Chương 1: Nhân viên phục vụ
"Bây giờ là 10:44." Jenny Jane nói, cô ngồi vào chiếc ghế tiếp tân đối diện bàn làm việc, bắt chéo chân, duyên dáng đặt một tay lên tay vịn, "Còn một giờ 47 phút là 12:30. Ngài Vijay, rất vui được gặp anh. "
Cô hạ giọng, đổi tư thế chân, trên môi nở nụ cười bình tĩnh, nhìn chằm chằm Cesare Vijay, gần như giễu cợt nói: "Bây giờ, anh có 1 giờ 47 phút để thuyết phục tôi, để tôi tin anh là một người đại diện tốt."
Bằng vẻ lạnh nhạt không chút biến đổi, chóp mũi Cesare hơi động đậy, trong mắt lóe lên chớp động. Như vậy, Jenny biết rằng cô đã thành công trong việc khơi dậy sự quan tâm của đối phương.
"Tuyệt vời." Cesare nói: "Cô thành công thu hút sự chú ý của tôi, thêm điểm."
Anh ta rút ra tập folder trống, mở nhanh, hỏi một cách tượng trưng bằng vẻ lịch sự nhạt nhẽo: "Bây giờ, chúng ta chính thức bắt đầu được chưa?"
#
Ba tháng rưỡi trước Los Angeles
Jenny Jane - Trần Trinh nghiêm túc ngắm mình an tĩnh trong gương.
Đây là một khuôn mặt rất đẹp.
Jenny Jane năm nay hai mươi tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời con gái. Khác với các bạn đồng trang lứa ở phương Đông xa xôi, cô tập trang điểm từ năm lớp 7 (lớp 1 THCS). Sau sáu tới bảy năm trau dồi, cô bé có thể tỉa tót gương mặt đẹp hơn nhờ lớp makeup như dệt hoa trên gấm. Điều đáng nói, bằng khuôn mặt mộc, Jenny Jane vẫn là một mỹ nhân.
Diện mạo cô bé in đậm dấu vết tộc người Germanic, tóc vàng mắt xanh điển hình, mũi cao thẳng, ánh mắt sâu hun hút, ngũ quan lập thể, đôi mắt xanh biếc sáng ngời cùng mái tóc vàng vừa dài vừa thẳng, nom dễ nhìn vô cùng. Thân hình chuẩn mực: với chiều cao 1m67 và dáng người tuyệt không béo trong con mắt người da trắng, cô bé dễ dàng thu hút sự chú ý khi đi trên đường, và thậm chí còn được ưu ái vào các quán bar nhất nhì khu vực địa phương mà không cần xếp hàng.
Với đãi ngộ ấy, cô bé không cần tỏ ra nghiêm túc như này. Dù cho cô có nên được trải qua cuộc sống dưới hình hài Jenny Jane hay không thì điều quan trọng hơn là cô đã mất đi cuộc sống của mình ở Trung Quốc vào thời điểm hiện tại..
Đây còn không phải phiền toái lớn nhất
Cô xuyên không, 2014-2001, Bắc Kinh-Los Angeles, người da vàng-người da trắng.
Bây giờ là năm 2001, máy tính vừa mới bắt đầu phổ biến, Internet đang thay đổi cuộc sống của mọi người. Điện thoại di động dần dần được thay thế bằng những chiếc điện thoại di động nhỏ gọn và tinh tế hơn. Tuy nhiên, vào thời điểm này, Steve Jobs vẫn chưa ra mắt chiếc iPhone mang tính cách mạng, và thậm chí chiếc iPod làm thay đổi cả thế giới cũng chưa được phát hành, mà sẽ chỉ chính thức ra mắt vài tháng sau đó. Trần Trinh, người đến từ năm 2014, đã cảm thấy hơi lạ lẫm với cuộc sống vào đầu thế kỷ 21. Đây là một thời đại không có Weibo, Twitter và Facebook. Các công cụ truyền thông chính là ICQ và MSN - Trong thế giới công nghệ đang thay đổi liên tục, những tên này đã trở nên lỗi thời. Nếu Trần Trinh không xuyên tới Hoa Kỳ vào đầu thế kỷ 21, cô thậm chí cũng sẽ không nhớ đến những thuật ngữ này, không nhận ra được sự thay đổi lớn của cuộc sống do những công nghệ này mang lại, cũng như sự bất tiện trong cuộc sống vào đầu thế kỷ 21.
Tất nhiên, đây không phải là rắc rối lớn nhất của cô bây giờ.
Rắc rối lớn nhất là cô ngủ quên tại nhà ở Bắc Kinh, nhưng khi tỉnh dậy, cô đã quay trở lại 13 năm trước, tái sinh trong cơ thể của một người phụ nữ da trắng xinh đẹp như vậy và có tất cả ký ức của cô.
Jenny Jane Jefferson, sinh năm 1981, số an sinh xã hội là 422-11-6742, đến từ một gia đình tầng lớp dưới ở Alabama. Cha cô là một tội phạm cướp giật và đã bị kết án hơn 100 năm tù. Jenny Jane đã bị giam từ khi cô mới sáu tuổi. Sau khi gã vào tù, mẹ cô đã bỏ trốn, cắt đứt liên lạc với gia đình. Sau khi bà ngoại của cô qua đời, Jenny Jane đã vào một cơ sở phúc lợi xã hội và lớn lên trong nhiều gia đình nuôi khác nhau. Cô bé tốt nghiệp trung học hai năm về trước, đến Los Angeles tìm việc làm. Cô bé mong muốn trở thành một diễn viên nhưng không thành công. Hiện tại, cô bé vẫn đang làm việc như một phục vụ trong một nhà hàng.)
Ký ức của cô bé được Trần Trinh khái quát ngắn gọn mấy câu như vậy, loại bỏ mọi sở thích cá nhân và mối quan hệ xã hội khỏi thông tin không cần thiết - nói cho cùng, giống như Cbiz sẽ chọn Bắc tiến, Jenny Jane là một vị 'Hollywood tiến', bằng mỹ mạo bề ngoài cùng cơ thể thanh xuân, kiếm một slot cho mình ở Hollywood.
Về Trần Trinh, người hiện đang bị mắc kẹt trong cơ thể của Jenny Jane, thông tin của cô bao gồm:
Trần Trinh sinh năm 1982, số chứng minh nhân dân của cô đã bị lược bỏ, cô đến từ một gia đình khá giả ở Hàng Châu, ba mẹ làm công chức. Trong kỳ thi đại học, cô được nhận vào khoa diễn xuất của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh. Trong thời gian học, cô đã yêu một chàng trai giàu có hơn cô năm tuổi, là con của một phú hào. Sau khi tốt nghiệp, cô kết hôn và có một đứa con. Đứa bé đã tám tuổi khi cô xuyên qua, và cô đang trong quá trình ly hôn với chồng. Bởi vì bố mẹ chồng cô đã lục tục ủy quyền, công ty sẽ do chồng thừa kế, và một số bất động sản được đứng tên dưới danh nghĩa của cô. Dự kiến rằng, tổng tài sản bao gồm bất động sản, NET Worth của Trần Trinh rơi vào khoảng hơn 30 triệu.
Cuộc sống của hai người có thể không khác biệt nhiều ở thời điểm này, nhưng sau hơn mười năm, Jenny Jane có thể sẽ trở thành người dưới đáy xã hội mà không có gì, trong khi Trần Trinh sẽ là một phụ nữ giàu có độc thân không lo lắng về đồ ăn và quần áo. Trần Trinh trở thành Jenny Jane, sự khác biệt là rất lớn. Nếu tự tử có thể trở lại cơ thể ban đầu của mình, cô sẽ đang đứng trên mái nhà của tòa nhà này.
Trở lại cơ thể ban đầu - đây là nhu cầu cấp thiết nhất của Jenny Jane, hay Trần Trinh lúc này.
Sở dĩ cô không thử là vì cô biết mình sẽ không thể quay lại nếu tự tử.
Bởi vì cô không phải tái sinh một cách vô ích mà cô được tái sinh với một sứ mệnh.
Thống lĩnh Hollywood.
Chỉ có năm từ mơ hồ như vậy. Khi cô mở mắt và tỉnh dậy trong cơ thể của Jenny Jane, Trần Trinh đương nhiên đã biết điều này: khi đến ngày cô thống trị Hollywood, cô sẽ được tự do lựa chọn. Bạn có muốn quay lại không?
Đừng nói về khó khăn trong việc thống trị Hollywood. Sau khi Trần Trinh tỉnh táo lại, cô lập tức phát hiện ra một mâu thuẫn logic - nếu một ngày cô thực sự thống trị Hollywood, chẳng phải cô sẽ trở thành người chiến thắng trong cuộc sống sao? Tại sao cô ấy lại quay lại sau khi đã đạt đến điểm đó?
Câu hỏi tiếp theo là nếu cô ấy ở đây bây giờ, liệu có Trần Trinh sống ở Hàng Châu cùng thời điểm không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai người gặp nhau? Cú chọc. Jane không ở trong cơ thể của chính mình. Cô ấy đi đâu? Cô ấy có đến cơ thể hiện tại của Trần Trinh không?
Tất nhiên, bây giờ cô không có cách nào để xác minh điều đó. Đầu tiên, cô ấy sẽ cảm thấy đau đầu khi nghĩ đến vấn đề này. Thứ hai, dù có chịu đau đầu thì cô cũng không có tiền mua vé máy bay đi Bắc Kinh, chưa kể con đỗ nghèo khỉ như cô rất có thể không xin được visa Trung Quốc.
Jenny Jane tốt nghiệp trung học, trình độ học vấn trung bình. Cô bé chỉ đạt được ít hơn một nửa số điểm trong bài thi SAT. Ngay cả khi cô bé học đại học, cũng không kiếm đâu ra học phí. Sẽ rất khó để tìm được một công việc cao cấp sau khi tốt nghiệp một trường đại học gà rừng, rất có thể còn không kiếm được nhiều bằng nữ bồi bàn nữa.
Về cơ bản Trần Trinh học diễn xuất, sau khi tốt nghiệp đã kết hôn, trở thành thiếu phu nhân hào môn. Mọi kỹ năng dồn hết vào việc níu giữ trái tim ông chồng, cộng thêm tích cóp vốn riêng cho mình, năng lực công tác gần bằng zero.
Người có ký ức của hai người và tính cách của Trần Trinh- hãy gọi cô ấy là Jenny Jane. Điều cần cân nhắc bây giờ không phải là sang Trung Quốc tìm 'Trần Trinh', mà ít nhất phải nổi bật hơn, và sống như một con người. Tất nhiên, trong kế hoạch dài hạn, cô cần thống lĩnh Hollywood, cố gắng quay lại cuộc sống ban đầu... Tuy cô vẫn hoài nghi nếu mình thật sự thống lĩnh Hollywood, chắc gì cô đã quay trở lại.
Sau hai ngày phục vụ trong nhà hàng, Jenny Jane có khát vọng thoát nghèo mãnh liệt. Cô nóng lòng muốn ký hợp đồng đóng phim ngay bây giờ và bắt đầu sự nghiệp diễn xuất của mình - dù là một diễn viên có vất vả và mệt mỏi đến đâu, vẫn tốt hơn là làm việc trong nhà hàng, hễ tan ca sẽ tròn 12 tiếng làm việc.
Nhu cầu thay đổi vận mệnh như lửa sém lông mày, ko cho phép trì hoãn. Jane Jane nói với mình trong gương, cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn đồng hồ, quay người bước ra ngoài bắt đầu ca làm việc: giờ nghỉ trưa đã kết thúc và ca chiều đã bắt đầu.
Đúng, bây giờ cô chỉ là một nữ nhân viên phục vụ trong nhà hàng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top