Chương 22: Tôi Thích Em
Không có tiếng chim hót nhưng hình như có mùi của hoa.
Ánh hoàng hôn tỏa ra hơi thở ấm áp.
Trần Nhược Vũ và Mạnh Cổ hai người ngồi cùng ăn bánh ngọt. Ăn, ăn Trần Nhược Vũ bỗng thấy buồn cười. Lần trước cô cố gắng theo đuổi Mạnh Cổ, từng hao tâm tổn trí muốn được cùng anh ăn bữa cơm, khi đó nếu cô và anh có cơ hội cùng nhau ngồi ăn bánh như này nhất định cô sẽ vui mừng đến chết.
Nhưng hôm nay, khi cả hai cùng ngồi ăn một chỗ, cô chỉ cảm thấy xấu hổ mà không hề có tâm trạng vui sướng.
Mạnh Cổ vẫn không lên tiếng, bánh đậu đỏ anh cũng ăn xong rồi, anh đang ngửa đầu uống nước khoáng. Phong thái thoải mái, sườn mặt đẹp như trong tranh, ánh tà dương hắt lên người anh, toát lên vẻ dịu dàng.
Trần Nhược Vũ lén nhìn anh nửa ngày, cô hỏi: " Bác sĩ Mạnh, vì sao anh không thích Tư Tư?."
Vấn đề này cô sớm đã muốn hỏi chỉ là không có cơ hội. Giờ phút này, thời cơ rất thích hợp, cả hai giống như người bạn thân thiết, giờ là lúc nói chuyện tán gẫu. Quả nhiên, đồ ngọt có thể làm tâm tình người khác thoải mái chăng?
" Sao cô hỏi vì sao tôi không thích cô?."
"..."
Cô sai rồi, vị ngọt cũng không thể trị được sự độc địa của anh.
" Vì sao anh không thích tôi? Tôi nghĩ là rất thích ấy chứ." Trần Nhược Vũ lườm anh một cái. Con người này thật là... chẳng lẽ không thể thoái mái nói chuyện sao. Cô trừng mắt nhìn anh,học bộ dáng ác bá tiên sinh không biết đến hai chữ xấu hổ của anh.
" Vậy sao? Tôi thích em, cho nên không thích Lương Tư Tư."
Oạch! Rất là biết chọn lúc để dùng cái thói lưu manh.
" Tôi nghiêm túc đó." Cô huých huých bả vai của anh.
" Em đối với tôi nghiêm túc sao?"
Cô đá anh một cước, anh đứng đắn nói chuyện thì sẽ chết sao?
" Cô ấy và tôi không hợp."
Không hợp?
Trần Nhược Vũ chớp mắt mấy cái, nghĩ nghĩ: " Nhưng sao tôi lại cảm thấy cô ấy và anh rất hợp nhau, hai người rất xứng đôi. Nam đẹp trai, nữ xinh đẹp, thông minh, có cá tính, hai người sẽ có rất nhiều sở thích giống nhau."
" Xứng đôi thì phải thích nhau? Có cùng sở thích thì phải thích nhau?." Mạnh Cổ cười cười, ngả lưng vào ghế, hai chân vắt lên: "Trần Nhược Vũ, em từng yêu rồi chứ?."
" Đương nhiên."Trần Nhược Vũ ưỡn thẳng lưng. Cô đâu kém cỏi như vậy, đương nhiên cũng có người theo đuổi.
" Ngoại hình cân xứng với em? Có cùng sở thích sao?."
Trần Nhược Vũ ngẫm nghĩ một lúc, không thể không gật đầu.
" Vì sao lại chia tay?."
" Anh ấy nói tôi tẻ nhạt." Trần Nhược Vũ nhớ tới lí do mình bị đá, dùng sức bóp nát chiếc bánh trong tay: " Chúng tôi quen nhau được hơn một năm, là anh ấy theo đuổi tôi. Hai nhà chúng tôi là hàng xóm, tôi đến công ty anh ấy thực tập, rồi còn định làm việc ở đây. Hoàn cảnh chúng tôi khá giống nhau, công việc cũng bình thường, gia cảnh tương đương cho nên anh ấy theo đuổi tôi, tôi đã đồng ý. Tôi cảm thấy anh ấy rất tốt, rất kiên trì, rất cố gắng tuy rằng nói hơi nhiều một chút, nhưng là người gần gũi, có thể sống chung với nhau."
" Sau đó, kết quả là em bị một người đàn ông kiên trì, nói nhiều kêu tẻ nhạt?." Mạnh Cổ cười haha: " Anh ta không chê em hay châm chọc người khác mà chê em tẻ nhạt?."
Trần Nhược Vũ lườm anh một cái: " Cái đấy có gì mà buồn cười, người đàn ông muốn chia tay lí do gì chả nghĩ ra được. Vậy còn anh, lúc anh và bạn gái chia tay, anh nói sao?."
Anh cay độc như vậy, khẳng định nói toàn câu chói tai.
" Tôi không có à, tôi bị người ta đá." MẠnh Cổ rung rung chân, thả lỏng người tỏ vẻ hứng thú, vẻ mặt rất đáng ghét.
" Anh bị đá! Bị người ta ném bỏ!." Trần Nhược Vũ xúc động, cũng rất hưng phấn: " Người phụ nữ nào lại tinh mắt đến vậy?."
" Người đá tôi thì tinh mắt, còn người theo đuổi tôi thì là người mù sao? Cô nàng mù!"
" Hừ." Trần Nhược Vũ điên đầu: " Sau đó tôi đã tỉnh ngộ đúng lúc đó thôi. Hiện tại trong lòng tôi, đã đá anh từ lâu rồi." Cô hếch cằm lên, tỏ vẻ kiêu ngạo. Haha, cơn giận được giải tỏa.
Trần Nhược Vũ được nước xông lên: " Bác sĩ Mạnh, lí do anh bị đá là gì?."
Miệng mồm độc địa? Không lễ phép? Không chu đáo? Ngang ngược? Không dỗ dành cô ấy?
Mạnh Cổ hơi nghiêng đầu, suy nghĩ nửa ngày, Trần Nhược Vũ nghĩ, có vẻ như anh rất khó nói, thì bỗng dưng anh lại lên tiếng: " Em hỏi người nào?."
Trần Nhược Vũ lớn tiếng: " Có mấy người?."
" Ba người."
" Anh yêu ba người đều bị cả ba đá?."
" Đúng vậy."
" Mỗi lần anh yêu đương đều bị con gái đá?." Trần Nhược Vũ nắm chặt tay anh, hai mắt sáng như đèn pha. Cô đã nói rồi đó thôi, cô đã nói rồi đó thôi, phụ nữ mà ở cùng anh một thời gian quá dài sẽ phát hiện được con người thật của anh, có thể chịu được con người của Mạnh Cổ, ắt hẳn người đó phải có nghị lực chịu đựng không phải của người thường.
" Cho dù em đang sung sướng đến nhường nào cũng nên khiêm tốn một chút, có được không?."
" Không được."
" Cánh tay của em cứ cọ cọ lên tay áo tôi, làm áo tôi bẩn, tôi phải mua áo mới, em phải mua đền cho tôi."
Được rồi, Trần Nhược Vũ thu tay về: " Ba lần đều bị đá, tôi muốn nghe tất."
" Vì sao tôi phải nói cho em?."
" Anh nói đi, chúng ta là bạn mà." Trần Nhược Vũ cười đến mặt mũi nở hoa, giở giọng nịnh bợ lấy lòng: " Anh xem, chúng ta là bạn bè. Tôi còn cùng anh đi dạo phố mua quần áo, còn mời anh ăn cơm, hiện tại còn tán gẫu với anh, cho anh chỗ để giải sầu."
Mạnh Cổ dùng ánh mắt tà ma liếc nhìn cô một cái, anh bật cười: " Trần Nhược Vũ, lắm chuyện sẽ làm da mặt dày thêm trong nháy mắt, phải vậy không?."
" Người khác thì tôi không biết, nhưng tôi rất chân thành muốn nghe anh kể chuyện."
" Nghe xong thì định làm gì?."
" Không làm gì cả, tôi chỉ giúp anh phân tích xem, anh và Tư Tư có khả năng không. Hai người đều là bạn tôi, nếu có xảy ra chuyện gì, tôi kẹt ở giữa, rất phiền phức đó."
" Em không phải lo, hiện tại tôi có thể xóa tan cái suy nghĩ trong đầu của cô ấy. Không cần lãng phí thời gian của mọi người."
Trần Nhược Vũ nhíu mày: " Bác sĩ Mạnh, anh dựa vào đâu mà khẳng định như vậy? Tôi cảm thấy Tư Tư rất thật lòng với anh. Nhìn cô ấy trăm phương nghìn kế đi nghe ngóng tin tức về anh, rồi tìm hiểu sở thích của anh, biết không thể gặp trực tiếp liền nhờ chị em y tá giúp đỡ, tìm cách tiếp cận anh. Cô ấy còn rất chu đáo, biết anh là bác sĩ ngoại khoa thường dùng kem dưỡng da tay, còn nghĩ cách mua cho anh. Tôi cảm thấy nếu có một người lo lắng cho mình như vậy, tôi sẽ rất cảm động.
Cô ấy là một cô gái rất đáng yêu, hơn nữa hiện tại anh cũng chưa có ai, vì sao lại bài xích cô ấy? Chẳng lẽ vì cô ấy là bạn tôi, cô không muốn liên lụy đến tôi? Anh yên tâm đi, tôi đã nghĩ thông suốt, tôi thấy chúng ta làm bạn cũng rất tốt."
Mạnh Cổ lắc đầu: " Em nghĩ nhiều rồi, không liên quan đến em."
" Vậy vì sao lại phủ định nhanh như vậy? Tôi nói, anh có thể tìm hiểu một chút."
" Muốn hiểu rõ gì chứ?."
Anh còn hỏi sao? Trần Nhược Vũ ngoái đầu nhìn anh: " Tìm hiểu về bối cảnh của cô ấy, tính cách, sở thích, nghề nghiệp, liệu cô ấy có phải cùng đẳng cấp với anh không? Giống như tôi vậy, hỏi thăm rõ ràng những điều cơ bản về bác sĩ Mạnh Cổ mới quyết định theo đuổi, sau đó cảm thấy không thích hợp thì rút lui. Bác sĩ Mạnh cũng biết tình cảnh của tôi mới có phán quyết đúng không? Ý tôi là, ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài và khí chất gì gì đó. Tư Tư không giống tôi, cô ấy rất được, khí chất tốt, tính tình hào phóng, ngoại hình thì không vấn đề. Còn ở bên trong, thì phải tự mình tìm hiểu chứ?."
" Tôi không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần giống nhau là được rồi."
" Trần Nhược Vũ, em cảm thấy cô ấy thích tôi sao?."
" Cô ấy không thích anh thì hao tổn tâm trí ở anh làm gì? Tôi biết rõ về cô ấy, cô ấy sẽ không lãng phí thời gian trên một người không quan trọng với mình."
" Nhưng tôi không cảm thấy."
" Không cảm nhận được cô ấy nghiêm túc với anh? Vậy anh còn gọi điện thoại cho tôi ngăn cản cô ấy."
" Tôi nói, tôi không cảm nhận được cô ấy thích tôi."
Trần Nhược Vũ kinh ngạc, há rộng miệng.
" Nếu có một người thực lòng yêu em, em sẽ biết." Mạnh Cổ tự nhiên cười: " Tôi không có cảm giác cô ấy đối với tôi là thật lòng, cho nên tôi không có hứng thú chơi đùa với cô ấy. Tôi không phải trẻ con lên ba, không có hứng thú với mấy trò trẻ con kiểu này."
Trần Nhược Vũ ngây người, ngồi suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy tâm tư của mình hình như hơi xúc động. Anh nói rất đúng. Cô bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, hình như trước đây cô đã từng hành động như này, chưa xác định được tình cảm của mình, chỉ nhìn vẻ ngoài và nghề nghiệp, điều kiện của anh đã hồ đồ theo đuổi anh.
Chắc chắn anh đã phát hiện ra điều này.
Cho nên, không phải chỉ cần có điều kiện phù hợp, mà còn phải có tình yêu. Do vậy, Doãn Tắc với Lôi Phong mới nói anh có kiếp số đào hoa. Người đàn ông này, tưởng chừng là người thoải mái nhưng anh lại rất để ý, anh còn rất quan trọng sự chân thành trong tình cảm.
" Bác sĩ Mạnh, đường trong rừng đào hoa đúng là không dễ đi, phải không?."
Cô đã vô tình xông vào rừng đào của anh, khi phát hiện cô không phải là hoa mà chỉ là cành đã quá muộn. Cô thở dài, có chút phiền muộn.
" Trần Nhược Vũ, em xác định em đang nói chuyện với tôi là cùng một đề tài?."
" Đúng thế, không phải đang thảo luận về độ đào hoa của anh sao?."
Anh nhìn chằm chằm cô: " Vì sao em lại chuyển đề tài?."
" Đâu có."
" Sao lại không có?." Mạnh Cổ cong khóe miệng: " Theo đuổi không có kết quả quay sang trở mặt tôi đã thấy nhiều, nhưng em lại biến thành kẻ góp vui là như nào. Tôi đều nhìn thấy tâm trạng buồn vui thất thường của em, em giống như chú hề. Còn có bữa tối ở vườn hoa lãng mạn ngọt ngào gì đó, tôi đoán mãi không ra em có thể tìm được chỗ nào hoa tươi gì đó, tò mò vô cùng, kết quả em có thể suy diễn ra được những chuyện như này, ở những nơi có bầu không khí như này, quả nhiên không đơn giản. Trần Nhược Vũ, kì thật, em đúng là một nhân tài."
Trần Nhược Vũ kinh ngạc, miệng mở lớn hơn, từ trạng thái bất động rồi chuyển sang nhục nhã ê chề, anh mới là nhân tài.
" Bác sĩ Mạnh, có chuyện này, tôi nhất định phải cầu xin anh."
Anh nhướng mày: " Chuyện gì?."
" Nếu có ngày tôi bất hạnh, phải làm phẫu thuật, tôi khẩn cầu bác sĩ Mạnh, anh đừng động tay vào."
" Sao vậy? Sợ tôi báo thù?."
" Không. Tôi sợ lúc bác sĩ Mạnh đang phẫu thuật, nhìn thấy tôi lại khơi lại những chuyện hài hước động lòng người kia, anh cười ha ha, rồi xuống tay quá mạnh. Phẫu thuật cứu người chắc chắn anh đã làm quá nhiều, nhưng tôi không muốn trở thành người đầu tiên chết dưới tay của anh."
Mạnh Cổ trừng mắt nhìn cô, nhìn nhìn, cười ha ha.
Cô trừng lại anh!
Hơn nửa ngày, Mạnh Cổ mới không cười nữa, nhưng nụ cười vẫn chưa ẩn hiện trong đôi mắt anh. Trần Nhược Vũ bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng với thái độ của anh.
Ánh mắt hai người vô tình giao ở một chỗ, đối diện một lúc lâu, ánh mắt trong suốt của Mạnh Cổ ẩn chứa thâm ý sâu xa nào đó. Trần Nhược Vũ bỗng thấy tim mình đập loạn nhịp, đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng gọi của một người đàn ông trung niên: " Mạnh Cổ."
Mạnh Cổ cùng Trần Nhược Vũ đồng loạt quay đầu.
Là một vị bác sĩ trung niên.
Mạnh Cổ đứng lên, bước tới nói chuyện với vị bác sĩ ấy. Trần Nhược Vũ nghĩ hai người đang nói chuyện về y học cho nên không để ý, lấy cái bánh ra cắn một miếng. Lúc đang cắn miếng vô cùng to, Mạnh Cổ quay người lại, nói với cô: " Trần Nhược Vũ, đây là cha tôi."
Cha anh?
Trần Nhược Vũ bị nghẹn. Miệng đang nhồm nhoàm bánh mì, nhổ không nhổ được, nuốt thì nuốt không trôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top