jeonghan nhanh chóng nắm tay Seungcheol, siết chặt hơn, cảm nhận sự căng thẳng trong cơ thể anh. "Chúng ta sẽ không để điều đó xảy ra. Em ở đây, anh không đơn độc."
Seungcheol nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. "Nhưng chúng ta cần phải giữ vững sự liên kết này. Nếu không, chúng ta sẽ không thể ngừng được hắn ta."
Cả hai bắt đầu tập trung vào sự liên kết linh hồn giữa họ. Mọi cảm xúc, mọi kỷ niệm, và mọi tia sáng tình yêu mà họ đã chia sẻ dần dần hòa vào nhau. Họ cảm thấy một sức mạnh vô hình kết nối, như một nguồn năng lượng phát ra từ chính trái tim của họ.
Tuy nhiên, Eryx không hề dễ dàng buông tha. Cảm giác tức giận và đe dọa của anh ta càng lúc càng mạnh mẽ, như một cơn bão đang sẵn sàng phá vỡ mọi thứ.
"Em sẽ không để hắn ta chiếm lấy anh!" Jeonghan quát lên, mắt cậu đỏ ngầu vì cơn giận dữ.
Seungcheol cảm nhận được sức mạnh của Jeonghan, và đó chính là thứ anh cần để chống lại Eryx. "Cùng nhau, chúng ta sẽ không để hắn ta phá hủy tất cả."
Linh hồn của Eryx càng lúc càng mạnh mẽ, và sự chiếm giữ của anh ta trong cơ thể Seungcheol trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Thể xác của Seungcheol bắt đầu run lên, những vết nứt trong cơ thể anh xuất hiện, như thể chính anh đang bị xé rách từ bên trong.
Jeonghan không hề lùi bước. Cậu nắm chặt tay Seungcheol, từng hơi thở của cậu hòa vào từng nhịp đập trong cơ thể anh. "Anh có thể cảm nhận được tình yêu của em không? Chúng ta là một. Anh không bao giờ đơn độc."
Seungcheol cắn chặt răng, đôi mắt anh tràn ngập sự mệt mỏi, nhưng cũng đầy sự quyết tâm. "Em... anh yêu em. Nhưng Eryx quá mạnh mẽ. Anh không thể kiểm soát được."
Ngay khi Seungcheol gần như bị sức mạnh của Eryx hoàn toàn chiếm lấy, một tia sáng lóe lên từ trái tim của Jeonghan, một ánh sáng mạnh mẽ đến mức khiến không gian xung quanh bắt đầu rung chuyển. Jeonghan nhắm mắt lại, như thể muốn gột rửa tất cả những tội lỗi và bóng tối trong lòng Seungcheol.
"Anh không phải là Eryx," Jeonghan thì thầm. "Anh là Seungcheol. Và em yêu anh. Em sẽ không để ai cướp anh đi."
Tình yêu trong lời nói của Jeonghan như một liều thuốc tinh thần mạnh mẽ, kéo Seungcheol trở lại. Mặc dù vẫn còn chút gì đó của Eryx đang tồn tại trong cơ thể anh, nhưng trái tim Seungcheol dần dần được củng cố bởi tình yêu vững mạnh của Jeonghan.
Eryx hét lên trong sự tức giận, nhưng không thể làm gì khi sức mạnh của tình yêu giữa hai người dần dần áp đảo hắn. Seungcheol mở mắt, nhìn vào Jeonghan, đôi mắt anh sáng lên với một tia hy vọng.
"Em... em đã làm được," Seungcheol thở dài, tràn đầy sự biết ơn.
Jeonghan mỉm cười, nhưng cậu không nói gì. Cậu biết, dù Eryx đã yếu đi, nhưng trận chiến này chưa kết thúc.
Mặc dù Eryx đã bị đẩy lùi, nhưng vẫn còn một cảm giác u ám treo lơ lửng trong không khí. Tình yêu giữa Seungcheol và Jeonghan đã mạnh mẽ đến mức có thể giam giữ linh hồn của Eryx, nhưng bóng tối đó không dễ dàng từ bỏ.
Seungcheol nhìn vào Jeonghan, đôi mắt anh tràn đầy sự cảm động. "Chúng ta đã làm được, nhưng liệu Eryx có thực sự buông tha chúng ta?"
Jeonghan không trả lời ngay lập tức. Cậu biết rằng mặc dù Eryx đã bị đánh bại, nhưng bóng ma của hắn ta vẫn có thể quay trở lại, bất cứ lúc nào. Nhưng cậu cũng hiểu rằng, với sức mạnh tình yêu của họ, không gì là không thể vượt qua.
"Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu," Jeonghan nói chắc chắn. "Tình yêu của chúng ta sẽ bảo vệ chúng ta."
Và khi họ bước ra khỏi ngôi đền cổ, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên, như một dấu hiệu cho một khởi đầu mới. Trận chiến với Eryx đã kết thúc, nhưng hành trình của họ vẫn còn dài. Dù có bao nhiêu thử thách phía trước, họ biết rằng chỉ cần ở bên nhau, không có gì là không thể vượt qua.
.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top