Chương 62: Ngoại Truyện Về Mạnh Cổ: Cúc Cu?


Mạnh Cổ cho rằng nam và nữ không hề giống nhau.

Ví như anh và Trần Nhược Vũ chẳng hạn, người con gái kia nửa đêm lên cơn điên gọi điện quấy rầy anh, anh cũng không muốn lãng phí thời gian và sức lực để tính toán so đo với cô. Dù sao, làm bác sĩ cũng đã quá bận rộn, làm người đàn ông cũng chẳng nhàn rỗi. Anh có nhiều việc cần làm đến vậy không nên tính toán chi li với đàn bà!

Đương nhiên, chuyện không chủ động lãng phí thời gian để so đo và chuyện đưa tới tận miệng để so đo là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Bởi lẽ, Trần Nhược Vũ lại dâng tới tận miệng cơ hội để anh so đo này.

Cô có một người khách bị bệnh, cô tới thăm, bắt gặp cô tại phòng nghỉ ngơi, anh nhanh nhẹn kéo cô vào một góc.

Trần Nhược Vũ lại một lần nữa chứng minh cô không giống người thường đến thế nào. Cô không chỉ theo đuổi đàn ông rất ' ảo diệu ', mà hai người gặp gỡ cũng vô cùng ' ảo diệu, sự khiêu khích của cô cũng rất ' ảo diệu ' và đặc biệt ngay cả khi cô cãi nhau với anh cũng ' ảo diệu' tuyệt đối.

Cô còn dám nói: " Bác sĩ Mạnh nói, đàn ông không thể tùy tiện đùa giỡn sao? Đúng là không biết lí lẽ. Đàn ông thì có gì đặc biệt hơn người? Đàn ông có tôn nghiêm còn phụ nữ thì không? Bác sĩ Mạnh đề cao mình như vậy, còn người khác đều là rác rưởi? Bác sĩ Mạnh là người có ăn học, chẳng lẽ đạo lí này cũng không biết? Tôi làm sai, tôi dám xin lỗi bác sĩ rồi, bác sĩ Mạnh dám sao? Dựa vào cái gì mà đi so sánh tôn nghiêm của đàn ông quan trọng hơn phụ nữ? Tôi nói cho anh biết, tôn nghiêm của phụ nữ so với đàn ông cũng quan trọng như ' cái ấy ' của các người. Yếu đuối là đau khổ, kiên cường mới có thể mang lại kiêu hãnh."

Mạnh Cổ ngây người, rõ ràng cô là người sai cơ mà? Vì sao cô còn dùng vẻ căm phẫn mà có thể ăn nói hợp tình hợp lí thế này? Chờ một chút, cô đang nói gì chứ?

" Cúc cu?."

Mạnh Cổ bắt đầu có phản ứng lại, anh bật cười haha, thật sự không thể nhịn được nữa rồi, anh cười lớn thành tiếng.

Không hiểu cô là con gái ở cái dạng gì mà có thể nói ra được câu như thế này?

Thấp kém, không có khí chất, vô cùng hài hước... đương nhiên lại rất sinh động, ăn nói cũng rất thấu tình đạt lý.

Anh vẫn cười, anh thấy mặt cô mỗi lúc một đỏ hơn. Vẻ mặt xấu hổ, hối hận và hơi lúng túng nữa.

Trần Nhược Vũ ơi Trần Nhược Vũ, cô thật đúng là đi đâu cũng gây ra chấn động lớn là sao?

Người con gái như vậy, vì sao muốn ở trước mặt bêu rếu anh? Anh từ chối cô, cho nên cô ghi thù chuốc oán trong lòng? Thế nhưng, cô không phải là người như vậy.

Mạnh Cổ tự nhận rằng mình có đôi mắt tinh tường nhưng anh lại không xem thấu được con người của Trần Nhược Vũ.

Hiện tại, anh đối với cô vô cùng tò mò.

Có đôi khi sự tình lại kì quái đến vậy. Anh và Trần Nhược Vũ không nên cùng một lúc xuất hiện cạnh nhau, luôn gặp nhau vào những hoàn cảnh quỷ ám.

Bởi vì, cô nằm viện, trở thành bệnh nhân của anh.

Lí do cô nằm viện cũng hết sức ' dũng mãnh ' như con người của cô vậy, cô bị người khác đánh cho phải nằm viện.

Lí do bị người khác đánh càng ' dũng mãnh ' cô vì muốn giúp khách hàng của mình lấy được phí bảo hiệm và đi gây sự với tên đã gây ra tai nạn. Việc này kinh động đến cảnh sát, công ty bảo hiểm, còn cô thì phụ trách ra ứng chiến thay cho khách hàng. Cho nên, sự việc này cho dù y tá hay bác sĩ đều biết tuốt.

Chưa thấy người nào bán bảo hiểm lại như cô. Đây là một trong những lời bình luận của y tá đã nói, Mạnh Cổ nghe thấy, nhìn vết thương trên người Trần Nhược Vũ, cảm thấy chính bản thân mình chẳng biết gì về cô cả.

Tình trạng lúc nhập viện của Trần Nhược vũ không được khả quan, hai tên kia xuống tay cũng khá nặng. Mạnh Cổ vô cùng tức giận, anh luôn xem loại đàn ông mà đánh phụ nữ là lũ cặn bã, nhưng anh càng tức Trần Nhược Vũ hơn, không biết lượng sức mình, không có đầu óc, muốn tìm kiếm chứng cứ sao lại đi làm những chuyện như này, cho dù thế nào cũng không đến lượt cô ra tay.

Bây giờ chuyện đã thành như vậy, thực sự khiến người khác muốn mắng cho cô một trận.

Thế nhưng anh không mắng cô bởi vì có mắng cô cũng chẳng nghe thấy. Ngày đầu cô nhập viện, sốt đến mê man cả người, có mắng thì cũng chỉ anh nói anh nghe. Vốn là định gọi điện nói cho Cao Ngữ Lam nhưng e rằng Trần Nhược Vũ không muốn bạn bè biết chuyện nên anh không gọi.

Mà căn cứ vào đạo nghĩa bạn bè, hoặc phải nói là nể mặt Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam, Mạnh Cổ phá lệ quan tâm đặc biệt tới cô, anh đảm nhận vai trò bác sĩ trực ban, tự mình chăm sóc bệnh tình của cô.

Cả đêm cô lảm nhảm không dứt. Cô gọi bác sĩ Mạnh, anh nghĩ chắc cô đang mê man nên ăn nói lảm nhảm, nói xong cũng chẳng nghe thấy câu trả lời, anh phải mở rộng màng nhĩ hết cỡ mới biết cô đang nói cái gì.

Cô kéo tay anh nói xin lỗi, cô nói không biết vì sao lại nói xấu anh với đối tượng xem mắt, cô còn nói cô rất giận anh bởi vì anh không thích có quan hệ gì với cô, anh còn cùng đám chị em y tá nói xấu cô, còn lấy quà tặng của cô cho người khác, khiến cô rất buồn.

Mảnh Cổ bừng tỉnh, hóa ra là thế.

Thế nhưng anh chưa từng có một lời bình luận nào về con người cô, càng không hề cùng đám chị e y tá tám nhảm. Cô tặng gì ư, cũng như người khác tặng quà cho anh, đương nhiên anh phải chia sẻ cho đồng nghiệp. Anh không hề nhằm vào cô, anh cũng không nghĩ rằng vì suy nghĩ cởi mở của mình mà gây tổn thương cho cô.

" Trần Nhược Vũ." Anh gọi tên cô.

Cô mở mắt nhìn anh, chớp chớp đôi mắt, đột nhiên nói: " Anh đừng có làm ồn!."

Làm ồn? Từ đầu đến cuối đều là cô độc thoại, rốt cuộc thì ai mới đang làm ồn? Cô còn dám dùng sức nắm chặt tay anh không buông, anh còn chưa thèm oán giận cô, cô đừng quá làm cao.

Anh thở dài, muốn rút tay về, muốn nói với cô rằng đừng nên suy nghĩ nhiều, ngủ một giấc đi, uống thuốc rồi, tiêm mũi hạ sốt rồi, cô sẽ không khó để vào giấc đâu.

Thế nhưng cô còn nói: " Mẹ, có chuyện gì to tát đâu chứ, chúng ta cứ mặc kệ vậy đi, mẹ đừng so đo với người khác nữa. Không phải người khác coi thường nhà mình, mà là chính gia đình mình tự ti, mẹ càng để ý người khác lại càng muốn đặt điều. Mẹ cảm thấy người khác đang nói xấu mình, cảm thấy họ chê cười mình đều là bản thân mẹ tự nghĩ ra. Nhà nào cũng có chuyện để làm ai đi quan tâm xem con gái nhà khác đang làm công việc gì, kiếm được bao nhiêu tiền. Mẹ, con rất cố gắng, thật đó, mẹ đừng bực tức nữa."

Mạnh Cổ thoáng sửng sốt.

"Cảm thấy người khác đang nói xấu mình, cảm thấy họ chê cười mình đều là bản thân tự nghĩ ra." Anh không nghĩ tới, vậy mà cô lại nói như vậy.

Năm đó, anh và Thích Dao cũng đã từng nói như vậy, anh nói nếu em cảm thấy bị người khác coi thường thì đó không phải do họ coi rẻ em mà là em tự ti.

Thích Dao nghe xong giận tím mặt, cãi nhau một trận ầm ĩ với anh. Lúc ấy, bọn họ ngày nào cũng cãi nhau. Thích Dao cho rằng anh có thể nói ra câu này được bởi anh đứng từ trên cao cúi đầu mà nhìn xuống, cho nên dù cô có ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực đến thế nào thì anh vẫn cảm thấy cô đang tự ti.

Mà anh quan tâm cô, yêu chiều cô, đầu có ngẩng cao tới đâu thì vẫn là tự ti.

Lúc ấy, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa cách. Anh nói cô đừng để ý nhưng cô lại càng để ý. Cô để ý lời nói của từng người một, để ý ánh mắt của tất cả mọi người, thậm chí còn để ý ánh mắt và lời nói của anh.

Cô cảm thấy cô chưa đủ cao, ít nhất là sánh với anh, cô muốn đường đường chính chính ở bên cạnh anh.

Đó là lí do vì sao cô chia tay với anh, anh chẳng thể hiểu nổi. Cô nói nếu bây giờ cô không rời xa anh thì đời này cô sẽ chẳng có cơ hội ngẩng cao đầu, mà anh sẽ mãi mãi đứng ở trên cao, cô không muốn lúc nào cũng phải ngước lên nhìn anh, cô hy vọng có thể tay trong tay tự tin đi cạnh anh.

Anh yêu cô như vậy, yêu sắc đẹp của cô đến thế, yêu sự thông minh, yêu tính cách kiên cường, yêu cái tính kiêu ngạo, yêu vì cô khác với những người khác.

Đương nhiên, Thích Dao cũng yêu anh, anh có thể cảm nhận được.

Vậy mà cuối cùng, tình yêu của cô dành cho anh, kém hơn cả tính kiêu ngạo của bản thân cô.

Mạnh Cổ vì chuyện này đã chịu tổn thương rất lớn, nỗi đau này thực sự cảm nhận được một cách rõ rệt, không phải vì người đàn ông khác, bởi anh bại trong tay chính người con gái mình yêu.

Hiện tại, trước mắt anh, lại có một người con gái nói rằng: " Cảm thấy xấu hổ là do tự mình tìm đến." Anh thật sự muốn trở lại bảy năm trước, đưa Thích Dao tới đây, nói với cô: " Nghe đi, người ta nói lời này mới là thật."

Đáng tiếc thời gian không thể quay lại, tình yêu đã hết cũng không thể đong đầy trở lại. Cho dù bây giờ Thích Dao xuất hiện trước mặt anh, anh cũng không muốn cùng cô thảo luận đến vấn đề này.

Đêm nay, Trần Nhược Vũ bị sốt, Mạnh Cổ túc trực bên cạnh cô gần cả đêm. Không phải vì quan hệ bạn bè, mà chỉ đơn giản anh thích nghe mấy lời nói thuần túy trong cơn mê sảng của cô, đột nhiên thấy có hứng thú. Cô không biết bản thân mình đang nói gì, khẳng định là lúc bình thường sẽ không dám ho he mấy lời như thế này. Anh rất muốn ghi âm lại rồi mấy ngày sau cho cô nghe, anh muốn nhìn thấy biểu tình phấn khích của cô, hoặc sẽ nói với cô rằng: " Quá kiên cường, quá kiên cường." Tôn nghiêm của phụ nữ và biểu tình này đều khiến người khác vô cùng phấn khích.

Trải qua sự kiện nằm viện lần này, Mạnh Cổ cảm thấy Trần Nhược Vũ là một cô gái rất tốt. Có nghĩa khí, có trách nhiệm, tính tình tốt, còn rất biết pha trò.

Người con gái như vậy, nếu làm bạn cũng khá ổn.

Đúng vậy, làm bạn, đây là suy nghĩ thật lòng của Mạnh Cổ. Anh muốn nói chuyện rõ ràng với Trần Nhược Vũ, bởi vì anh phát hiện, cô đối với anh vẫn còn chút tình ý.

Cô nhìn thấy anh sẽ đỏ mặt, sẽ không được tư nhiên sau đó còn hay lén lút nhìn trộm anh. Cũng thật hay, trước mặt anh cô cứ như con nhím xù lông, chỉ động chút xíu có thể dựng thẳng gai góc trên mình lên, chuẩn bị bảo vệ.

Cô thích anh. Thế nhưng không hẳn là vậy, có thể nói cô vừa bài xích vừa kháng cự việc thích anh.

Mạnh Cổ cảm thấy vậy, dẫu chỉ là cảm giác của anh. Anh không hy vọng sẽ có cảm giác nam nữ gì với cô, cô là một người con gái tốt mà anh không hy vọng vì chuyện này khiến mối quan hệ của hai người mất đi vẻ tự nhiên.

Cho nên anh quyết định nói rõ ràng với cô, anh nói bọn họ vẫn có thể làm bạn bè tốt.

Cô đồng ý.

Nhưng cô lại chạy trốn. Cô lén lút làm thủ tục xuất viện sau đó chạy mất dạng.

Tại do anh giáo huấn cô vì vụ đánh nhau là hành vi ngu xuẩn? Sau đó cô đấu võ mồm với anh rồi mở tiệc ăn mừng vì thỏa lòng khẩu chiến, kết cục cô dám bỏ trốn.

Đúng là gặp phải quỷ, cô sợ cái gì mà phải trốn chứ?

Anh rõ ràng đối xử với cô khá tốt, anh còn gỡ rối tất cả mọi hiểu lầm giữa hai người, không, anh còn nói hai người sẽ làm bạn bè tốt. Vậy cô trốn cái gì chứ?

Sau đó một khoảng thời gian, cha mẹ Mạnh Cổ lại bắt đầu thu xếp việc xem mắt cho anh. Kì thực Mạnh Cổ cũng biết, cũng không phải do cha mẹ anh lưu ý đến chuyện này mà người khác luôn tự tìm tới cửa.

Dù sao là con trai của phó viện trưởng, là bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi tài năng đương nhiên là ' hàng tốt ' rồi, anh không chủ động đi tìm ắt sẽ có người khác tới tìm anh. Cho nên, cuộc sống tình cảm của anh các trưởng bối để ý không ít.

Vì thế, cha anh thường xuyên sắp xếp thời gian để cùng anh đi gặp mấy đối tượng xem mắt để cho anh gặp một lần, chỉ là quen biết thôi.

Mạnh Cổ có chút miễn cưỡng.

Anh nghĩ rằng yêu đương, là phải tự mình có bạn gái nhưng anh không nghĩ tới rằng phải nhờ cha mẹ sắp xếp.

Mạnh Cổ cảm thấy cha anh rất nghiêm khắc mà còn là kiểu mẫu của người đàn ông chủ nghĩa gia đình, cha con hai người nói với nhau được vài câu là bắt đầu ầm ĩ. Mẹ thường nói với anh rằng: " Sao phải ồn ào vậy chứ, con và cha con đúng là giống hệt nhau như đúc. Con và ông ấy đứng đối diện nhau thì chẳng khác gì đang đứng trước gương soi chính mình, cho nên nếu con thầm oán cha con không tốt tính thì con cũng nên ngẫm lại chính mình."

Mạnh Cổ cảm thấy mẹ anh đang lên án thay cho sự bất công của cha anh đang hứng chịu.

Thật ra, Mạnh Cổ vô cùng hâm mộ cha mình, anh cảm thấy ông là một người siêu may mắn. May mắn nhất chính là có thể lấy được một người vợ tốt. Mạnh Cổ rất rất thích người phụ nữ kiểu mẫu như mẹ anh, xinh đẹp, kiên cương và cơ trí.

Anh cũng muốn cưới một người con gái như vậy.

Vẻ ngoài xinh đẹp, nội tâm lương thiên, căng tràn sức sống và có cá tính, kiên cường nhất thế giới.

Cho nên, năm đó anh mới yêu Thích Dao.

Lấy cái tính chúa của soi mói ra anh làm ví dụ, bộ dáng đào hoa của anh con gái xếp hàng dài từ đầu đường đến cuối đường vậy mà lên tới đại học anh mới có mối tình đầu, nguyên nhân bởi lẽ anh nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.

Thích Dao là mối tình đầu của anh.

Thích Dao xinh đẹp, kiên cường

Thích Dao xinh đẹp, kiên cường, thông minh, trên người cô có tất cả các đặc điểm mà Mạnh Cổ yêu thích. Khi đó Mạnh Cổ cảm thấy chính mình vô cùng may mắn, anh có thể yêu đương, tìm đối tượng kết hôn, lập nghiệp đều thuận lợi.

Bởi vì anh có một người cha may mắn đến thế cơ mà.

Thì ra, không phải là như vậy.

Thì ra cho dù anh anh rất giống cha anh, thì ra cho dù Thích Dao rất giống mẹ anh, thì ra cho dù Thích Dao đáp ứng hết tất cả các yêu cầu cần và đủ của anh, thì ra cho dù hai người có yêu nhau đến thế nào.

Cuối cùng, cuộc sống cũng có sự sắp xếp khác.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top