Chương 13

Sau khi Chu Khởi quay về ký túc xá bên này, đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ.
Lúc đi ra, đúng lúc Trần Tiến gọi Video tới, hắn vừa lau tóc vừa tiếp điện thoại.
Di động dựng ở một bên, hắn cũng không có nhìn vào bên trong màn hình, thuận miệng nói câu: "Ừm?"
Trần Tiến ở đầu bên kia cũng không khách khí, giọng điệu trêu chọc: "Chết tiệt, cậu cùng tớ gọi Video là khoe mẽ sao? Sao vậy, cơ bụng đẹp lắm sao?"
Lúc này Chu Khởi xác thực không có mặc áo, khi từ phòng tắm đi ra, hắn chỉ tùy tiện mặc một chiếc quần dài rộng rãi.
Vùng eo cơ bắp xác thực rắn chắc lại không khoa trương, hai tay cũng như vậy, trần trụi ở trong không khí, mang theo đường cong khêu gợi.
Lời này ngược lại Chu Khởi không quan tâm, chỉ là cảm thấy có chút không nhẫn nại, "Cậu gọi Video là vì nói cái này?"
"Đương nhiên không phải!"
Trần Tiến ở đầu bên kia trầm mặc, nghĩ một lúc, " hôm nay tớ gọi điện cho Hoắc Tam. . ."
"Sau đó?"
Chu Khởi vừa nói chuyện, vừa đem khăn vắt sang bên cạnh, hơi cúi người xuống, thuận tiện duỗi tay móc thuốc lá từ chiếc hộp trong tay.
Thuốc này là người phụ trách thành phố điện anh phái người mang tới đồng thời cũng là làm theo yêu cầu của hắn.
Không phải là nhãn hiệu bình thường hay hút, cũng không phải là thuốc lá, hàng hiệu nước ngoài, là loại trên thị trường phổ thông nhất cũng là loại giá thấp nhất.
Hắn nhìn hộp thuốc lá, trong đầu nhớ lại, hình như lúc trước ở trong siêu thị từng nhìn thấy qua loại thuốc lá này, bao nhiêu tiền một hộp?
Năm đồng hay là bốn đồng năm hào?
Trần Tiến ở đầu bên kia ồn ào tuôn ra một tràng, phát hiện Chu Khởi căn bản giống như không có nghe, cũng tức giận.
"Tớ nói này đại thiếu gia! Cậu rốt cuộc có nghe thấy lời tớ nói không!"
Vẻ mặt Chu Khởi lười biếng bóc vỏ hộp thuốc lá trong suốt, câu được câu không trả lời: "Nghe ."
"Vậy cậu lặp lại lời tớ vừa nói một lần ."
"Cậu nói cậu không có chuyện gì, cúp máy."
". . ."
Trần Tiến cũng không biết là máu đã lộn vòng mấy đời, nghĩ trong đầu nhận định mấy người anh em của hắn, từng người so với từng người đều không bình thường.
Hắn cảm thấy bản thân mình căn bản là sinh sống trong vách núi!
Suy nghĩ một chút, hắn nhẫn nại lặp lại lần nữa: "Tớ nói chính là Hoắc Tam. Tên đó gần đây cũng không biết giở trò quỷ gì, tớ gọi hắn ra ngoài tụ tập, hắn lại có thể nói không có thời gian, muốn trêu chọc thỏ!"
Chu Khởi không biết vì sao, vừa nghe thấy Hoắc Lâm muốn trêu chọc thỏ, nháy mắt liền nghĩ tới khuôn mặt Hứa Nùng.
Hắn nhướn môi nở nụ cười, "A, cũng đừng tìm tớ, tớ gần đây phải nuôi mèo."
Trần Tiến: ". . ."
"Tớ thấy các cậu từng người, từng người đều có vấn đề, vô cùng thần bí."
Chu Khởi lười để ý tới hắn, sau khi mở hộp thuốc lá , đưa tới ngậm bên miệng, chuẩn bị châm lửa nếm thử mùi vị thuốc lá mới.
Kết quả thuốc lá mới ngậm vào miệng, hắn cảm thấy không phù hợp, nhưng chỉ cau mày, rốt cuộc không có nhổ ra.
Mắt Trần Tiến rất tinh , nhìn thấy hắn hút không phải là nhãn hiệu bình thường hay hút, hỏi một câu: "Trước đó cậu không phải vẫn luôn hút thuốc lá của nhãn hiệu đó sao? Sao đột nhiên lại thay đổi vậy?"
Chu Khởi ngậm thuốc lá, vừa cúi đầu đánh lửa, vừa ngậm thuốc mơ hồ trả lời: "Phải nuôi mèo."
Con mèo đó nhìn có vẻ ngu ngốc, nhưng cũng rất phòng bị.
Bây giờ dựa vào việc ra sức thê thảm còn có thể lừa gạt tới gần một chút, nếu không thì, nói không chừng sẽ đem hắn bài xích, cách xa vạn dặm.
Trần Tiến nghe thấy lời này trong đầu mờ mịt, cảm thấy hắn ra vẻ thần bí.
Chu Khởi châm lửa, khói thuốc lá nhẹ nhàng bay phất phơ vài vòng trong không trung, hắn chỉ cảm thấy vừa cay vừa sặc, mạnh hơn nhiều so với nhãn hiệu thuốc lá bình thường hắn vẫn hay hút, rất khó chịu.
Hắn nhẫn nhịn rít hai hơi, thấy Trần Tiến không nói lời nào, lại hỏi: "Cho nên rốt cuộc cậu gọi video để nói chuyện gì vậy."
"A, tớ vừa nghe nói cậu kêu người phong sát một tiểu minh tinh? Đây là tình huống gì vậy? Đắc tội cậu?"
"Không đắc tội."
". . . ?"
"Chính là muốn bao nuôi tớ."
". . . ? ? ?" Trần Tiến kinh ngạc, "Trò cười gì vậy?"
Lại có người có ý nghĩ viễn vổng muốn bao nuôi tên đại thiếu gia này? Ai cho lá gan to như vậy?
Trần Tiến ha ha cười, "Tớ nói này, cũng không thể trách người ta, chính là nói bộ dáng đó của cậu ở thành phố điện ảnh, trên người rất không đáng tiền, lại còn không có chuyện gì đổi một thân đồng phục bảo vệ, làm như vậy mọi người đều sẽ hiểu lầm. Có điều có thể đối với cậu khẳng định như vậy tớ cảm thấy, dù sao loại chuyện về giá trị nhan sắc thấp này còn chưa gặp qua."
Chu Khởi hờ hững gẩy tàn thuốc, "Hừm, cậu khẳng định không gặp tớ không biết."
Trần Tiến: ". . ."
"Cho nên rốt cuộc cậu còn ở thành phố điện ảnh làm gì chứ? Cậu làm lỡ một ngày này, khẳng định làm được nhiều chuyện tốt , săm tay không đến tìm cậu?"
"Tìm rồi."
Đâu chỉ tìm rồi, gần như điện thoại mỗi ngày đều có cuộc gọi nhỡ, có lúc một ngày có mười mấy cuộc.
Trong Wechat đều là tin nhắn thoại hắn gửi tới, Chu Khởi đều lười xem, cứ để như vậy, cũng không thèm để ý.
"Vậy mà cậu vẫn còn bình thản ở lại thành phố điện ảnh ?" Trần Tiến hỏi, "Lần trước hỏi cậu, cậu không có cùng tớ nói thật, người của Thẩm Ngạn nói, chuyện đánh cuộc cậu ta căn bản không có yên tâm, là cậu đặc biệt chủ động tới thành phố điện ảnh, đến tìm người ta bên đó còn để cho người ta coi cậu là tổ tông mà phục vụ. Rốt cuộc cậu tới đây làm gì?"
Nói tới đây, Trần Tiến đột nhiên giống như nhớ tới gì đó, "A, sẽ không phải là dì nhỏ cậu lại xuất ra con thiêu thân gì đó? Lại dẫn cô gái hàng xóm tới nhà cậu?"
Nghe thấy lời này của Trần Tiến, vẻ mặt Chu Khởi cũng không có thay đổi, giống như không để trong lòng, nhưng giọng nói so với lúc nãy nhẹ hơn.
"Ừ."
Trần Tiến nghe thấy rõ ràng, hóa ra người anh em này còn thật sự là trốn đi nánh lạn a.
Hắn nhẹ giọng "ha" một tiếng, lại nói: "Tớ nói này nếu không cậu thỏa hiệp đi, dì nhỏ của cậu vừa ý cô gái gọi là Cố Thiến Thiến? Người ta ngoại hình cũng không tồi, gia thế cũng tốt, tính cách cũng hoàn hảo, tớ thấy rất xứng với cậu."
Chu Khởi mắt lạnh liếc hắn, "Tớ thấy cô gái nhỏ nhà cậu nuôi dưỡng cũng rất xứng đôi với cậu, sao không thấy cậu thỏa hiệp?"
Trần Tiến bị nghẹn, biết không thể nói lại hắn, cũng không nhắc lại, quay đầu chuyển đề tài: "Cậu thật sự không trở lại sao? Hai ngày nữa không phải nhà cậu có tiệc rượu? Nếu như cậu không lộ mặt, bố cậu sẽ tàn bạo trừng trị cậu."
"Sau lại nói."
Chu Khởi không có nhẫn nại tiếp tục trò chuyện, duỗi tay qua chuẩn bị ấn nút kết thúc cuộc gọi Video.
Trước khi ấn nút hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền nói với Trần Tiến: "Sau này đừng gửi tin nhắn qua Wechat, có việc trực tiếp gọi điện cho tớ."
"Sao vậy? Wechat không nhận được tin nhắn?"
Chu Khởi quét mắt nhìn một đống trên giường, là hắn dặn dò người phụ trách mua quần áo rẻ tiền, và trên cùng nhất đặt một chiếc điện thoại Nokia, liền lười biếng mở miệng.
"ừm, không nhận được."
Khi Hứa Nùng quay lại khách sạn, đã gần 11 giờ đêm.
Sau khi mời Chu Khởi ăn đồ ở quán ăn, lại quay về tổ kịch chuẩn bị một bộ đồng phục học sinh cho anh ta.
Bọn họ bên này là trường quay nhỏ, không có nơi thay quần áo, mọi người cơ bản đều là ngày hôm trước đem trang phục diễn về khách sạn, sáng hôm sau mặc vào sau đó mới đến trang điểm, tạo hình.
Chu Khởi chỉ là khách mời, phân cảnh có lẽ cũng không nhiều, hơn nữa giá trị nhan sắc trên người anh ta không tồi, có thể coi không cần trực tiếp trang điểm lên hình có lẽ cùng không có chỗ nào xấu.
Vừa nghĩ, Hứa Nùng vừa tiến vào đại sảnh của khách sạn.
Lúc này đã là đêm khuya, người ở đại sảnh khách sạn lúc này cũng không nhiều như ban ngày, chỉ có túm năm tụm ba cô gái ngồi trên ghế sô pha, không biết đang xem gì.
Hứa Nùng vừa xoa cổ vừa hướng phía thang máy mà đi.
Khi đi ngang qua bên cạnh mấy cô gái, liền nghe thấy họ đột nhiên nhỏ giọng kêu lên, "Ai yo! Bùi ca về nước trước thời hạn!"
Bước chân Hứa Nùng tiến về phía trước ngừng lại.
—— "Hừ, mặc dù tớ không hâm mộ Bùi Ngọc, nhưng cũng không thể không nói, xác thực nhan sắc của hắn rất nổi trội. Bức ảnh sân bay này lại có thể chụp cùng photoshop kéo dài như vậy."
—— "Đó là, giá trị nhan sắc thần tiên của Bùi ca của bọn tớ, không phải như vậy, cậu cho rằng bọn tớ hâm mộ anh ấy nhiều năm như vậy làm gì chứ?"
—— "Cậu mấy ngày hôm trước còn nói là hâm mộ sự nghiệp của anh ta, mới có mấy ngày, lại thay đổi?"
—— "Cùng là hâm mộ, ngược lại bất kể là sự nghiệp hay khuôn mặt, đều là anh Bùi Ngọc. Ai yo, đáng tiếc là, tớ vốn dĩ tưởng anh ấy tuần sau mới về nước, dự tính cơ hội tốt tới sân bay đón, sớm biết anh ấy trở về trước hạn, tớ liền không cùng cậu tới dò thám nữ thần lớp học của cậu!"
. . .
Những lời nói ở phía sau Hứa Nùng cũng không có nghe nữa, vội vã tăng nhanh bước chân vào thang máy, sau đó ngay lập tức lôi điện thoại ra muốn tìm tin tức mới có liên quan đến Bùi Ngọc về nước.
Tín hiệu trong thang máy rất kém, tiêu đề trang bìa trên mạng xoay chuyển mấy vòng cũng không hiện ra thứ gì. Hứa Nùng có chút thiếu kiên nhẫn, đúng lúc này "đing" một tiếng vang lên, thang máy tới vị trí gian phòng trên lầu.
Bước ra khỏi thang máy, vừa cầm thẻ phòng hướng về gian phòng của mình đi tới, vừa một lần nữa quét website mới.
Quả nhiên, trên mạng tràn ngợp bầu trời đều là tin tức hắn về nước trước thời hạn.
Tin tức truyền thông giống như nước, đều là lên giọng khen hắn đoạt giải, âm thầm về nước. Lại khen ngợi hắn có thái độ khiêm tốn, lại nói hắn là công tử dịu dàng.
Cũng không biết ảnh truyền thông chụp có phải là photoshop qua, Hứa Nùng nhìn không phân biệt được.
Trong hình, Bùi Ngọc một thân áo khoác ngoài mỏng màu xanh đậm, tóc được xử lý khoan khoái, sạch sẽ, trên mặt đeo một đôi kính râm màu đen cực lớn.
Da như cũ vẫn rất trắng, khóe môi như có như không nhẹ nhàng nhướn lên, có mấy tấm ảnh còn chụp hắn cùng fans hâm mộ, không có mặt lạnh, không có tách ra cách xa, thậm chí có một fans hâm mộ béo giống như là trượt chân ngã, hắn còn duỗi tay ra đỡ.
Hứa Nùng nhìn những bức hình kia, thật lâu không có phản ứng.
Nhưng trong lòng lại liên tục nghĩ, Bùi Ngọc trở về, bản thân mình sẽ phải làm như thế nào.
Lúc trước hắn cơ bản có thời gian sẽ tới bên cạnh trường học đón mình, bởi vì quan hệ, thân phận đặc thù, hai người ngược lại không có ở trước mặt đám đông trực tiếp tiếp xúc qua.
Bình thường Bùi Ngọc sẽ kêu trợ lý đem xe dừng ở góc nào đó bên cạnh trường học, sau đó trực tiếp gọi điện thoại.
Mỗi lần hắn đều lấy chuyện trong nhà làm lý do, lại nắm được tất cả thời khóa biểu của cô, cho nên cơ bản mỗi lần đều không có cách nào từ chối.
Vốn tưởng rằng lần này hắn sẽ ở lại nước ngoài rất lâu, cũng có thể coi trọng những ngày này, tổ kịch bên này chỉ cần quay hơn nửa tháng nữa sẽ có thể xong, cho nên mới an tâm đến ở cùng tổ kịch.
Không sợ bà Tạ, bởi vì mình nói dối còn có thể lừa gạt.
Nhưng đối với Bùi Ngọc, dường như mỗi lần mình nói dối hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền hiểu rõ .
Cho nên bây giờ sau khi nhìn thấy tin tức Bùi Ngọc về nước, lập tức có chút hoảng sợ.
Giống như là cảm ứng được, ở bên này nghĩ về Bùi Ngọc, một tin nhắn Wechat của Bùi Ngọc đúng lúc này được gửi tới.
( wechat ) Bùi Ngọc: Nùng Nùng, anh về nhà rồi.
Đơn giản vài chữ, ngược lại cũng giống phong cách ngày thường của hắn.
Hứa Nùng nhìn màn hình rất lâu, quyết định giả chết.
Đại khái cách khoảng mười mấy giây, đầu bên kia lại gửi tin nhắn tới.
( wechat ) Bùi Ngọc: Ngủ sớm , đừng chơi điện thoại.
Hứa Nùng chỉ cảm thấy da đầu tê rần, luôn cảm thấy hắn dường như có thể nhìn thấy chính mình, theo bản năng đem điện thoại ném lên giường lớn trong căn phòng.
Ánh sáng trong căn phòng u ám, xung quanh yên tĩnh lạ thường, đứng tại chỗ một lúc lâu, mới chậm rãi thở phào một hơi ——
Không sao, đi một bước tính một bước.
—————————
Trong lòng Hứa Nùng có tâm sự, cho nên sáng sớm ngày hôm sau liền tới tổ kịch.
Là người đầu tiên tới, đại khái qua nửa tiếng sau, người mới bắt đầu lục đục tới.
Sau khi hai người diễn viên phụ tới, vừa đợi chuyên gia trang điểm, trang điểm giúp, vừa ở một bên nhỏ giọng tám chuyện.
—— "Thật không ngờ tới, tổ XX sắp quay xong rồi, hiện tại nói đổi nữ chính là đổi."
—— "Chính là, tớ vừa nhìn thấy nữ chính đó trực tiếp cầu xin đạo diễn, chỉ kém chút nữa là quỳ gối xuống, nhưng cũng không được. Cũng không biết rốt cuộc phạm phải lỗi gì."
—— "Tớ nghe nói , hình như là đắc tội nhân vật lớn gì đó, không chỉ bị rút khỏi tổ kịch, hình như sau đó đều bị phong sát, đóng băng . Nhưng cũng là, người của tổ bọn họ ở sau lưng đều nhổ nước bọt, nói lúc đầu mới nhận được vai nữ chính thì nhẹ nhàng sau đó như gió phất, rất không coi ai ra gì. Hơn nữa. . ."
—— "Hơn nữa cái gì? Cậu nói đi, đừng giả vờ thần bí."
Giọng nói người bên đó càng ngày càng nhỏ, giọng nói tuy nhỏ nhưng mang theo hưng phấn.
—— "Hơn nữa, tớ còn nghe nói, hình như rất đặc sắc, nghe người ta nói cô ta ở bên ngoài bao nuôi tiểu thịt tươi. . ."
. . .
Hứa Nùng bên cạnh nghe được câu được câu không , vừa nghe đến câu này, đột nhiên nghĩ tới Chu Khởi.
Nhìn thời gian, cảm thấy anh ta có lẽ cũng phải đến rồi, vừa định xoay người hướng ra bên ngoài tìm, đột nhiên ở sau lưng liền nghe thấy giọng nói lười biếng vang lên——
"Bạn học, "
Hứa Nùng trong lòng vui vẻ, quay đầu lại nhìn qua, quả nhiên là Chu Khởi đứng sau lưng mình.
Chu Khởi mặc trên người bộ đồng phục học sinh, ba lô màu đen tùy ý vắt trên vai, trên miệng ngậm một cây kẹo mút.
Ánh nắng buổi sáng nhỏ vụn rơi trên mặt anh ta, ngoại trừ khí thế vô lại, vẻ mặt bất cần đời , nhiều hơn mấy phần hơi thở thiếu niên.
Chỉ thấy hắn lười biếng nhếch môi, hướng về phía Hứa Nùng mở miệng: "Bạn học, lớp 11 ban ba đi như thế nào a?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top