Chap 16

Danny hơi hồi hộp, chân cứ đung đưa ngồi trên chiếc ghế đá trước nhà. Bác Hiếu bảo hôm nay, chú người xấu sẽ đưa em bé đến trường. Dù daddy bảo gọi là bố, dù em đã cho ôm lúc đi thăm daddy ở bệnh viện, thì em vẫn không thích chú đâu. Vì chú hay làm daddy khóc và nói ra những từ xấu. Em thích bố nuôi Gia Huy hơn. Vì bố nuôi không bắt nạt bố. Nhắc mới nhớ, bố nuôi đi công tác cũng hơi lâu rồi ấy. Em bé bắt đầu nhớ bố nuôi rồi.

-Danny, con chờ bố lâu chưa? Mình đi học nhé.

Danny lắc đầu thay cho câu trả lời. Em bé được sự hỗ trợ của Ninh, ngồi ngay ngắn trên xe. Em bé cứ im lặng mặc cho bố cứ luyên thuyên các chuyện. Bé  vẫn chưa quen người mà em vẫn hay gọi là chú người xấu, sang bố. Em dè chừng từng cử chỉ quan tâm, yêu thương của chú. Vì em sợ, một ngày, chú sẽ lại gọi em bé bằng những từ xấu ấy thôi.

-Danny ơi, con muốn ăn sáng gì không? Bố dẫn con đi..

Em bé vẫn lắc đầu, anh Hiếu nhìn qua mà bất lực. Khuôn mặt thì như bố, nhưng tính cách thì như daddy, hướng nội, bướng thôi rồi. Vậy mà sao hồi đó yêu Ninh, em anh lại mềm xèo, chịu đựng thế này. Vuốt vuốt má nhóc con ngồi bên cạnh, anh nhẹ nhàng vỗ về thay cho người nào đấy đang vừa lái xe, vừa đổ mồ hôi hột.

-Con nói với bố Ninh đi. Con muốn ăn gì?

-Bún mọc ạ. Bác ơi... bao giờ daddy về dẫn Danny đi học ạ?

-Daddy sắp về rồi ấy. Danny học ngoan rồi daddy về nhé. Chút nữa ăn ngoan rồi đi học ngoan nhé.

Danny gật đầu, tay vẫn nghịch em thỏ Dudu. Chú nghe lời con nói, thở dài. Để một đứa bé chấp nhận mình lại, rất khó. Chú hiểu chuyện đấy, chỉ là chú vẫn tham lam lắm. Năn nỉ mãi mới được chở bé con đi học, nói mãi mới được ôm mà không phản kháng. Cái tiếng "bố" từ Danny còn xa vời hơn chú tưởng nhiều lắm. Dừng ở quán bún mọc chú vẫn hay ăn, kêu cho bé bát em bé xinh xinh, chú cùng anh Hiếu hồi hộp nhìn em Danny. Em vẫn ngồi ngoan, chỉ là không vui vẻ lắm. Chú giật mình nhìn em bé biết tự ăn thật ngoan, thật tự lập. Chú xót xa nhìn về con mình, lòng ngổn ngang nhiều cảm xúc. Lúc Thỏ Nhím bằng tuổi Danny đã biết tự ăn đâu, vẫn được bố mẹ, ông bà đút cho. Nhắm thật chặt đôi mắt, ngăn không cho bản thân bật khóc, chú gặp thêm cho con mọc, mong cho Danny ăn được nhiều hơn. Chú lỡ mất ba năm đầu đời của con, xa cách con đến mức em bé còn chẳng vui vẻ khi nhìn chú, giờ chỉ mong bù đắp được một phần nào đó thôi.

-Chú...đi học ạ...

Tiếng Danny vang lên, phá tan đi bầu không khí ngại ngùng. Em bé nắm tay áo chú, ý muốn nhanh đến trường. Chú thì không chần chừ thanh toán nhanh bữa ăn rồi chở bé cưng nhà mình đi học. Tốt rồi, nắm tay áo cũng được, từ từ rồi sẽ được nắm tay, sẽ được bồng bế con như chú muốn. Nếu mọi việc ổn thì sẽ nghe được từ "bố" mà chú hằng mong ước. Chú nhanh chóng chạy thẳng đến trường của con. Ngay khi dẫn em bé vào sân chơi, chú lại nghe những tiếng xì xào, bàn tán về em.

-Đồ không có bố mẹ kìa. Daddy là gì cơ chứ...._một em bé xấu tính lên tiếng, chỉ thẳng vào Danny.

-Bạn không được nói như vậy. Mình có daddy, còn có bố nữa. _ Danny bắt đầu lên tiếng.

-Daddy là gì? Nếu là bố thì mẹ đâu. Cậu toàn nói không đúng thôi ấy. _ em bé xấu tính vẫn tiếp tục châm chọc. _ đồ không có bố mẹ đàng hoàng. Lêu lêu.

Danny vẫn tiếp tục nói với bạn ấy về việc mình không phải như vậy. Ánh mắt vẫn kiên định, nhưng tay đã vò nát cổ tay áo chú từ bao giờ. Và tất nhiên, chú không cho phép chuyện đó xảy ra thêm lần nào nữa. Ninh bình tĩnh ngồi xuống thấp tầm ngang với cậu bé kia, tay nắm chặt tay Danny, ý bảo tin ở chú.

-Cho chú hỏi, ai nói với con là Danny không có bố mẹ?

-Mẹ con, các bạn, ai cũng bảo là Danny không có mà. Toàn thấy ông, hoặc bác, hoặc daddy gì đấy đón thôi. Mà daddy là bố... vậy mẹ đâu?

-Này em bé, chú giải thích một lần thôi nhé. Có những gia đình, chỉ có hai bố, hoặc chỉ có hai mẹ. Và em bé vẫn cực kì vui vẻ, hạnh phúc. Gia đình không giống gia đình khác, không có nghĩa là gia đình ấy không bình thường, không hạnh phúc. Và hơn hết, Danny có bố, có daddy. Bố của Danny là chú đây. Do chú đi làm xa, bây giờ mới về được với Danny và daddy của con chú. Danny luôn được cả bố và daddy yêu thương. Cháu không thấy không có nghĩa là không có. Từ nay về sau, chú mà thấy cháu và các bạn cháu trêu ghẹo con chú một lần nào nữa, chú sẽ đi gặp cô giáo, thầy hiệu trưởng cũng như là gọi cho bố mẹ cháu nhé.

Giọng nói dứt khoát, to rõ của chú đánh động cả một đám nhóc xấu tính cộng với bố mẹ của chúng ở gần đó. Ai mà không biết gia tộc họ Bùi, giàu có quyền lực nhất cái đất Hạ Long. Tập đoàn của nhà họ Bùi, kinh doanh không biết bao nhiêu lĩnh vực, lại có công ty giải trí lớn, muốn ai phá sản chỉ cần nói. Xem ra, họ đã chạm phải người không nên chạm rồi. Lúc đầu, cứ tưởng là chuyện trẻ con, cứ để trẻ con tự giải quyết. Phụ huynh của nhóc xấu tính lúc nãy đứng ra xin lỗi, chỉ mong vuốt được cơn nóng giận của chú.

-Anh thông cảm giúp cho. Bé nó nghe người khác rồi nói sai thôi.

-Không sao. Nhưng tôi cũng nói rồi đấy. Để tôi biết được bé con nhà tôi bị bắt nạt một lần nữa, tôi nghĩ một cuộc họp với hiệu trưởng về chuyện rút vốn cũng không tồi.

Anh Hiếu gật gù khi quan sát chuyện từ xa. Câu chuyện mà nhà anh đau đáu tìm phương án giải quyết lại được hoàn thành nhanh gọn. Nhìn Danny vùi mặt trong lòng bố không buông, anh lại thêm một cảm giác an tâm. Đúng là nhà nên có hai người, một người dịu dàng chăm sóc gia đình, một người làm trụ cột vững chắc bảo vệ nhà trước bão giông ngoài kia.

************

Giờ ra về luôn náo nức chờ đón những em bé nhỏ tuổi về với gia đình của mình. Sau sự việc ban sáng, Danny cũng rất trông chờ được đón. Bây giờ, ấn tượng của em về Ninh bắt đầu khác hẳn. Hóa ra, chú là bố bé thật, chú bảo vệ bé này, không để cho các bạn khác mắng bé với daddy này. Bé vẫn đang suy nghĩ về điều daddy nói với bé, rằng chú không xấu như lúc đầu. Nhưng bé vẫn cân nhắc về việc đưa bố Ninh lên hơn bố nuôi. Nhưng nếu làm vậy, bố nuôi sẽ siêu buồn luôn ấy.

-Danny ơi, hôm nay có chuyện gì vui vậy? _ chị Nhím thấy em vui vẻ liền bắt chuyện.

-Hôm nay, em được bố đưa đi học ấy chị. Rồi bố bảo vệ em khỏi các bạn xấu luôn. Bố như super hero luôn.

-Eo ơi, sướng thế. Chúc mừng em bé nhé. Nay bố có đón em không?

-Bố em kìa.

Đưa mắt nhìn theo tay Danny chỉ, Nhím chỉ biết trố mắt nhìn. Cậu của Nhím đang tay cầm theo bim bim, sữa tươi và cả em thỏ cậu nhờ mẹ của Nhím mua. Nhím nhìn Danny với vẻ ngạc nhiên đến cùng cực. Nếu gọi cậu Ninh là bố, thì đây là cậu em họ mà cả nhà Nhím ai cũng nhắc đến sao? Từ ngạc nhiên, Nhím lại chuyển sang tự hào. Vậy là nào giờ, Nhím đã bảo vệ được em bé ngoan ngoãn, em của Nhím này. Cảm giác làm chị dâng lên rõ rệt. Kì này, Nhím sẽ về kể với chị Thỏ rằng mình đã bảo vệ em Danny như thế nào.

-Nhím, lên cậu chở về chung với Danny. Và cậu có một giao kèo dành cho con. _ cậu Ninh nói nhanh chóng sau khi cắm hộp sữa cho cả hai em bé.

-Giao kèo gì ạ? _ Nhím tròn mắt.

-Chăm sóc và bảo vệ Danny giúp cậu. Cậu có một vài việc chưa xong. Nếu làm tốt, cuối tháng cậu dẫn đi Kids Club.

-Trước khi cậu nói, con cũng đã bảo vệ em rồi ấy. Nhưng cậu cho quà hối lộ như thế, con xin nhận ạ. Dẫn chị Thỏ đi nữa ạ.

-Thành giao.

Chiếc xe hôm nay hơi ồn theo đúng nghĩa đen. Danny vẫn gọi chú là chú, mặc cho Nhím cứ sửa mãi cho em. Nhưng không sao, cho chú ôm với cho chở đi, đón về là tốt lắm rồi. Nhìn cả hai chị em cứ nghêu ngao các bài hát học ở trường, đôi lúc lại tranh cãi loạn cả lên, chú bật cười thành tiếng. Nghĩ đến cảnh sau này, trên xe, có daddy, có thêm hai em bé thành một nhà năm người, Ninh cũng đã rất mãn nguyện rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top