Chương 4

04.

Dư Cảnh Thiên vừa bước vào phòng thu hình, mắt to liền sáng lấp lánh, giống như là phát hiện kinh hỉ nào đó.

"Có phải mọi người vừa phỏng vấn La Nhất Châu?"

Đối mặt đứa nhỏ một mặt chắc chắn tra hỏi, nhân viên công tác có chút kinh hãi.

"Đúng vậy. Cậu làm sao đoán được, La Nhất Châu đã đi hơn nửa giờ."

Lý Chính người đang đi cùng Dư Cảnh Thiên đang khoanh tay, khuôn mặt đều có chút khó tin.

"Nơi này có lưu lại mùi vị của anh ấy." Dư Cảnh Thiên ngồi xuống ghế, chân giẫm lên sàn nhà, cười đến nheo lại mắt.

"...... Mọi người không phải nói Dư Cảnh Thiên là chó sao, không chừng cậu ta thực sự có mũi chó." Lý Chính trêu chọc, sau đó nhận được cái liếc mắt từ bạn thân.

"La Nhất Châu có mùi vị gì?" Staff chủ quản hứng thú hỏi chó con.

Dư Cảnh Thiên xoa cằm cẩn thận suy nghĩ, "Ừm...... Hẳn là, mùi của chính nghĩa đi."

[Hết ánh sáng chính nghĩa tới mùi vị chính nghĩa =)))) cười bò =)))) ]

Phòng phỏng vấn lập tức truyền ra tiếng cười lớn.

Mấy ngày sau, La Nhất Châu theo thông báo ngoan ngoãn đi vào phòng phỏng vấn, nhân viên công tác bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng mà nhìn anh, khiến anh ngơ người.

"Mọi người sao thế?" Mặc dù cảm thấy ánh mắt kia của nhân viên công tác có chút giống sói đói, nhưng La Nhất Châu vẫn là lộ ra một nụ cười lịch sự.

"Cậu có biết mùi vị của bản thân mình không?"

"A? Mùi vị gì?" La Nhất Châu nở nụ cười, "Đây lạ̀ câu hỏi mới lạ gì vậy, ha ha ha ha."

"Dư Cảnh Thiên nói trên người cậu có mùi vị chính nghĩa." Staff chủ quản ở bên cạnh nói tiếp, còn cười rất thần bí.

"Cái gì?Tony sao?" La Nhất Châu nghe được tên Dư Cảnh Thiên, con mắt còn chớp chớp mấy lần, "Ha ha ha ha ha, em cảm thấy hình dung như vậy còn rất chuẩn xác."

Dù sao anh chính là một quân nhân kỳ cựu, người khác nói anh một thân chính khí cũng không phải ngày một ngày hai.

"Vậy cậu cảm thấy Dư Cảnh Thiên có mùi vị gì." Nhân viên thuận theo đó muốn nghe đáp án của La Nhất Châu.

La Nhất Châu tay đặt trên đùi, vô thức chà chà mấy lần.

"Tony...... em không biết, " Dùng một loại mùi vị đi hình dung một người, với anh mà nói quả thật có chút kỳ lạ, "Mùi đáng yêu ? Ha ha ha ha ha."

Anh có đôi khi cảm thấy Dư Cảnh Thiên rất giống một tia nắng sớm, tươi tắn rạng rỡ, có đôi khi lại cảm thấy em giống một viên kẹo đường, đáng yêu mềm mại.

Cho nên mỗi lần anh ôm Dư Cảnh Thiên, đều rất thích dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đứa nhỏ, giống như đang vỗ về, lại dường như không có.

Về sau lại qua mấy ngày, La Nhất Châu đang muốn đi tới phòng tập, Lý Chính bỗng nhiên đẩy một loạt áo khoác do nhà tài trợ cung cấp, cực nhanh chạy tới chỗ anh.

"La Nhất Châu! Đợi đã!" Đứa nhỏ Rapper thắng gấp liền mang giá đồ đứng trước mặt mình, "Anh mau cầm áo mặc lên đi"

"A?" La Nhất Châu đầy trong đầu dấu chấm hỏi, anh nhìn thoáng qua một dãy áo khoác, "Gì vậy, cậu muốn bán quần áo?"

"Ầy, không phải." Lý Chính ngửa cổ lên, "Anh tùy tiện cầm một cái mặc đi, em muốn kiểm tra một chuyện."

Mặc dù La Nhất Châu như lọt vào trong sương mù, không rõ ràng cho lắm, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn cầm một chiếc mặc lên người. Sau đó theo sự thúc giục của Lý Chính, anh đứng tại chỗ xoay ba vòng, còn tập một vài động tác thể dục.

Nhìn thấy Lý Chính đẩy giá áo khoác đi, trong lòng của anh vô cùng tò mò, liền đi theo.

Ngay sau đó, ngay tại chỗ ngoặt đầu tiên nhìn thấy Dư Cảnh Thiên.

"Cậu mau tới đây ngửi thử xem!" Lý Chính đứng trước mặt cạnh Dư Cảnh Thiên nhảy tới nhảy lui, "cái nào là áo La Nhất Châu đã mặc?"

Trong hành lang an tĩnh, Lý Chính nói xong câu nói kia, tất cả mọi người sửng sốt.

Dư Cảnh Thiên nhanh chóng dùng cánh tay kẹp lấy cổ Lý Chính bắt đầu dùng vũ lực.

"Cậu là bị thiếu đánh?"

La Nhất Châu nhìn hai đứa nhỏ đùa nghịch, cảm thấy rất thú vị.

Đương nhiên anh còn chưa biết chuyện Lý Chính nói Dư Cảnh Thiên là mũi chó. Anh bỗng nhiên có chút hiếu kỳ, Dư Cảnh Thiên thật có thể đoán được cái nào là áo mình mới mặc qua sao?

Dư Cảnh Thiên đưa tay đẩy gọng kiếng vốn dĩ không tồn tại, hai tay còn day day hốc mắt, bộ dáng giống như đang điều tra.

"Là cái này đi." Em dùng hai ngón tay chỉ một chiếc trong số đó, không chỉ Lý Chính, La Nhất Châu cũng sợ ngây người.

"Vãi thật! Cậu thật đúng là có mũi chó a!" Lý Chính kích động bắt đầu vỗ tay.

"Đứa ngốc này! Áo này thật sự có người động tới sao!" Dư Cảnh Thiên dở khóc dở cười, ánh mắt đảo qua La Nhất Châu đang ngơ ngác, không biết làm sao, bị đối phương vẻ mặt nghiêm túc chọc cười. Em lại nhìn La Nhất Châu, sau đó hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi mở ra, khóe miệng nhếch lên một đường cong đáng yêu.

"Ừm. Là mùi vị của anh."

*

La Nhất Châu từ trong hồi ức đi ra, bỗng nhiên nhận ra mình đã sắp hai mươi phút chưa trả lời Dư Cảnh Thiên.

Anh đem những chữ vừa gõ trong khung chat đều xóa bỏ, lại bắt đầu viết từ đầu.

—— Em có muốn ở cùng anh không?

Viết chữ không bằng nói trực tiếp. Mặc dù trong đầu La Nhất Châu là một câu hỏi kiểu Tứ Xuyên, nhưng nhìn những dòng chữ lạnh lùng trên màn hình, anh bỗng nhiên cảm thấy, mình giống như có chút khiên cưỡng.

Khung chat luôn báo đang gửi tin nhưng La Nhất Châu đợi hơn nửa ngày, Dư Cảnh Thiên cũng không có gửi tin nhắn tới.

*

La Nhất Châu tâm tình vẫn rất tốt. Dù cho ngủ một giấc vẫn không nhận được câu trả lời của Dư Cảnh Thiên, anh vẫn đi luyện tập.

Gần đây công việc khá bận rộn. Một bộ phim anh có tham gia đóng vừa phát sóng nên phải tuyên truyền khá nhiều. Buổi chiều còn phải chụp tạp chí. Lý Nguyệt Nịnh báo lịch trình cho anh, lại nhìn thấy anh không biết là lần thứ mấy cầm điện thoại lên xem.

"......" Biết La Nhất Châu đang nhìn cái gì, Lý Nguyệt Nịnh không có ý định vạch trần.

Dù cho cô còn rất muốn mắng một trận, La Nhất Châu trạng thái này giống như đang chờ tin nhắn từ người yêu.

Sau khi trang điểm làm tóc xong điện thoại rung hai lần. La Nhất Châu bình tĩnh từ túi quần lấy điện thoại ra.

Là Dư Cảnh Thiên.

Dùng tốc độ ánh sáng mở ra.

Nhưng mà nội dung này?

La Nhất Châu nhìn kỹ một chút, cảm giác người gửi tin nhắn không phải là Dư Cảnh Thiên.

—— Tiểu La, có một số việc muốn nói với con, có được hay không?

Hẳn là Chu Nham. La Nhất Châu suy nghĩ một chút, chạy đến nơi không người gọi điện thoại.

*

Trong tưởng tượng của La Nhất Châu, chuyện Chu Nham "Gửi gắm" thật đúng là diễn ra.

"Là như vậy, con gái dì mang thai, dì phải trở về chăm sóc con bé một thời gian." Chu Nham chậm rãi nói, "Muốn nhờ con quan tâm tiểu Thiên một chút."

"Được, dì Chu yên tâm." La Nhất Châu bất giác thân thể đứng thẳng tắp, ngữ khí cũng đặc biệt nghiêm túc.

"Nhưng dì nói như vậy thật sự cũng không muốn tạo áp lực cho con. Tiểu Thiên một mình sinh hoạt là không có vấn đề, ta chính là sợ cậu ấy cô đơn, không có bạn bè nào ở chỗ này, liền nghĩ lúc công việc con bớt bận rộn có thể cùng cậu ấy ăn chút cơm, tâm sự liền tốt."

Chu Nham vẫn rất chu đáo, muốn tiêu trừ đi lo lắng của La Nhất Châu. Nhưng là La Nhất Châu trong lòng vẫn là ước gì Dư Cảnh Thiên làm phiền mình nhiều một chút.

"Được. Con sẽ thường xuyên đi tìm Tony ."

La Nhất Châu cúp máy, ánh mắt nhìn chằm chằm khung chat tối qua, ở trong lòng yên lặng chôn xuống hạt giống.

Nếu như có thể, hi vọng có thể giúp em nhớ tới một chút ký ức vui vẻ.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top