Gặp mặt
"Nhanh cái chân lên, đừng có lề mà lề mề."
Những tiếng gào thét thúc giục và tiếng roi quất vang lên chát chúa làm cả đoàn người co rúm lại. Giữa cái nắng chang chang rát bỏng của sa mạc ban ngày, Jeonghan cảm thấy mặt mày xây xẩm lại, từng bước chân dần trở nên nặng nề, cổ họng khô cháy, da dẻ nứt nẻ và những hình ảnh trước mặt ngày càng mờ nhòe. Thứ duy nhất có thể giữ cho cậu đi theo nhịp của đoàn người có lẽ là những sợi dây xích vừa dài vừa nặng này. Đêm nay nhóm người bọn họ sẽ được bán cho một ông chủ mới, nên chẳng có gì lấy làm lạ nếu bây giờ những tên chủ cũ không muốn phung phí tiền nong vào việc cung cấp nước hay thức ăn cho nhóm nô lệ đang đói lả và mệt mỏi này. Nói là bán chứ thực chất Jeonghan thừa biết cái giá cho mạng sống của những người như anh thật ra vô cùng rẻ mạt. Đàn ông phải làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, hết ngày chỉ được phát cho một chút đồ ăn chẳng đủ no. Phụ nữ và trẻ em còn khổ hơn, chỉ cần một ai đó ra giá ngon lành là sẽ bị bán phứt đi ngay lập tức, như một món hàng không hơn không kém. Jeonghan đã từng bị đánh một trận suýt chết khi bảo vệ cho một cô gái không bị bán cho một lão già làm vợ nhỏ, sau lần đó, sức khỏe của cậu kém đi hẳn, khiến bọn chủ có chút không hài lòng. Cuộc sống cứ tiếp diễn ngày qua ngày, chẳng có lấy một chút hy vọng nào về việc thoát khỏi số kiếp làm trâu làm ngựa cho bọn ác độc này. Nơi đây là sa mạc, kể cả khi cậu có thoát ra được thì cũng chẳng biết đi đâu, chẳng biết làm gì. Jeonghan nhớ lại hình ảnh những bộ xương khô bị chôn vùi trong sa mạc, trên tay chân vẫn còn bị xích trói lại mà rùng mình, chết như vậy, kinh khủng quá, và cậu không tài nào chịu nổi.
"Này, không được dừng lại." một tên chủ rít lên khi một cô gái quá mệt mà gục xuống cát, chân không bước nổi, yếu ớt cầu xin một chút lòng thương hại của người ngồi trên lạc đà. Nhưng tên chủ của họ là ai chứ, hắn chỉ lo rằng nếu không đến kịp lúc thì sẽ bị bên kia kỳ kèo đòi giảm giá cho coi, buôn bán nô lệ thì màng gì đến luật pháp, chưa giết nhau chỉ vì vài đồng bạc lẻ chênh lệch của một đứa trẻ con là còn đỡ rồi. Tất cả mọi người trong đoàn không ai dám nhúc nhích, vì họ thừa biết cái giá của việc giúp đỡ người khác trong hoàn cảnh này là gì. Bởi lẽ chẳng ai dám đánh cược tính mạng của mình, cho dù nó có đang bị rẻ rúng đến đâu.
Nhưng, Jeonghan lại không phải là một người như vậy. Nhiều người bảo cậu là kẻ điên, nhiều người nói cậu mắc bệnh làm anh hùng, chẳng có sức mạnh gì nhưng cứ tỏ ra là mình có khả năng che chở cho người khác. Jeonghan nghe hết, tuy nhiên cậu không thật sự quan tâm đến những lời bóng gió đó lắm, đối với cậu trong những giây phút như thế này, có lẽ giúp đỡ được bất kỳ ai cũng đã là một điều quý giá rồi. Cậu là một nô lệ, nhưng không phải là một kẻ nhẫn tâm, cậu không muốn đánh mất đi cái gọi là lương tri trong tâm khảm mình.
"Đừng đánh cô ấy." Jeonghan vội vã lên tiếng, cố gắng giật dây xích quanh cổ tay mình nhưng không được. Tên chủ liếc mắt nhìn cậu, cảm thấy có chút khó hiểu, hỏi
"Con chuột nhắt này từ đâu chui ra vậy, muốn làm anh hùng hả?"
Mọi người sợ hãi cúi mặt, nín thở thầm chửi rủa cái tên ngu ngốc đã chọc giận ông chủ của bọn họ, phen này có khi chết trước khi đến được với tay chủ mới mất. Thế nhưng Jeonghan vẫn chẳng có vẻ gì nao núng trước sự uy hiếp của tên kia, cậu bình tĩnh phân tích cho tên chủ rằng việc đánh đập cô gái đó bây giờ sẽ chỉ khiến tình hình tệ hại thêm
"Nếu nhỡ mất đi một người thì chẳng phải giá bán của ngài sẽ bị giảm đi sao?"
Người đối diện nhăn mặt, có vẻ không hài lòng với việc bị kỳ kèo lắm, nhưng ngẫm ra thì những gì cậu nói không phải không có lý.
"Vậy mày định làm gì? Tao đang rất vội đấy, không có thời gian săn sóc cho lũ chuột chúng mày đâu."
Hắn quắc mắt, cái roi đung đưa như chỉ chờ Jeonghan nói câu nào không vừa ý là sẽ lập tức cho cậu vài nhát vào lưng ngay. Jeonghan vẫn không hề sợ sệt, đáp
"Tôi sẽ cõng cô ấy, chỉ cần ngài cởi xích tay cho tôi là được."
Đôi mắt đen láy kiên định của Jeonghan những tưởng sẽ khiến hắn tức điên, nào ngờ hắn lại bật ra một tràng cười lớn.
"Con chuột này được." hắn khen ngợi "Cái lũ con lai từ phương Đông chúng mày hình như đứa nào cũng thích làm trò này thì phải?"
Jeonghan ngẩn người trước phản ứng của người trước mặt. Cậu đã gồng mình cố gắng chuẩn bị tinh thần bị ăn vài phát vào lưng hoặc tay rồi cơ, thế mà tên chủ man rợ này lại còn cười, còn khen cậu cơ chứ. Hắn xuống khỏi lạc đà, lại gần Jeonghan, bất thình lình bóp chặt cằm cậu, nâng lên rồi xem xét
"May cho mày vì cái dòng máu từ phương Đông kia sẽ giúp tao tăng được giá lên gấp đôi, mày là một món hời tao không muốn bỏ đi đâu."
"Mấy lão già bên đó dạo này ăn tạp thật, miễn là trẻ đẹp là người ngoại quốc thì kiểu gì cũng ăn sạch."
Chữ "ăn sạch" làm Jeonghan rùng mình, cậu thừa hiểu ý nghĩa của hai từ đó là gì, vì không phải trong cuộc sống làm nô lệ này cậu chưa từng bị ai đó nói những chuyện như vậy với mình, chỉ là, lần này thực sự rơi vào tay một tên chủ như vậy, cậu không biết liệu mình có cách nào né tránh được không nữa.
"Sao nào, sao mà thất thần thế? Hay đổi ý rồi?" tên chủ lại cười giả lả, quay quay chùm chìa khóa trong tay một cách khiêu khích. Jeonghan nhìn hắn, ánh mắt ánh lên một tia lửa giận dữ, nhưng vẫn ráng đè nén xuống và chìa tay ra để hắn tháo xích cho mình. Vẻ đắc thắng vì đã làm nhục được một kẻ kiên cường lộ rõ trên khuôn mặt người đối diện, hắn nhìn thẳng vào mắt từng người đang rúm ró co lại chung quanh, cảnh báo rằng đây sẽ là bài học cho việc dám lên tiếng thách thức một người như hắn.
Trong sự im lặng đến rợn người, đáng nhẽ chỉ có tiếng gió sa mạc thổi tung từng đụn cát thì bỗng dưng mọi thứ như rung chuyển. Có vài cái bóng nhanh nhẹn vụt qua, trong chốc lát đã thấy đám tay chân của tên chủ nằm gục xuống đất. Hắn hốt hoảng ngó quanh quất, cả người đổ mồ hôi hột khi nhìn thấy máu bắt đầu chảy ngày càng nhiều, loang dần trên nền cát, kèm theo đó là những tiếng kêu thất thanh. Bất chợt, hắn nhận thấy có một vật gì đó vừa lạnh vừa sắc kề ngay sau cổ mình, đôi chân hắn liền run rẩy chỉ chực đổ ập, khuôn mặt tái mét, mất hết cả dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày. Người đứng đằng sau mang mạng che mặt, thân thủ nhanh nhẹn như thể chỉ cần hắn có động tĩnh gì bất ngờ là con dao này sẽ cứa đứt động mạch trên cổ ngay lập tức. Người kia lạnh lùng ra lệnh
"Mau giao chìa khóa ra đây, nếu muốn tao tha cho cái mạng quèn của mày."
Tên chủ lập cập giơ chìa khóa lên trước mặt, người kia nhanh chóng chụp lấy, rồi ném cho đám thủ hạ để mở khóa cho tất cả mọi người. Jeonghan ngỡ ngàng nhìn người đang cởi khóa cho mình, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, có thật là bọn họ đã được cứu rồi không. Tuy nhiên chỉ vài giây sau khi cậu thấy người che mặt kia làm một đường gọn nhẹ tiễn tên chủ cũ đang cố gắng thương thảo về việc sẽ chia đôi lợi nhuận về với đất mẹ, cậu đã biết cái kiếp nô lệ thì ở đâu cũng thế, không phải bị kẻ này chiếm dụng thì cũng là kẻ khác.
Cả đám người tuy không bị xiềng xích kìm lại xong không ai dám hó hé hay bỏ trốn khi bị đám người lạ mặt kia đưa về nơi ở của chúng. Cái chuyện làm ăn cướp hàng cướp người ở đây đã chẳng phải chuyện gì lạ, ai có quyền, có thế lực, có người có của thì cứ việc vơ vét của kẻ yếu thế hơn thôi. Đi qua một vách núi hẹp, cuối cùng thì nơi ở của những tên cướp này cũng dần dần hiện ra trước mắt. Jeonghan hơi ngạc nhiên khi ở đây giống như một tiểu vương quốc hơn là hang ổ của một đám man di mọi rợ chỉ biết cướp bóc và giết chóc. Cơ mà, chuyện đó chẳng quan trọng, quan trọng là số phận của cậu sẽ như thế nào nếu rơi vào tay những con người vừa giết người không chớp mắt này.
Jeonghan bị dẫn tới một nơi có vẻ là chỗ ở của thủ lĩnh, lúc này cậu mới để ý cái người vừa giết tên chủ cũ trước mặt mình chính là người cầm đầu của đám cướp này. Hắn tiến lại nơi là chỗ ngồi của mình, phất tay khi mọi người cung kính cúi đầu chào đón sự trở về của hắn, rồi tháo mạng che mặt. Hóa ra là một thanh niên trẻ, chắc còn chẳng hơn tuổi Jeonghan là bao, chứ không phải một lão già khọm chỉ biết một tay đếm tiền một tay ôm gái như những tên chủ mà cậu đã từng nhìn thấy. Vẻ đĩnh đạc lạnh lùng của người ngồi trên làm Jeonghan cảm thấy bớt sợ hãi, ít nhất thì không bị rơi vào tay mấy lão biến thái cái gì cũng ăn như cậu được nghe kể là đỡ lắm rồi.
"Mau chào thủ lĩnh mới của các người đi." Một tên đứng bên cạnh dõng dạc ra lệnh, và như một việc làm mãi thành quen, tất cả đều cúi đầu. Đám con gái nhìn thấy những ánh mắt chòng chọc của những tên lính hai bên mà sợ đến phát khóc. Ừ thì không rơi vào hang ổ của mấy lão già biến thái đấy, nhưng chắc gì cả cái đám cướp này đã là bình thường, những ý nghĩ bẩn thỉu cứ cuộn lên làm ai nấy đều rúm ró lại một góc.
Trong tiếng bàn tán xôn xao của những kẻ dưới trướng, tên thủ lĩnh bất ngờ đứng lên, đi một lượt qua đám nô lệ vừa mới bắt được, thầm đánh giá. Chỉ đến khi đến trước mặt một người hắn mới dừng lại, cúi người để vừa với tầm mắt của người đang quỳ phía trước.
"Ta thích ngươi đấy, đêm nay ngươi sẽ là người phục vụ ta."
Hắn nhếch mép cười, làm Jeonghan sững lại như hóa đá. Cậu biết mình không thể từ chối lời "đề nghị" này, nhưng không thể không cảm thấy bất ngờ, chỉ lắp bắp không thành tiếng
"Tại sao ...lại là tôi...?"
Nhưng người đối diện đã không còn ở đó để cho cậu câu trả lời nữa.
Tối hôm đó, Jeonghan bị ép đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, mặc phục sức xinh đẹp ngồi đợi trong phòng ngủ của hắn. Cậu không dám ngồi trên đệm nằm như được dặn, chỉ dám quỳ ở dưới đất bên mé đệm, cả người không ngừng lẩy bẩy. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tại sao cậu lại có thể đen đủi đến như vậy? Bị bắt bởi một đám cướp lạ mặt chưa xong, giờ còn bị thủ lĩnh của bọn chúng nhắm trúng, để so sánh với việc này thì có khi bỏ đói bắt cậu đào đất cả tuần còn hạnh phúc hơn.
Tuy nhiên những ý nghĩ loanh quanh của Jeonghan nhanh chóng bị dập tắt khi tên thủ lĩnh bước vào. Cậu hồi hộp nhìn hắn, không dám hé nửa lời. Hắn lại gần, lại gần hơn nữa cho đến khi hắn lên tiếng
"Mau đi chuẩn bị đồ cho ta, ta sẽ đi ngủ bây giờ."
Jeonghan đang nhắm tịt mắt cũng phải mở ra, mắt tròn xoe nhìn người trước mắt như kiểu cái câu vừa rồi nghe vô cùng ngu ngốc và kỳ quặc.
"Hay là ngươi muốn làm gì khác?" Hắn cười, tiến đến ngồi xuống đệm, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh vẫn còn trống. Jeonghan nhìn thấy thế, phản ứng của cậu là ngay lập tức đứng dậy phi ra ngoài làm theo mệnh lệnh, không thắc mắc lấy nửa chữ. Tên thủ lĩnh đắc ý nhấp một ngụm nước, cảm thán
"Dễ dọa thật đấy."
Đến khi người kia đã say giấc nồng rồi Jeonghan mới dám nhìn kỹ khuôn mặt của hắn. Đường nét không tệ, nếu không muốn thừa nhận là rất đẹp trai, vậy mà lưu manh hết chỗ tả, làm cướp cũng quả là phí hoài một món quà trời ban. Cậu càng nhìn, càng thấy bứt rứt, bắt đầu cắn răng suy nghĩ xem tương lai của mình sẽ ra sao. Đêm nay có thể không bị làm sao thế đêm mai thì sao, chắc gì hắn đã tốt bụng như tối nay, vả lại, một tên giết người không ghê tay liệu có bao nhiêu hứng thú với cậu chứ, có khi nay là cậu, mai lại là người khác, và cậu sẽ bị thủ tiêu vì một lý do gì đấy sau khi hắn làm gì cậu thì cũng chẳng phải chuyện đáng để ngạc nhiên làm gì. Jeonghan đang suy đi tính lại mọi thứ thì phát hiện ra con dao của người đang nằm lấp ló dưới lớp vải quần áo. Cậu bò đến chộp lấy con dao, rút ra khỏi bao. Thứ ánh sáng và âm thanh sắc lạnh của nó làm Jeonghan rùng mình, ánh mắt chuyển sang người đang nằm ngủ ngon lành. Nếu giết hắn, thì sao nhỉ? Ý nghĩ ấy thoáng qua đầu cậu, khiến cậu có dũng khí để siết chặt con dao trong tay hơn. Jeonghan len lén trèo lên nệm, cầm chuôi dao, định bụng sẽ thủ tiêu con người này chỉ trong một nhát. Nào ngờ người nằm dưới đã ngay lập tức chộp tay cậu lại, hắng giọng
"Cậu cũng có gan ghê nhỉ, tôi đúng là không nhìn nhầm người." hắn bẻ tay cậu làm con dao ngay lập tức rớt ra, chẳng tốn nhiều sức lực để vật người kia xuống đệm, đè nghiến dưới thân mình. Jeonghan hoảng đến mức không dám cựa quậy, chỉ nằm im chịu để bị người kia khống chế.
"Giết tôi cũng được thôi, nhưng ngày mai chỗ này có loạn thì cậu dẹp nổi không?"
"Đừng quên những người hôm nay tôi bắt về cùng cậu, cái mạng của họ cũng nằm trong tay tôi đấy nhé."
"Ngoan đi, ngoan rồi tôi sẽ cho cậu sống một cuộc đời khác hẳn trước kia."
Tin hắn ư, Jeonghan thấy thật khó, nhưng giờ phút này cậu cũng biết mình chẳng thể làm gì được hắn. Người này, quả thật không thể coi thường được.
ps: một series mới, một sự lười mới =))))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top