Chương 1

Cậu chậm chạp nhích người ra khỏi căn phòng trống, ánh mắt màu tử đinh hương khẽ chớp, rồi lảo đảo nhìn về phía bầu trời đang vần vũ. Căn nhà trống đã từ lâu không người quét dọn, một chút bụi bám trên những dãy ghế, những phiến mỏng trên gác ọp ẹp khiến cô cảm nhận môi mình đang khẽ run rẩy. Lâm Thanh thở hắt ra, rồi thu mình lại với tất cả những cảm xúc vụn vặt đang lên tiếng ngày càng rõ ràng hơn. Cậu ghét tất cả chúng, dựa lưng vào thành giường phủ một tấm vải màu trắng, chính cậu cũng cảm thấy mình ngốc nghếch. Để rồi khi tất cả những âm thanh phát ra, cậu bắt đầu cảm thấy chút chạnh lòng. Cậu nhớ, mình đã ở trong này rất lâu, đủ để khi sự việc trở nên tồi tệ, cậu lại bật cười trong nỗi cay đắng.
Hai mươi tuổi, không gia đình, không người thân, không bạn bè, không có tất cả. Lâm Thanh cười thầm, rồi thở hắt ra khe khẽ. Cánh cửa đằng sau không còn khép lại, thậm chí không hề có một chốt cửa nào nữa. Một cô gái chạy vào, ùa vào trong lòng cậu rồi đánh tan tất cả những phòng bị của cậu mà ôm lấy cậu. Cô gái lớn hơn Lâm Thanh nhiều lắm, gương mặt ngô nghê đến tội nghiệp, Lâm Thanh cảm thấy quen thuộc với cô, nên vòng tay qua gỡ những chiếc lá vương trên mái tóc chưa một lần chải. Cô gái ú ớ, rồi bật cười khanh khách.
-Lâm Thânh, cậu có thấy tôi đẹp không? Tiểu Nguyệt là đẹp nhất phải không?
Lâm Thanh khẽ cười, rồi gật đầu với cô. Cảm thấy chính mình cũng không hiểu cô đang nói cái gì. Tiểu Nguyệt đứng dậy, rồi kéo Lâm Thanh ra khỏi căn phòng nhỏ.
- Lâm Thanh, có phải hôm nay cậu sẽ rời khỏi đây? Hoàng tử, cậu bỏ tôi sao?
Lâm Thanh chậm rãi mỉm cười, khóe môi giương lên hờ hững. Cậu cảm thấy chính trong lòng mình cũng dậy lên những chua xót không hiểu vì sao. Cậu không cần ở đây, họ không còn cách li cậu nữa, không phải sao? Thế nhưng sao, Lâm Thanh vẫn có cảm giác tất cả những chuyện này chưa dừng lại tại đây? Cậu không biết, vali nho nhỏ được trao lại cho cậu. Lâm Thanh không buồn nhấc chân, khuôn viên rộng rãi, chỉ mình cậu bước đi. Lâm Thanh cảm thấy bầu trời này, bầu trời khi cậu nhìn qua những lớp cửa kính hôm nay có vẻ đỡ mờ mịt hơn. Nhưng tất cả, cũng chỉ là dường như. Cậu biết, đã không còn thứ gì chào đón Lâm Thanh nữa. Không một ai cả.
Cuối con đường, không có ai đứng đợi, nhưng Lâm Thanh vẫn có thể thấy một bóng dáng quen thuộc, trên chiếc xe mới toanh. Ánh mắt xanh dương nhìn về phía cậu, trên gương mặt người có vẻ thoáng né tránh. Lâm Thanh nhìn anh, không biết làm thế nào cho phải. Cậu lặng lẽ bước đi, rồi chân hơi chùng lại khi chạm phải mùi hương từ phía anh. Mùi hương mà đã không biết bao nhiêu lần cậu tựa vào, nũng nịu và mỉm cười. Nhưng bây giờ, cũng mùi hương đó, khiến từng lớp một sóng tràn dâng trong lòng vốn chưa từng bình dị. Cậu quay sang, hít sâu rồi khẽ nở nụ cười.
Gương mặt người con trai chợt trở nên cứng đơ. Anh chưa từng nghĩ, cậu sẽ mỉm cười. Anh chưa bao giờ nghĩ, thoáng qua cái vẻ châm chọc của anh, là nụ cười của người con trai ấy. Lâm Thanh chạm vào vùng kí ức của chính mình, không biết nên bắt đầu từ đâu. Rồi môi cậu chợt run rẩy, phiến môi khẽ động:
- Tiêu...Minh.. Chào anh.
Tiêu Minh quay sang hướng khác, không chủ đích mà hừ một tiếng. Xem ra cậu vẫn thế thôi, chẳng có chút gì thay đổi. Anh lấy từ trong ví, một chiếc card, và cả một sấp tiền đã đổi sẵn, vẫn còn mới tinh mùi tiền. Anh đưa về phía cậu. Như ban phát cho kẻ ăn xin vào đồng xu lẽ. Lâm Thanh nhìn nó, nhìn cả gương mặt lạnh tanh của anh. Cậu nhìn nó không biết nên vui hay nên buồn. Tiêu Minh không chờ cậu lấy, kéo cánh tay cậu, dúi vào. Rất nhanh, Lâm Thanh thoáng cau mày, bàn tay bị anh nắm vẫn còn chút cảm giác hơi ấm từ anh. Tiêu Minh nhận ra, bàn tay cậu đã không còn như trước, không còn mùi hương đinh lăng, cũng không mềm mại nữa. Trên bàn tay, một dấu sẹo đầy xấu xí kéo dài lên tận cổ tay. Lâm Thanh bối rối rút tay về, thuận tay mà cầm lấy sấp tiền anh đưa. Tiêu Minh giương lên nụ cười. Lâm Thanh nhìn nó, xoáy thật sâu vào nó. Rồi lại cười.
- Em không cần tiền của anh.
- Cứ xem như tôi bồi thường cho cậu.
Ba năm, sống không bằng một con người. Nỗi đau, anh đem đến, tất cả đổi bằng một sấp tiền lạnh lẽo thôi sao? Lâm Thanh bật cười, rồi tiến lại gần anh hơn, vẻ mặt không còn tự tin, cả nụ cười cũng ngại ngùng ban phát. Lâm  lãnh đạm chạm vào anh, đẩy tất cả số tiền vào trong túi áo khoát của anh.
Giữa làn gió, cậu nghe tim mình khẽ đau nhói, cả gương mặt kiềm chế tiếng run rẩy.
- Xin lỗi anh, vì thời gian qua đã làm phiền anh quá nhiều như thế.
Rồi cũng từ phía anh, cậu quay người. Cố gắng bước đi. Tiêu Minh kinh ngạc, dáng vẻ yếu đuối, bờ vai gầy gò, cả nụ cười đều in thật sâu trong anh. Đôi mắt xanh dương nhìn theo dáng dấp cậu bước đi. Lòng anh phủ nhận. Chẳng qua cũng chỉ là một chút tự trọng vớ vẫn.. của một đứa con trai ngu đần không kém. Tiêu Minh nghiến răng, lái xe đi.

Lướt cánh tay mềm mại trên bờ vai, cô gái ngồi xuống, bên cạnh anh. Áo sơ mi nhàu nát vì vòng ôm, và tất cả những mảnh vải rơi xuống sàn nhà. Anh mệt mỏi, hất nhanh mái tóc rũ rượi, rồi đẩy cô gái ra khỏi người mình. Vẻ kinh ngạc hiện lên trên gương mặt tròn tròn của cô, hai má cũng vì thế mà phiếm hồng. Tiêu Minh hơi khó chịu, nhưng rồi cũng quyết định mặc kệ cô gái ngồi đấy. Từ cô, toát ra một cái vẻ khiến người khác phải chạnh lòng. Nhất định phải đưa đôi tay lau những giọt lệ trong đôi mắt cô, rồi sau đó là ôm lấy cô vào lòng. Tiêu Minh cau mày, đôi mắt không hờ hững mà đỡ lấy cô, rồi nhanh chóng hôn lên gò má ướt đẫm nước mắt.
- Xin lỗi em.
- Tiêu Minh, anh làm sao vậy?
Cô gái nghẹn lời, nhưng cũng vì vậy mà ánh mắt anh chợt dừng lại, thật sâu vào đôi mắt màu trà cũ của cô. Anh dùng tay vuốt lấy, rồi khẽ cười. Nụ cười của anh làm cô gái ngừng khóc, ngoan ngoãn tựa vào anh như một con mèo nhỏ đầy nũng nịu. Mùi hương rất nhẹ như lá trà khô, anh không có ý định gỡ bàn tay cô ra khỏi mình, cứ thế mà ôm lấy cô. Li rượu trên bàn sóng sánh sắc đỏ, chính anh cũng như xoáy sâu vào sắc đỏ ấy. Cánh cửa mở toang, một người bước vào, đôi mắt màu lục nhìn không chớp mắt vào cảnh tượng đã quá quen thuộc trước mặt.
- Ngày nào cũng thế này, sao không rước người ta về nhà cho rồi?
Châm chọc xong, Trình Hạo khoan khoái nhìn đôi mắt ngượng ngùng của Tiểu Yến, gò má ửng hồng, nhưng tuyệt nhiên vẫn không rời khỏi bàn tay của Tiêu Minh. Trình Hào ngồi xuống, rồi Tiểu Yến đứng dậy, cố gắng ra ngoài. Tiêu Minh không ngăn cản, nhưng vẫn không quên hôn lên trán của cô thay cho lời tạm biệt. Ngay sau khi bóng dáng của Tiểu Yến khuất sau cánh cửa, Tiêu Minh mới tiếp tục nhấp li rượu trên bàn của mình.
- Sao uống nhiều thế?
Trình Hạo cau mày, kéo lại li rượu trong tay anh. Tiêu Minh liếc nhìn anh, rồi lại giật lại nó. Lòng cảm thấy một chút căm phẫn, không phải là vì Lâm Thanh không chịu nhận tiền chứ? Anh lắc đầu, không thể nào. Cậu ta, sống chết không liên quan gì đến anh. Anh không cần phải quá quan tâm đến một người con trai như thế. Trình Hạo thấy vẻ không bình thường trong đôi mắt anh, chợt nhớ ra gì đó, giọng anh nhỏ hơn:
- Lâm Thanh, hôm nay ra khỏi đó đúng không?
Tiêu Minh im lặng, vẫn tiếp tục uống, Trình Hạo nhìn anh, không biết phải làm gì. Rồi chợt trong đôi mắt xanh lục khẽ nhớ, một sự thật là họ từng quen biết nhau. Trình Hạo luôn là người tách LâmThanh ra khỏi Tiêu Minh.

Lâm Thanh vội vã chạy vào, ôm choàng lấy cổ áo Tiêu Minh, khẽ kéo. Tiêu Minh chau mày, mùi hương đinh lăng lần nữa phảng phất trong không khí. Anh nhìn cậu, ánh mắt như sắp giết người đến nơi.
-Câụ có phải bị điên không? Ôm choàng lấy một người con trai như thế sao?
Lâm Thanh bĩu môi, rồi khúc khích cười, má cậu phụng phịu. Vẻ mặt khiến Tiên Minh chán ghét đến tận cổ. Lâm Thanh là con trai của chủ tập đoàn Lâm thị, anh không có lựa chọn nào khác là không được phép làm cậu tổn thương hay cái gì đó tương tự. Cứ như thế, bỗng nhiên Tiêu Minh có một cái đuôi bám ở phía sau. Trong ánh mắt cậu, là vẻ mặt tươi rói, cậu luôn vui vẻ như thế, nhưng đó cũng là điều anh ghét nhất. Cậu luôn không tôn trọng tất cả các thói quen của anh, ngay cả giữa cuộc họp vẫn chạy vào mà ôm lấy anh.
Một cậu nhóc mười bảy tuổi, anh không tin cậu yêu anh. Tất cả những gì có thể tin tưởng, là cậu đang cố gắng bám theo anh, như một cái đuôi nho nhỏ. Nên vui hay nên buồn, anh không thích những đứa con trai bám mình quá chặt. Tiêu Minh hờ hững, cố gắng tránh né. Lâm Thanh bám lấy cánh tay anh, nửa đùa nửa thật hôn lên má anh. Anh kinh ngạc nhìn cậu, rồi lập tức đứng dậy ra khỏi buổi họp. Từ lúc đó trở đi, Tiêu Minh đã quyết định không bao giờ đến gần Lâm Thanh Mori nữa.

Tất cả kí ức còn mới, Trình Hạo lại lần nữa vòng tay lại, quan sát tên đang gần thành hũ mèm trước mặt mình, ngoài miệng, bảo là không quan tâm, nhưng dường như không chỉ kết thúc như vậy. Tiêu Minh đã đẩy cậu ấy vào nơi đấy, không phải vì lí do cậu ấy luôn bám theo anh ấy. Trình Hạo không nghĩ, Tiêu Minh sẽ như thế này. Lâm Thanh luôn là một thứ khiến Tiêu Minh nghiến răng khi nghĩ về. Tiêu Minh ghét cậu ấy, còn cậu ấy, luôn luôn tìm cách bám lấy anh. Chịu không nổi những suy nghĩ, Trình Hạo lấy chiếc li ra khỏi Tiêu Minh.
-Trả lời đi, cậu bị cái gì thế hả?
-Tôi thì có thể bị cái gì?
Tiêu Minh chau mày hỏi lại. Trình Hạo đờ đẫn, quyết định tự mình tìm hiểu. Nhưng khi anh vừa quyết tâm, Tiêu Minh lại nói. Một chất giọng khàn đặt đã nhuốm men say.
-Cậu ta là cái thứ không biết trời cao đất rộng, tỏ vẻ mình thanh cao ư? Chẳng qua so với ba năm trước, vẫn luôn tìm cách để tôi chú ý thôi.
Hít sâu một hơi, Lâm Thanh chạm tay vào cánh cửa đầy bụi, ngôi nhà này, thuộc quyền sở hữu của cậu. Tài sản duy nhất còn lại của cậu. Nó chỉ có một gian phòng, một gác lửng, bên trên có thể nhìn ra ngoài bởi nền có một cửa kính lớn. Lâm Thanh  ho khan mấy tiếng, rồi đặt vali xuống.
Yên lặng thế này, thật sự không quen. Cậu luôn phải đối diện với những tiếng la hét, tiếng cười, cả những tiếng ú ớ của những con người nơi đó. Cậu miễn cưỡng mình đã quen với cách họ đối xử, cậu có lúc cũng tưởng mình cũng như họ, tâm trí không rõ ràng. Cũng phải rồi, không rõ ràng nên mới yêu anh, không rõ ràng nên nhắm mắt cũng nhớ đến người con trai, với đôi mắt màu xanh dương.
Anh cũng yêu cậu mà, phải không? Lâm Thanh chưa bao giờ quyết định mình sẽ làm gì đó tương tự quên đi anh, nhưng giờ.. sau một thời gian, nhiệt tình trong cậu đã mất, không còn sót lại chút gì cho anh. Chỉ còn những nỗi tiếc nhớ, và một thời nông nổi đã được chôn vùi phía sau.
Khoảng yên lặng dần tăng tiến, Lâm Thanh quyết định sẽ cố gắng dọn sạch sẽ nơi này. Nhưng khi vừa chạm đến chiếc rèm màu trắng, cậu chợt yên lặng. Màu trắng, cậu đã từng rất yêu màu trắng. Cậu thích những bộ quần áo màu trắng sữa. Anh lớn hơn cậu, gương mặt luôn nghiêm túc, đôi lúc đùa bỡn, đôi lúc châm chọc. Nhưng cậu tin, tất cả chỉ là anh giấu đi, một nội tâm không tỏ với ai của mình mà thôi. Thế nhưng, có phải chăng cậu đã nhầm? Lâm Thanh tự hỏi câu hỏi đó không biết bao nhiêu lần, rồi đến khi không ai có thể trả lời, cậu lại nghe thấy tiếng la hét của một bệnh nhân tâm thần đang vòi vĩnh không uống thuốc. Giá như cậu điên thật, câuh điên như họ, câuh sẽ không phải chịu đựng những nỗi nhớ âm ỉ hàng ngày nữa. Gương mặt Lâm Thanh khẽ trầm xuống, cậu nhớ cậu từng ước ai đó sẽ đưa cậu ra khỏi đây. Nhưng, không một ai đến cả, ngày này qua ngày khác, cậu vẫn không được phép rời khỏi đây.
Cậu đã từng quấy khóc, cậu đã từng làm thật nhiều, thật nhiều hơn thế. Quấy nhiễu cuộc sống của anh, cố gắng bên anh mọi lúc mọi nơi. Nhưng rồi tất cả cũng chỉ làm cho mọi việc tồi tệ hơn. Anh không thuộc về cậu, cho dù cậu có cưỡng cầu mấy đi nữa, anh vẫn sẽ không đến.
Dọn dẹp xong, căn nhà chỉ trõng võng một chiếc giường màu trắng. Lâm Thanh ngồi lên đó, đặt bàn tay lên khung cửa, nghe hơi gió tản mác. Một chút day dưa, gió đưa mái tóc cậu bay bồng bềnh, gió lạnh. Lòng câuh còn lạnh hơn.. còn bao nhiêu lần gặp nhau trong đời nữa đây, sao nghe xung quanh thật nhiều vụn vỡ..

Mưa chiều thường không ồn ã, cái lạnh như tờ của mưa thấm xuống lòng đường, một chút lăn trên cây dù trong suốt màu thanh thiên, Lâm Thanh yên lặng rũ rũ những giọt nước, xoay nhẹ cây dù trước khi nước rơi xuống trước mặt. Cậu thích thú đùa giỡn với nó, cho đến khi dừng lại động tác ở một quãng xa xa. Gió chiều lạnh buốt, không hề có chút vẫn đục nào có thể len lỏi qua những lớp áo khoát, nhưng Lâm Thanh vẫn thấy cả người như run lên vì cảm giác. Cậu nhìn thấy từ đằng xa, một cô gái đang vòng tay qua bàn tay anh. Từng chút một bước đi. Lâm Thanh không nhớ, mình đã gặp cô gái này trước đây, nhưng trong phút chốc, vẻ hoang mang vẫn mờ nhạt trên gương mặt vốn đã trắng bệch từ lâu.

Đời cũng lạ, khi cần, thì không gặp được, đến khi không muốn gặp, thì bất cứ đâu cũng có thể nhìn thấy. Lâm Thanh cố gắng cho mình không run rẩy, không phải vì lạnh, cũng không phải vì gió chiều tím, tất cả chỉ có một chút hỗn độn trong cảm xúc vụn vặt mà mình cố gắng xây dựng nên. Cậu sợ cảm giác đối diện với anh. Bằng nhiều lý do, tất cả trong cậu, không chỉ dừng ở cảm xúc nữa rồi.

Người ta bảo, khi con người ta yêu thương một người. Là tự nguyện trao cho đối phương, cách thức trực tiếp làm tổn thương mình. Mình vui, đối phương không biết, mình giận, đối phương không quan tâm, mình có làm gì, trong mắt đối phương cũng chỉ như là người vô hình mà thôi.

Tieeu Minh đi chậm rãi, cho đến khi nhìn thấy cậu ở đằng xa. Không phải nhà cô, cái nơi tồi tàn mà anh không thèm thu lấy, ở rất xa nơi này sao? Anh hừ nhẹ, tâm trạng cũng vì thế mà trỗi dậy những cảm giác không tên. Tiêu Minh đi đến gần cậu, thật gần. Lâm Thanh nhìn thấy anh, rồi lại không biết làm gì. Lần này, câuh không mỉm cười nữa, chỉ vội vã tản lờ đi đôi mắt như xoáy thật sâu vào lòng mình. Đó là người lạ, người lạ.. người lạ mà thôi. Lâm Thanh khẽ thầm nhủ, rồi cố gắng không nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt thạch anh trong suốt lờ đi, vẻ ảm đạm trong gương mặt cậu thoáng qua thật nhanh rồi lại thôi. Tiêu Minh nhìn cậu, chợt cảm thấy ngạc nhiên. Anh ở đây, cậu không tiến lại gần mà ôm choàng lấy sao? Lại cười, anh kéo cánh tay người bên cạnh, rồi đi nhanh hơn. Phải rời khỏi đây thật nhanh, kẻo con người kia, lại lần nữa giữ lấy.
Anh nhớ, cậu rất thích trời mưa. Thích đi dưới mưa, dưới cơn mưa như dầm dề không bao giờ dứt. Cho dù anh muốn hay không muốn, cậu vẫn cứ kéo anh đi, khoát tay và không cho anh có thể buông tay cậu ra. Dưới cơn mưa, tay cậu ấm, hương đinh lăng vẫn thoang thoảng, nhưng tuyệt nhiên trên môi cậu vẫn là nụ cười. Anh không thích cách cậu cười, một chút cũng không. Đó là một nụ cười nhả nhơi, lộ liễu mà một người con trai không nên có. Anh không thích cách cậu mặc những bộ đồ trẻ con, rồi lại xem ảnh như bức tượng mà phối đồ màu mè cho anh. Bây giờ, trên người câu không còn những bộ trang phục màu mè trẻ con, cũng không phải những bộ đồ hiệu mắc tiền, cậu bây giờ, với chiếc áo bông rẻ tiền, quần tây màu đã cũ, trên người cậu... với anh chẳng khác gì giẻ rách trong ngôi nhà của anh.
Anh nhớ đã từng nhìn thấy đôi má phiếm hồng, cả người cậu ướt sũng vì chạy theo anh dưới mưa. Vì sao cậu luôn như thế? Anh nhớ, đã từng bị cậu ghì lấy, đòi nằng nặc anh mua bằng được một bông hoa màu tím bên vệ đường. Anh ghét những người chỉ biết vòi vĩnh, và điển hình là cậu.
Cậu là người thích chiều chuộng, còn anh là người làm cách nào cũng không thể chiều chuộng người khác. Bây giờ, cậu sống vui chứ? Hay lại ngang ngược như lúc trước? Tiêu Minh cười thầm, nếu biết có ngày hôm nay, ngay từ đầu, cậu đừng nên gặp anh thì tốt hơn. Vẻ khốn khổ của cậu, không hề làm anh thấy khó chịu.
Tiêu Minh siết chặt tay, cũng đáng thôi. Cho một đứa con trai quá nhiều mưu tính. Vì sao cậu lại nghĩ, sau tất cả, anh phải đáp trả lại câuh? Đáp lại cái vẻ ngoài dễ thương, đáp lại nụ cười. Và trên hết... là phải yêu cậu? Tiêu Minh thầm cười nhạt, nếu con người suy nghĩ quá đơn giản, thì rất dễ bị làm cho tổn thương bằng những điều giản đơn.
Cơn mưa vẫn ầm ỉ, Lâm Thanh đi xa dần, không níu kéo, không thổn thức, cũng không nhìn lại anh một lần. Chợt cậu nhận ra, sâu trong da thịt, là những lớp hằn còn chưa kịp lành. Lâm Thanh giỡ bàn tay, không mềm mại, không cả mùi đinh lăng. Chỉ là một lớp sần sùi, nhìn bàn tay, cậu chợt thấy trong lòng buồn man mác.

Ngày thứ ba, Lâm Thanh nhận ra trên cửa của mình có một tấm vé, đã được đặt mua từ nhiều tháng trước. Đến cao nguyên.. Từ một người nào đó cậu không còn nhớ nữa. Một thiếu gia, chưa bao giờ phải nhớ những người hầu tớ tên gì. Cậu chợt cảm thấy nhớ cái ngày xưa ấy, cậu ngạo nghễ với bất cứ ai liếc mắt về phía mình.
Cuộc sống của cậu là chuỗi ngày sống trong giàu có và xa hoa. Cậu chỉ việc khoát lên trang phục đắt tiền, đi lượn phố như một hoàng tử đích thực. Những thứ đó đã thay đổi, khi cậu gặp anh.
Ngày đầu tiên, cậu nhớ, cậu đã thấy anh trên cao nguyên, nơi mà hoa tử đinh hương trãi dài khắp vô tận, đến gần những đường chân trời không hề phô trương. Cậu nhìn thấy anh từ xa, đôi mắt mệt mỏi khép hờ. Cảnh tượng ấy, in thật sâu trong lòng cậu. Phải chi, khuấy động được nét vẻ tĩnh lặng ấy thì hay. Cậu ước, thấy được nụ cười của anh. Nhưng nó chưa bao giờ thật sự thành công cả.
Cậu nhớ, những thử thách của anh. Gần như là không thể thực hiện, câuh nhớ, một ngày mưa, cả thân hình ướt nhẹp. Anh đứng đó, trước con mắt của rất nhiều người đang hau háu nhìn mình, anh bảo cậu cởi chiếc áo ướt sũng.
Cậu nhớ, trái tim non nớt của cậu nhóc mười bảy tuổi, đã thực sự sợ hãi lần đầu tiên. Cậu nhìn anh, nhìn tất cả cảnh tượng bên cạnh mà không dám động đậy. Anh kiêu ngạo cười, nụ cười lần đầu tiên cậu nhận thấy. Tay run, bàn chân cũng run, cậu cảm nhận được ánh mắt nóng rực trên người mình.
Cậu nhớ, đã nhìn thấy nét ngạc nhiên trong đôi mắt màu xanh, rồi sau đó là miễn cưỡng mà khinh bỉ. Cậu không hiểu, điều đó có nghĩa là gì. Còn bây giờ, thì cậu hiểu. Anh xem cậu, là một công cụ giải trí, một cô hoàng tử, không phải một người con trai. Anh bảo cậu bướng bỉnh, cao ngạo...
Nhưng dù như thế nào đi nữa, cao ngạo cách nào đi nữa, anh vẫn sẽ ngăn cậu làm việc ngốc nghếch, như lúc ấy. Cậu nhớ, sau đó, anh đã đưa chiếc áo của chính mình cho cậu. Lâm Thanh đã cảm động đến mức muốn ôm lấy anh. Nhưng điều đó về sau không còn lặp lại nữa.
Cậu quên mất, những gì anh làm, là cho thiếu gia của tập đoàn Lâm thị, không phải cậu...
Tấm vé được siết chặt trong lòng bàn tay. Lâm Thanh chợt cảm thấy muốn đi đến nơi đó, mặc dù chính mình sẽ khơi dậy những kí ức không vui.
Mưa vẫn còn âm ỉ, cậu dựa đầu vào ghế, không bật đèn, cậu đã quen với bóng tối rồi. Không còn thấy sợ nữa, cậu cũng không hét lên ầm ĩ khi cơn dông tố kéo về, sấm rạch ngang xé toang bầu trời nữa. Lâm Thanh đã khác trước, khác nhiều lắm rồi..
Cậu nhắm mắt, người ta đối xử với cậu như người điên, mặc dù đầu óc cậu tỉnh táo. Người ta bắt cậu ăn những thứ câuh không muốn, người ta còn giúp cậu thay đồ. Nhưng người ấy, không phải là người có thể đụng vào người cậu. Cậu nhớ ánh mắt như diều hâu của người đàn ông nhìn về phía mình. Cậu nhớ cảm giác hoảng sợ mà kêu thầm trong vô thức tên anh. Muộn quá rồi, cậu không còn nhớ mình đã thất vọng ra sao nữa.
Ba năm, một ngày, cậu nhớ. Một giây, cậu nhớ, chín trăm ngày, câuh vẫn nhớ.. nỗi nhớ tản mác quanh căn phòng trống ấy. Cậu nhắm mắt, chỉ thấy đau đớn, cậu cắn môi cho tan nát, cũng chỉ để lòng thôi nhớ về anh.
Cậu nhắm nghiền mắt, cố gắng siết chặt lấy bàn tay, lấy cả thân hình của mình, nhưng sau tất cả, chỉ có tổn thương. Đến bây giờ, và sau đó nữa, cậu vẫn không thể ghét được anh. Tại sao cậu lại có thể dành nhiều tình cảm cho một người như thế?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top