Chương 3

Sau khi cùng người kia đối diện, trong nháy mắt Hứa Nùng sinh ra ý nghĩ muốn rút lui.

Nhưng khi đó bà chủ đã tự mình đến nghênh đón cô vào phòng, nhiệt tình làm cho người ta căn bản không có cách nào từ chối.

Hứa Nùng ở trong lòng thở dài một hơi, lặng lẽ cúi đầu, tiếp theo vừa cùng bà chủ tiến vào bên trong quán, vừa ở trong lòng âm thầm tự an ủi chính mình ——

Bộ đồ mặc trên người cùng với buổi sáng khác nhau một trời một vực, xem như lúc nãy người đàn ông đó có liếc mắt về phía cửa, chắc chắn sẽ không nhận ra.

Tự an ủi mình vẫn có hiệu quả, sau khi ngồi xuống tâm trạng ổn định hơn rất nhiều.

Lướt qua thực đơn, sau đó Hứa Nùng chọn một bát mì sườn.

Trong quá trình đợi món , lại theo bản năng hướng về phía người đàn ông kia đánh giá một chút, có lẽ người đối diện nói chuyện gì đó rất buồn cười, mặt mày hắn lúc này so với lúc nãy nhuộm ý cười, nhưng trong nụ cười đó cũng tiết lộ phần nào vô lại cùng không tập trung.

Bảo vệ ở thành phố điện ảnh Hứa Nùng cũng từng gặp qua, nếu bàn luận người nào đẹp trai nhất thì chính là người đàn ông này.

Người vay nặng lãi lúc trước mà người ta nói có lẽ là hắn? Sao vay nhiều tiền như vậy còn không biết lo lắng?

Đang đoán mò chuyện của người ta, đúng lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, người ăn trong quán này không nhiều, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại còn rất dễ gây ra sự chú ý, nhanh chóng ấn xuống nút nghe.

"Mẹ." Điện thoại gọi tới là mẹ của Hứa Nùng, bà Tạ .

"Còn biết tôi là mẹ của cô sao?" Giọng bà Tạ lạnh lùng, "Con bao lâu rồi không về nhà, còn nữa bao lâu rồi không gọi điện thoại cho mẹ?"

Câu hỏi dập khuôn, Hứa Nùng nghe xong trong lòng buồn phiền, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: "Gần đây bài vở rất bận. . ."

"Bận gì chứ? Mẹ gọi điện cho giáo viên của bọn con, nói gần đây không có nhiều tiết học, thời gian rất dư dật."

Tim Hứa Nùng nhảy lên, giọng nói có chút sốt sắng, "Mẹ, còn từng nói qua? Là mẹ đừng gọi điện thoại cho giáo viên của bọn con! Con cũng lớn rồi, sao mẹ vẫn luôn coi con là đứa trẻ vậy? Mẹ như vậy là làm phiền tới giáo viên của bọn con, bọn họ nhìn con như thế nào?"

"Con tưởng rằng mẹ muốn quản con sao? Con nếu như giống anh con để người ta không bận tâm, mẹ cần gì phải tiếp cận giáo viên của bọn con? Mẹ còn ngại mất mặt!"

Vừa nghe đến hai chữ anh trai, trong lòng Hứa Nùng thấy buồn, nhiều hơn là nữa chán ghét.

Cái gọi là "anh" kỳ thực chỉ là anh kế của Hứa Nùng , là con trai đối tượng tái hôn của bà Tạ —— Bùi ngọc. Cũng là Bùi ảnh đế mà đám người Mạnh Tư Ngữ thảo luận lúc trước.

Bùi Ngọc debut từ lúc mười tám tuổi, bối cảnh Bùi gia đã mở ra cho anh ta tài nguyên mạnh và mạng lưới tốt, hơn nữa hắn cũng tự mình hăng hái tranh giành, kỹ năng diễn xuất vô cùng xuất sắc, phối hợp với vẻ ngoài đẹp trai, những năm này ở trong showbiz lên như diều gặp gió, không gặp bất kỳ khó khăn nào.

Hơn nữa bình thường tính cách của hắn rất tốt, không sài hàng hiệu, cả ngày trau chuốt hình tượng ôn nhu như ngọc, dùng lời của fan hôm mộ chính là, người đàn ông có sắc, có tiền, biết kiềm chế như vậy, hắn không nổi thì ai nổi.

Theo lý mà nói cùng loại người này sống chung một chỗ, Hứa Nùng lẽ ra phải rất vui mừng mới đúng.

Nhưng. . .

Một hình ảnh chôn sâu trong tâm trí chợt lóe lên trong đầu, lưng lại nổi lên cảm giác ớn lạnh.

Sợ chính mình sẽ mất khống chế, ép buộc chính mình không suy nghĩ thêm về chuyện này nữa.

Hứa Nùng lại lặng lẽ phân tích giọng điệu trong lời bà Tạ vừa nói, ở đầu bên kia điện thoại tuy rằng không khách khí, nhưng ít ra tâm trạng có thể coi không khác ngày thường là mấy, cho nên còn chưa biết chuyện mình đang cọ sát khóa học đạo điễn.

Nghĩ đến giáo viên trong khoa không có đem chuyện này nhắc qua với bà Tạ, nếu không tuyệt đối sẽ không có thái độ như hiện tại, phỏng chừng sớm lôi tóc người trong đoàn kịch lôi đi chém.

Bà Tạ cần một cô con gái khiến cho mình nở mày nở mặt, mà làm minh tinh chính là đường tắt nhanh và đơn giản nhất, cho nên ở trong mắt bà, ngoại trừ việc học biểu diễn bên ngoài, toàn bộ đều là lãng phí thời gian cùng sức lực.

Huống hồ Bùi Ngọc trước đó vẫn luôn đưa ra kiến nghị để Hứa Nùng dấn thân vào con đường diễn xuất, dù là vì hùa theo ý của con riêng, bà Tạ cũng không cho phép Hứa Nùng có bất kỳ sai lầm nào.

Nghĩ tới đây, tim chậm rãi nhấc lên rồi lại hạ xuống, sau đó, cô hỏi: "Con biết làm cho mẹ bận tâm. . . Cái đó, lần này mẹ gọi điện là có chuyện gì không?"

Bà Tạ mỗi lần nghe thấy cô hỏi như vậy, đều giận không có chỗ phát tiết, dường như từ đầu dây bên kia hét lên: "Không có chuyện gì thì không thể tìm con?"

Âm thanh vừa sắc bén lại vừa chói tai, trong nháy mắt Hứa Nùng có loại ảo giác bản thân mình mở loa ngoài.

Mọi người xung quanh đều không nhịn được nhìn qua, theo bản năng ngẩng đầu lên, ánh mắt lại chạm phải ánh mắt người đàn ông cách đó không xa.

Tim Hứa Nùng nhảy lên, nhanh chóng rũ mắt, sau đó ôm điện thoại chạy ra bên ngoài quán ăn.

Đi được hai bước liền đứng ở bên cạnh cửa sổ của quán mì, lần thứ hai đem điện thoại dán lên tai.

Trong điện thoại bà Tạ không ngừng lảm nhảm, dường như quên ngày bình thường dạy Hứa Nùng phải có "Phong cách quý phái" ra làm sao", muốn "ở trong xã hội thượng lưu bày ra bộ dáng hiểu chuyện, không màng danh lợi", cách ống nghe, Hứa Nùng đều có thể cảm giác được vẻ mặt vừa nôn nóng lại kích động như thế nào ở đầu bên kia.

". . . Mẹ nói nhiều như vậy con rốt cuộc có để vào trong tai không? Mẹ cho con biết Hứa Nùng! Đừng tưởng rằng mẹ đồng ý cho con thuê phòng ở gần trường, chính là bỏ mặc không quản con! Lúc đầu nếu không phải anh con thay con cầu xin, con tưởng rằng mẹ sẽ nhả ra sao?

Rất nhiều chuyện mẹ có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng có một số việc con nhất định phải nghe lời mẹ! Con đã học đại học năm ba, hai năm nay bên cạnh anh con có rất nhiều tài nguyên, con đều đẩy đi, nói muốn chuyên tâm vào việc học, được, mẹ mặc con, nhưng nếu như con cùng mẹ bằng mặt không bằng lòng, nói liều mạng sau khi tốt nghiệp kỳ thực trong suy nghĩ riêng không biết muốn chạy đi đâu, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện cho rõ ràng!"

Bà Tạ ở đầu bên kia điện thoại nói tới miệng đắng lưỡi khô, thấy Hứa Nùng vẫn luôn im lặng không lên tiếng, giọng nói lần nữa nâng cao, "Con rốt cuộc có đem lời mẹ nói để vào tai? !"

Thực ra trong lòng Hứa Nùng rất phiền, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "vâng, con đang nghe. . . Mẹ, con hiểu ý của mẹ, con sẽ vâng lời."

Bà Tạ cảm thấy oán trách cũng nhiều rồi, bắt đầu chính sách dụ dỗ, "Con cũng không còn nhỏ, nên hiểu cho nỗi khổ trong lòng mẹ. Mẹ đối với tất cả yêu cầu của con, đều là vì lót đường cho tương lai của con, để con có thể sống tốt hơn. Con hiểu không?"

Hứa Nùng trầm mặc, sau đó thấp giọng trả lời: "vâng."

Bực bội trong lòng bà Tạ giảm đi một chút , tiếp theo lại nói với đầu bên kia: "Cuối tháng này về nhà, anh con ở nước ngoài nhận thưởng, nói cuối tháng này lộ trình kết thúc, mẹ cùng chú Bùi chuẩn bị giúp hắn ăn mừng."

Trong lòng Hứa Nùng tràn đầy chống đối cùng bài xích , không muốn về Bùi gia, càng không muốn thấy Bùi ngọc. Nhưng vừa nghĩ tới tức giận lúc nãy của bà Tạ, há miệng, cũng không có đem lời muốn nói, nói ra khỏi miệng.

"Vâng, mẹ, con biết rồi."

Bà Tạ hài lòng, vẫn căn dặn: "Mấy ngày nữa có thời gian con đi mua quà tặng cho anh con, mẹ sẽ trả lại tiền vào trong thẻ của con, con đừng có bủn xỉn quá."

"Vâng."

Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, bà Tạ cũng không tiếp tục lải nhải gì nữa, chỉ đơn giản nói vài câu rồi cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Nùng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong màn đêm tối đen chỉ điểm vài ngôi sao, cùng với hiện tại rất giống nhau, nhìn có chút đáng thương.

Thở dài một hơi, đột nhiên ham muốn ăn uống cũng không có, chỉ muốn tìm một chỗ liều mạng ngủ một giấc.

Nhưng ý tưởng này còn chưa thực hiện , bà chủ quán mì nhiệt tình đi tới, sau khi thấy cô liền vội vã kéo vào trong phòng: "Ôi chao cháu gọi điện xong rồi sao còn đứng ở đây? Một lúc nữa mì sẽ trương lên!"

Chính xác mì đã trương lên, Hứa Nùng lấy đũa quấy vài cái, tâm tư căn bản không để ở trên bát mì, cũng không nhận ra có người ở đối diện vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.

. . .
Mắt Chu Khởi vẫn luôn nhìn về phía bên đó, một chút che giấu cũng không có, ngược lại làm cho Trần Tiến nổi lên suy nghĩ hiếu kỳ.
Hắn thuận theo ánh mắt Chu Khởi nhìn qua , phát hiện bên đó có một cô gái nhỏ ăn mặc quê mùa cục mịch đang ăn mì, không thấy có gì đặc biệt.
"Cậu làm gì vậy?" Hắn hỏi Chu Khởi, nói xong lại ghét bỏ liếc nhìn đồng phục bảo vệ trên người đối phương, "Tớ nói cậu cũng có đủ lợi hại, vứt bỏ thân phận Chu đại thiếu gia của mình không nhắc tới, chỉ đơn giản nói cậu là chủ quán bar, trường đua xe, trường đấm bốc, cậu cũng không thể tùy tiện như vậy chứ? Đến vội vàng không mang quần áo thay có thể gọi người phụ trách bên này đi mua, ngược lại đây là chỗ của Thẩm Mộ Ngạn, người phụ trách ở đây còn không coi cậu là tổ tông mà cung phụng đấy chứ?"
Chu Khởi rút ánh mắt như bão trong không khí nhìn hắn, "Tôi là cậu sao? Cả ngày đã nghèo lại còn sang chảnh."
"Sang chảnh tớ đồng ý, nhưng nghèo cái gì? Cậu nói ai nghèo?"
"Cậu không nghèo? Được, " Chu Khởi dụi đầu thuốc, "Vậy đem 30 triệu đầu tư tớ cho cậu mượn tháng trước trả lại, cậu không nghèo, anh em nghèo, gần đây cần tiền."
Trần Tiến: ". . ."
Hai người ồn ào nói chuyện, ánh mắt Chu Khởi thỉnh thoảng vẫn hướng về Hứa Nùng phía bên đó, thất thần một lúc, liền thấy cô gái đó lại không giống như lúc trước thất thần, đột nhiên cầm lấy chai ớt trên bàn, mở nắp ra, lật một cái, trực tiếp đem chai ớ đổ vào trong bát mì.
Tiếp đó, tùy quấy vài cái, sau đó há to miệng gắp một đũa mì đầy dầu mỡ và ướt đưa vào trong miệng, chỉ nhau hai, ba cái liền nhuốt xuống, liền bị sặc bắt đầu ho .
Mắt kính trên mặt vì ho mà nghiêng sang một bên, tiện tay lấy nó xuống, tiếp theo liền lấy nước khoáng bên cạnh đổ vào trong miệng từng ngụm từng ngụm.
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi hẹp dài của Chu Khởi híp lại.
Trần Tiến theo ánh mắt của hắn lại hướng về bên đó, vui vẻ, "Cô gái này cũng rất buồn cười, không ăn được cay còn cho nhiều ớt như vậy, đây là tìm ngược sao. . ."
Lời còn chưa nói xong, Chu Khởi đột nhiên đứng dậy, chân dài bước qua, hướng về phía quầy tính tiền của bà chủ mà tới.
Trần Tiến triệt để bị xem nhẹ: ". . ."
Hứa Nùng ấm đầu ở chỗ này ăn rất nhiều ớt, sau khi dùng nước súc miệng hai lần, vẫn cảm thấy trong khoang miệng và yết hầu nóng rát khó chịu.
Đột nhiên cảm thấy nhàm chán, vô vị, đang nghĩ muốn đứng dậy rời khỏi đây, chiếc ghế ở bàn đối diện đột nhiên bị người kéo ra ——
"Xoẹt" một tiếng.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn qua, liền nhìn thấy một đoạn vải màu xanh nhạt, là một phần vạt áo sơ mi.
Hứa Nùng căng thẳng nắm chặt đũa, ý nghĩ trong đầu vốn dĩ muốn đứng dậy rời đi cũng lui lại, đem đầu cúi xuống càng thấp, có chút căng thẳng khuấy trong bát.
Người đàn ông đối diện trực tiếp ngồi xuống, không nói gì, nhưng Hứa Nùng có thể cảm giác được trên đỉnh đầu mình tồn tại một ánh mắt rất mãnh liệt.
Đại khái cách nửa phút, người đó duỗi tay ra, gõ gõ mặt bàn bên cạnh.
Hứa Nùng giả bộ không nhìn thấy, vẫn như cũ cúi thấp đầu xuống, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ hướng về bên đó đánh giá.
Nhìn ở khoảng cách gần, tay người đó càng thêm thon dài, đẹp đẽ.
Mu bàn tay da rất trắng, mạch máu màu xanh hơi nhô ra, khớp xương rõ ràng.
Nếu như đơn giản nhìn tay, Hứa Nùng phỏng chừng sẽ liên tưởng tới đại thiếu gia sống trong nhung lụa, nhưng phối hợp với bộ đồng phục bảo vệ trên người hắn, lại không thể ngừng đem hắn liên tưởng đến hình ảnh ăn ngon lười làm. . .
Chu Khởi nhìn cô giống đà điểu không để ý tới người ta, đuôi lông mày không nhịn được nhẹ nhàng nhướn lên.
"Bạn sinh viên nhỏ năm ba, mượn ít lửa?"
". . ."
Lời này rõ ràng như vậy, Hứa Nùng không thể không ngẩng đầu.
Cùng hắn đối mặt trước đó, muốn lại lần nữa đeo gọng kính đen của mình, tay nhỏ vưa mới duỗi ra muốn lấy, lại bị người ngăn cản.
"Hơi mỳ nóng như vậy, kính mắt sẽ bị hơi nước làm mờ."
". . ."
Hứa Nùng cam chịu số phận, chậm rãi giương mắt nhìn, ánh mắt cùng người đối diện chạm nhau.
Đáp lại bộ dáng người trước mắt, đối với hắn nói: "Thật ngại quá, tôi không hút thuốc."
Môi Chu Khởi ngậm ý cười, mặt mũi lười nhác tản ra hơi thở lưu manh, "A."
Hứa Nùng đợi câu sau, nhưng hắn chậm chạp không nói gì nữa, chỉ yên lặng ngồi như vậy nhìn mình.
Một lúc sau, hắn chậm rãi đứng dậy, giống như ảo thuật từ lòng bàn tay biến ra một ống mù tạc đưa tới trước mặt Hứa Nùng.
"Muốn khóc, dùng cái này."
Hứa Nùng sững sờ, khi bình tĩnh lại, trong quán đã không khồng thấy bóng dáng hắn cùng bạn của hắn.
Nhìn ống mù tạc đó, trong tim không lớn không nhỏ bắt đầu dậy sóng.
Hắn làm sao biết cô muốn khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top