Chương 93: Khôi phục sự kiện
Bác sĩ J có phản ứng.
Chứng tỏ rằng câu này là đúng.
Giang Khoát hỏi: "Điên như thế nào?"
Cơ thể bác sĩ J run rẩy. Đó là một nỗi sợ hãi sâu trong tận xương tủy.
Nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, quay người rời đi như một NPC bình thường.
Chỉ để lại một câu.
"Nếu như các người thật sự muốn biết, có thể đi nhà xác xem một chút. Nhưng tôi khuyên các người không nên làm như vậy."
-
Nhà xác.
Đó là nơi họ di chuyển lần đầu tiên.
"Nơi này nghe có vẻ thấm người." Thẩm Phù Bạch vô cảm với nhà xác bệnh viện."Liệu nó có bị ma ám hay không?"
"Cũng không đáng sợ lắm." Giang Khoát nói, "Vị trí di chuyển của chúng tôi là ở đó."
Ngoại những cái xác được bảo phủ bởi một tấm vải trắng, cũng không có gì.
Thẩm Phù Bạch nhất thời một lời khó nói hết: "...Vận khí của mấy người thực sự rất tốt."
Bạch Bất Nhiễm không biết họ nói gì, nhưng không thể ngăn cản anh bắt chuyện với họ một cách kỳ lạ: "Chúng ta là đổi vận sao? Sao lần này lại gặp bác sĩ J nhanh như vậy?"
Thẩm Phù Bạch nói: "Có thể là do tôi..."
Mọi người đều nhìn về phía anh.
Thẩm Phù Bạch nói: "Phần thưởng thông qua là thẻ may mắn...Cho nên cửa này vận khí của tôi cũng không tệ lắm?" Ít nhất anh ấy có thể thường xuyên bắt gặp được bóng dáng của bác sĩ J, chỉ là nhiều lần vì không có đơn thuốc mà đi qua.
Thẻ may mắn.
Tạ Trì An nghĩ đến Charles ở cửa thứ hai, ngay từ đầu đã có được một khẩu súng với số đạn không giới hạn làm vũ khí. Sau đó mấy lần đều có thể may mắn trốn thoát, có thể có thẻ may mắn hay không.
Trò chơi có thể kiểm soát vận may của người chơi. Cũng giống như một công ty trò chơi có thể kiểm soát tỷ lệ mất thiết bị.
Lấy được manh mối về nhà xác, nhưng Tạ Trì An hiện tại không có ý định đi nhà xác.
Đơn thuốc đã được điền đầy đủ, tất nhiên phải đi lấy thuốc đầu tiên.
Lần này họ đến được hiệu thuốc rất thuận lợi, đổi thuốc của Quý Thanh Lâm.
"Đơn thuốc đã được làm mới ba lần. Vị trí đơn thuốc hiện tạ nằm ở khoa mắt ,tai, mũi, miệng."
Quý Thanh Lâm nhân thuốc và chuẩn bị uống, Tạ Trì An nói, "Chờ đã."
Phản ứng của người bình thường khi lấy được thuốc sẽ nhanh chóng uống để tránh đêm dài lắm mộng, nhưng uốn thuốc đồng nghĩa với việc các loại phiền toái liên tiếp đến.
Vậy cầm thuốc có uống hay không?
Đây cũng là kế hoạch của Tạ Trì An.
Hệ thống hiểu được ý đồ của cậu và lập tức cảnh báo trong não: "Nếu không uống thuốc trong vòng ba giờ, nó sẽ tự động biến mất."
Bốn người trong đội đều nghe thấy câu này.
Hệ thống cũng rất mệt mỏi, luôn luôn có người muốn khai thác sơ hở và nó phải được bổ sung trong thời gian thực.
Ba giờ.
Tạ Trì An tính toán thời gian cậu chưa hồi phục trong ngày thứ năm của trò chơi, và tìm thời gian để tiếp xúc với ngài Z và điều tra sự thật.
Thế là đủ rồi.
"Uống đi." Tạ Trì An nói.
Cậu vốn muốn biết trò chơi đối với tình huống sau khi lấy được thuốc không lập tức dùng. Bây giờ thì cậu biết rồi.
Quý Thanh Lâm gật đầu, nuốt thuốc vào.
Một phút sau, Quý Thanh Lâm di chuyển yết hầu và nói ra câu đầu tiên kể từ khi bước vào trò chơi: "...Cuối cùng tôi cũng có thể nói được."
Ngày hôm nay thiếu chút nữa nghẹn chết anh ta.
"Điều kiện giọng nói không tệ." Bệnh nghề nghiệp của Thẩm Phù Bạch tái phát. "Có thể làm ca sĩ."
Quý Thanh Lâm cười nói: "Không được, ngũ âm không đầy đủ."
"Không sao đâu. Tôi cũng ngũ âm không đầy đủ, trăm triệu người chỉnh cũng không cứu được. Vẫn phát hành ra đĩa đơn." Thẩm Phù Bạch thản nhiên nói.
Ai cũng biết anh không giỏi chuyên môn, hát lạc điệu và rất thành thạo từ khi còn đen đủi.
Quý Thanh Lâm thành thật nói: "Khi anh trưởng thành, tất nhiên người hâm mộ sẽ bao dung hơn..."
Thẩm Phù Bạch rất thích được người ta khen về nhan sắc của mình: "Nếu cậu có thể nói chuyện hãy nói nhiều hơn một chút."
Cả đội đi đến căng tin nhân viên, trước cửa sổ căng tin quả nhiên có bày một nhánh dịch dinh dưỡng.
Giang Khoát tiến lên cầm lấy dịch dinh dưỡng, đi lại đưa cho Vương Tiểu Nhiễm: "Uống đi."
Vương Tiểu Nhiễm do dự cầm dịch dinh dưỡng, cô biết Giang Khoát cũng cần ngủ và ăn.
"Tôi chống đỡ một ngày không có việc gì, cô thì không thể. Không uống sẽ khéo chân chúng ta hiểu không?" Giang Khoát nhướng mày khi thấy cô không uống.
Vương Tiểu Nhiễm uống nó ngay lập tức.
Cảm giác đói và kiệt sức trên cơ thể biến mất.
Sau khi uống dịch dinh dưỡng, cái chai biến mất ngay lập tức.
-
Đơn thuốc sau khi làm mới ở khoa Tai, mắt, mũi, miệng, chỉ là Tạ Trì An không có ý định đi lấy.
Trong đội bọn họ đã có ba người khỏe mạnh, vô luận là mục tiêu bị truy sát lớn hay dịch dinh dưỡng không đủ chia, trong thời gian ngắn không nên có thêm người khỏe mạnh.
Lúc này mới là ngày đầu tiên, không vội.
Bây giờ cậu sẽ đi đến nhà xác.
Nhà xác nằm ở tầng hầm tầng một, không có cầu thang bộ chỉ có thể đi thang máy.
Mấy người từ thang máy đi xuống, rất nhanh đi xuống tầng hầm. Nhà xác vẫn như ban ngày bọn họ rời đi, đèn huỳnh quan bật lên, một số thi thể phủ vải trắng nằm trên giường đẩy, tủ đông được xếp gọn gàng.
Bỏ qua yếu tố tâm lý, nhà xác cũng không đáng sợ như thế, nhìn chung cũng không có gì bất thường.
Vì bác sĩ J đã nhắc nhở về nhà xác, nên ở đây chắc chắn có ẩn manh mối.
Tạ Trì An đi tới trước giường và vén tấm vải trăng phủ lên một cái xác.
Là một thi thể nữ trẻ tuổi, trên miệng và mũi có nhiều bọt trắng, da nhăn nheo, trắng bệt, có dấu vết mụn nước.
Tạ Trì An đem vải trùm trở về và đi xem cái xác tiếp theo.
Một thi thể nam với vết đâm ở ngực.
Tạ Trì An chỉ nhìn một cái, sau đó lại đi xem cái tiếp theo.
Giang Khoát cũng đang kiểm các thi thể khác. Có dấu siết cổ hoặc có dấu hiệu ngộ độc trên cơ thể.
Cả hai phân chia công việc, cơ hồ đem tất cả các thi thể đều nhìn qua.
Bốn người còn lại quỳ xuống khi nhìn thấy hai người kiểm tra thi thể lần lượt mặt không chút thay đổi.
Phẩm chất tinh thần có cần phải mạnh như vậy không?
Kiểm tra xong thi thể trên giường, Giang Khoát và Tạ Trì An đụng phải nhau, hai người liếc nhau không hẹn mà cùng kéo tủ đông ra.
Có cả xác chết trong tủ đông.
Những thi thể trong tủ đông hầu như không nhìn thấy bất kỳ vết thương bên ngoài nào, một số trong đó rõ ràng là bị bệnh lâu năm.
Lần này Giang Khoát và Tạ Trì An không kiểm tra từng cái một, sau khi kéo ra mấy cái tủ đông liền phát hiện.
"Thì ra là như vậy." Giang Khoát thì thầm.
Bạch Bất Nhiễm nắm chặt cánh tay của Quý Thanh Lâm, sợ hãi nói: "Ở đây có manh mối gì đâu? Ngoại trừ mấy cái xác cái gì cũng không có a..."
"Đồ ngốc, manh mối bày ra trước mặt cũng không biết, giống như tôi ở trước mặt anh mắng anh anh cũng không biết." Giang Khoát không chút khách khí với người điếc, "Những thi thể này tất cả đều là manh mối."
Một manh mối rõ ràng.
Bạch Bất Nhiễm vẻ mặt mờ mịt.
Thẩm Phù Bạch nói: "Theo lời nói của bác sĩ J, bệnh viện này bỏ hoan lâu rồi, những người đó đã chết lâu rồi. Con người sẽ thối rữa thành xương sau khi chết, nhưng những cái xác này...Đặt trong tủ đông trước không nói, nhưng những thi thể được đặt ở bên ngoài giường cũng duy trì trạng thái lúc mới chết, điều này không bình thường."
Trong trường hợp không có bất kỳ biện pháp chống phân hủy nào, một người sau khi chết lâu như vậy vẫn không phân hủy là phản khoa học.
Tất nhiên, đây là thế giới trò chơi, không khoa học cũng không sao. Nhưng trò chơi đưa ra một sự bất thường rõ ràng như vậy, cho thấy rằng những cái xác chết này là manh mối và đang dẫn dắt người chơi tìm kiếm thứ gì đó.
Giang Khoát ghé mắt: "Cùng họ Bạch, anh so với anh ta thông minh hơn nhiều."
Thẩm Phù Bạch: "...Tôi họ Thẩm."
"Những thi thể bên ngoài." Tạ Trì An nói, "Tất cả đều chết đuối, bị đâm chết, bị siết cổ, uống thuốc độc chết. Nói cách khác tất cả đều chết do tai nạn."
Dù là tự tử, giết người hoặc chết do tai nạn, những người này không chết vì bệnh tật.
Quý Thanh Lâm: "Cho nên...?"
"Nói cách khác, những người chết đều khỏe mạnh." Giang Khoát phiên dịch lại một chút, "Mà những thi thể trong tủ đông này đều là bệnh chết."
Thẩm Phù Bạch và Quý Thanh Lâm nhìn nhau, hình như đã hiểu được cái gì.
"Tại sao thi thể của những người khỏe mạnh không được cho vào tủ đông?" Giang Khoát mười ngón tay đan xen, "Ngài Z nói, bác sĩ K đã nghiên cứu và phát triển huyết thanh có thể ức chế virus X, ban đầu rất ít hiệu quả nhưng sau đó lại rất hiệu quả. Bác sĩ J nói ông ấy rằng bác sĩ K là người đã phát triển huyết thanh từ máu của người khỏe mạnh."
"Thí nghiệm trên con người là bất hợp pháp, bác sĩ K cũng không thể trực tiếp giết người để lấy máu làm thí nghiệm. Hãy mạnh dạng tưởng tượng." Giang Khoát tiếp tục nói, "Ban đầu nhóm huyết thanh có hiệu quả không rõ ràng, là do bác sĩ K lấy máu của những người chết khỏe mạnh này nghiên cứu chế tạo. Chỉ là sau đó phát hiện xác chết đã lâu, huyết dược không tốt, cho nên mới dùng máu tươi."
Tạ Trì An nói thêm: "Sau khi bác sĩ K giết người sống để lấy máu, không còn sử dụng máu của các thi thể này nữa. Sau đó virus bùng phát và tất cả đều chết. Thi thể của các nạn nhân bị bỏ quên trong nhà xác và không được đặt trong tủ đông. Và...Từ việc bác sĩ J làm trong bệnh viện có thể làm trợ lý của bác sĩ K, bệnh viện có liên quan đến bác sĩ K hoặc cung cấp hỗ trợ kĩ thuật. Những thi thể này, cũng có thể là bệnh viện cung cấp cho bác sĩ K để nghiên cứu."
Trong lời kể của Giang Khoát và Tạ Trì An toàn bộ sự việc được ghép vào một khung hình.
Trong bối cảnh của câu chuyện này, không biết khi nào một căn bệnh truyền nhiễm ác tính được gọi là virus X đã xuất hiện. Sau sự việc của bệnh nhân tâm thần và y tá, người ta thấy rằng những người khỏe mạnh có khả năng miễn dịch với virus X cao hơn nhiều so với những người bị bệnh. Vì Vậy bắt đầu từ hướng người khỏe mạnh, phát triển huyết thanh chống lại virus X.
Để trấn áp căn bệnh này, bệnh viện đã bí mật cung cấp cho bác sĩ K để làm thí nghiệm, phát triển huyết thanh kháng virus X thế hệ đầu tiên, nhưng hiệu quả không quá rõ rệt.
Sau đó, bác sĩ K đã giết người để lấy máu tươi và phát hiện nó có thể chữa được virus X một cách hiệu quả. Nhưng trợ lý bác sĩ J đã rất sợ hãi khi biết về phương pháp này, có thể bác sĩ J cũng biết về mối quan hệ bí mật giữa bệnh viện và bác sĩ K. Anh ta rất không thể chấp nhận được nên đã bỏ công việc trợ lý và quay lại bệnh viện để làm việc.
Cho nên nhật ký ngài Z có ghi những cái đó.
Dựa theo suy nghĩ này, vẫn còn một số bí ẩn chưa được giải quyết. Ví dụ, virus X xuất hiện như thế nào? Bác sĩ K đã phát triển thành công huyết thanh, rốt cuộc tại sao tất cả mọi người trong bệnh viện đều chết? Tại sao huyết thanh lại không có tác dụng với ngài Z? Tại sao bác sĩ J miễn dịch với virus X?
......Có quá nhiều câu trả lời không biết.
Nhưng Tạ Trì An và Giang Khoát phân tích ra những thứ này, đã đủ khiến người ta trợn mắt há hốc mồm.
Muốn biết manh mối của họ...Chỉ là một số thi thể cùng vài đoạn văn bản, đổi lại chỉ số thông minh căn bản không nhìn ra cái gì, càng đừng nói đến việc sắp xếp tất cả các manh mối để khôi phục toàn bộ sự việc.
Happy birthday to me.( ◜‿◝ )♡
15/11
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top