Chương 26

Không khí trong phòng bao rơi vào trạng thái yên tĩnh, quỷ dị.
Tất cả mọi người từ trong khiếp sợ còn chưa có tỉnh táo trở lại, nhóm người đang ngạc nhiên chuyện Chu Khởi có thể thắng được Lưu Khải, nhóm người còn bất ngờ. . . Chu Khởi dám thắng Lưu Khải.
Chu Khởi vẫn luôn bất cần đời, trong đám người tạp nham vẫn luôn muốn nịnh bợ người Chu gia, hắn vẫn lười để ý, cho nên lúc này ở trong phòng hắn cũng không nhận ra ai cũng là điều rất bình thường.
Mà Lưu Khải này, thuộc về đám người không cùng đẳng cấp.
Gia đình hắn cùng Bùi gia không khác biệt lắm, không được tính là mấy gia tộc đứng đầu ở thành Bắc, nhưng căn bản cũng là trọng điểm.
Bình thường xã giao mọi chuyện đều suôn sẻ, trong phạm vi bạn bè cũng không ít, trên căn bản hòa vào trong giữa đám người mới, đều sẽ cho Lưu Khải nể mày nể mặt.
Lần này hiển nhiên là Lưu Khải là đang làm khó Chu Khởi, mọi người đều nhìn ra được.
Nhưng nếu đổi lại là ngày thường, người nào đó coi như là bị Lưu Khải gây khó dễ, cũng không có người dám đũa bỡn trở mặtlại. Càng phải nói đến dám thắng Lưu Khải.
Cho nên phản ứng ngày hôm nay của Chu Khởi, ngược lại thật sự để cho mọi người trong phòng bao được mở rộng tầm mắt, đồng thời, bọn họ cũng âm thầm đồng cảm với Chu Khởi, lúc nữa Lưu Khải phản ứng lại, không biết sẽ chỉnh hắn thành bộ dáng gì nữa đây.
Để Lưu Khải gọi bố? Quả thực là nằm mơ giữa ban ngày!
Mà Bùi Ngọc bên cạnh không ngờ tới Chu Khởi sẽ thắng, càng không ngờ tới cái tên nghèo kiếp xác này. . . Thật sự dám ở trước mặt mọi người trong phòng bao, dám làm khó dễ Lưu Khải.
Giờ phút này, sắc mặt hắn âm trầm không rõ.
Khi Lưu Khải phản ứng lại , tuy rằng đánh cược này là hắn định, nhưng hoàn toàn là vì nhận định, Chu Khởi sẽ nguyện ý thua cuộc, hiện tại hoàn toàn ngược lại?
Quả thực vẫn luôn nằm mơ!
Cho nên lúc này hắn cũng không bày ra bộ dạng anh em tốt lúc trước, toàn thân dường như phủ một tầng sương lạnh, vẻ mặt âm u nhìn chằm chằm Chu Khởi.
Nhưng Chu Khởi dường như vẫn không nhìn thấy thay đổi của hắn, vẫn như cũ lười biếng ngồi ở chỗ đó, bộ dáng một chút cũng không kiêng dè.
Hứa Nùng vốn dĩ vẫn vì Chu Khởi thắng mà trong lòng trở nên vui vẻ, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng, nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, sợ Bùi Ngọc nghi ngờ.
Nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói với Bùi Ngọc: "Anh Bùi, thời gian đã muộn, ngày mai em còn phải diễn, nếu không chúng ta rời đi trước có được không?"
Chu Khởi bây giờ đang là "bạn học", nếu rời đi, hắn đương nhiên cũng sẽ không ở lại.
Bùi Ngọc đương nhiên biết tâm tư của Hứa Nùng, hắn không tiếng động đánh giá một lượt, trong lòng nhanh chóng nghĩ ra hai chuyện đưa ra một đáp án.
Hiện tại Hứa Nùng không muốn người bạn học đó bị gây khó dễ, tạm thời bất luận hắn cùng Hứa Nùng thật sự có quan hệ gì, cho tới ngày hôm nay hắn thật sự bị Hứa Khải làm như vậy, sau chuyện này Hứa Nùng khẳng định đối với hắn sẽ nhiều hơn một phần nợ, nói không chừng còn bởi vì vậy mà muốn bù đắp, mà lực chú ý sẽ dừng lại ở trên người hắn nhiều hơn.
Lại chỉ có hắn mới có thể ra tay giúp đỡ, tùy tiện nói một câu, có thể làm cho không khí giảm bớt, cũng có thể bán được một ân tình, không làm cho Hứa Nùng khó xử.
So sánh thiệt hơn, dường như trong nháy mắt Bùi Ngọc đã quyết định.
Hắn mỉm cười, giơ tay xoa đầu Hứa Nùng, dịu dàng nói với cô: "Đừng sợ."
Nói xong, ánh mắt ngậm ý cười quét về phía Hứa Khải, "Được rồi, thời gian đã muộn, chúng ta giải tán."
Bùi Ngọc nói câu này, làm cho mọi người ở chỗ này đều thay Chu Khởi thở phào nhẹ nhõm, mặc dù vẻ mặt Hứa Khải không tốt lắm, nhưng cũng không nói gì nữa.
Chu Khởi cảm thấy nực cười, hiện tại nắm quyền chủ động có lẽ phải là bản thân mình? Dựa vào cái gì hắn nói giải tán là giải tán?
Vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng cảm giác phía sau bị người lặng lẽ dùng lực nắm lấy, nhìn về phía Hứa Nùng bên đó, vẻ mặt cô gái nhỏ trịnh trọng nhỏ giọng nói với hắn: "Việc đó. . . Bọn em phải về rồi, anh có đi không?"
Chu Khởi nhẹ nhàng nhướn mày, sau đó, nở nụ cười:
"Được, đi thôi."
Lần này Hứa Nùng hoàn toàn để ở trong lòng.
Trước lúc rời đi, Hứa Nùng thấy mọi người không chú ý, lặng lẽ cùng Chu Khởi nói mấy câu "Lúc nữa anh rời đi trước" liền theo Bùi Ngọc cũng nhau rời đi.
Khi lên xe, Hứa Nùng vẫn giống như lúc trước, cùng Bùi Ngọc ngồi ở hàng ghế sau.
Bùi Ngọc không tiếng động quan sát phản ứng của cô, tiếp theo mỉm cười hỏi: "Có cần gọi người bạn học đó của em lên xe không? Đưa hắn ta cùng về?"
"Không cần." Hứa Nùng lắc đầu, "Em cùng anh ta không tính là thân thiết, cùng nhau ngồi xe trở về vẫn là rất lúng túng."
Lời này ngược lại làm cho Bùi Ngọc có chút bất ngờ, "Không tính là quen biết?"
Hứa Nùng gật đầu, tận lực để cho phản ứng của mình trở nên tự nhiên, "Kỳ thực vừa nãy ở quán bar chỉ là ngẫu nhiên gặp, nói về chuyện ngày mai cần phải quay, anh ta gần đây là diễn viên khách mời của tổ bọn em."
Bùi Ngọc ngậm ý cười, không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Hứa Nùng rất lâu, cuối cùng nói: "Thật sao? Vậy là anh hiểu lầm, còn tưởng rằng hắn ta thích Nùng Nùng cơ."
Hứa Nùng sững sờ, lúc này phản ứng ngược lại cũng rất thật :"Làm sao có thể như vậy chứ!"
Bùi Ngọc thấy thế, ngược lại tâm trạng được thả lỏng, "Vậy coi như là anh hiểu lầm."
Trầm mặc một lúc, hắn lại mỉm cười nói: "Kỳ thực dì tự mình anh nói qua với anh, hy vọng Nùng Nùng lên học đại học, có thể chăm chỉ học hành, không nên vội vàng nói chuyện yêu đương, không biết Nùng Nùng có suy nghĩ như thế nào?"
Giờ khắc này Hứa Nùng cảm thấy Bùi Ngọc cực kỳ giả mù sa mưa, nhưng lại không thể ở trước mặt vạch trần hắn, chỉ có thể nhẫn nhịn đáp lại hắn: "Em không có nghĩ tới chuyện yêu đương, mẹ không nói em cũng sẽ dồn hết tinh lực vào việc học."
Lần này Bùi Ngọc thỏa mãn, giơ tay xoa đầu cô, bộ dáng thân mật, "Vậy thì tốt, anh cũng hy vọng Nùng Nùng có thể chăm chỉ học tập, dù sao em còn nhỏ, chuyện tình cảm mấy năm nữa nói tới cũng không muộn."
". . . Vâng."
Sau đó Bùi Ngọc cũng không lại làm khó dễ, dặn dò tài xe lái xe tới thành phố điện ảnh. Khi tới trước cửa khách sạn thành phố điện ảnh , Bùi Ngọc thấy có rất nhiều người lui tới, cũng không có xuống xe, trực tiếp mở nửa cửa sổ xe, cùng Hứa Nùng nói chuyện.
"Nùng Nùng, chờ lần quay phim này kết thúc thì trở về trường học tập cho tốt, đừng lại nghĩ tới nói với anh quay phim gì đó nữa , anh sẽ giúp em sắp xếp tài nguyên, không muốn em lại tiếp tục lén lút quay phim, biết không?"
Hứa Nùng chỉ muốn hắn nhanh chóng rời đi, cho nên rất biết điều gật đầu qua loa: "Vâng, em biết rồi."
Bùi Ngọc lại dịu dàng nở nụ cười, nói: "Lên đi."
Hứa Nùng một chút cũng không lưu luyến, chỉ hướng về phía hắn gật đầu rồi bước về phía khách sạn mà đi.
Tới tận khi thân ảnh đó biến mất, Bùi Ngọc mới kêu tài xế quay xe trở về.
Trên đường về, gương mặt hắn yên tĩnh dựa vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, xe một đường chạy đi, ánh sáng đèn đường thỉnh thoảng từ bên ngoài cửa sổ bắn vào trong, chiếu vào trên mặt của hắn, cả người Bùi Ngọc chìm trong âm trầm, lạnh lùng quỷ dị.
Phút chốc, hắn móc điện thoại ra, ấn gọi một dãy số.
Bên kia rất nhanh nhận điện thoại, hắn cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Chuyện tôi giao cho cậu điều tra như thế nào rồi?"
Bên kia dường như nói gì đó, hắn nhíu mày, tiếp theo lại nói: "Ngày kia tôi lại phải ra nước ngoài quay phim, chuyện đó, tư liệu của đối phương nhất định phải toàn bộ đưa tới tay tôi, hiểu chưa?"
————————
Hứa Nùng không có trực tiếp lên lầu, mà là đợi một lúc ở trong một góc của hành lang khách sạn, sau khi xác định xe của Bùi Ngọc đã rời đi , lại vội vã chạy ra khỏi khách sạn.
Trực tiếp bắt một chiếc Taxi, nói với tài xế đi về hướng quán bar phía trước.
Cũng may quán bar đó cùng thành phố điện ảnh là một đường thẳng, chỉ cần Chu Khởi không chuyển hướng, khẳng định chính là ở trên đường này.
Có điều trong lòng Hứa Nùng vẫn là hy vọng anh ta có thể trực tiếp bắt xe về, nhưng đợi ở khách sạn lâu như vậy, cũng không thấy Chu Khởi quay lại, vì vậy làm cho Hứa Nùng không thể không đoán mò, chẳng nhẽ. . .
Không có tiền bắt xe?
Vừa nghĩ tới điều này, Hứa Nùng lại nói với tài xế lái nhanh hơn.
Suy đoán của cô xác thực là đúng, khi xe chạy được nửa đường, ở bên đường nhìn thấy bóng dáng của Chu Khởi.
Anh ta ngậm thuốc, ung dung đứng ở chỗ đó, thân hình kiên cường rắn rỏi, cái bóng thon dài chiếu xuống mặt đất bên cạnh.
Hứa Nùng nói với tài xế quay đầu ở phía trước, sau đó rẽ tới bên cạnh đường cái, trực tiếp mở cửa xuống xe.
"Chu Khởi."
Chu Khởi nghe thấy giọng nói này, nhướn mày nhìn sang, vẻ mặt dường như là có chút bất ngờ.
Phút chốc, hắn đem thuốc lá còn chưa hút xong ném vào trong thùng giác bên cạnh đường, chân dài bước tới về hướng chiếc xe taxi mà đi tới.
Hắn trực tiếp mở cửa xe hàng ghế phía sau Hứa Nùng đang ngồi, Hứa Nùng thấy thế, theo bản năng dịch vào bên cạnh, nhường vị trí cho hắn.
Sau khi đóng chặt cửa xe, Hứa Nùng dặn dò tài xế lại lái xe về phía thành phố điện ảnh.
Lời vừa nói xong, lại cảm thấy bả vai nặng nề bị đè xuống, sợ hết hồn, muốn trốn về phía bên cạnh, lại nghe thấy Chu Khởi lúc này mở miệng nói.
"Đừng nhúc nhích, anh huống nhiều rượu quá, rất khó chịu."
". . ."
Đầu Chu Khởi nhẹ nhàng gác trên bả vai Hứa Nùng, trán nhẹ nhàng chống đỡ trên làn da trên vai của cô, tóc trước trán xõa ra có chút hỗn loạn phe phẩy ở bên cạnh, Hứa Nùng có cảm giác vừa ngứa vừa khó chịu.
Nghiêng đầu qua, rũ mắt nhìn anh ta, nghĩ , vừa muốn dịch chuyển bả vai để anh ta dựa về phía bên đó.
Đột nhiên, Chu Khởi lại có hành động.
Chỉ thấy đầu hắn dịch chuyển, đem toàn bộ khuôn mặt tuấn tú hướng về phía gáy của Hứa Nùng ép xuống, sau đó lại nhẹ nhàng, cọ sát trên làn da cô.
Sống mũi của anh ta cao lại thẳng, chóp mũi mang theo hơi thở ấm nóng, như có như không vấn vương ở vùng cổ của Hứa Nùng, cảm giác mỗi lần hít thở, toàn bọ đều là hương vị của anh ta ——
Trong hương vị thuốc lá nhàn nhạt, hòa lẫn với hương vị rượu nồng đậm, trêu chọc lòng người vừa ngứa lại vừa say mê.
Hứa Nùng cứng ngắc ở đó, rất lâu không dám động.
Tiếp đó, lại thấy Chu Khởi động nhẹ một cái, trầm thấp mở miệng: "Bạn học nhỏ."
". . . Hả?"
"Không cần phải thích anh Bùi đó. . . Ách, anh ta không giống người tốt."
Lúc Chu Khởi nói lời này ngược lại có bộ dáng say rượu, giọng nói không giống như ngày thường trở nên trấn tĩnh, ngược lại nhiều hơn là vẻ trầm thấp, mê hoặc lòng người.
Hứa Nùng bị lời nói của anh ta làm cho sững sờ, thật sự không ngờ tới, Chu Khởi mới gặp qua Bùi Ngọc một lần, lại có thể nói ra lời như vậy.
Trầm mặc, hỏi: "Cảm thấy hắn ta không phải người tốt, vì sao còn đáp ứng cùng hắn tới phòng bao?"
"Bởi vì em ở đấy."
Chu Khởi nói xong, gò má lại cọ qua cọ lại ở trên gáy của Hứa Nùng, khi mở miệng, hơi thở ấm áp phun ở cổ của cô.
"Anh ta quá xấu xa, anh không thể để em đi một mình với hắn ta, không thể để anh ta bắt nạt em."
Ngừng một lúc, giọng điệu lại trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Bạn học nhỏ. . ."
". . . Hả?"
"Sau này anh sẽ bảo vệ em."
Trong không khí đột nhiên làm cho người ta cảm thấy say mê.
Giờ khắc đó, Hứa Nùng rõ ràng cảm giác được, trái tim trong lồng ngực vẫn luôn đập rất có quy luật ——
Lỡ mất một nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top