Chương 97: Con trai của trưởng khoa

Sự thật chứng minh, ngoại trừ Thẩm Phù Bạch người có được thẻ may mắn, những người khác không thể nhanh chóng tìm thấy bác sĩ J trong khi bị truy đuổi liên tục.

Ít nhất Tạ Trì An và những người khác đã nghe chương trình phát sóng cả đêm, địa điểm đơn thuốc không ngừng thay đổi, nhưng chậm chạp không làm mới.

Chương trình phát sóng mười phút rất ồn ào, Quý Thanh Lâm đã ngủ say, Bạch Bất Nhiễm thì không nghe thấy, mấy người còn lại đều không ngủ sâu.

Tạ Trì An về cơ bản lúc nào cũng tỉnh táo, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Có lẽ vì người lấy đơn thuốc sử dụng thang máy lúc nửa đêm nên hành lang cầu thang tầng ba không có động tỉnh gì. Bệnh viện cách âm rất tốt, trong phòng làm việc không thể nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu xuống dưới. Nửa đêm, địa điểm đặt đơn thuốc cơ bản được đặt ở khoa nội trú, toàn bộ tòa nhà khám bệnh đều im lặng.

Chỉ có âm thanh ồn ào của hệ thống phát lên đúng giờ mười phút một lần.

Về người đồng đội mà Thẩm Phù Bạch nói, đã có một số người để mắt đến họ, nhưng không có ai có kế hoạch tìm kiếm lúc này.

Tìm được thì nói, nếu tìm được còn có thể giết sao? Không cần thiết đâu.

Bây giờ còn lại rất nhiều đơn thuốc, bọn họ sẽ không dễ dàng giết người như thế cho đến khi tuyệt vọng. Bên cạnh đó, khôi phục sức khỏe sớm như vậy vừa phải nhịn đói vừa buồn ngủ, lại phải trở thành mục tiêu săn đuổi của kẻ khác, những người có não sẽ không làm như vậy.

Mặc dù tên đồng đôi kia của Thẩm Phù Bạch tuy có vẻ không có não nhưng cũng không đến mức ngu tới như vậy.

Vì vậy, đừng lo lắng.

Màn đêm dày đặc bao trùm lấy không gian này, trong yên tĩnh có thể nghe thấy cả tiếng thở nhẹ nhàng. Cho đến khi bình minh ló dạng, nội dung phát sóng ngàn năm không thay đổi cuối cùng đã được cập nhật: "Đơn thuốc đã được làm mới năm lần. Vị trí đơn thuốc hiện tại, khoa phụ sản."

Nó lại được làm mới.

Tổng cộng có mười đơn thuốc, bây giờ đã sử dụng hết năm. Những người khỏe mạnh lần lược là Vương Tiểu Nhiễm, Giang Khoát, Quý Thanh Lâm, còn hai tấm khác không biết bị nhóm người chơi nào dùng.

Người chơi không phải theo góc nhìn của Thượng Đế, đương nhiên không biết có một đơn thuốc đã bị nhóm mũi ưng lãng phí và cũng không ai được chữa khỏi.

Nhưng âm thanh phát sóng vẫn đánh thức những người đang ngủ.

Chỉ còn lại năm đơn thuốc.

Những người chơi không biết quy tắc ẩn chắc chắn rất căng thẳng, có người đã thức trắng đêm và truy đuổi đơn thuốc cả đêm. Mặc dù bệnh nhân không cần ngủ, nhưng trạng thái tinh thần kém thì làm sao có thể tham gia vào cuộc truy đuổi tiếp theo.

Ánh mặt trời sáng sớm ấm áp chiếu vào cửa sổ, xuyên qua hành lang, ánh sáng yếu ớt chiếu vào phòng chiếu đến bên chân Tạ Trì An.

Giang Khoát đang cuối đầu ngủ cảm nhận được hơi ấm trên người, đột nhiên rời khỏi ghế, kéo rèm cửa sổ lại.

Trong phòng thoáng chốc tối lại.

Vừa lúc Thẩm Phù Bạch ở bên cửa sổ theo bản năng nói: "Cảm ơn."

Giang Khoát quay đầu lại nhìn, vẻ mặt có hơi nghi hoặc, lập tức giật mình: "À, quên mất cậu cũng sợ ánh sáng."

Thẩm Phù Bạch mỉm cười: "...Tôi rất biết ơn anh."

Vương Tiểu Nhiễm đột nhiên hoảng sợ nói: "Anh ơi, tay của anh."

Thẩm Phù Bạch cúi đầu nhìn, ngày hôm qua chỉ là vết sẹo trên cổ tay, hiện tại đã kéo dài đến nửa cánh tay, xấu xí như một con rết.

Anh cuối người xuống và cuộn ống quần lên, phát hiện ra một số vết sẹo trên bắp chân của mình.

Vương Tiểu Nhiễm nhìn đến đau lòng muốn chết, so với Thẩm Phù Bạch còn sốt ruột hơn. Vẻ ngoài của Thẩm Phù Bạch chính là vốn liếng, tuy rằng cô sẽ không vì trên người thần tượng có sẹo mà ghét bỏ, nhưng cũng rất đau lòng a!

"So với ngày hôm qua còn nghiêm trọng hơn..." Vương Tiểu Nhiễm lo lắng nói.

Tình trạng tồi tệ hơn từng ngày, nếu cứ tiếp tục như vậy, ai biết được liệu những vết sẹo sẽ lan ra toàn thân, có thể hủy dung hay không?

Cũng giống như vi-rút X. Lúc đầu chỉ to bằng cái túi muỗi, cuối cùng chuyển sang toàn thân mủ và máu người không ra người quỷ không ra quỷ.

Thẩm Phù Bạch bình tĩnh buông ống quần xuống, liếm liếm môi có chút khô: "Không có việc gì, còn che được. Cái đó, tôi có chút khát, có nước ở đây không? Máy lọc nước cũng được."

Không ai trả lời anh ấy.

Thẩm Phù Bạch ngẩn đầu, thấy mọi người nhìn anh ấy với  những vẻ mặt khác nhau.

"Các người nhìn tôi như vậy làm gì? Trên mặt tôi có sẹo sao?" Thẩm Phù Bạch sờ sờ mặt mình, cảm giác vẫn bóng loáng như lúc ban đầu, "Không có bị hủy dung. Nếu tiếp theo tôi thực sự bị hủy dung, cậu sẽ  không dẫn theo tôi đúng không?" Anh dùng giọng đùa nói.

Quý Thanh Lâm đồng tình nói: "Người bệnh sẽ không cảm thấy khát nước."

Cảm giác đói, khát nước, tất cả chỉ có những người khỏe mạnh mới có.

"Nếu như tôi nhớ không lầm, trong cột triệu chứng của cậu có một trạng thái khác nữa, là khát máu." Giang Khoát nhắc nhở.

Vẻ mặt Thẩm Phù Bạch có chút thay đổi.

"Anh thật sự khát, nhưng anh không muốn uống nước." Tạ Trì An nói một câu cuối cùng, "Anh muốn uống máu."

Thẩm Phù Bạch: "..." 

Anh ấy đưa tay vuốt trán, xoay người dựa lưng vào cửa, rồi nhanh chóng quay lại: "Tôi có thể chịu đựng được."

Bạn biết đấy, khi cơn bạo bệnh bùng phát rất khó nhịn được tới mức nào rồi. Hãy nhìn Chúc Dung, người gần như mất trí trong chương trình thực tế tối qua là biết, không đơn giản chỉ nói một 'nhịn được' thì có thể nhịn xuống.

Tình trạng hiện tại của Thẩm Phù Bạch không tính là quá nặng, biểu hiện khát máu cũng không quá mạnh, chỉ là có miệng có chút khô.

Nhưng mang theo anh ấy là mang theo một rắc rối lớn. Có quỷ mới biết anh ấy có thể bất ngờ bắt một người hút máu khi cơn khát phát tác hay không.

Vương Tiểu Nhiễm đương nhiên là đứng về phía thần tượng nhà mình, nhưng trong lòng hơi lo lắng không biết hai người bọn họ có bị bỏ lại phía sau hay không.

Cô bé không phải là người không nhìn thấy thực tế. Ở cửa trước cũng vậy, lúc đầu còn hữu dụng có người đưa cô theo cùng vượt cửa, sau đó cô bị đau tim, lập tức bị bỏ lại như một gánh nặng. 

Nhân chi thường tình, không trách được ai. Nhưng Vương Tiểu Nhiễm vẫn rất buồn.

Tạ Trì An đội mũ lưỡi trai, dùng áo blouse đem làn da lộ ra bên ngoài bọc kín mít, cuối đầu đi ra cửa: "Đuổi kịp."

Vương Tiểu Nhiễm sững sờ.

Quý Thanh Lâm túm Bạch Bất Nhiễm lên, quay đầu lại nói: "Ngay từ đầu trên vòng tay cậu đã viết triệu chứng khát máu, cho dù hôm qua cậu không biểu hiện ra bên ngoài, bọn họ cũng sẽ không nghĩ tới. Họ có thể chấp nhận cậu vào đội... Bọn họ ngay từ đầu không nghĩ đến việc bỏ rơi cậu."

-

Bước ra nắng, dù cách hai lớp vải cũng có thể cảm thấy hơi ngứa da. Tạ Trì An cuối đầu, nghiên người bước vào trong bóng tối.

Cậu cảm thấy ánh sáng trong mắt cậu nhìn thấy lại đang suy yếu, thực lực của cậu tiếp tục suy giảm một cách chậm rãi và đồng đều. Không đến mức bị mù, nhưng rất khó để nhìn thấy mọi thứ.

Khoa phụ sản nằm ở tầng năm. Đã vài phút trôi qua kể từ khi phát sóng, lúc này đi đoán chừng cũng không tìm thấy thứ gì.

Thẩm Phù Bạch cũng bọc kín thân thể, chạy lên lấy từ trong túi ra một thứ: "Này, cái này cho cậu."

Là một cặp kính râm.

Cơ bản mỗi minh tinh đề mang theo một cặp kính râm, chỉ là trong phó bảng này kính râm đối với Thẩm Phù Bạch không có ích gì. Là cơ thể anh ấy sợ ánh sáng chứ không phải là mắt.

"Cậu hẳn là cần nó." Thẩm Phù Bạch nói.

Tạ Trì An còn chưa nói gì, kính râm đã bị một bàn tay thon dài cầm lấy. Giang Khoát lắc lắc kính râm: "Cảm ơn, đại minh tinh." Sau đó xoay người đeo kính râm lên mặt Tạ Trì An.

Ngón tay cái lướt qua má, chốc chốc lại ngứa. Sau khi đeo kính râm vào, đôi mắt Tạ Trì An ngay lập tức được che đi bởi tông màu cũ kỹ, ngay cả khuôn mặt của Giang Khoát cũng mang hơi hướng cũ kĩ. Giống như đang chiếu một bộ phim câm của thế kỷ trước.

Tạ Trì An bây giờ đã được trang bị vũ khí đầy đủ. Mũ lưỡi trai, kính râm và áo blouse, toàn thân chỉ lộ sống mũi và môi. Người bình thường ăn mặc như vậy thật là không chịu nổi, may mà Tạ Trì An có một khuôn mặt rất hoàn hảo, khuôn môi cũng đẹp, cậu trong giống một ngôi sao hơn là một người nổi tiếng.

Cùng một trang phục không chính thống, trông xấu xí thì gọi là cay mắt, hương vị đáng lo ngại. Trông đẹp thì được gọi là dẫn đầu thời trang, tiên phong thời trang. Tại thời điểm này, Thẩm Phù Bạch và Tạ Trì An dùng thực lực giải thích cái gì gọi là có nhan tùy hứng.

-

Thang máy cho thấy nó đang được sử dụng và họ không muốn biết ai đang sử dụng nó.

Tạ Trì An bước lên cầu thang, Giang Khoát phụ trách mở đường phía trước.

Cái gọi là mở đường, là kéo rèm ở bất cứ nơi nào có ánh chạm vào.

Bạch Bất Nhiễm xem đến vui vẻ: "Tiểu Giang, bộ dáng kéo rèm cửa sổ của cậu thật giống đại tướng cuốn rèm."

Giang Khoát liếc nhìn anh ta: "Cảm ơn khen ngợi, anh cũng rất giống Thiên Bồng Nguyên Soái."

Bạch Bất Nhiễm không nghe thấy lời Giang Khoát nói, nhưng không thể ngăn cản anh ta thấy sự trào phúng trong mắt của Giang Khoát.

Bạch Bất Nhiễm im bặt ngay lập tức, ân cần chạy tới thay Giang Khoát kéo rèm cửa sổ: "Tôi đến đây." Một mình anh ta nằm không cũng thắng và anh ta thực sự không có tư cách để nói bất cứ điều gì.

Vương Tiểu Nhiễm cũng sẽ giúp kéo rèm cửa sổ bên kia, dù sao sợ ánh sáng cũng không chỉ có một mình Tạ Trì An.

Tạ Trì An lên lầu năm. Đơn thuốc hiện tại có lẽ không có ở tầng năm. Nhưng dù sao họ cũng không có nơi nào khác để đi.

Lên đến góc cầu thang tầng bốn, trên tường có treo mấy tấm hình của lãnh đạo bệnh viện. Ảnh làm việc trong áo blouse, bên dưới ghi tên và chức vụ đều là lãnh đạo của bệnh viện.

Bạch Bất Nhiễm liếc mắt nhìn trong khi kéo rèm: "Ôi? Giám đốc bệnh viện này tên là Trịnh Phương Châu, cùng tên với bạn cùng lớp."

Khi nhìn thấy cái tên giống người quen, Bạch Bất Nhiễm cứ như vậy đọc ra, hồn nhiên không phát hiện phản ứng của mọi người sau khi nghe những lời này.

Họ Trịnh không phải là hiếm thấy, một cái họ không đại biểu cho cái gì.

Chỉ là trong hoàn cảnh này, ngày hôm qua lại trải qua một làn sóng thông tin bùng nổ, mọi người cực kỳ nhạy cảm vơi một số từ đặc biệt.

Lãnh đạo của bệnh viện này đã hợp tác với bác sĩ Khang.

Giám đốc bệnh viện này họ Trịnh và Trịnh Dương Phàm cũng họ Trịnh.

J và Z có thể là cùng một người hoặc có thể không. Nếu như bọn họ là cùng một người, vậy tại sao Z lại mang thân phận Trịnh Dương Phàm chứ không phải là Kỷ Lăng Xuyên. Nếu họ không phải là một người, thì Trịnh Dương Phàm

Tất cả các loại thông tin đan xen vào nhau, cứ tưởng đã hiểu ra điều gì đó, thì lại càng thêm mơ hồ.

-

Khoa sản phụ ở tầng năm vắng thật.

Những người nên đến đã đến từ lâu, bây giờ đơn thuốc chắc chắn không có ở đây.

Nhưng Tạ Trì An vẫn lên tầng năm.

Khoa sản phụ là nơi một sự sống mới được sinh ra. Ở đây, mỗi đứa trẻ đều có hồ sơ khai sinh có thể tìm trở lại mấy năm trước đây.

Nếu bạn không biết một người là ai, thì bạn hãy đi xem hồ sơ khai sinh của anh ta. 

Trong trò chơi này, tất cả các câu chuyện xoay quanh bệnh viện. Tất cả các nguyên nhân, sự kiện và kết quả đều xảy ra ở đây. Vì vậy, ngoài kịch bản, sự ra đời của một người cũng nên được ở trong bệnh viện này.

Tạ Trì An đã tìm thấy thứ cậu muốn trong phòng lưu trữ khoa sản phụ.

Hai mươi sáu năm trước, một đứa trẻ đã được sinh ra trong bệnh viện.

Nhiều đứa trẻ được sinh ra trong bệnh viện mỗi ngày, nhưng hồ sơ của đứa trẻ này đặt biệt được để riêng ở một nơi rất dễ thấy.

Vì anh ta là con trai của trưởng khoa.

Anh ta gọi là Trịnh Dương Phàm.

————
Chúc các nàng giáng sinh an lành

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top