Chương 102: Giấu kỹ thật
Gần như trong lúc Tạ Trì An hôn lên, Giang Khoát hoảng hốt đến mức ngay cả tay chân cũng không biết đặt đâu. Thiếu niên từ trước đến nay vẫn an tĩnh nội liễm, ngay cả một tiếng thích cũng nói hàm súc uyển chuyển như vậy, nhưng một chút chủ động này lại có màu sắc kiều diễm động lòng người như vậy, ôn nhu đến mức khiến cho anh không chống đỡ nổi.
Anh là bách luyện cương, cũng là vòng chỉ nhu.
Giang Khoát cúi đầu, hóa bị động thành chủ động, xoay người đem Tạ Trì An đặt đến bên cửa sổ, hai tay ôm chặt lấy cậu. Tạ Trì An dựa xát vào tường, ngẩng đầu trao cho Giang Khoát một nụ hôn sâu.
Ánh trăng mờ ảo,
Thanh niên đẩy thiếu niên dựa vào cửa sổ, một tay giữ chặt gáy thiếu niên, nghiêng đầu rũ mắt. Môi lưỡi dây dưa kéo ra mấy sợi tơ bạc bị ánh trăng cát đứt, trong đêm đen vẫn còn kéo dài vô tận.
Giang Khoát trước đây không hiểu chuyện trao đổi nước bọt giữa những người yêu nhau, nhưng bây giờ anh đã biết. Khi bạn thích một người nào đó rất nhiều, làm thế nào bạn có thể không thích điều gì ở người ấy?
Họ hôn nhau một lúc lâu, khi tách ra hơi thở của nhau có chút không ổn định. Tạ Trì An kéo lại khăn che đi cánh môi bị hôn đến đỏ ửng.
Giang Khoát cười tinh nghịch: "An An, em đang đỏ mặt."
Tạ Trì An ngay lập tức kéo rèm cửa lại, hành lang lần nữa tối sầm lại, che đi khuôn mặt hơi đỏ của cậu.
"Thiếu oxy." Tạ Trì An vẻ mặt bình tĩnh, như thể vừa rồi cậu không phải là người chủ động.
Giang Khoát mỉm cười cũng không vạch trần cậu thiếu niên xấu hổ hiếm có.
-
Đêm nay không có thu hoạch gì, hai lão đại này nói đi tìm đơn thuốc, kết quả lại đi nói chuyện tình cảm, hai lão đại tinh thần không ổn, không cẩn thận tìm đã quay lại.
Họ đã biết được nhiều thông tin quan trọng hơn.
"Được biết J và Z là một vòng lập vô hạn của cùng một người trong cùng một thời gian và không gian." Giang Khoát nói, "Anh ta cho rằng đây là lần đầu tiên anh ta trải qua phó bản, nhưng thực tế anh ta đã trải qua vô số lần. Vậy An An, chúng ta đều đã mất ký ức, chúng ta có thể...đã từng tham gia trò chơi chạy trốn?"
Trước cửa đầu tiên của họ, trước đó.
Họ đã là người chơi từ lâu.
-
Ngày thứ ba của trò chơi.
Tình trạng của Thẩm Phù Bạch ngày càn trầm trọng hơn, những vết sẹo đã lan đến cổ và mu bàn tay cũng chi chít những vết thâm xấu xí. Thêm một chút nữa là những vết sẹo đó đã lan đến mặt.
Chỉ là ngoại hình anh ta bị hư hại và điều tồi tệ nhất là cơn khát máu của anh ta ngày càng mạnh mẽ và không thể kiểm soát.
Triệu chứng của Bạch Bất Nhiễm vẫn đau không chịu được, trạng thái của Thẩm Phù Bạch và Bạch Bất Nhiễm đã lâu không thuyên giảm, cơn đau chỉ tăng thêm.
Trong bệnh viện có ngân hàng máu, nhưng ai biết được trong túi máu đó có vi-rút gì không, Thẩm Phù Bạch cần máu tươi.
Dọc đường đi, Thẩm Phù Bạch không ít lần bị vấp ngã Vương Tiểu Nhiễm vội vàng quay đầu lại: "Anh ơi, uống máu của em!"
Thẩm Phù Bạch xua tay: "Không sao." Giọng anh hơi khan và yếu ớt, "Anh ngồi đây nghỉ ngơi một lát."
Cổ họng không được máu tươi nuôi dưỡng giống như bị lửa thiêu đốt rất khô khan.
Nếu chỉ là một chút máu như vậy thì Thẩm Phù Bạch đã không khó như vậy. Nhưng Thẩm Phù Bạch biết rõ sự bốc đồng của mình - một khi hút máu, anh sẽ nghiện, giống như một cái hố không đáy, đến cuối cùng hút khô một người cũng không đủ.
Anh ta không cho phép mình thành quái vật hút máu như vậy, tạm thời cũng không được.
Thẩm Phù Bạch không tiện tiếp tục trong tình huống này, Tạ Trì An yêu cầu ba người còn lại đi theo Thẩm Phù Bạch đến nghỉ ngơi trong một văn phòng trên tầng hai. Cậu và Giang Khoát đi tìm đơn thuốc.
Chỉ là lần này đây họ có thêm một phát hiện nữa.
Họ nhìn thấy xác của một người đàn ông cứng cáp ở góc cầu thang, trên xác không có vòng tay nào.
"Đây không phải là đồng đội của Thẩm Phù Bạch sao?" Thời điểm nhìn thấy thi thể, vẻ mặt Giang Khoát tối sầm lại, "Quy tắc ẩn đã bị phát hiện."
Hẳn là người đàn ông này biết được quy tắc ẩn giết người khoẻ mạnh sẽ khỏi bệnh.
Nhưng trong quá trình đó, hành vi của anh ta bị người khác phát hiện hoặc là sau đó người khác phân tích ra, dẫn đến người khác cũng biết quy tắc ẩn.
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau. Vừa giết người để khỏe mạnh xong người đàn ông đó cũng bị giết trong tích tắc.
Ngày thứ ba của trò chơi, chỉ còn ba đơn thuốc, bệnh tình của những người chơi bắt đầu bùng phát.
Cơ hội để có thể lấy được ba đơn thuốc cuối cùng là quá nhỏ, không bằng trực tiếp giết những người khoẻ mạnh. Để sớm thoát khỏi thống khổ bệnh tật, người chơi sau khi biết được quy tắc ẩn lập tức tìm người khoẻ mạnh mà giết cũng là bình thường.
"Cũng không biết hiện tại đã có bao nhiêu đội biết được quy tắc ẩn." Giang Khoát suy tư, "Nếu một hai đội thì còn được..."
Anh đột nhiên ngẩn đầu lên nhìn thấy đội bốn người Mù đường, Mù mặt, Đãng trí, Thiểu năng đang đi lên cầu thang.
Mù đường, Mù mặt, Đãng trí, Thiểu năng: "……"
Bọn họ vì cái gì lại gặp hai người này!
"Làm ơn tha cho chúng tôi! Đơn thuốc đã không còn trên người chúng tôi nữa!" Thiểu năng trí tuệ thiếu điều quỳ xuống xin tha.
Tạ Trì An:"Đơn thuốc trước đó là mấy người giữ?"
Mù đường, Mù mặt, Đãng trí: "……" Cái này Thiểu năng trí tuệ.
Mù đường cẩn thận nói: "Đúng vậy, nhưng mà đã bị một người tóc xám đoạt đi rồi……"
Tóc bạch kim? Tạ Trì An nhớ kĩ lại những người chơi một lần,
Thiểu năng trí tuệ khi nói đến việc này liền tức giận: "Tôi rõ ràng đã dẫn họ đi, nhưng tên tóc bạch kim kia không quan tâm, nhất định phải lại đây cướp. Tôi có thể làm gì?"
Mù mặt nhắc đến chuyện này cũng tức giận: "Ngươi còn mặt mũi để nói! Làm thế nào mà ngươi lại nói ra giết người cũng có thể hồi phục sức khỏe chứ!"
Tạ Trì An hơi cao giọng: "Ồ?"
Giang Khoát nhướng mày: "Giết người cũng có thể khôi phục sức khỏe-----"
Bốn người bọn họ ngay lập tức chết lặng.
"Không phải hai người nghe chúng tôi giải thích, không phải giết người có thể khôi phục sức khỏe mà là giết người khỏe mạnh mới có thể khôi phục sức khỏe!" Mù đường sợ hai người này hiểu nhầm cái gì mà đem bốn người bọn họ đều rắc rắc, vội vàng đem mọi chuyện nói ra.
Chuyện là như thế này.
Bốn người tình cờ gặp hiện trường vụ giết người của người đàn ông cường tráng trong căng tin nhân viên, sợ tới mức bỏ chạy ngay lập tức. Chỉ số IQ của Thiểu năng trí tuệ không online, ba người còn lại tốt xấu gì cũng là người thường, sau khi tính toán liền đưa ta quy tắc "Giết người khoẻ mạnh mới có thể khôi phục sức khoẻ".
Nhưng có tính ra thì cũng vậy, nhất thời bọn họ cũng không dám làm như vậy, vẫn là ngoan ngoãn dựa theo trình phát đi tìm đơn thuốc. Không có gì khác chỉ là sợ không dám giết người.
Sau đó, họ gặp may mắn và lấy được đơn thuốc, sau đó lập tức bị một nhóm người chơi đuổi theo. Cả bón người họ thậm chí còn không biết đường, chạy loạn xạ không ngừng, rất nhanh đã bị đám người chơi đã quen thuộc địa hình đuổi kịp.
Lúc này Thiểu năng trí tuệ vì thoát khỏi truy đuổi đã đem cách khôi phục sức khỏe nói ra,còn hét lên: "Nếu các người không tin, có thể đến căng tin nhân viên ở lầu một mà xem, thì thể người phụ nữ kia không có vòng tay, người giết cô ta cũng không có vòng tay! Phương pháp này thực sự khả dụng, tôi không lừa các người!"
Đã quá muộn để ba người kia ngăn anh ta lại.
Cũng không biết Thiểu năng trí tuệ đây là chỉ số THÔNG MINH đột ngột tăng cao hay là thấp xuống nữa. Tuy cách này có thể giải quyết nhu cầu cấp bách, nhưng cái giá phải trả là ngày nào cũng đến Tu La tràng.
Thiểu năng trí tuệ đột nhiên tuôn ra một chuyện khinh thiên động địa, thực sự khiến mọi người choáng váng. Hơn nữa trong số những người chơi truy đổi bọn họ cũng có người nhìn thấy thi thể trong căng tin, lần này được chứng thực trong lòng liền tin tám phần.
Đơn thuốc đã được làm mới bảy lần, tức là vẫn còn ba đơn thuốc nhưng có bảy người khỏe mạnh.
Cướp được đơn thuốc còn phải tìm bác sĩ J. Trong thời gian đó bạn phải đề phòng người khác cướp đi đơn thuốc, giết người thì khác, ai giết thì giết.
Cho dù thế nào khi giết một ai đó sẽ tiết kiệm sức lực hơn so với việc dành lấy đơn thuốc, xác xuất thành công của nó cũng lớn hơn. Đến ngày thứ ba, các triệu chứng dần bùng phát bọn họ không đủ kiên nhẫn để từ từ tìm bác sĩ J.
Hầu hết những người chơi đến cửa thứ ba đều đã dính qua mạng người. Sau khi cân nhắc lợi và hại ở trong lòng, hầu như tất cả bọn họ đều từ bỏ những đơn thuốc có sẵn và chuyển sang truy tìm những người khoẻ mạnh.
Nhưng tên tóc bạch kim không giống mấy người kia, hắn chỉ biết không biết những người khoẻ mạnh ở đâu nhưng đơn thuốc thì nằm ngay trước mắt.
Cho nên hắn liên hợp những người khác trong đội để cướp đơn thuốc từ tay bọn Thiểu năng trí tuệ.
Đó là những đã xảy ra.
Giang Khoát sau khi nghe xong liền hiểu nói: "Nói cách khác, những người đuổi theo mấy người đều biết toàn bộ quy tắc ẩn."
"Vâng,vâng đúng là như vậy."
"Vậy lúc đó có bao nhiêu người chơi đuổi theo các người."
Mù đường suy nghĩ: "Có lẽ trừ mọi người......thì toàn bộ."
Gân xanh trên trán Giang Khoát dựt dựt.
Đúng là tuyệt vời.
Tất cả mọi người đều biết quy tắc ẩn.
Tạ Trì An lập tức nói: "Trở về."
Thẩm Phù Bạch, bọn họ đang gặp nguy hiểm.
Hiện tại toàn bộ người chơi đang tìm kiếm những người khoẻ mạnh.
Mà chỉ riêng đội của họ có ba người khoẻ mạnh.
-
Giang Khoát và Tạ Trì An trở lại tầng hai nghe được trong văn phòng có tiếng đánh nhau,lập tức bước nhanh hơn, đá văng cửa văn phòng.
Thẩm Phù Bạch đang ném người cuối cùng ngã xuống đất, thấy Giang Khoát và Tạ Trì An tiến vào "A" một tiếng: "Mọi người quay về vừa đúng lúc, mấy người này vừa tiến vào đã muốn động thủ, tôi vừa mới giải quyết xong."
Dưới đất là bốn người đàn ông, hơn hai mươi tuổi với khuôn mặt của những người qua đường
Giang Khoát nhìn, vỗ tay bạch bạch: "Lợi hại lợi hại."
Thẩm Phù Bạch khiêm tốn: "Không mạnh bằng hai người."
"Giấu rất kỹ, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không đánh đâu." Giang Khoát ngồi xuống ghế ấn hai đầu ngón tay vào nhau, bình tĩnh nói.
Sức chiến đấu lúc trước của Thẩm Phù Bạch, chỉ thể hiện sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc, đều là dùng để tránh không có lấy một lần công kích.
"Yêu cầu khi đóng phim, vài ngày nữa tôi sẽ học từ sư phụ." Cùng với căn bản của múa đương đại, sức chiến đấu của Thẩm Phù Bạch chắc chắn có thể vượt qua đại đa số người chơi.
Chỉ cần không so với Giang Khoát và Tạ Trì An.
Đối với một người đàn ông vạm vỡ tứ chi phát triển. Thẩm Phù Bạch có hơi do dự. Không phải là đánh không lại, chỉ là có thể không đánh thì không đánh. Lần này bốn người tự đưa tới cửa lại giống như thận hư nên đánh bại tất cả cũng không khó lắm.
Nhưng ngay khi Tạ Trì An và những người khác bước vào Thẩm Phù Bạch mới thực sự thả lỏng ngã xuống ghế một cách yếu ớt.
Anh ta vẫn còn là một bện nhân.
Ba người khoẻ mạnh muốn một bệnh nhân như anh ta bảo vệ. Thẩm Phù Bạch thấy mình thật quá là vĩ đại.
Thực ra Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm cũng có ý định hỗ trợ nhưng động tác giải quyết người quá nhanh bọn họ không nhúng tay vào được.
Giang Khoát ngồi trên ghế khom người xuống nói với người qua đường đang lăn lộn trên mặt đất: "Tự mình đi hay tôi đá các người ra ngoài?"
Họ không thể giết những người này
Những người qua đường A, B, C, D bị Thẩm Phù Bạch đánh đến hãi, khi cửa mới mở ra lại phát hiện thêm hai vị khủng bố hơn, cả đám nhao nhao run rẩy cũng không dám đứng lên, ở trên mặt đất mà lăn đi, người cuối cùng lăn ra còn thuận tiện đóng cửa lại.
Cảnh tượng này có chút buồn cười.
Mấy người trong phòng nhìn nhau bỗng nhiên không hẹn mà cùng cười thành tiếng.
🌚♥️
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top