Sữa và kem cá
Tôi ào vào lớp, đập vai Gạo.
- Ơi mày ơi, tao thích Phong mất rồi!
Nó ngẩng lên nhìn tôi bằng đôi mắt màu hổ phách nhưng trông lếu láo hệt như con mèo đen mập ú ở nhà
- Gì?
- Tao nói là tao thích Phong, cái bạn hay chơi bóng chuyền với mày í.
- Há! - nó nhếch mép - Mặt như kia thì Phong nó chẳng thích mày đâu.
- Mặt như kia là như nào.
Nó chỉ nhún vai rồi lại cắm mặt vào điện thoại. Tôi đi vòng ra sau để về chỗ, đặt balo lên bàn rồi gào vào tai nó là tao chán mày lắm rồi. Nó quay ngoắt sang, giật lại hộp sữa hôm nào cũng để phần. Ơ kìa.
Thật ra chuyện bắt đầu từ đầu năm cơ. Gạo tham gia vào CLB đá bóng trường, nó chơi tốt nên được chọn vào đội tuyển, chiếm luôn vị trí tiền đạo. Anh Hoàn, tiền đạo trước đây giờ bị đẩy xuống hàng tiền vệ, hình như thấy mất mặt hay sao đó nên cứ kiếm chuyện hạnh họe nó hoài. Gạo vốn chẳng thích chuyện thị phi, một ngày đẹp trời nó rời đội bóng.
Ở không vài bữa lại than chán, nó tham gia vào CLB bóng chuyền. Hai ngày sau anh Hoàn thù lù xuất hiện, kiểu như nhất quyết thua đủ, còn "vô tình" đập một quả vào đầu thằng bé. Tôi hỏi nó giờ mày tính sao. Nó nhún vai chả sao cả, người ta chỉ lỡ tay thôi mà.
- Mày ngây thơ quá rồi - tôi cáu - Là ảnh kiếm chuyện mày đó, thật không thể tha thứ mà.
- Vậy chứ làm sao? Chẳng lẽ tao lại đem trái bánh đập vào đầu ảnh.
- Nhưng mà tao tức.
- Vậy mày trả thù tao đi.
- Hả.
Nó nhìn tôi, môi khẽ cong thành một nụ cười. Tôi hơi ớn cái kiểu cười đó. Dám cược một câu kem cá vị trà xanh, nó đang nghĩ mấy chuyện tầm bậy tầm bạ.
- Dám cược không? Không tính ngày hôm nay, trong vòng hai tuần tới, mày mà đập được trái banh vào đầu anh Hoàn, tao sẽ góp sữa nuôi mày tới tốt nghiệp. Tất nhiên là mỗi ngày một hộp
- Còn nếu tao không làm được?
- Một chầu kem cá. Quá lời.
Nó cười, làm sáng bừng cả một vùng trời ngày không nắng. Hôm nay trời sao cứ âm u âm u, làm tôi thấy buồn. Không có nắng thì đám quần áo phơi ở nhà làm sao khô được. Mà có khô thì cũng chẳng thơm. Tôi ghét cái mùi ẩm ướt. Hay là rủ nó về nhà, kêu nó cừơi cho trời bừng nắng. Nhưng mà nó lại chảnh lắm, muốn nó cười chắc phải tốn 2 gói mì với vài cây kem cá mất. Tôi đâu có giàu đến thế.
Tôi nghĩ linh tinh, thực chất là để tránh nhìn vào mặt Gạo. Mỗi khi nó cười, bờ môi cong lên, để lộ vài chiếc răng trắng lấp lóa, trông huyễn hoặc đến không thực. Nó hay trưng ra cái kiểu cười ấy mỗi khi muốn thuyết phục người khác điều gì. Mà thường thì bất kể giới tính, tất cả đều bị nó khuất phục. Tôi thì không nhá. Tôi chơi với nó lâu rồi, đừng có hòng mà cười trục lợi.
Nhưng mắt lại khác. Tôi quay sang nhìn nó, thoáng thấy lòng mình chòng chành nghiêng nghiêng. Rõ ràng mắt nó có màu hổ phách, nhưng chung quy lại vẫn là màu nâu, nâu như bao con dân Việt Nam mắt nâu khác. Ấy vậy mà mỗi lần nhìn nó tôi lại có cảm giác bị kéo rơi vào một vùng không gian khác, ngát xanh.
Không thể khẳng định đó là Bầu Trời hay là Đại Dương. Tôi chưa đi biển lần nào nên không chắc lắm, nhưng nếu là bầu trời thì hẳn sẽ là một ngày rất đẹp. Nó làm tôi nhớ tới mùa hè của vài năm về trứoc cùng Gạo đi Thái Nguyên. Sáng nó lôi đầu tôi dậy sớm, lên đồi đón mặt trời lên. Không biết phải diễn tả như thế nào cho thật trọn vẹn, nhưng cái khoảnh khắc đứng giữa núi và rừng, ngắm nhìn ánh nắng đong đầy võng mạc, nghe an yên lùa qua mái tóc, đẹp vô cùng.
- Thế cuối cùng mày có tham gia không? - nó lên tiếng làm tôi giật mình, khẽ chớp mắt - Mày lại nhìn tao cái kiểu đấy rồi, sao thế!
Tôi quay mặt đi, đưa tay huơ huơ không khí. Bầu trời không đẹp như trong mắt Gạo.
- Có thật là mày sẽ mua sữa nuôi tao không?
- Nếu mày làm được
- Là mày nói đó.
Nó ừ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top