Chương 29

Ngày hôm sau Chu Khởi là người tỉnh dậy trước.
Sau khi tỉnh dậy hắn cầm điện thoại liếc nhìn thời gian, 5 giờ 43 phút sáng.
Vẫn còn sớm.
Hắn yên lặng khoác cánh tay lên trán để cho tỉnh ngủ, bên tai cũng lẳng lặng chú ý tới tiếng động bên kia.
Bên kia giá áo vẫn như cũ truyền tới tiếng hít thở vững vàng có quy luật, mèo con có lẽ còn chưa có tỉnh.
Chu Khởi lại nằm xuống khoảng mấy phút , liền rón rén rời giường.
Sợ đánh thức tới Hứa Nùng, âm thanh hắn trốn vào trong nhà vệ sinh đều rất nhẹ nhàng, sau khi rửa mặt đánh răng, hắn lại thay một bộ quần áo mới.
Là áo T-shirt trắng lúc trước Hứa Nùng mua, cảm giác cũng không phải là cotton, Chu Khởi sau khi mặc xong, luôn cảm thấy đằng sau lưng vừa chật vừa ngứa.
Hắn cau mày "Hừ" một tiếng, rốt cuộc vẫn là nhịn xuống, từ trong hộp thuốc là móc ra điếu thuốc, ngậm ở trong miệng ung dung bước ra cửa.
Chu Khởi nhớ không lầm, ở bên ngoài thành phố điện ảnh hình như có một quán ăn sáng, cũng không lại trì hoãn, bước chân vội vã tiến về phía trước.
Tới lúc tới nơi, người đợi xếp hàng bên ngoài quán ăn rất đông, đa số đều là trợ lý diễn viên tới mua bữa sáng cho diễn viên của chính mình.
Mọi người cơ bản đều là bộ dáng uể oải, buồn ngủ, ngoại hình cùng dáng người cũng tương đối phổ thông, so với bọn họ, bất luận ở phương diện nào Chu Khởi đều vượt trội hơn , đứng ở trong đám người, hiển nhiên dễ làm người khác chú ý.
Người trước người sau đều dồn dập hướng ánh mắt nhìn hắn, nhưng hắn vẫn coi như là không biết, hờ hững đứng ở đó xếp hàng.
Nhạc chuông Nokia chuyên dụng tẩy não đúng lúc này đột nhiên vang lên, Chu Khởi ung dung từ trong túi móc điện thoại ra, không thèm để ý đem điện thoại đặt bên tai.
"Ừm."
Ánh mắt người xung quanh bắt đầu trở nên phức tạp, cảm giác đều giống như là bộ dáng không thể tin được.
Đẹp trai như vậy, vẻ ngoài, khí chất đều hơn người, lại có thể là con ma nghèo đói tới cả chiếc điện thoại thông minh cũng không dùng nổi. . . Thực sự là quá đáng tiếc.
Ngược lại Chu Khởi cũng không thèm quan tâm ánh mắt của những người xung quanh, hắn yên lặng nghe người ở đầu bên kia nói chuyện, sau đó, nhíu lông mày.
"Được, lúc nữa tôi quay lại."
Sau khi mua xong bữa sáng, tốc độ quay lại của hắn so với lúc tới nhanh hơn rất nhiều, cầm theo bữa sáng đứng ở trong thang máy, đến trước cửa phòng, ngược lại động tác bắt đầu trở nên nhẹ nhàng.
Chu Khởi không biết Hứa Nùng đã tỉnh lại chưa, cũng không dám phát ra tiếng động, thậm chí ngoại trừ âm thanh quẹt thẻ, sau khi tiến vào trong phòng những tiếng động khác đều không có phát ra.
Hứa Nùng còn đang ngủ, hơn nữa ngủ còn rất say, khuôn mặt nhỏ lúc này hồng hào, cũng không biết là mơ thấy gì, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, khuôn mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Chu Khởi cảm thấy rất không bình thường, trước đây bên cạnh hắn không phải không có cô gái nào đeo bám , nhưng hắn chỉ cảm thấy phiền.
Bọn Trần Tiến cũng nói, những cô gái đó ngoại hình không tồi, hưng hắn hoàn toàn không nhìn ra được điểm khác biệt.
Nhưng bây giờ thấy Hứa Nùng ở chỗ này, Chu Khởi không chỉ phân biệt được rõ ràng, thậm chí tới cả chi tiết nhỏ trên mặt đều có thể ghi nhớ rõ ràng.
Cũng không biết cô gái này lớn lên như thế nào, mắt, mũi, miệng, thậm chí ngay cả tóc rối bên tai, Chu Khởi nhìn thấy đều rất thích.
Còn có chuyện, Chu Khởi cũng không có lại lãng phí thời gian như vậy nữa.
Động tác của hắn rất nhanh lại mạch lạc, đem bữa sáng mua về bày trên đĩa. Hai cái bánh bao, một đĩa dưa, một túi đậu nành, vì để cho Hứa Nùng thuận tiện uống, hắn còn đặc biệt đem sữa đậu nành rót vào trong cốc.
Dựa theo suy đoán thời gian lúc trước Hứa Nùng rời giường, có lẽ cũng sẽ nhanh chóng tỉnh lại, cho nên ngược lại cũng không sợ thức ăn sẽ nguội.
Sau khi làm xong toàn bộ, hắn lại tìm giấy bút ghi lại nhắc nhở đặt ở vị trí giữa cái đĩa thức ăn ——
"bạn học nhỏ, có việc rời đi hai ngày", có chuyện thì gọi điện, 186xxxxxxxx.
. . .
Sau đó Hứa Nùng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Trước khi đi ngủ đem điện thoại đặt ở đầu giường, lúc này điện thoại vang lên, theo bản năng mắt nhắm, mắt mở duỗi tay về hướng đầu giường.
Kết quả điện thoại không sờ được, ngược lại mơ mơ màng màng chạm phải đồ vật gì đó.
Cảm giác có tiếng nước truyền tới, Hứa Nùng ngay lập tức hoảng sợ mở mắt ra, đột nhiên ngồi thẳng người, sau khi tỉnh táo lại nhanh chóng đem cốc sữa đậu nành bị đổ dựng lên.
Điện thoại vẫn còn đang reo, cũng không thèm để ý những cái khác, trực tiếp cầm điện thoại lên nghe.
"Alo" Giọng nói Hứa Nùng còn mang theo mềm mại vì chưa tỉnh táo.
Đầu bên kia điện thoại là Lý Hướng Nam, hắn hiển nhiên cũng nghe ra được bất thường của Hứa Nùng, có chút không xác định hỏi: "Hứa Nùng, cậu. . . Còn chưa dậy sao?"
Khi hắn nói chuyện, bên cạnh có tạp âm bắt đầu làm việc của tổ kịch cùng truyền tới.
Hứa Nùng không có lập tức trả lời, mà là đem điện thoại ra liếc nhìn nhìn thời gian, mới có 6 giờ 25 phút sáng, bình thường giờ này diễn viên đều chưa có dậy, sao ngày hôm nay lại sớm như vậy?
"Hừm, mọi người đã tới trường quay?"
"Đúng, chị Mạnh nói ngày hôm nay phải quay sớm, gọi mọi người tới trước một tiếng. Nhưng ngày hôm qua cậu không có tới, không biết thời gian thay đổi cũng là bình thường."
Lý Hướng Nam ở đầu bên kia do dự một lúc, lại nói: "Chị Mạnh vừa bảo tớ gọi điện thoại tìm cậu, hỏi cậu đang ở đâu, hôm nay có thể tới trường quay làm việc không."
Hứa Nùng nghe thấy lời này, vội vã xuống giường, vừa bước tới nhà vệ sinh, vừa nói: "Có thể, cậu nói với chị ấy, nửa giờ nữa tớ sẽ tới."
Sau khi cúp điện thoại, dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, sau khi ra ngoài lại nhanh chóng thay xong quần áo.
Làm xong tất cả, khi chuẩn bị ra ngoài, Hứa Nùng mới cảm giác được có gì đó không đúng.
Người đàn ông ở bên kia giường đâu?
Sau đó Hứa Nùng mới phát hiện Chu Khởi không có ở trong phòng, hơn nữa cũng đột nhiên nhớ tới lúc trước đụng đổ một cốc sữa đậu nành. . .
Nhanh chóng chạy về giường của mình, nhìn chăm chú, đầu giường không chỉ có sữa đậu nành, còn có hai cái bánh bao cùng một đĩa dưa.
. . . Cái này là người đàn ông đó mua? Hơn nữa trên đĩa thức ăn dường như còn đè một tờ giấy ?
Hứa Nùng đem tờ giấy đó lên nhìn, chữ ở trên mặt bị sữa đậu nành thấm ướt hơn nửa, chỉ có thể nhìn thấy mấy chữ ở đằng trên "bạn học nhỏ, có việc rời đi hai ngày", còn lại toàn bộ đều biến thành một đoàn màu đen, hoàn toàn không thể nhận ra.
Có điều mấy chữ này, cũng đủ làm cho Hứa Nùng sửng sốt.
Có chuyện rời đi hai ngày? Anh ta đi rồi?
Phản ứng đầu tiên của Hứa Nùng là nhìn đồ vật trong phòng của anh ta có mang theo hay không, nhưng tìm kiếm một vòng, đột nhiên nhớ tới, anh ta dường như .... cũng không có mang theo đồ gì tới.
Không nói rõ được bản thân hiện tại có cảm giác gì, ngoài ngạc nhiên, cũng có một loại. . . Tâm tình không tên.
Nhưng căn bản Hứa Nùng không kịp nghĩ nhiều, Lý Hướng Nam bên kia lại gọi điện thoại tới thúc giục, điều chỉnh tâm trạng, vội vàng bước ra cửa.
Trên đường chạy tới trường quay, trong đầu vẫn còn đang nghĩ bộ dáng tối ngày hôm qua trước lúc đi ngủ của người đàn ông đó.
Dáng vẻ cùng vẻ mặt cũng không có gì khác thường, có lẽ sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra đấy chứ?
Hứa Nùng lại nhìn tờ giấy đã bị thấm ướt hơn nửa, nét chữ trên mặt vẫn như cũ có lực cứng cáp mà mạnh mẽ. Hít một hơi, nhẫn nhịn loại cảm giác không rõ ràng, không thể nói nên lời, ở trong lòng trầm mặc nghĩ ——
Hy vọng mọi chuyện của anh ta đều thuận lợi.
——————————
Khi Hứa Nùng tới trường quay, trong tổ đã bắt đầu khai máy.
Ngay lập tức bước tới tiếp nhận những việc mình nên làm, sau khi làm xong, Mạnh Tư Ngữ đầu bên kia cũng hô "cắt", liền nhanh chóng bước tới.
"Đàn chị, em có chuyện muốn nói, việc diễn viên nam khách mời lúc trước. . ."
"A, nếu như cô không nhắc tới, tôi cũng muốn thông báo với cô. Mấy phân đoạn diễn phía sau của anh ta, đều xóa đi, tôi nhìn kịch bản, cảm thấy toàn bộ nội dung kịch bản không có quan hệ thống nhất với nhau , không có tác dụng gì, nên không cần phải giữ lại."
Hứa Nùng ngẩn người, hoàn toàn không ngờ được Mạnh Tư Ngữ sẽ nói cái này, vốn là muốn thay Chu Khởi xin nghỉ, trong nháy mắt lời nói đều bị kẹt lại ở trong cổ họng.
Mạnh Tư Ngữ cũng không thèm để ý Hứa Nùng có phản ứng gì, dù sao cũng đã quyết định, không thể lại thay đổi.
Kỳ thực việc nam diễn viên khách mời họ Chu đó, ngoại hình, khí chất đều rất tốt, nếu không lúc trước sẽ không có suy nghĩ muốn để anh ta làm diễn viên nam chính của phần 2.
Nhưng người đàn ông đó quá không biết điều.
Là không biết anh ta cùng Hứa Nùng rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng anh ta đã đi diễn, khẳng định cũng là hoặc ít hoặc nhiều muốn phát triển trong giới showbiz.
Hiện tại chủ động cho anh ta cành ô- liu, anh ta không chỉ không nhận, còn ở trước mặt nhiều người lên mặt như vậy, nói hắn chỉ nghe lời Hứa Nùng? !
Vốn dĩ lúc trước họp với nhà đầu tư, Mạnh Tư Ngữ đã cảm thấy trong lòng vẫn luôn không dễ chịu. Nhà đầu tư ở trong cuộc họp vẫn luôn nói về chuyện kịch bản, ý kiến của mình với bọn họ lần này không có khớp nhau, bọn họ thậm chí còn rất quá đáng nói, nếu không lần sau gọi vị phó đạo diễn đó cùng tới tham gia cuộc họp.
Điều này làm cho Mạnh Tư Ngữ cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Tổ này rõ ràng là do cô thành lập! Dựa vào cái gì bây giờ ai cũng bắt đầu chú ý tới Hứa Nùng! Dường như cô ta mới là tổng đạo diễn của cái tổ này vậy!
Mạnh Tư Ngữ làm sao có thể nhuốt trôi cơn giận này chứ.
Cho nên sau khi quay lại, ngay lập tức liền quyết định loại bỏ phân đoạn của diễn viên khách mời đó, vốn dĩ là có cũng được mà không có cũng xong, ngược lại xóa bỏ cũng không sao.
Mà hôm nay vội vã tìm Hứa Nùng, kỳ thực là có chuyện quan trọng hơn.
Mạnh Tư Ngữ nghĩ tới đây, yên lặng đứng dậy, đầu tiên là đối với những người khác trong trường quay kêu họ nghỉ ngơi mấy phút, sau đó nói với Hứa Nùng: "Cô đi theo tôi."
Mạnh Tư Ngữ dẫn Hứa Nùng tới một góc không có người trong trường quay, đồng thời chủ động dịch chuyển hai chiếc ghế, một cái đặt ở phía trước của mình, một cái đưa cho Hứa Nùng.
"Ngồi đi, tôi cùng cô nói chuyện."
Hứa Nùng bất ngờ với thái độ như vậy, Mạnh Tư Ngữ đối với mình từ trước tới nay đều là bộ dáng từ trên cao nhìn xuống, sao ngày hôm nay lại thân thiết như vậy, thậm chí còn chủ động thay mình lấy ghế?
Trong lòng mang theo chút cảnh giác, yên lặng chờ Mạnh Tư Ngữ tiếp tục nói chuyện.
"Là như vậy, lúc trước tôi họp với nhà đầu tư, bọn họ có ý đồ tiếp tục đầu tư cho chúng ta, để cbúng ta quay phần 2 ."
Sau khi Hứa Nùng nghe thấy tin này cũng không có gì ngạc nhiên, cũng không có mừng rỡ, cảm giác chuyện này với mình quan hệ không lớn, mục đích trước mắt chủ yếu là chức vị phó đạo diễn của bộ phim này mà thôi, còn lại đều không quan tâm.
Mạnh Tư Ngữ nhìn thấy bộ dáng không mảy may rung động, không khỏi nhíu mày.
Sao lại cùng với mình nghĩ không giống nhau? Còn tưởng rằng sau khi đem chuyện này nói với Hứa Nùng, đối phương sẽ rất hưng phấn.
Phản ứng hiện tại của Hứa Nùng , ngược lại để cho những lời phía sau không biết phải nói như thế nào.
Nghĩ một lúc, Mạnh Tư Ngữ đắn đo rất lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Là như vậy, tôi nghĩ cô đã theo tổ một lần, kinh nghiệm cùng năng lực đều đã mài rũa rất nhiều, là muốn hỏi cô, có hứng thú tiếp tục cùng chúng tôi làm phần 2 ?"
Hứa Nùng đoán được Mạnh Tư Ngữ là có suy nghĩ này, không đáp ứng cũng không có từ chối, chỉ ậm ờ nói: "Đàn chị, em hiện tại chỉ muốn đem phần một của chúng ta quay xong , còn cái khác, sau này lại thương lượng lại."
Nghe thấy lời này, ngược lại Mạnh Tư Ngữ thở một hơi nhẹ nhõm.
Trong mắt cô ta, không từ chối chính là đã đáp ứng.
Do vậy khó có dịp hướng về phía Hứa Nùng nở nụ cười, "Được, tôi hiểu ý của cô. Còn có chuyện này , tôi nghĩ nếu phần 2 cùa chúng ta cũng phải quay, đến lúc đó nếu như cô quả quyết nói là chỉ cần duy nhất một phó đạo diễn, lúc trước Bạch Hiểu cũng theo tổ chúng ta rất nhiều ngày, mặc dù bây giờ tạm thời có việc quay về nhà, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn rất áy náy."
Dừng một lúc, Mạnh Tư Ngữ lại nói: "Cô xem như vậy có được không? Chức vụ phó đạo diễn của phần này, là Bạch Hiểu. Sau đó tới phần 2, là cô."
Trên mặt Hứa Nùng không có tức giận, bình tĩnh nhìn Mạnh Tư Ngữ, hỏi: "Đàn chị, em nhớ lúc đầu tiến vào trong tổ, chị nói là sau cùng dựa vào cống hiến đối với tổ mà quyết định chức vụ phó đạo diễn. Bạch Hiểu thực sự theo tổ được mấy ngày, nhưng làm được cống hiến gì chứ?"
Mạnh Tư Ngữ bị lời này của Hứa Nùng làm cho nghẹn họng, vẻ mặt dần trở nên âm trầm.
"Hứa Nùng, phiền cô hiểu rõ điều này, đạo diễn tổ này là tôi, tôi vừa nãy mặc dù là cùng cô có thái độ thương lượng, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn là ở tôi. Tôi chỉ là muốn thông báo với cô, muốn hay không tùy cô, cô cũng không có tư cách!"
Hứa Nùng tức giận nở nụ cười, qua mắt kính nhìn Mạnh Tư Ngữ rất lâu, khi mở miệng nói chuyện, giọng điệu so với lúc nãy còn bình tĩnh hơn.
"Đàn chị, ban đầu sửa kịch bản chị có lẽ còn nhớ chứ?"
Vẻ mặt Mạnh Tư Ngữ lạnh lùng, "Cô có ý gì?"
"Không có ý gì, nếu như chị nói tới chuyện trước đây, vậy em cũng muốn thông báo với chị." Khi Hứa Nùng nói chuyện, hoàn toàn không còn bộ dáng mềm yếu dễ bắt nạt ngày thường, trên mặt đều là vẻ bình tĩnh, "Khi sửa kịch bản, đoạn bên trong được em viết ra cùng với ý tưởng , toàn bộ đều được em đăng ký bản quyền."
Mạnh Tư Ngữ hoàn toàn không ngờ tới điều này, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, "Cô đăng ký bản quyền làm gì chứ? !"
"Em trước đây bất luận viết cái gì, em đều có thói quên đăng ký bản quyền. Lần này vốn dĩ em cũng không muốn nói, nếu như chúng ta kết thúc yên ổn, sau khi lấy được những thứ xứng đáng thuộc về em, những thứ chứng nhận bản quyền chỉ là giấy vụn, đời này em đều sẽ không lôi ra."
"Nhưng nếu như những cố gắng hết mình của em làm, cũng là vì cống hiến cho tổ, đều không được công nhận hay không được hưởng đãi ngộ công bằng. . . Vậy những thứ kia, em có thể phải phát tán lên mạng để mọi người đều có thể thấy."
Hứa Nùng hoàn toàn không quan tâm bực tức cùng căm phẫn trên người Mạnh Tư Ngữ , giọng nói vẫn luôn hờ hững nói hết những gì mình nghĩ.
"Em nghĩ bất kỳ nhà đầu tư nào đều cảm thấy rất mẫn cảm với vấn đề bản quyền, nếu như làm lớn chuyện này, đàn chị, chị cảm thấy kết quả cuối cùng sẽ như thế nào?"
Mạnh Tư Ngữ nghiến răng nghiến lợi, kết quả gì chứ? Đương nhiên là biết kết quả là gì!
Lúc trước khi ký hợp đồng , rõ ràng hiểu rõ vấn đề đăng ký bản quyền, bởi vì thời gian quá gấp, ban đầu lại chỉ có mình cùng Hứa Nùng sắp xếp mọi chuyện trong tổ, cho nên căn bản không kịp đăng ký bản quyền cho kịch bản.
Hơn nữa căn bản cũng không để tâm, nói chung làm kịch bản đăng ký bản quyền là vì phòng ngừa đạo nhái ý tưởng, đảm bảo kịch bản hoàn chỉnh và độc lập thuộc về bản quyền.
Nhưng tổ bọn họ nhỏ ,đầu tư chỉ có mấy trăm ngàn, hơn nữa còn là bộ phim chiếu mạng bình thường, có thể bản thân mình rất coi trọng, nhưng cũng không cảm thấy sẽ có người trong lúc quay phim đạo của bọn họ.
Cho nên Mạnh Tư Ngữ là nghĩ, chờ tất cả kết thúc, khi làm hậu kỳ thời gian rảnh, rút chút thời gian đi đăng ký bản quyền.
Nhưng ai có thể ngờ tới, lại bị Hứa Nùng giành trước!
Hứa Nùng nhìn thấy bộ dáng như vậy, liền rõ ràng trong lòng cô ta đang nghĩ gì.
Lại mở miệng nói: "Đàn chị, chị yên tâm, một phần kịch bản thuộc về ý tưởng của chị, em hoàn toàn không có đặt trong văn bản đăng ký bản quyền, em chỉ đăng ký cái thuộc về em."
Răng Mạnh Tư Ngữ cắn càng chặt, người khác không biết, cô ta còn không biết hay sao?
Nội dung kịch bản sau khi đã được sửa, 99% đều là Hứa Nùng viết ! Cái này cùng kịch bản có gì khác nhau chứ!
Nghĩ tới đây, Mạnh Tư Ngữ hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Hứa Nùng hỏi: "Cho nên? Mục đích của cô rốt cuộc là gì?"
Hứa Nùng nở nụ cười, dáng vẻ giống như có chút bất đắc dĩ, "Em dường như vẫn luôn nhấn mạnh, em chỉ cần chị đối xử công bằng. Những gì em làm em nên được đền đáp, đáng được nhận thì phải được nhận
Cho nên, đàn chị, chị xác định chức vụ phó đạo diễn phần này, vẫn muốn giành cho Bạch Hiểu?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top