Chương 77: Tính Tình Anh Rất Tốt
Trong nhà rất đông người.
Hai bàn mạt chược, trên sofa cũng chật kín người, ghế dựa đều trở thành mắc treo quần áo, mọi người ngồi đông như kiến. Ngoại trừ mấy người thân tới chúc Tết ra thì còn có vài người cô không quen biết. Trong đó, có một người trẻ tuổi ngồi bên cạnh cô của Trần Nhược Vũ. Cha Trần cũng ngồi đó nói chuyện, điều này khiến cho Trần Nhược Vũ có dự cảm không tốt.
Trần Nhược Vũ hơi ngạc nhiên, mọi người trong nhà đều hơn bốn mươi tuổi, cô nghĩ đến việc chỉ hai ngày nữa họ hàng thân thích sẽ rời. Lúc đó, sẽ cùng Mạnh Cổ thương lượng kết quả, cho dù thế nào thì hôm nay cũng sẽ tìm cơ hội nói chuyện của Mạnh Cổ với cha mẹ, sau đó hai ngày tới cô sẽ tích cực ở bên cạnh anh, chờ họ hàng đi rồi, gia đình yên ắng lại một chút, cô sẽ dẫn Mạnh Cổ về nhà cho cha mẹ gặp mặt, rồi hết ngày nghỉ, cả hai sẽ cùng nhau trở về thành phố A.
Thế nhưng theo tình hình hiện nay, cô sẽ không bị dẫn đi xem mắt chứ?
Năm mới đến rồi mà cũng không cho người khác cơ hội sống sao?
Lúc mở cửa, mọi người đều biết, sau đó đồng loạt quay sang nhìn cô, mọi người trong phòng đều cười.
" Về rồi, về rồi. Trần Nhược Vũ, cháu nhanh tới đây, để cô nhìn chút nào."
Trần Nhược Vũ mỉm cười, đi tới.
Kì thực chẳng còn chỗ trống nào để ngồi cả, vốn cô cũng không định ngồi, đứng như vậy để cô cả kéo tay hàn huyên mấy câu. Sau đó, cha cô đứng lên, nháy mắt với Trần Nhược Vũ ý bảo ngồi xuống đó, cô vờ như không thấy.
Thế nhưng nếu đứng mãi thì cũng không phải biện pháp hay, cô của Trần Nhược Vũ không hề ngần ngại liền giới thiệu người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh cho cô, nói là cùng công ty với cô, năm mới đến chúc Tết, vừa hay cô muốn tới nhà Trần Nhược Vũ cho nên dẫn anh ta đi cùng. Người đàn ông này tên là Lý Siêu, gương mặt cũng sáng sủa, phẩm chất khá tốt, biểu hiện trong công việc cũng rất tốt, qua năm mới, mọi người nên giao kết bạn mới, cùng nhau đi chơi, làm bạn bè.
Trần Nhược Vũ cười góp, nhìn Lý Siêu, Lý Siêu cũng hơi ngần ngại nhưng vẫn mỉm cười đáp lại.
Trần Nhược Vũ cảm thấy đáng thương thay cho Lý Siêu, mới có đầu năm mà bị kéo tới nhà một người xa lạ, hệt như con khỉ pha trò. Cô cả của Trần Nhược Vũ là người có cá tính mạnh mẽ, chắc Lý Siêu là cấp dưới của cô, bị đàn áp mà phải tới đây.
Hai bên giới thiệu xong, tình cảnh chẳng khấm khá hơn là mấy. Cô của Trần Nhược Vũ nói: " Lý Siêu, cậu xem xem, Tiểu Vũ nhà tôi rất xinh đẹp, lại ngoan ngoãn, nghe lời, hiếu thảo, hai người sẽ sớm là bạn thân."
Lý Siêu không biết nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.
Trần Nhược Vũ cười không nổi, tính cô rất hiền, rất hiền nên dễ hay xảy ra vấn đề. Lý Siêu xem ra cũng không phải là người có tính cách đặc trưng gì cả, cho nên anh ta sẽ không phải là một vấn đề lớn. Tình huống như này, đổi lại là ác bá tiên sinh nhà cô, sẽ khiến không ít người phải nịnh nọt. Trần Nhược Vũ nghĩ rằng, cô vẫn thích người có cá tính xấu xa hơn.
Trần Nhược Vũ nói muốn đi toilet, thất lễ một chút. Sau đó dạo một vòng, rồi kéo tay cha cô nói là toilet bị tắc, muốn cha cô vào thông.
Toilet luôn là cái cớ mà dùng để thoát thân, cũng là nơi để trưng cầu ý kiến.
Cha Trần không hiểu, muốn đi toilet thì tự mình thông lấy, gọi cha thì có ích lợi gì chứ? Còn chưa kịp mở miệng, đã bị con gái xét hỏi: " Cha, chuyện gì xảy ra vậy, sao mọi người không nói với con một tiếng."
" Gì mà không nói với con chứ? Hôm qua, cô cả của con gọi điện tới, nói là hôm nay tới chúc Tết, trong điện thoại cũng nhắc tới chuyện của con. Cô hai con nói là muốn giới thiệu đối tượng cho con, cô cả con trả lời là vừa hay có một đối tượng khá vừa mắt, hôm nay sẽ tới nhà cô chúc Tết, cô sẽ đưa tới nhà ta. Hôm qua con không ở nhà, nói với con kiểu gì?."
" Cha, chuyện này nên từ chối, con đã có bạn trai rồi. Vậy bao giờ thì tan cuộc?."
" Con đừng có tâm lý bài xích, mọi người giới thiệu đối tượng cho con là có ý tốt. Con đừng lấy lí do để từ chối, mẹ con hôm qua nhắc đến chuyện này liền không được vui, con lớn như vậy rồi, đừng khiến cha mẹ phải bận tâm. Trước mắt con cứ thử quen biết với cậu Lý Siêu này xem sao, cũng không bảo con phải lập tức kết hôn ngay, cha cũng nói chuyện với cậu ta một lúc, cảm thấy cũng khá được, nếu con không thích thì đến lúc đó hãy nói với cô con một tiếng, sau đó không gặp cũng không sao. Chứ đừng nói là mình có bạn trai rồi, đừng chọc giận mẹ con, đến lúc đó không có người đưa tới, con định tính sao?."
Cha Trần nói còn chưa xong, mẹ Trần bỗng xuất hiện ở cửa toilet: " Hai người ở trong này thì thầm to nhỏ chuyện gì? Tiểu Vũ lại gây ra chuyện gì? Khiến tôi tức giận sao?."
" Không có gì, không có gì." Cha Trần nháy mắt với Trần Nhược Vũ.
Thế nhưng cô không để ý, cô nói: " Con có bạn trai rồi, con không xem mắt đâu."
Sắc mặt mẹ cô trầm xuống, sau đó cười lạnh: " Có bạn trai rồi? Được, bây giờ gọi cậu ta tới đây, mẹ xem xem cậu ta như thế nào."
" Bên ngoài nhiều người như vậy, con tính là sau hai ngày nữa sẽ gọi anh ấy tới."
" Sao phải qua hai ngày, cô con dẫn cả đối tượng xem mắt tới, con có bạn trai không đưa tới, là kiểu gì? Năm mới tới rồi, ngay cả việc tặng quà cũng không biết sao?."
" Đưa người tới rồi để mọi người xem như con khỉ làm trò thì mới được cho là lễ phép sao?." Trần Nhược Vũ rất tức giận, cô nghĩ tới việc ác bá tiên sinh nhà cô sẽ giống như Lý Siêu bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào rồi đánh giá, có nghĩ thôi cô cũng thấy đau lòng: " Cô cả dẫn người tới như vậy con thấy rất xấu hổ, mọi người có thể nghĩ tới cảm nhận của con trẻ một chút được không, chúng con cũng có lòng tự trọng, không thể làm theo ý của mọi người mãi được."
Giọng nói của Trần Nhược Vũ hơi lớn, khiến mẹ cô tức đến đỏ cả mặt: " Đưa người tới đây, còn không phải vì con. Hai người già này vì ai chứ? Không phải dốc hết tâm tư vì muốn tốt cho con trẻ sao."
" Bạn bè của con tới nhà chơi, cho dù là nam hay nữ, mọi người đều hỏi xem người ta làm nghề gì, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền, gia thế như nào, bạn trai làm nghề gì, tiền lương bao nhiêu, vậy là đang muốn tốt cho con sao? Đây chính là thói hư tật xấu của người già. Sau đó, lại hỏi đến chuyện con cái, chồng làm nghề gì, thu nhập bao nhiêu, hai người ngồi đó hỏi đủ thứ chuyện, rồi nói chuyện này không được, chuyện kia không đúng, sau đó mọi người ngồi một chỗ xoi mói đủ chuyện, thị phi rất nhiều, vậy có nghĩ cho người trẻ tuổi như con không?."
Trần Nhược Vũ nhất thời kích động, giọng nói lớn, nói cũng nhiều. Mẹ Trần nghe cả một tràng dài như vậy, mọi người trong phòng khách liền tới xem có chuyện gì đang xảy ra. Vẻ mặt mẹ Trần bừng bừng sát khí, ' bốp' tát cô một cái.
Trần Nhược Vũ cắn răng, chịu cái tát này, không hề hé nửa lời, sau đó lướt qua người mẹ cô đi thẳng vào phòng.
Cha Trần ở bên cạnh sốt ruột: " Có chuyện gì thì từ từ nói, sao lại đánh con chứ?."
Mẹ Trần đánh xong cũng thấy hối hận, mọi người đứng ở đó cũng không biết nên nói gì, vẻ mặt cũng trầm ngâm. Cô hai của Trần Nhược Vũ hiểu ra vấn đề, liền lên tiếng hạ hỏa: " Đừng nóng giận, đang là năm mới, đứa nhỏ có gì không đúng từ từ dạy dỗ lại. Nào nào, chúng ta ra ngoài uống trà." Vừa nói, vừa kéo mẹ Trần ra ngoài phòng khách.
Trần Nhược Vũ đờ đẫn ngồi trong phòng khiến cho em trai cô hơi thấy sợ. Phòng của cậu đã bị chú hai chiếm đóng, không có chỗ ngủ, mẹ nói, trong nhà có khách không được ra ngoài chơi, trong phòng khách thì có cả đống người, cậu đành phải ôm truyện tranh trốn trong phòng chị đọc, kết quả khi chị trở về thì sắc mặt đen sì, dọa cậu sợ tới giật bắn cả mình.
" Chị, chị làm sao vậy?." Cậu cẩn thận hỏi.
Trần Nhược Vũ ngồi ở mép giường, không để ý tới em trai mình.
Em trai cô cẩn thận mở cửa phòng ra ngoài quan sát, bên ngoài vẫn bình thường, cha Trần lén lút liếc sang nhìn phòng của Trần Nhược Vũ, sau đó em trai cô lùi vào trong phòng, nhỏ giọng hỏi: " Chị, cho em ít tin tức, xảy ra chuyện gì? Sao hỏa đụng vũ trụ? Có cần em ra khỏi nhà tránh mặt một chút."
Trần Nhược Vũ vẫn không để ý tới cậu, cô đang khổ sở đến phát khóc. Cố nén cảm xúc của mình lại, tên nhóc xấu xa này còn làm loạn. Cô rút điện thoại ra, gọi cho Mạnh Cổ, những lúc như này chỉ có ác bá tiên sinh mới có thể an ủi cô.
Điện thoại có người nghe máy, không đợi cô lên tiếng trước, Mạnh Cổ đã tranh lời: " Nói chuyện nhanh đến vậy sao?."
" Còn chưa nói được." Nói đến là thấy buồn, anh còn đang chờ đợi tin tức từ cô, vậy mà cô khiến cho mọi chuyện hỏng bét.
" Làm sao vậy?." Anh cảm nhận được sự khác thường trong giọng nói của cô.
Cô do dự nửa ngày, chỉ nói: " Tâm trạng em không được tốt lắm."
Em trai cô dùng thái độ nghi ngờ quan sát Trần Nhược Vũ, nổi da gà quá, người con gái này còn biết làm nũng đó, tình huống này...
" Vì sao tâm trạng không tốt? Em leo cầu thang cao quá hả?." Anh đưa cô tới tận nhà, tòa nhà này hơi cao, có lẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
" Em cãi nhau với mẹ." Cô cắn môi, đưa tay xoa xoa giường.
" Ừm." Đầu dây bên kia tỏ vẻ không đồng tình: " Vậy em có cần tới anh đá cửa hộ không, hay là xuống dưới đi, chúng ta cùng nhau bỏ trốn?."
Cô bị anh chọc cho phì cười: " Hai người sẽ bị đánh gãy chân."
" Không đâu."
" Em vừa rồi bị đánh đó."
Lúc này, đầu dây bên kia im lặng, sau đó Mạnh Cổ nói: " Nhà em ở tầng mấy, anh sẽ lên đó."
" Anh còn chưa đi sao?." Anh rõ ràng nói là đi tìm Doãn Tắc giải khuây, sau đó sẽ chờ tin tức từ cô.
" Anh ở dưới nhà em, tên Doãn Tắc kia chả có hứng thú gì cả, nên anh chờ em."
Trần Nhược Vũ cảm động đến muốn khóc: " Em sẽ xuống dưới, anh đừng đi."
Cúp điện thoại, cô lau nước mắt, không thèm để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của em trai, Trần Nhược Vũ mở cửa đi ra ngoài.
Đi ngang qua phòng khách, mọi người đang nói chuyện cũng dừng lại, Trần Nhược Vũ không nghĩ nhiều, chỉ nói: " Con ra ngoài có chuyện." Sau đó cô mở cửa đi ra ngoài.
Mẹ Trần đuổi tới cửa, muốn gọi cô quay lại nhưng Trần Nhược Vũ đã nhanh chân chạy, không còn chút bóng dáng.
Chạy tới dưới nhà, nhìn thấy xe Mạnh Cổ qua nhiên vẫn đỗ ở chỗ đưa cô về nhà. Cô chạy nhanh tới, Mạnh Cổ xuống xe, cô nhào vòng lòng, ôm chặt lấy anh.
" Đáng thương quá." Mạnh Cổ xoa xoa đầu cô: " Em làm việc luôn khiến anh lo lắng, nhưng còn vượt qua cả trí tưởng tượng của anh."
" Em đâu có." Đang an ủi người khác đây sao?
" Ai đánh em?."
" Mẹ em."
" Nhà em, mẹ em là to nhất?." Kì thực chuyện gia đình cô anh đã được cung cấp thông tin đầy đủ nhưng vẫn cần xác nhận một chút.
" Vâng."
" Đi, chúng ta lên nhà em."
" Đừng." Cô vội vàng giữ chặt lấy anh, trên nhà đều là đầm rồng hang hổ, hôm nay không nên chiến.
" Sao vậy?."
" Trên nhà em có nhiều người lắm, đều là người trong nhà, cô cả cũng đến, còn dẫn theo cả một người đàn ông."
" Uhm." Đàn ông? Đây là trong điểm rồi: " Năm mới rồi, mà vẫn còn xem mắt?."
Trần Nhược Vũ cúi đầu, rất khó chịu: " Em đã nói với mọi người là em có bạn trai rồi."
" Vậy nên mọi người mới nói là em đang nói dối?."
Trần Nhược Vũ càng khó chịu hơn: " Anh đừng làm cho em khóc, em vẫn đang cố nhẫn nhịn đó, em mà khóc là kinh thiên động địa luôn."
" Kinh thiên động địa như nào, giống như trên giường không? Vừa khóc còn vừa khuất phục anh?."
Cô đấm một cú vào trước ngực anh: " Bây giờ em đang rất khó chịu, anh đừng nói những lời có tính sắc dục nữa."
Anh cười cười, rồi dang rộng vòng tay: " Lại đây nào."
Cô cắn cắn môi, nhào vào trong lòng anh, cuối cùng cũng không kìm chế được nữa, khóc òa lên.
Qua một lúc lâu, khóc chán rồi. Mạnh Cổ lấy khăn tay lau sạch nước mắt của cô, hỏi cụ thể chuyện gì đã xảy ra, sau đó kéo cô vào trong tiểu khu: " Vẫn là nên về nhà, nếu mọi người không tin em thì để anh lên tiếng. Chứng minh lời nói của em là thật, có trọng lượng, về sau không được coi thường em.''
" Nhưng mọi người nói chuyện rất khó nghe, anh đừng nóng nảy."
" Không đâu, tính tình anh rất tốt."
" Còn nữa, anh cố gắng kìm chế câu từ một chút, đều là người trong nhà, đừng khiến mọi người khó xử."
" Không đâu, anh nói chuyện rất biết cân nhắc."
Có sao?
" Bác sĩ Mạnh, anh hãy tự hiểu lấy bản thân của mình." Tự trọng của anh đã bị chính bạn gái phỉ nhổ.
" Đương nhiên rồi, anh có nhận xét rất khách quan về bản thân."
Tay cầm tay đi lên trên nhà, đã tới trước của nhà của Trần Nhược Vũ. Cô có chút lo lắng nhìn Mạnh Cổ, anh cũng nhìn cô, bỗng nhiên anh nắm chặt lấy cằm của cô, hôn một cái: " Tối hôm qua dùng quá sức, năng lượng đều truyền cho em hết, bây giờ muốn lấy lại một ít."
Làm loạn cái gì đây? Cô nhịn không được đánh anh một cái.
Nhìn thấy anh cười hì hì, cô bỗng nhiên hiểu ra: " Bác sĩ Mạnh, anh đừng quá căng thẳng."
" Anh đâu có căng thẳng, tình huống nào mà anh chưa từng gặp qua? Anh chưa bao giờ sợ cãi nhau hết."
" Anh không phải đến cãi nhau, mà đến gặp người lớn." Nhất định phải nhắc lại chuyện này cho anh biết.
" Anh biết." Cho nên anh mới càng căng thẳng.
Không, anh không căng thẳng.
" Trần Nhược Vũ, hôn anh một cái."
" Đừng có làm loạn." Cô còn căng thẳng hơn cả anh.
Vừa định nhấc nhân muốn chạy, thì bị anh kéo lại, ngón tay thon dài đầy vẻ quyết đoán đã đặt ở chuông cửa nhà cô.
Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm cánh cửa, tim đập nhanh hơn.
Thần tiên, thần linh phù hộ cho ác bá tiên sinh nhà cô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top