Chương 9

Nếu như lúc này Trần Tiến ở đây, nhất định sẽ không nở tình anh em, mắng chết con sói đuôi to Chu Khởi này.
Nói dối đều không cần bản nháp, há mồm liền có thể nói, hơn nữa còn lừa gạt rất ra dáng.
Hứa Nùng từ trước đến nay vẫn luôn sống ở trường, gặp phải chuyện phức tạp nhất cũng chỉ là cùng đám bọn học gây chuyện, cho nên lúc này nghe Chu Khởi nói , cô nghe thấy , đương nhiên là cũng tin.
Nhưng tin hắn đáng thương là một chuyện, cũng không có nghĩa là dễ dàng bỏ qua cho ý đồ xấu xa của hắn đối với mình.
Cho nên khi nghe đến câu " có phải nên cống hiến tình yêu không"", Hứa Nùng nhìn gương mặt tuấn tú sáp tới gần, ngay lập tức duỗi tay nhỏ ra, hung ác ấn xuống đẩy mặt hắn về sau.
Lòng bàn tay cô chống ở vị trí trên sống mũi của hắn, sức lực rất lớn, mặt Chu Khởi chính xác bị cô đẩy dịch chuyển về phía sau, nhưng.... cũng không hiểu ra làm sao, chỗ bị cô ấn qua, đột nhiên máu mũi liền chảy ra.
". . ."
Lần đầu tiên trong đời gặp phải tai nạn như vậy, Hứa Nùng có chút hoảng hốt, cô luống cuống tay chân muốn lấy khăn giấy giúp hắn lau, nhưng trong chớp mắt tiến tới gần đó, bị Chu Khởi đè cổ tay lại.
Hắn rũ mắt quét qua, không nhìn thấy gì, nhưng cảm giác được có dòng chất lỏng ấm nóng.
Duỗi đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi, ngón tay trong nháy mắt biến thành màu đỏ, hắn nhìn vết máu đó, cà lơ phất phở nở nụ cười.
"Lợi hại, để anh nhìn thấy chuyện bọn đòi nợ không có cách nào làm được, ngược lại em làm lại dễ như ăn cháo."
". . ."
Hứa Nùng thật sự muốn đem miệng hắn bịt kín, cũng không biết bình thường khi nói chuyện với người khác có phải cũng như vậy, đã như vậy rồi, lại còn có tâm tư trêu chọc cô!
"Anh tự mình bịt mũi lại!" Cô lại rút ra tờ giấy mới, đưa tới.
Chu Khởi lười biếng nhướn mày, cũng không coi là chuyện gì quá to tát, sau đó nhận lấy khăn giấy, trước tiên lau máu mũi đang chảy . Sau đó vò tờ giấy, đem lỗ mũi bịt kín lại.
Hứa Nùng thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ngược lại có chút không tự nhiên.
Nhìn hắn nửa ngày muốn nói lại thôi, cuối cùng nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Xin lỗi."
Hứa Nùng hợp tiêu chuẩn như vậy, cũng không đếm xỉa tới nở nụ cười, bộ dáng không đứng đắn trả lời: "A, không có gì."
Hứa Nùng không muốn một mình ở cùng hắn, vội vã đứng lên, tiếp theo buông xuống "Tôi về trước đây" liền đi.
Lần này Chu Khởi cũng không có cản cô lại, ánh mắt lười biếng mang theo ý cười vẫn luôn đuổi theo sau lưng của cô, đến tận khi bóng dáng cô biến mất không thấy tăm hơi, vẻ mặt hắn mới dần thu lại.
Điện thoại di động để trong túi áo đúng lúc này vang lên, hắn lấy điện thoại ra nhận.
Ở đầu bên kia, truyền tới giọng nói của người phụ trách thành phố điện ảnh, "Chu. . . Chu Thiếu, việc đó, đám người lúc trước, tôi nên xử lý như thế nào?"
Chu Khởi trầm mặc trong chốc lát, liền ngồi thẳng người.
"Chờ tôi quay lại."
——————————
Nhóm người đòi nợ lãi suất cao bị giam ở kho bên ngoài thành phố điện ảnh.
Kỳ thực người phụ trách trước khi gọi điện cho Chu Khởi, đã hỏi trước ông chủ của hắn là Thẩm Mộ Ngạn.
Đương nhiên rồi, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé không có cách nào liên lạc với ông chủ lớn, hắn chỉ có thể đem chuyện phức tạp này thuật lại cho thư ký của ông chủ, sau khi thư ký truyền đạt lại, liền nhắn nhủ lại với hắn.
Cũng không biết có phải là thư ký đi theo ông chủ quá lâu, lúc nói chuyện, ngữ khí còn giống với ông chủ mấy phần, đều là bộ dáng lạnh như băng không có chút tình cảm riêng tư.
"Thẩm tổng nói, để Chu thiếu tự mình xử lý."
Người phụ trách nghe được đáp án này, đương nhiên cũng yên tâm, cho nên mới lại gọi điện cho Chu Khởi.
Sau khi cú điện thoại đó trôi qua khoảng mười phút, Chu Khởi mới giẫm chân bước đến nhà kho.
Sau khi hắn tiến vào, tâm trạng nhóm người đòi nợ rõ ràng kích động, mặc dù bị trói tay, buộc chân miệng lấp kín, nhưng từng người từng người nằm trên đất dùng cổ họng phát ra âm thanh, thân thể nhúc nhích, ánh mắt hung ác trừng Chu Khởi.
Chu Khởi tùy tiện lôi một cái ghế qua, ngồi ở trước mặt bọn chúng.
Hắn nghiêng đầu châm thuốc, sau khi tùy ý hít một hơi liền chỉ một người trong số những người nằm trên đất.
"Đem băng dính trên miệng hắn xé ra."
Hắn chỉ người đó, là vị đại ca lúc trước làm khó Hứa Nùng.
Vào lúc này băng dính được xé mở, ngược lại vị đại ca đó cũng không giống thuộc hạ dưới tay hắn, hướng về phía Chu Khởi với vẻ rất khách khí.
Hắn biết rõ tình cảnh của bọn chúng bây giờ, cũng rất thức thời.
Muốn trách thì trách bản thân mình quá coi khinh người khác, còn tưởng rằng người đàn ông mặc đồng phục này thật sự là bảo vệ của thành phố điện ảnh. Bây giờ nhìn lại, khí chất mạnh mẽ trên người hắn làm cho người khác không có cách nào xem nhẹ, căn bản không phải một người bảo vệ có thể được!
May mắn hắn cảm thấy bản thân nhìn rất nhiều người, người nào có thân phận gì hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.
Nghĩ đến đây, lại nhìn thấy người phụ trách thành phố điện ảnh đối với người đàn ông đó thái độ cung kính lấy lòng, hắn có chút sợ hãi.
Nếu như hắn đoán không sai, mình đây là dẫn theo anh em đắc tội với nhân vật lớn gì đó.
Hắn gian nan mở miệng, muốn cứu vãn chút cục diện, "Người anh em, mọi người đều là người thoải mái, cậu nhìn bọn tôi cũng là vì miếng cơm manh áo, gây khó dễ cho cậu toàn bộ chỉ là hiểu lầm. Cậu có thể hay không, cho cơ hội, thả chúng tôi đi?"
Chu Khởi không để ý tới lời của hắn, giơ tay gẩy tàn thuốc, hỏi hắn: "Ai nói với mấy người, cô ấy quen biết người thiếu nợ?"
Người đó nghe thấy lời này, còn tưởng rằng Chu Khởi là muốn "oan có đầu nợ có chủ"", liền hưng phấn nhanh chóng mở miệng: "Là một cô gái! Tôi nghe trong miệng cô ta nói cậu đối với cô gái xấu xí hiểu rất rõ, khẳng định là người thân của cô ấy. Hơn nữa tuyệt đối cô ta cũng làm việc ở thành phố điện ảnh! Tôi nhìn thấy cô ta cũng không phải là lần đầu!"
Nhắc tới điều này, trong lòng vị đại ca đó cũng phát hỏa, mẹ nó đều trách cô gái đó! Nếu như không phải cô ta đến tìm bọn họ, bọn họ làm sao có khả năng đi bắt cô gái xấu xí đó, làm sao lại có thể rơi vào hoàn cảnh như hiện tại!
Chu Khởi nghe xong lời của hắn, vẻ mặt cũng không có thay đổi gì, người kia cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, tạm thời lại có chút lo lắng không yên.
"Người anh em, thật đấy. . . Thật không phải bọn tôi muốn gây khó dễ cho cô gái xấu xí, cậu cũng là người rõ ràng, cũng hiểu tính sổ nên tìm hiểu ngọn nguồn, hôm nay cậu thả bọn tôi đi, việc đã qua chúng ta vẫn có thể là bạn bè. Trên đường lăn lộn, nhiều bạn bè luôn tốt hơn so với nhiều hơn một kẻ địch mạnh, cậu nói có phải không?"
Ngực Chu Khởi rung lên phát ra tiếng cười, vẻ mặt cũng làm cho người ta có chút nhìn không rõ.
"Kẻ địch như mấy người, nhiều hơn một trăm cũng có thể bỏ qua không tính."
Dường như là hắn cũng lười động thủ, Chu Khởi hờ hững gẩy tàn thuốc lên đất, thuận miệng căn dặn: "Xử lý một trận, bồi thường bao nhiêu đều tính vào tôi, đánh cho tàn phế tôi chịu trách nhiệm."
Người phụ trách thành phố điện ảnh sững sờ, ý này của Chu đại thiếu gia là đem đám người này tàn nhẫn đánh? Không sợ sự việc phức tạp?
Hắn nhớ trước đó có từng nghe ai đó nói qua, vị Chu thiếu gia bình thường mặc dù vô lại, nhưng chuyện không liên quan tới hắn, hắn đều lười không thèm để ý.
Vừa rồi hắn cũng gần như không biết rõ chuyện gì xảy ra, là đám người này muốn trói cô gái đeo kính, cùng khoản nợ của người khác.
Nhưng. . . bọn chúng không biết, người phụ trách vẫn hiểu rõ.
Cô gái xấu xí gì đó của Chu thiếu, hắn tới thành phố điện ảnh lâu như vậy, cũng chưa từng thấy có con gái gì đó bên cạnh hắn.
Hơn nữa xem ra cô gái đó. . . Cũng không giống như là loại thiếu gia hắn sẽ vừa ý.
Nhưng nếu như không phải bởi vì cô, cũng không tìm được lý do khác, để vị đại thiếu gia này làm lớn chuyện như vậy! Đây rõ ràng là chạm phải trình độ vảy ngược của hắn !
Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì tới hắn, hắn cũng không có tư cách tò mò. Cho nên lúc này nghe thấy Chu Khởi nói xong, trực tiếp duỗi tay ra hiệu cho thuộc hạ.
Không tới mấy phút, trong nhà kho vang lên từng trận kêu rên thống khổ.
—————————————
Lúc Hứa Nùng quay lại, cả người đã bình tĩnh lại.
Cô sắp xếp những chuyện xảy ra ngày hôm nay, tiến vào trường quay, vẻ mặt có chút âm trầm .
Mà cùng có vẻ mặt không vui giống cô, còn có Mạnh Tư Ngữ.
Hứa Nùng đón diễn viên khách mời mất cả một buổi, không chỉ làm chậm tiến độ quay, còn làm khối lượng công việc của cô ta tăng thêm.
Trước đây cùng diễn viên khớp thoại đều là loại chuyện Hứa Nùng làm, Bạch Hiểu mặc dù cũng có thể, nhưng Mạnh Tư Ngữ không quá tin tưởng.
Ngày hôm nay Hứa Nùng chậm chạp không có quay lại, cô ta liền đem diễn viên khách mời đó tới hậu trường diễn , nhưng diễn viên phụ phối hợp với diễn viên chính mang lại cảm giác không đúng lắm, khiến cho cảnh quay NG mấy lần đều không được.
Chờ tới chờ lui cũng không chờ được Hứa Nùng, cô không thể làm gì khác liền tự mình tới.
Bạch Hiểu vẫn luôn ở trước mặt cô ríu rít nói xấu Hứa Nùng, khiến cô ta rất phiền , nhưng lại không thể nói gì, dù sao ngày hôm qua cô ta gõ cửa phòng mình , nói muốn cùng Hứa Nùng trao đổi công việc ngày hôm nay, mới tặng cho mình một bộ mỹ phẩm chăm sóc da.
Cho nên sau khi Hứa Nùng quay lại, Mạnh Tư Ngữ tích tụ cơn giận nửa ngày trời, rốt cuộc có thể tìm được chỗ để phát tiết.
Cô ta lạnh mặt, trực tiếp mở miệng hỏi Hứa Nùng: "Xảy ra chuyện gì?"
Hứa Nùng còn chưa đáp lại, Bạch Hiểu bên cạnh dành trước lên tiếng.
"Còn có thể xảy ra chuyện gì, đàn chị, em không phải đã nói với chị, Hứa Nùng căn bản không đi đón người! Nam minh tinh em mời tới người ta đợi ở cửa sau thành phố điện ảnh nửa ngày trời, xác thực là không chờ được mới đi. Em cũng oan ức chết đi được, còn ở bên ngoài cùng người ta nói chuyện thuê ngoại cảnh, kết quả một cuộc điện thoại, bị mắng tới máu chó chảy đầy đầu!"
Bạch Hiểu vừa nói, vừa nhìn về phía Hứa Nùng khiêu khích.
"Em thấy, chính là Hứa Nùng cố ý, cô ấy chính là không muốn nhìn thấy em làm việc ở trong tổ kịch, sợ em cướp mất danh tiếng của cô ta, cho nên mới cố ý làm phức tạp chuyện này!"
Mạnh Tư Ngữ đương nhiên biết những lời này của Bạch Hiểu là vô ích, nhưng đối với cô không chịu nhiều ảnh hưởng, thậm chí càng có lợi cho cô ta chèn ép Hứa Nùng.
"Hứa Nùng, cô phải hiểu rõ, tổ chúng ta. . ."
"Đàn chị."
Giọng nói đúng mực của Hứa Nùng lúc này vang lên, cũng là lần đầu tiên, cô đánh gãy lời Mạnh Tư Ngữ trong lúc nói chuyện.
"Chuyện ngày hôm nay em sẽ phụ trách, nhưng trước khi phụ trách, em muốn làm một chuyện trước tiên, chị có thể cho em chút thời gian chứ?"
Mạnh Tư Ngữ ngẩn người, cô ta nhìn Hứa Nùng, luôn cảm thấy hôm nay cô cùng với trước đó có sự khác biệt rất lớn.
Hơn nữa khí thế quanh người cũng có sự thay đổi. . .
Không đợi cô ta cho phép, Hứa Nùng liền ra tay.
Chỉ thấy cô giẫm chân tiến về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh mang theo lạnh lùng, cuối cùng, cô trực tiếp đứng ở bên cạnh người Bạch Hiểu.
Khi tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại , nhấc tay lên, hung ác hướng về trên mặt Bạch Hiểu cho một bạt tai!
—— "Bốp!"
Giờ khắc đấy, toàn bộ trường quay rơi vào trạng thái tĩnh lặng quỷ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top