Chương 21

"Trước tiên đừng động, đằng sau có in dâu tây."
Khi Chu Khởi nói xong lời đó, đầu tiên Hứa Nùng còn chưa phản ứng lại. Chờ qua hai, ba giây, đầu óc mới xoay chuyển , cuối cùng khi hiểu rõ ràng câu nói "Dâu tây" là gì. Trong nháy mắt, gò má đỏ bừng lên.
Phản ứng đầu tiên là giãy ra khỏi trói buộc của Chu Khởi.
Quá xấu hổ! Hứa Nùng cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình của mình bây giờ, nếu như có thể, thật sự rất muốn trực tiếp biến mất.
Chu Khởi vốn dĩ không cảm thấy vấn đề gì lớn, cả người lười biếng chỉ muốn trêu chọc cô.
Nhưng nào ngờ cô gái nhỏ này đột nhiên không ngoan, ở trong ngực mình vẫn luôn cọ qua cọ lại, làm cho hô hấp của hắn vốn dĩ vững vàng, bắt đầu trở nên nặng nề.
"Đừng làm loạn!"
Chu Khởi lần nữa mở miệng, giọng nói so với ban đầu nặng nề hơn, Hứa Nùng nghe ở khoảng cách gần, luôn cảm thấy trong giọng nói của anh ta , so với lúc nãy khàn hơn rất nhiều.
Hứa Nùng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể cảm nhận được thay đổi của anh ta, thậm chí cánh tay quàng qua vai mình cũng chặt hơn so với khi nãy, không thể nào tránh thoát, cho nên chỉ có thể dần dần, ngừng động tác lại.
Chu Khởi đứng tại chỗ ôm cô rất lâu, chỗ nào đó trong lồng ngực mới dần dần bình tĩnh lại.
Hắn rũ mắt đánh giá cô gái trong ngực, không nhìn thấy mặt, nhưng đôi tai trắng nõn, mềm mại xinh đẹp, lúc này đang đỏ bừng lên.
Chu Khởi nhếch môi nở nụ cười, cằm đặt ở trên vai của Hứa Nùng, mở miệng hỏi: "Vừa nãy giãy cái gì? Không phải nói phía sau có đồ sao."
Ngược lại lúc này Hứa Nùng bình tĩnh, tuy rằng vẫn là cảm thấy xung quanh tràn đầy lúng túng, nhưng cũng không đến nỗi mất khống chế.
Cố nhịn, nhỏ giọng thăm dò hỏi một câu: "Rất. . . Rất rõ ràng sao?"
"Em nói xem?" Chu Khởi điều chỉnh cằm, dịch chuyển ở trên vai cô, "Anh cách xa như còn nhìn thấy, em nói xem có rõ ràng không?"
Lần này Hứa Nùng lại cuống lên, ngược lại không phải cái khác, chẳng qua là nếu thật sự giống như lời Chu Khởi nói, vậy lúc nữa về khách sạn sẽ như thế nào!
Thời gian bây giờ vẫn còn sớm, trong trường quay tới tới lui lui đều là người, siêu thị nhỏ này lại cách khách sạn xa như vậy, há chẳng phải sẽ bị người đi đường nhìn thấy sao? !
Càng nghĩ càng thấy tuyệt vọng, mà bụng dưới lần nữa lại mơ hồ truyền tới từng trận đau đớn, còn cảm thấy bụng dưới quặn đau, quấy nhiễu làm cho lông mày Hứa Nùng càng nhíu càng chặt, tay cũng không tự giác được chống đỡ ở phần bụng.
Động tác này bị Chu Khởi nhìn thấy, hắn rũ mắt, giọng nói so với lúc nãy dịu dàng hơn, "Rất khó chịu?"
Hứa Nùng lúc này cũng không kiêng kị Chu Khởi là người khác giới, cùng anh ta nói chuyện này cũng không cảm thấy xấu hổ, theo bản năng gật đầu, "Ừm."
Giọng nói có chút khó chịu, âm thanh vừa thấp lại vừa mềm mại, dường như còn chứa chút khó chịu cùng tủi thân, Chu Khởi nghe thấy không nhịn được nữa.
Hắn không trì hoãn nữa, tuy rằng rất muốn cùng cô ở chỗ này ôm nhiều hơn nữa, nhưng nhìn thấy như vậy, chỉ cảm thấy càng đau lòng hơn .
Trầm mặc chốc lát, Chu Khởi đem đồng phục học sinh trên người cởi ra, hai tay duỗi ra đem áo đồng phục học sinh đưa tới trước người Hứa Nùng, giây tiếp theo, đồng thời lôi kéo đồng phục, đem cả người đều quấn ở trong ngực của mình.
"Đi thôi, chúng ta quay lại khách sạn."
Hứa Nùng chớp mắt, còn chưa phản ứng lại hỏi, "Cứ như vậy quay về?"
"Không thế thì sao?"
". . ."
Nhưng cứ bị anh ta ôm như vậy quay lại! Vẫn như cũ rất nổi bật!
Không đúng, bị anh ta ôm trở lại như vậy, cảm giác so với mang. . . Vết bẩn ở chỗ nào đó quay lại, càng bắt mắt hơn.
Chu Khởi vừa cao lại vừa đẹp trai, vẻ ngoài, dáng người đều hơn người, tới tới lui lui khẳng định hấp dẫn nhiều ánh mắt.
Huống hồ còn trong tình huống bản thân mình bị anh ta ôm, đến lúc đó người lén lút đánh giá bọn họ khẳng định có rất nhiều người, ngộ nhỡ bọn họ hiểu lầm quan hệ của hai người thì phải làm sao?
Hơn nữa. . . Nếu như đến lúc gặp phải người quen trong tổ . . .
Hứa Nùng không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Chu Khởi đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì, không chút để tâm mở miệng: "Đụng phải người quen thì thế nào chứ? Khi em ở trước mặt mọi người thị uy, vẫn còn để ý tới ánh mắt của người khác?"
". . ." Không phải để ý ánh mắt của người khác, chính là không muốn để cho người khác hiểu lầm!
Chu Khởi ôm cô, thấy cô chậm chạp không lên tiếng, bổ sung một câu: "Huống hồ, em quên rồi? Hiện tại toàn bộ mọi người trong tổ đều biết anh đang theo đuổi em, coi như chúng ta cái gì cũng không làm, bọn họ cũng không khống chế được mà nghĩ nhiều hơn."
"Cho nên, đừng lo lắng nhiều như vậy, nhanh lên, anh trai dẫn em trở về."
". . ."
Hứa Nùng trầm mặc, cuối cùng chỉ có thể cam chịu bị anh ta ôm, hướng về phía khách sạn mà đi.
Trên đường trở về quả nhiên giống như Hứa Nùng nghĩ, bên trong thành phố điện ảnh người tới người lui, ánh mắt mọi người đa số đều hướng về phía hai người bọn họ.
Ánh mắt mọi người đều mang theo hiếu kỳ cùng nghiên cứu, dường như đang suy đoán quan hệ của hai người, cũng đang suy đoán thân phận của Chu Khởi.
Dù sao trong thành phố điện ảnh này đa số đều là minh tinh trong showbiz, mà Chu Khởi so với nam minh tinh lại càng tuấn mỹ có khí chất hơn, khí chất quanh người so với bọn họ cũng cao hơn một đẳng cấp, mọi người hiểu lầm cũng là chuyện đương nhiên.
Kỳ thực Hứa Nùng cũng không của để ý đến ánh mắt của người khác, nếu không cũng sẽ không đội trên đầu bộ dáng quê mùa này hòa vào cuộc sống ba năm đại học.
Chỉ có điều. . . Tình huống bây giờ hoàn toàn khác nhau, muốn nhịn không để ý tới đều không nhịn được!
Hứa Nùng đem đầu cúi xuống càng thấp, thậm chí hận không thể đem bờm tóc trên đỉnh đầu tháo xuống, xoã tóc mái xuống , lại hối hận đi ra ngoài gấp như vậy, đến cả kính mắt cũng quên đeo!
Càng nghĩ càng thấy sốt ruột , bước chân phía dưới cũng càng đi càng nhanh.
Chu Khởi nhận thấy tất cả , tỏ vẻ lười biếng ôm cô, cũng không quá để ý, chân dài cũng gia tăng tốc độ, thuận theo cô tùy chỉnh tốc độ.
Sau đó thật vất vả mới tiến vào trong thang máy khách sạn, Hứa Nùng không nhìn thấy có người cùng đi lên, trước tiên âm thầm thở phào một hơi, tiếp theo cũng bất chấp tất cả, mạnh mẽ dùng lực, trực tiếp giãy ra khỏi lồng ngực Chu Khởi.
Lông mày Chu Khởi nhướn lên, cà lơ phất phơ nói một câu: "Anh nói nè bạn học nhỏ, thật quá đáng mà, qua cầu rút ván cũng không có nhanh bằng em."
Hứa Nùng không muốn để ý tới anh ta, bốn phía xung quanh lúc này chỉ có hai người bọn họ, sự lúng túng lại lần nữa quay trở lại, yên lặng di chuyển về phía bên cạnh, lại lui về sau hai bước nhỏ, đứng ở phía sau Chu Khởi .
—— "Đinh."
Cửa thang máy theo tiếng đinh từ từ được mở ra, Hứa Nùng lần này phản ứng cực nhanh, hai tai đặt ở phía sau nắm chặt, đem túi che ở vị trí phía đằng sau của mình.
Sau đó mấy bước đã lao ra ngoài, cũng không đợi Chu Khởi.
Có điều Chu Khởi chân dài, mặc dù bị bỏ rơi vài bước, cũng ở phía sau nhanh chóng đuổi kịp.
Khi hắn dừng ở trước cửa căn phòng, Hứa Nùng chính xác vừa vặn quẹt thẻ bước vào bên trong, Chu Khởi ung dung chuẩn bị cùng bước vào.
Nào ngờ, Hứa Nùng sau khi bước vào, ngay lập tức giơ tay ra đẩy anh ta một hồi.
Sức lực lần này rất lớn, Chu Khởi một chút cũng không có phòng bị, ngược lại thật sự bị đẩy lùi về sau .
Tiếp đó, cũng không cho hắn có cơ hội phản ứng, trực tiếp đem cửa phòng mạnh mẽ đóng lại.
Chu Khởi trơ mắt nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt mình, chóp mũi suýt chút nữa bị đập , hắn lùi về phía sau hai bước, một lúc sau, nở nụ cười.
Cô gái này không chỉ muốn qua cầu rút ván, còn muốn dỡ cối xay giết lừa?
Sao vậy? Ngày hôm nay thật sự không muốn hắn ngủ ở chỗ này?
Đại khái mười mấy giây trôi qua, Hứa Nùng bên trong dường như cũng nhận ra hành động của mình không đúng, lại lặng lẽ mở cửa.
Dán lên khe cửa thấy Chu Khởi đứng đó còn chưa có rời đi, yên lặng thở một hơi nhẹ nhõm.
Nghĩ tới hành động vừa nãy của mình, Hứa Nùng có chút xấu hổ, cũng không dám đối diện cùng Chu Khởi, trực tiếp nhỏ giọng mở miệng nói: "Việc đó. . . Anh trước tiên đi mua đồ dùng hàng ngày đi, mua xong lại quay lại."
Nói xong, cũng không đợi Chu Khởi đáp lại, lại lần nữa đem cửa đóng chặt.
Ngược lại Chu Khởi cũng không để ý, rất nghe lời lại lần nữa xuống lầu, tùy tiện mua hai bộ đồ khác nhau lại quay về hướng khách sạn mà đi.
Chỉ có điều, khi hắn lại lần nữa gõ cửa phòng, khi nhìn thấy Hứa Nùng, cảm thấy vẻ mặt cô có gì đó không đúng lắm.
"Sao vậy?" Chu Khởi vừa tiện tay đóng cửa, vừa ở phía sau hỏi.
Hứa Nùng vốn dĩ muốn nhịn, nghe thấy anh ta chủ động mở miệng, nhất thời lại không nhịn được nữa.
Yên lặng đứng tại chỗ, nhìn anh ta hai giây, khuôn mặt nhỏ yên tĩnh, hỏi hắn: "Lúc nãy anh. . . Xác định mình nhìn thấy rõ ràng?"
"Nhìn rõ ràng gì chứ?"
". . ." Hứa Nùng bị câu hỏi của anh ta nghẹn một lúc, lại yên lặng hai giây, tiếp theo hít sâu một hơi, máy móc mở miệng hỏi, "Dâu tây !"
Chu Khởi nhíu nhíu mày, "Không phải thì sao?"
Hứa Nùng bị bộ dáng như chuyện đương nhiên của anh ta chọc giận, vài bước đi tới nhà tắm, từ bên trong đem áo khoác ngoài mình vừa cởi lấy ra ngoài.
Tiếp đó, chỉ chỉ dấu vết phía sau , "Anh nói dâu tây, là cái này? ? !"
Ánh mắt Chu Khởi lười biếng nhìn lên trên, liếc nhìn, không quá để ý đáp: "A."
". . ."
Đây được tính là dâu tây? ! Đây rõ ràng là mặt sau của hình thêu của áo khoác! Vị trí quả thực có chút dễ khiến cho người ta hiểu lầm, nhưng màu sắc này cũng rất nhạt !
Hứa Nùng vốn dĩ bị làm cho cực kỳ lúng túng , vào lúc này ngược lại chỉ còn kích động muốn đánh người.
Chu Khởi thấy bộ dạng thở phì phò của cô, chỉ cảm thấy trong lòng vừa bị hấp dẫn vừa ngứa ngáy.
Hắn ung dung mở miệng, giọng điệu rất thản nhiên: "Anh nhìn nhầm? Kỳ thực rất giống. . ."
Hứa Nùng chỉ sợ hắn lại nói ra điều gì đó kinh thiên động địa, trước khi anh ta đem hết mọi lời nói ra, giơ tay chặn miệng của anh ta lại.
"Được rồi! Đừng nói nữa! Chuyện này chấm dứt ở đây!"
Vào lúc này nhìn thì hung dữ, nhưng từ góc độ Chu Khởi nhìn thấy, chỉ dư lại một chút yếu ớt quyến rũ người.
Ánh mắt Chu Khởi trở nên âm trầm, bàn tay vẫn còn che môi, vừa thơm lại vừa mềm, hắn đột nhiên có chút không muốn mở miệng.
Hứa Nùng cũng nhận ra động tác này có chút thân mật, sau khi phản ứng lại có chút lúng túng chậm rãi đem tay buông xuống, một tay khác vẫn cầm áo khoác của chính mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng gẩy phía trên, một lúc sau, nhỏ giọng nói: "Dù sao cũng, đừng nhắc lại nữa."
Chu Khởi lời biếng nhếch môi, cười có chút xấu xa, vô lại.
"Được, em nói gì thì chính là cái đó."
————————————
Ngày hôm sau khi Hứa Nùng tỉnh lại, Chu Khởi vẫn còn đang ngủ.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, thấy thời gian còn sớm, liền cầm thẻ cùng ví tiền đi xuống lầu, chuẩn bị đi mua bữa sáng sau đó quay lại hai người cùng ăn.
Lúc đi ra khỏi đại sảnh của khách sạn, vẫn cúi đầu, mất tập trung nghĩ về chuyện tối ngày hôm qua.
Đột nhiên, xa xa vang lên một giọng nói dịu dàng, êm tai ——
"Nùng Nùng."
Người Hứa Nùng cứng đờ, có chút cứng ngắc quay đầu nhìn sang.
Quả nhiên, Bùi Ngọc, người mấy ngày trước xuất hiện trên các tiêu đề lớn của showbiz, vào lúc này đang đứng ở chỗ đó, từ đằng xa trên môi mang theo nụ cười nhìn Hứa Nùng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top