7

Tự dưng Yoon Jeonghan mọc một cái đuôi.

Cái đuôi cao mét bảy tám và có biểu cảm hơi hách dịch.

Nhưng mà chỉ cần cậu quay đầu lại, bộ dạng nhìn người bằng nửa con mắt của cái đuôi đó liền biến mất ngay.

"Jeonghan, anh đói bụng quá à."

Seungcheol liếc một thanh niên đạp xe giao hàng vừa mới hớn hở chào hỏi cậu, xoa bụng càu nhàu.

"Đói thì tự đi kiếm đồ ăn."

"Em bắt anh đi xin ăn hả?"

Cậu dọn dẹp xong mấy bao đất với phân bón cây, không đếm xỉa đến cái tên mặc áo thể thao đỏ loè, gom đồ đạc vào túi rồi đóng cửa hàng.

Seungcheol đi phía sau cậu, thỉnh thoảng lại nhanh bước chân, cho đến khi cụng đầu vào người phía trước mới làm bộ hốt hoảng nói xin lỗi.

Đến lần thứ ba bị anh cụng đầu vào gáy, cậu nhịn hết nổi quay lại quát, "Mày bị cái mẹ gì vậy?"

Chụt.

Seungcheol mổ chóc vào môi cậu, "Đổi xưng hô đi, sau này mỗi lần em kêu anh là mày, anh sẽ hôn em một cái."

Cậu trợn mắt, "Mắc quần què gì phải đổi?"

"Cho nó mùi mẫn, cho nó thân mật", Seungcheol đút tay vào túi quần, nhún vai.

"Đéo ai lại đi thân với bồ cũ hết, biến chỗ khác."

Anh thấy cậu tức giận đùng đùng bỏ đi cũng không hề lo lắng, trái lại nụ cười trên khóe môi cứ được đà nâng cao.

Đúng rồi, chính là cảm giác này. Cảm giác về lại với nơi mình thân thuộc nhất, đắm mình vào sự bình yên như được biển cả vỗ về lấy thân thể đã hằn những vết xước khó coi. Ở nơi tận cùng của một tâm hồn rệu rã, Yoon Jeonghan chính là bến bờ mà anh luôn muốn tìm về. Cậu là tán cây mát rượi vào những ngày hè oi bức, là làn nước ấm khẽ khàng vuốt ve lấy trái tim anh những khi trời chuyển đông, là ánh mặt trời rực rỡ soi rọi đêm đen đã nhuốm màu tuyệt vọng.

Yoon Jeonghan chính là nhà, là tổ ấm, là nỗi lo toan thầm lặng đến mức anh đã từng xem nó là điều hiển nhiên.

"Em sẽ nấu cơm cho anh phải không? Anh là Alpha trội, rất khó bị cảm. Làm cách nào để trông thật đáng thương trước mặt em vậy Jeonghan?"

"Anh thích gọi em thế này quá, sao mười mấy năm qua anh không làm từ sớm nhỉ? Cứ nghĩ sẽ cần thời gian tập quen, nhưng bụp một phát anh thuận miệng luôn rồi."

"Nhà em có mấy phòng? Một phòng thì tốt quá, bây giờ cảm giác cách xa em năm bước thôi là anh thấy khó thở đau đầu rồi. Phải làm sao mới bớt yêu em đây?"

Jeonghan quay phắt lại, cố kìm nén sự run rẫy mà đánh mạnh vào ngực anh, "Mày mà yêu tao sao? Mày yêu tao lúc nào? Mày cần tao lúc nào chứ..."

Dù rất không muốn nhưng mỗi lời nói anh thốt ra bên tai lại như mũi kim đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất của cậu. Choi Seungcheol không biết, việc nghĩ rằng anh yêu mình mà không cảm nhận được tình yêu anh dành cho mình, nó mâu thuẫn biết bao nhiêu. Cho đến khi Jeonghan tự mình đưa ra một câu giải thích mà bản thân có thể chấp nhận được, khoảng cách giữa hai người đã không còn là sự xô lệch giữa hai tâm hồn không đồng điệu.

"Em đừng khóc", Seungcheol bưng lấy gò má cậu, dịu dàng miết hai đầu ngón cái để lau đi sự ẩm ướt đã đọng đầy làn da, "Em khóc anh xót."

"Buông ra", cậu nghiêng mặt đi, tránh né đụng chạm gần kề khi anh lấn tới một bước.

Người trước mặt không những không buông, còn kéo tay ôm cậu vào lòng, vỗ vỗ lưng dỗ dành cậu, đợi đến khi cậu không còn thút thít nữa mới buông một câu, "Xót thì xót, nhưng lúc nãy em gọi anh là mày ba lần. Hôn ba cái."

Jeonghan đang lau nước mắt, nghe vậy không nhịn được mím môi cười, "Mẹ, thằng điên."

Ba nụ hôn đó.

Tất nhiên là Choi Seungcheol không hôn được rồi! Lúc nãy là bị đánh lén, bây giờ được quý ngài đây tận tình rào trước đón sau như vậy, Jeonghan đã vô cùng tỉnh táo mà vả vào mặt anh.

Cậu mặc kệ cái đuôi ồn ào sau lưng mình, đi thẳng đến chợ mua đồ ăn tối. Đúng lúc gặp anh thợ lặn mình quen được hồi mới tới Mokbo sống vài ngày, cậu liền rảo bước tới chào anh.

"Anh Hyungwon, hôm nay anh canh sạp phụ dì hả?"

Chàng Alpha có mái tóc dài ngang chấm mày, thân hình cao to vạm vỡ nở nụ cười tươi rói với Jeonghan, "Jeonghanie hôm nay đóng cửa hàng sớm vậy?"

Seungcheol đứng bên cạnh trợn ngược tròng mắt, Jeonghanie? Thằng quỷ này là ai mà dám gọi người yêu tao thân mật vậy?

"Dạ nay em hơi nhức đầu nên về sớm, lấy em túi mỳ tươi nha anh."

Lúc Alpha kia đi vào tiệm lấy đồ, Seungcheol liền kéo tay cậu sang một bên trầm giọng hỏi, "Cha đó là ai?"

Jeonghan thừa biết Seungcheol sẽ phản ứng như vậy, trần đời này, không tìm được người thứ hai thích ghen bóng ghen gió như anh.

Nhớ hồi mới yêu nhau, cả hai chỉ vừa tròn hai mươi tuổi. Seungcheol thiếu điều quấn Jeonghan bỏ vô túi mang đi khắp mọi nơi, tới chỗ nào cũng khoe bồ, để khỏi bị thằng khác dòm ngó. Nhưng với vẻ ngoài của Jeonghan, có nhiều lần cậu chỉ ngồi không mà cũng lọt vào tầm ngắm. Mấy lúc như vậy, Seungcheol dù mặt mũi đã đen như đáy nồi vẫn nghiến răng lịch sự chào hỏi đối phương. Xong xuôi hết là một tràng câu từ sến sẩm nổi gai óc được anh hướng tới chỗ Jeonghan thốt ra không vấp một chữ nào.

"Người quen, không liên quan tới mày."

Nói xong cậu lập tức dùng tay che miệng, tư thế phòng vệ hoàn hảo đổi lấy một cái hôn trượt lên tay của Seungcheol.

Cậu nhướn mày tỏ vẻ đắc thắng, nhưng chưa được hai giây, anh đã đưa lưỡi quệt nhẹ vào mu bàn tay lạnh cóng của cậu.

Jeonghan giật mình rụt người về, đang lúc Seungcheol nghiêng người tới thì Hyungwon lục đục bước ra.

Hyungwon đưa túi mỳ tươi cho cậu, còn kèm theo lời hỏi thăm, "Mấy nay trời mưa suốt, mắc cá chân em có đau nhiều không?"

Jeonghan vô thức liếc nhìn Seungcheol, tỏ vẻ tự nhiên rồi lắc lắc cổ chân mình đáp, "Không đau, em khoẻ re à."

Hyungwon hơi cau mày nhìn cậu, sau cũng không nói tiếp, chuyển dời cuộc hội thoại sang Seungcheol, "Đây là bạn em hả?"

"Không."

"Không."

Seungcheol tặc lưỡi, bước lên chắn trước mặt Jeonghan, "Tôi là chồng chưa cưới của em ấy."

"Này! Ăn nói cái gì đấy?"

"Không đúng hả? Ở chung cũng mười năm rồi, nhẫn anh tặng em cũng nhận rồi, không phải chồng sắp cưới thì là gì nữa?"

Jeonghan ái ngại cất tiếng chào Hyungwon, vì cậu không biết nán lại lâu hơn tên kia sẽ còn ăn nói xằng bậy tới cỡ nào.

"Em về trước nha anh, hôm khác em sang chơi."

Seungcheol mặc kệ tay áo đang bị cậu lôi đi, cố tình lớn giọng, "Không cho em sang chơi, anh ghen đấy."

"Ghen con mẹ mày, tối nay mày muốn ngủ ngoài đường không?"

Cậu vừa dứt lời đã thấy hai mắt Seungcheol sáng quắc, "Ý là em cho anh ngủ lại phải không? Em nói thì phải giữ lời đó."

"Một đêm, ngày mai mày về Seoul đi."

Seungcheol giữ vạt áo cậu lại, ánh đèn yếu ớt đầu con hẻm nhỏ không làm quyết tâm của anh lưu mờ đi.

Anh gục đầu lên hõm vai Jeonghan, sự cợt nhả ban ngày dường như trong phút chốc đều tan biến hết, giọng nói mang đầy lo sợ gãy vào nhịp thở khiến Jeonghan không thể điều chỉnh động tác khi cơ thể anh tựa vào lòng mình.

"Anh là một thằng ngốc, Jeonghan à, anh đần độn đến nỗi chỉ biết đâm đầu vào công việc mà để em phải tủi thân. Anh xin lỗi... Em đừng đuổi anh đi nữa được không? Anh tới đây để làm hoà với em mà..."



----------------

Mình bị W chặn không cho rep cmt của mọi người... Nhưng mà mấy bạn cmt đi mình thích đọc lắm 😔

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top