C37
Hứa Nùng không rõ tâm trạng hiện tại của bản thân như thế nào.
Có thể không tin tưởng, nhưng cũng có loại cảm giác, thứ đồ gì đó đã rất lâu rồi rốt cuộc rơi xuống đất.
Giống như câu nói này của Chu Khởi, ở trong tiềm thức của cô , là ngoài ý muốn, cũng là trong dự liệu.
Cô là lần đầu tiên, ở trong tình huống lúng túng như vậy, vẫn luôn đối diện với ánh mắt Chu Khởi, không có rời đi.
Xung quanh gió nhẹ nhàng thổi, vùng lân cận xanh hóa làm rất tốt, khi gió nhẹ nhàng thổi, trong không khí còn mang theo hương hoa cỏ thơm ngát.
Hai người yên tĩnh đối diện rất lâu, cuối cùng Hứa Nùng là người đầu hàng trước.
"Anh đừng đùa."
Vẻ mặt Chu Khởi nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ nghiêm túc, "Đùa gì chứ? Hiện tại nghiêm túc hơn so với bất cứ lúc nào."
Hứa Nùng im lặng không có ngẩng đầu, đáp: "Ngược lại em không tin tưởng."
Đúng, coi như vừa nãy trong tiềm thức đoán được anh ta sẽ nói gì, làm gì, nhưng cô vẫn là không tin tưởng.
Hứa Nùng không biết có phải là những năm này, ngày tháng trôi qua kiềm nén quá hay không. Cảm giác được người ta chiều chuộng rất lâu chưa từng có xuất hiện.
Hiện tại đột nhiên có người nói với cô những lời này, phản ứng đầu tiên của cô không phải là cảm động , mà là không thể tin được.
Vả lại còn là người đàn ông như Chu Khởi...
Cô biết anh ta không phải là người xấu, từ lúc bắt đầu quen biết anh ta, cô liền biết, mặc dù không hiểu vì sao, nhưng cô vẫn luôn chắc chắn như vậy.
Không phải là người xấu cũng không thể đại diện cho những cái khác, nhìn biểu hiện lúc trước của anh ta, anh ta vẫn thích trêu chọc chính mình, thích cô có thể là sự thật, nhưng là xác suất quá nhỏ.
So với lúc trước mà nói, Hứa Nùng càng cảm thấy anh ta giống hệt lúc trước, bộ dáng cà lơ phất phơ trêu chọc chính mình.
Mà ở trên đầu, Chu Khởi nghe xong lời cô nói, giống như thốt lên hỏi ngược lại: "Không tin tưởng gì chứ?"
"..."
"Không tin anh thích em?"
"..."
"Không tin anh theo đuổi em?"
"..."
"Hay là vẫn không tin anh muốn đặt em ở trong lòng bàn tay mà cưng chiều?"
"..."
Hứa Nùng không nhịn được nữa, cô lại lần nữa ngẩng đầu, trong mắt mang theo nghiêm túc.
"Anh không cần nói nhiều nữa, nếu như anh lại trêu chọc em như vậy, việc thu nhận anh có thể không còn tác dụng."
Nói xong, mạnh mẽ đẩy anh ta, như một làn khói chạy trốn khỏi phạm vi không chế của anh ta.
Chu Khởi ở phía sau liếc nhìn bóng lưng Hứa Nùng, đôi mắt hẹp dài híp lại.
...
Sau đó ở trên đường trở về, Hứa Nùng cũng không có dừng lại đợi Chu Khởi, chạy trước về và của mình.
Sau khi về tới nhà, trực tiếp để cửa cho Chu Khởi vào, sau đó liền trở về phòng ngủ của mình.
Thật may bảo vệ khu này rất tốt, ngoại trừ người chủ dẫn người ngoài tiến vào, bảo vệ sẽ không cho bất kỳ người lạ nào ra vào.
Sau khi trở lại phòng ngủ, điều cô làm đầu tiên chính là đem cửa đóng lại, sau đó liền chui vào trong phòng vệ sinh nhỏ trong phòng ngủ.
Cũng không biết là quan hệ tới nhanh quá, lúc này vẫn vang vọng những lời của Chu Khởi nói, làm cho trong lòng của cô vẫn còn chưa bình tĩnh lại.
Nhịp tim của cô vào giờ phút này, vẫn như cũ chưa có hoàn toàn bình ổn lại.
Hứa Nùng nhìn mình ở trong gương, giờ khắc này trong mắt của cô chứa đựng ánh sáng lấp lánh, hai gò má vừa đỏ vừa nóng, nhìn qua so với bình thường nhiều hơn một chút... Ngốc nghếch không tên.
Cô ảo não,thầm mắng chính mình quá dễ dàng bị ảnh hưởng, càng là dễ dàng bị ảnh hưởng bởi người đàn ông kia.
Im lặng một lúc sau, cô mở vòi nước, trực tiếp đem van vặn tới mức to nhất, bên trong ào ra toàn bộ đều là nước lạnh.
Cô vốc một ít vẩy lên trên mặt, cảm giác khô nóng trong nháy mắt tiêu tan rất nhiều, khi nâng mặt lên lần nữa, hai má vốn đỏ bừng lúc này trở nên trắng nõn, đôi mắt dần bĩnh tĩnh trở lại.
Hứa Nùng đối với tình trạng này của mình xem như hài lòng, cô lấy khăn lau mặt, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
....
Khi cô bước ra ngoài, ở trong phòng khách cũng không nhìn thấy bóng dáng Chu Khởi.
Hứa Nùng tưởng rằng anh ta chưa có quay lại, khi đang thò đầu nhìn về hướng cánh cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng động từ trong phòng bếp truyền tới.
Leng keng, giống như âm thanh chặt thức ăn, cũng giống như âm thanh xong nồi, bát đũa chạm vào nhau mà phát ra âm thanh.
Hứa Nùng nhanh chóng bước về hướng bên đó, phát hiện là Chu Khởi đang ở trong phòng bếp bận rộn.
Thân hình thon dài, thẳng tắp đứng ở trước bàn bếp, bàn tay mảnh khảnh cầm trên tay một con dao, một tay đang giữ ở phía trên củ cà rốt.
Bên cạnh thớt đặt một cuốn sách, nội dung loè loẹt trên sách, nhìn giống như....
Sách dạy nấu ăn?
Đang vô cùng kinh ngạc, liền nhìn thấy Chu Khởi một tay cầm dao vô ý chạm vào phía bên cạnh, chỗ đó truyền tới âm thanh bát rơi xuống đất, "choang" một tiếng, trực tiếp vỡ tan.
Hứa Nùng: "..."
Tâm trạng Hứa Nùng phức tạp, chỉ bất động, ngây ngốc tại chỗ hai giây, sau đó chủ động hướng về phía phòng bếp mà đi, chuẩn bị cúi người bước tới thu dọn mảng vỡ bát rơi trên sàn nhà.
Nhưng Chu Khởi trực tiếp chặn cô lại:"đừng động, để anh làm"
Anh ta cong người, một tay cầm thùng rác trong phòng bếp qua, một tay nhặt từng mảnh vỡ vào trong thùng rác"
Hứa Nùng nhìn thấy anh ta thu dọn sạch sẽ toàn bộ, cảm thấy mình đứng ở chỗ này cũng không tốt, liền xoay người nhìn trên bàn bếp có đồ còn chưa xử lý, dự định giúp đỡ.
Vừa định cầm một quả đậu đũa lên ngắt, nhưng Chu Khởi lại đoạt lấy.
"Việc này cũng không cần em làm".Anh ta cũng không nhìn cô, trực tiếp không đếm xỉa tới nói: "về sau những chuyện này đều không cần em làm"
Hứa Nùng sững sờ, nói không rõ mùi vị trong lòng là gì, im lặng rất lâu, mới nói: "vậy anh...đừng làm vỡ bát của em, tổng cộng cũng chỉ có mấy cái"
Chu Khởi nghe xong điều này nhanh chóng bị con mèo nhỏ chọc cười, hắn từ lúc sinh ra tới nay, sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên xuống bếp, kết quả không làm người ta cảm động, ngược lại bị người ta ghét bỏ.
Anh ta cười như không cười quay đầu nhìn Hứa Nùng, cũng không nói gì, tiếp tục công việc trong tay.
....
Sau đó Chu đại thiếu gia làm ba món mặn, một món canh mang ra, thực tế...
Hứa Nùng trầm mặc nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn, trong lòng nghĩ, cũng không biết anh ta rán cháy hay là cho nhiều xì dầu, mấy món ăn này nhìn qua hương vị rất nặng.
Nhưng Chu Khởi giống như không nhìn thấy, rất bình thản ở bên cạnh gới cơm cho Hứa Nùng.
Hứa Nùng dường như cũng ngại ý tốt của người ta, sau khi nhận bát, trầm mặc bắt đầu ăn.
Và một miếng cơm vào trong miệng, ừm.... Chưa chín
Hứa Nùng im lặng nuốt,sau đó lại gắp một miếng trứng rán đen xì, món này ngược lại là chín,nhưng rất đắng, rất nhạt.
Hứa Nùng gắng nhịn kích động muốn rót nước súc miệng, đem cơm và trứng nuốt xuống.
Ngược lại Chu Khởi vẫn luôn không đụng đũa, mà là lấy điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay, nhưng không có ý định châm thuốc.
Hắn nhìn bộ dáng Hứa Nùng cúi đầu ăn cơm, rất lâu sau, đột nhiên mở miệng: "hôm nay là lần đầu tiên anh làm cơm "
Hứa Nùng "a" một tiếng, sau đó ở trong lòng bổ sung một câu, nhìn qua.
"Trước ngày hôm nay, anh chưa từng nghĩ qua, có ngày, anh sẽ có suy nghĩ chui vào nhà bếp, một lần vì người khác mà làm đồ ăn.
Hứa Nùng ngây ngốc, luôn cảm thấy lời này của Chu Khởi là thật.
Quả nhiên người đàn ông đó không có ý định dừng lại, giây tiếp theo, anh ta lại nói.
"Rất nhiều chuyện anh đều là lần đầu tiên làm, có thể làm rất dở, nhưng không thể phủ nhận quyết tâm anh muốn làm, ví dụ như....
Tim Hứa Nùng đều thít chặt lại, Hứa Nùng theo bản năng ngẩng đầu nhìn Chu Khởi.
Ánh mắt hai người giao nhau ở giữa không trung, trên gương mặt đẹp trai, khí thế của Chu Khởi tràn đầy vẻ cưng chiều.
"Ví dụ như chuyện anh theo đuổi em, anh đã định rồi"
——————————
Ngày hôm đó Hứa Nùng mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau khi rời giường, trên mặt có quầng thâm nhàn nhạt.
Chu Khởi thức dậy còn sớm hơn cô, lúc cô đi ra ngoài, anh ta đã mua bữa sáng về đang bày biện ở trên bàn.
Sau khi nhìn thấy Hứa Nùng, anh ta lười biếng nhếch môi nói với cô, "Lại đây ăn ."
. . .
Hứa Nùng rõ ràng cảm nhận được Chu Khởi có gì đó thay đổi.
Trong mấy ngày về sau, anh ta dường như mỗi ngày đều cùng cô lên lớp, tan học, buổi sáng luôn dậy sớm hơn cô, hoặc là xuống lầu mua hoặc là tự mình làm, nói chung là sau khi cô tỉnh dậy, nhất định sẽ có sẵn bữa ăn sáng nóng hổi.
Trên đường tới trường cũng vậy, ba lô luôn là anh ta đeo, ở trên lối đi bộ anh ta luôn ở bên ngoài che chở cho cô, mà còn hiếm khi . . .
Cô quả thật ít khi nhìn thấy anh ta hút thuốc.
Trước đây thuốc không rời miệng người đàn ông đó, hiện tại dường như không thấy hút, thỉnh thoảng lúc đợi cô, sẽ lấy ra một điếu thuốc đùa qua đùa lại, nhưng cũng rất ít khi thật sự châm lửa.
Hứa Nùng không nói rõ được cảm giác là gì, nhưng nói không vui là giả.
Từ sau khi bố cô xảy ra chuyện, có rất ít người thật sự quan tâm cô , đồng thời nguyện ý vì cô mà nhượng bộ và thay đổi.
. . .
Thi đấu bóng rổ đúng thời hạn mà tiến hành.
Kết quả giống với huấn luyện thi đấu, khi thi đấu, số điểm lớp Hứa Nùng tàn bạo đánh bại khoa biên đạo. Mà chỉ cần riêng một mình Chu Khởi, số lần ném bóng đạt ba điểm nhiều vô số.
Khi trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu, toàn bộ sân thi đấu sục sôi tiếng reo hò, hoan hô, Chu Khởi đứng ở giữa sân, lười biếng nhếch môi, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Hứa Nùng bên này.
Lưu Ngải và Trì Sa Sa bên cạnh khà khà hai tiếng.
"Đồng chí Tiểu Hứa, có một chút cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc nào hay không?" Lưu Ngải giành nói trước.
"Một chút thôi sao? ! Rõ ràng nên là một tấn ngọt ngào và hạnh phúc chứ!" Trì Sa Sa ở bên cạnh bổ sung.
Hứa Nùng vốn dĩ bị nụ cười sáng chói của Chu Khởi làm cho có chút không tự nhiên, vào lúc này nghe thấy lời này của hai người, rõ ràng không nói nên lời.
"Hả? Cái gì gọi là ngọt ngào và hạnh phúc ?"
Vẻ mặt Trì Sa Sa khoa trương tỏ vẻ ngạc nhiên, nói: "Không phải chứ, đồng chí Tiểu Hứa, sao phản ứng của cậu lại trì độn như vậy chứ? Tổ chức đối với biểu hiện của cậu thật sự thất vọng rồi!"
Nói xong, bẻ vai Hứa Nùng, ép buộc cô nhìn về hướng bên cạnh.
"Cậu nhìn bên kia, lại nhìn bên đó, nhìn đi, lại nhìn về hướng này một chút. . . Nhìn thấy không?"
". . . Nhìn thấy gì chứ?"
Ngoại trừ một đám người ồn ào, cô cái gì cũng không nhìn thấy?
"Cậu ngốc quá! Cậu nhìn ánh mắt của những nữ sinh đó! Hai mắt của bọn họ, không phải vẫn luôn nhìn chằm chằm trên người vị "bạn bè" đó của cậu? !"
Lưu Ngải ý tứ sâu xa vỗ vai Hứa Nùng, "Thế mà mọi người còn dùng ánh mắt vô cùng nóng nhìn người đàn ông đó, giờ khắc này người đó chỉ dùng ánh mắt vô cùng nóng nhìn cậu. . . Điều này vẫn còn không hạnh phúc sao? Còn không ngọt ngào sao? !"
Hứa Nùng nghẹn họng, theo bản năng lại hướng về phía Chu Khởi , vốn không có để tâm mọi chuyện, vào lúc này bị hai người phân tích như vậy, đột nhiên cảm thấy. . .
Cô yên lặng rời mắt, xấu hổ nói : "Ánh mắt anh ta giống với bình thường, có chỗ nào vô cùng nóng."
Vẻ mặt Lưu Ngả và Trì Sa Sa bày ra bộ dáng chỉ hận rèn sắt không thành thép, còn xém chút nữa bẻ gãy cổ cô để cho cô tỉnh táo lại.
Trì Sa Sa nói: "Làm ơn! Tính từ là trọng điểm sao!"
Lưu Ngải vốn dĩ còn muốn giáo dục Hứa Nùng mấy câu, nhưng cũng không biết là nhìn thấy gì, đột nhiên lại hung bạo vỗ vai của Hứa Nùng.
"Đến rồi đến rồi! Đồng chí Tiểu Hứa! Đến tìm cậu!"
Hứa Nùng giương mắt nhìn qua, liền thấy người đàn ông đáng nhẽ còn đứng ở giữa sân thi đấu, giờ khắc này đang từng bước, từng bước hướng về phía mình.
Trên người mặc áo đồng phục màu đen, hai tay cùng chân đều hở. Lộ ra ở bên ngoài không khí, trên đầu một nửa mái tóc ẩm ướt , ngược lại có vài sợi tóc ở trên trán đều ướt sũng, mềm oặt kề sát ở trên trán.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Hứa Nùng luôn cảm thấy mồ hôi trên mặt Chu Khởi ướt sũng, vào lúc này được ánh đèn ở sân bóng chiếu rọi, càng lộ ra khuôn mặt đẹp trai, trắng tinh.
Anh ta chỉ cần bước vài bước đã tới trước mặt Hứa Nùng, sau đó dừng lại.
Vì bọn họ là trung tâm, bên ngoài cách mấy mét, dường như trong nháy mắt đều yên tĩnh lại.
Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn anh chàng đẹp trai vừa nãy gây bão trên sân thi đấu, cùng trên người của Hứa Nùng. Mấy người nóng lòng muốn thử hướng về phía dưới, muốn hỏi có phải là anh chàng đó muốn Wechat của cô gái, vào lúc này cũng đều yên lặng ngồi trở lại vị trí của mình , dự định quan sát quan hệ của bọn họ.
Nhưng không biết là Chu Khởi có nhìn thấy không hay là không thèm để ý, anh ta giống như người không liên quan, vẻ mặt ung dung nhìn Hứa Nùng.
"Bạn học nhỏ, anh thắng."
". . . Ừ."
Giây tiếp theo, Chu Khởi đột nhiên nghiêng người qua, gương mặt tuấn tú tiến tới trước người cô , ở trước mặt tất cả mọi người, không hề kiêng kị gì hướng về phía cô nhếch môi nở nụ cười xấu xa.
"Vậy em có phần thưởng gì cho anh không?"
Hứa Nùng nhìn xung quanh, người khác ngược lại còn dễ nói , cô cũng không nhận ra, nhưng ánh mắt bát quái của Lưu Ngải và Trì Sa Sa quá rõ ràng, cô không có cách nào xem nhẹ.
Trầm mặc, cô nhìn Chu Khởi, sau đó đưa khăn mặt trong tay qua, "Anh trước tiên lau mặt đi, đều là mồ hôi."
Chu Khởi dường như là cố ý buộc Hứa Nùng cho anh ta phản ứng gì đó , lại đem mặt tiến về phía trước, "Em lau cho anh."
Hứa Nùng không thể nhịn được nữa, thấp giọng vội vàng nói với anh ta: "Anh bớt phóng túng lại cho em!"
Chu Khởi không đếm xỉa gì nhướn mày, "Bớt phóng túng rồi, nếu không nghe lời anh liền trực tiếp hướng về phía em cần một nụ hôn khen thưởng."
". . ."
Hứa Nùng vội vàng liếc nhìn Lưu Ngải và Trì Sa Sa bên cạnh, vẻ mặt hai người còn bày ra bộ dáng giống tên trộm, dường như cũng không nghe thấy lời Chu Khởi vừa nói.
Cô liền trở tay đáp ứng yêu cầu của Chu Khởi , bắt đầu giúp anh ta lau mồ hôi, nếu như không nghe lời, lại sợ anh ta nói ra lời gì đó kinh thiên động địa.
. . .
Sau khi thi đấu hoàn toàn kết thúc, để ăn mừng, thành viên trong đội bóng thương lượng dự định đi ăn lẩu.
Hứa Nùng không muốn đi, nhưng không chịu được Lưu Ngải và Trì Sa Sa không ngừng khuyên cô. Cô đi , Chu Khởi tự nhiên cũng đi cùng.
Tới quán lẩu, Hứa Nùng cố ý chờ sau khi Chu Khởi ngồi xuống, mới tìm một chỗ cách anh ta rất xa ngồi xuống.
Nhưng nào ngờ người đàn ông đó thấy cô không đi qua, lại đứng dậy hướng về phía cô mà đi, lôi ghế bên cạnh cô , rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
Bộ dáng anh ta lười biếng cầm dụng cụ pha trà, sau khi pha xong đẩy về hướng bên cạnh Hứa Nùng , sau đó lấy bộ của cô kéo về phía mình, đôi môi mở ra đóng lại, hờ hững phun ra một câu: "Bạn học nhỏ, anh mới lập công cho lớp của bọn em, em liền trốn anh như vậy, không chân chính."
Hứa Nùng trầm mặc, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Không trốn. . ."
Coi như là muốn trốn, cũng trốn không được.
Chu Khởi nhàn nhạt liếc cô một chút, bên môi nở nụ cười xấu xa, "Không trốn? Vậy em muốn cùng anh ngồi đối diện, sau đó ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy mặt anh sao?"
". . ."
Hứa Nùng cúi đầu, nhanh chóng trợn trắng mắt , một chút cũng không muốn lại để ý tới anh ta.
Lưu Ngải lúc này từ bên ngoài bước vào, trong tay cầm mấy phong bì màu trắng, mỗi một phong bì đều có độ dày nhất định.
"Khụ, tiền thưởng! Tổng cộng năm phần, mỗi người hai ngàn."
Vừa nói, vừa đem phong thư lần lượt phát vào tay mỗi cầu thủ .
Xăm tay vốn ngồi ở vị trí bên kia của Chu Khởi, lúc nhận được phong thư này, tâm trạng rất phức tạp.
Nghĩ tới lúc trước khi lão đại hỏi bọn họ có ai muốn kiếm thêm thu nhập hay không, hắn là người giơ tay nhanh nhất. . . Nhưng mà không ngờ tới, khoản thu nhập kiếm thêm lại là kiếm như vậy. . .
Hơn nữa! Tiền này cũng quá ít!
Còn không bằng 20% mỗi tháng hắn trông nom quán bar !
Nhưng hắn cũng không dám oán giận, ngay cả lão đại là loại đại thiếu gia cũng đều nhẫn nhục, chịu khó tham gia huấn luyện lâu như vậy, lại toàn lực thi đấu, sau cùng không phải cũng là đạt được số tiền ít như vậy sao?
Cậu có gì tốt mà oán giận! Ừm! Không có!
. . . Nhưng là lão đại ngoại trừ tiền, còn lừa gạt được một bà chủ tương lai.
Xăm cánh tay nhìn hai người đối diện, cùng với những bong bóng màu hồng như ẩn xung quanh hai người, đột nhiên trong lòng chua xót.
Dựa vào cái gì lão đại tán gái, hắn lại phải vất vả .
Sớm biết thì sẽ không tranh cướp đi làm cu li!
Bên kia, sau khi Lưu Ngải phát tiền cho mọi người xong, liền tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Cô nở nụ cười trêu đùa, nói: "Các cậu từng người từng người đều lĩnh tiền thưởng, bữa lẩu này là các cậu mời mới phải?"
Ngược lại có nam sinh lớp Hứa Nùng hào phóng trả lời : "Được thôi, lúc nữa hết bao nhiêu tiền, chúng tớ chia nhau."
"Đừng tính tôi, tôi không cầm tiền." Chu Khởi đem phong bì nhấc lên, "Tôi khổ sở kiếm tiền, nhất định một phần cũng không thiếu, toàn bộ đều giao hết cho cô gái nhà tôi."
Nói xong, hắn liền đem phong bì tiền đặt vào tay Hứa Nùng, "Nhanh lên, nhận lấy, ngày mai dẫn em đi mua son môi với váy."
Hứa Nùng: ". . ."
Lưu Ngải ngồi bên cạnh cảm thấy cũng bị Chu Khởi ngọt ngào đến hôn mê, nhận thấy anh ta rất ngầu, làm sao lại còn nói những lời tâm tình như vậy!
Nhưng Trì Sa Sa nghe xong, ngược lại phản ứng không có giống như vậy.
"Váy gì chứ. . . Anh không phải là không để cô ấy tùy tiện mặc váy sao. . ."
Lúc trước vì Hứa Nùng ăn mặc mát mẻ còn có người tức giận là ai chứ!
Chu Khởi "A" một tiếng, cánh tay chống trên mặt bàn, chống cằm, lười biếng nhìn Hứa Nùng.
"Anh ầm ĩ em, nếu như em rất muốn mặc. . ."
Nói xong, người anh ta dán tới gần về phía Hứa Nùng, tư thế không có thay đổi, vẫn như cũ dùng khuỷu tay chống mặt bàn, nhưng giọng nói lại hạ thấp mấy phần, trình độ dường như chỉ có Hứa Nùng mới nghe thấy.
"Rất muốn mặc, cũng chỉ có thể mặc cho anh nhìn."
Hứa Nùng nhịn không nổi, cầm lấy phong thư trắng kia, "Bốp" một cái đập lên mặt Chu Khởi.
"Cái gì em cũng không mua! Anh tự mình giữ đi."
Chu Khởi biết mình đem người ta trêu chọc quá mức, con mèo nhỏ bắt đầu tức giận, ngược lại cũng không tiếp tục nữa, cười lùi về vị trí của chính mình.
Trong phòng bao những người khác vào lúc này đều hận không thể biến mất tại chỗ, đây nào phải là tiệc ăn mừng, đây rõ ràng là hiện trường giết hàng loạt chó.
. . .
Sau đó món ăn được mang lên, Chu Khởi đem nồi lẩu bốn ngăn đặt riêng cho Hứa Nùng, sau đó vừa đem thịt viên và thịt bò nhúng vào trong, vừa nói: "Mọi người tới đây dùng nước lẩu nhúng gì ăn cũng được, nhưng đừng nhúng rau thơm, cô gái nhà tôi không ăn."
Hứa Nùng bị loại chăm sóc đặc biệt này của anh ta làm cho mặt vô cùng nóng, cô từ nhỏ đến lớn không có giống như ngày hôm nay, luôn bị người ta làm thành tiêu điểm mà ngắm, vào lúc này có chút luống cuống,có chút xấu hổ, tâm trạng lại có chút không nói nên lời. . .
Cô tiện tay cầm lon cô ca lạnh bên cạnh nghĩ muốn uống hai ngụm, nào ngờ cổ tay đột nhiên lại bị Chu Khởi đè lại.
"Anh từng tra qua tài liệu, gần đây tốt nhất em đừng uống lạnh."
Hứa Nùng có chút không hiểu rõ, "A?"
"Em không phải là mua cái đó? Em. . ."
Lời Chu Khởi còn chưa có nói xong, Hứa Nùng liền hiểu rõ ràng ý tứ của anh ta, trong nháy mắt hai gò má đột nhiên nóng lên.
Cô tiện tay từ trong đĩa gắp một miếng thịt bò anh ta vữa nãy đã nhúng cho mình, trực tiếp nhét vào trong miệng Chu Khởi.
"Anh câm miệng cho em!"
Lúc cô nói lời này tỏ vẻ dữ dằn, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng vui vẻ, sau đó cũng lại không nhìn anh ta, cúi đầu giống như che giấu tâm tư hoảng loạn, bắt đầu không ngừng nhét đồ ăn vào trong miệng .
Chu Khởi vừa nhúng thịt bò, vừa nhìn cô cười.
Lưu Ngải ở bên cạnh nhìn thấy hai người tán tỉnh lẫn nhau, không khỏi trêu chọc: "Ai yo, bạn của đồng chí tiểu Hứa của bọn em, anh là ăn cái gì vậy, vui vẻ như vậy?"
Chu Khởi đầu cũng không ngẩng, trợn mắt nói dối, "Vừa được người đút một khối đường."
Xăm cánh tay có chút mờ mịt, theo bản năng nhìn lão đại nhà mình, "Đường?"
"Đúng, đường." Chu Khởi lười biếng nhếch môi nở nụ cười xấu xa, ánh mắt không tự chủ được nhìn gò má Hứa Nùng, "Rất ngọt."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top