Chương 3

03.

Dư Cảnh Thiên dường như ngủ thiếp đi.

Trên xe taxi, La Nhất Châu giúp đứa nhỏ bên người tìm một tư thế thoải mái, gối lên đầu vai của mình. Lông mày của anh từ lúc Dư Cảnh Thiên té xỉu chưa từng giãn ra.

Trực giác nói cho anh biết, trước tiên tìm Chu Nham tìm hiểu tình huống.

*

Hiện tại anh đang sống ở gian phòng công ty đã thuê cho anh. Tiểu trợ lý mang theo Chu Nham sớm đã về tới nơi này, Chu Nham nhìn Dư Cảnh Thiên hôn mê cũng không kinh ngạc, ngược lại thuần thục cho em uống thuốc.

"Dì Chu, Tony làm sao vậy?" La Nhất Châu vội vàng hỏi.

"Sau khi mất trí nhớ thỉnh thoảng cậu ấy sẽ bị choáng ngất, bác sĩ nói có khả năng liên quan đến việc khôi phục ký ức, không quá nghiêm trọng." Chu Nham vuốt vuốt đầu Dư Cảnh Thiên, "Vừa rồi hai người gặp phải chuyện gì sao?"

La Nhất Châu nghĩ đến tại lúc trong toilet nghe được hai người đàn ông nói chuyện.

"Có một chút." Hai người kia nói cũng rất khó khăn nghe, anh cảm giác Dư Cảnh Thiên có thể bị ảnh hưởng đến.

Hai người đi ra phòng ngủ, trợ lý vội bật dậy từ trên ghế salon, ánh mắt nghiêm túc nhìn hai người bọn họ.

Chu Nham biết, đây là người làm việc bên cạnh La Nhất Châu, Tiểu Thiên nếu như muốn cùng La Nhất Châu tiếp tục tiếp xúc, không tránh được phải liên hệ cùng người này. Cho nên dì cũng không định giấu diếm.

"Dì Chu, con có thể mạo muội hỏi một vấn đề không, tại sao là dì đưa Tony tới tìm con, mà không phải là......" Cha mẹ? La Nhất Châu trong lòng tràn ngập hoang mang, lúc mình cùng Dư Cảnh Thiên mất đi liên lạc, trong hai năm này đã xảy ra chuyện gì.

Chu Nham thở dài, từ trong túi xách lấy ra một ít giấy tờ.

"Đại khái là sau một tháng rút lui khỏi chương trình kia, cha mẹ Tiểu Thiên cùng anh trai lái xe ở Canada trên đường núi gặp tai nạn xe cộ."

Nghe được những chữ cuối, tiểu trợ lý đều một mặt khó có thể tin, thậm chí dùng tay che miệng lại.

La Nhất Châu nhẹ nhàng hít vào một hơi, ánh mắt đảo qua giấy tờ trên tay Chu Nham.

"Ngoại trừ Tiểu Thiên, tất cả đều không còn. Những giấy tờ là chứng nhận từ bác sĩ, còn có tài liệu do luật sư của nhà họ Dư, Trần Triển, biên soạn chỉnh lý lại sau đó đưa cho dì."

Chu Nham suy nghĩ tương đối chu toàn. Mặc dù dì thông qua chương trình kia biết được Dư Cảnh Thiên cùng La Nhất Châu quan hệ cũng không tệ lắm, nhưng dù sao hai năm không có liên lạc, mà lại tình huống trong nhà Dư Cảnh Thiên tương đối phức tạp, dì không thể không đem theo một ít giấy tờ chúng minh.

"Lúc ấy cứu Tiểu Thiên chính là một đôi vợ chồng người Canada đi ngang qua, bọn họ nói sau khi đem Tiểu Thiên lôi ra ngoài, xe liền rớt xuống vách đá."

La Nhất Châu cảm giác hai chân như nhũn ra. Hai tay nắm chặt, trái tim phảng phất bị kim đâm đến mấy lần.

"Tiểu Thiên về sau liền mất trí nhớ, Trần Triển nói, dì là người duy nhất cậu ấy có thể tìm tới, cùng Dư gia có chút nhân duyên đồng thời nguyện ý giúp đỡ Tiểu Thiên." Chu Nham lúc nói những này rất tỉnh táo, dì đã vượt qua được nỗi đau này, dì hiện tại chỉ hi vọng Dư Cảnh Thiên có thể có một người nguyện ý tin tưởng em, chiếu cố em, làm bạn với em.

"Hai năm này dì cũng cho Tiểu Thiên nhìn rất nhiều tư liệu, đi rất nhiều nơi quen thuộc khi còn bé, nhưng cậu ấy vẫn không nhớ nổi." Chu Nham lại thở dài, "Cho nên khi cậu ấy chủ động nói với dì, cậu ấy nhớ được con, dì liền lập tức dẫn cậu ấy trở về nước."

La Nhất Châu trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Anh chỉ cảm thấy mũi cùng hốc mắt một trận chua xót, đối diện tiểu trợ lý đã bắt đầu khóc.

"Kỳ thật dì cùng Dư gia cũng đã lâu không liên hệ, lúc Tiểu Thiên 6 tuổi, cả nhà bọn họ muốn đi Canada sinh sống, dì đã rời khỏi. Cũng là không ngờ, qua nhiều năm như vậy, bọn họ còn giữ lại số điện thoại của dì."

Trong mắt Chu Nham, Dư Cảnh Thiên luôn là đứa nhỏ mặc dù có chút nghịch ngợm, nhưng bản tính không xấu, là bé trai rất hiền lành.

"Chuyện của cha mẹ cậu ấy cũng là hai năm trước lúc chăm sóc Tiểu Thiên mới biết. Mọi chuyện dù như thế nào, giờ bọn họ cũng không còn, hi vọng mọi người......có thể tiếp nhận Tiểu Thiên."

"Dì Chu, hiện giờ Tony đã trở về, con nhất định có thể chăm sóc tốt cho em."

La Nhất Châu đi về phía trước một bước, đôi mắt sáng ngời, ánh mắt kiên định, "Xin dì tin tưởng con."

Tiểu trợ lý muốn nói gì đó, nhưng lại do dự một chút, lộ ra một ánh mắt phức tạp.

"Dì tin tưởng con." Chu Nham nhẹ gật đầu, dì luôn cảm thấy trên người La Nhất Châu luôn tỏa ra...... ánh sáng chính nghĩa. "Cha mẹ Tiểu Thiên trước đó lấy danh nghĩa của cậu ấy để lại một căn nhà, dì trước đưa Tiểu Thiên đến đó ở." Chu Nham luôn giỏi quan sát biểu cảm của người khác dùng ánh mắt còn lại nhìn về phía tiểu trợ lý, "Chúng tôi cũng sẽ không ảnh hưởng đến công việc của mọi người, xem Tiểu Thiên như là bạn bè là được."

La Nhất Châu mở to mắt nhìn. Chu Nham đột nhiên nói cái gì phòng ở...... khiến anh nuốt lại những suy nghĩ trong lòng.

Lúc đầu anh còn tưởng Chu Nham là muốn đem Dư Cảnh Thiên giao phó cho mình. Cũng có thể là là bị chuyện của Dư Cảnh Thiên trong hai năm này hù dọa, La Nhất Châu tỉnh táo lại, cảm thấy mình vừa mới đầy trong đầu ý nghĩ muốn để Dư Cảnh Thiên lưu lại ở chung với mình...... dường như lại có chút xốc nổi.

Chu Nham xoay người, "Dì đi xem Tiểu Thiên."

Để lại trong phòng khách La Nhất Châu cùng tiểu trợ lý.

"Nhất Châu, đừng quá đau lòng." Tiểu trợ lý nhẹ nói, "Chúng ta bên này, sẽ không ngăn cản hai người lui tới. Nhưng hai người cũng cần cẩn thận một chút, anh bây giờ vẫn đang hot, tin đồn bát quát ít một chút vẫn tốt hơn."

"Được."

La Nhất Châu rủ mắt xuống, không nói gì.

*

Chu Nham đi vào phòng ngủ. Dư Cảnh Thiên đã tỉnh, ngồi ở bên giường, đang nhìn cổ tay mình ngẩn người.

"Còn khó chịu sao." Dì nhẹ nhàng hỏi nhỏ, trông thấy đứa nhỏ hướng mình nhìn một chút.

"Tốt hơn một chút rồi." Dư Cảnh Thiên một lần nữa nhìn chằm chằm cổ tay mình, em cảm giác được nhiệt độ của La Nhất Châu còn lưu tại phía trên.

Đưa mọi người đi ra ngoài, La Nhất Châu đứng ở cổng, ánh mắt nhìn về phía người đứng quay lưng về phía mình, không có nhìn mình, Dư Cảnh Thiên.

"Con đưa dì cùng Dư Cảnh Thiên trở về nhé." Tiểu trợ lý đề nghị đưa bọn họ về, Chu Nham suy tư một chút, nhẹ gật đầu.

La Nhất Châu không biết làm sao mở miệng giữ lại. Anh đành phải chăm chú nhìn theo Dư Cảnh Thiên đến khi bóng lưng đứa nhỏ hoàn toàn biến mất.

*

Xe đã tới nơi. Chu Nham đang định cảm ơn tiểu trợ lý, đối phương bỗng nhiên móc ra điện thoại.

"Cho con wechat của Dư Cảnh Thiên đi." Cô cười cười, "Giúp Nhất Châu một chút, anh ấy nhìn dì không chủ động cho, liền không dám hỏi."

Chu Nham nhìn qua cô bé trước mắt, mặc dù ngay từ đầu đối với mình cùng Tiểu Thiên không mấy thân thiện, nhưng dường như trên người có loại khí chất cùng La Nhất Châu tương tự.

Cảm giác mang lại sự an tâm.

*

La Nhất Châu tốn rất nhiều thời gian mới tiếp nhận được chuyện của Dư Cảnh Thiên.

Hai năm trước Dư Cảnh Thiên quyết định rút lui rất đột ngột, em vội vã đi trong đêm, thậm chí cũng không kịp cùng tất cả mọi người tạm biệt. La Nhất Châu lúc đầu nghĩ, chương trình kết thúc, bọn họ còn sẽ có cơ hội gặp mặt.

Nhưng sau đó mọi chuyện nghiêm trọng vượt xa tưởng tượng của mọi người. Bọn họ không có sân khấu xuất đạo, công việc sau đó, tài nguyên, cũng gặp phải rất nhiều khó khăn. Trên mạng một mực có dư luận cho rằng, đây hết thảy đều là do sai lầm của Dư Cảnh Thiên. Nhưng La Nhất Châu cảm thấy, Dư Cảnh Thiên cũng chỉ là người bị hại trong này.

Chuyện đời không lường trước được.

Tựa như những chuyện này, anh hoàn toàn không muốn tiếp nhận.

La Nhất Châu vừa đặt điện thoại lên đầu giường, điện thoại liền truyền đến thông báo tin nhắn mới .

Tiểu trợ lý gửi tới một danh thiếp.

[Danh thiếp trên wechat với trên zalo chức năng giống nhau là để giới thiệu bạn bè cho nhau.]

Ảnh chân dung là trời xanh. Biệt danh là một ký hiệu con cá.

—— Dư Cảnh Thiên Wechat

La Nhất Châu sửng sốt một chút. Wechat của Dư Cảnh Thiên anh đoán là không cần, bởi vì lúc trước anh gửi rất nhiều tin nhắn qua, đều không thấy trả lời.

Ấn mở danh thiếp, thêm bạn bè. Sau đó liền không có động tĩnh. La Nhất Châu nghĩ, khả năng Dư Cảnh Thiên quá mệt mỏi, vẫn nên để em nghỉ ngơi thật tốt đã.

*

Tắm rửa xong đã là mười giờ tối. La Nhất Châu vừa lau tóc vừa chuẩn bị kiểm tra tin nhắn điện thoại một lần nữa. Dư Cảnh Thiên đã đồng ý kết bạn.

Anh đặt mông ngồi ở mép giường, ấn mở khung chat.

Dư Cảnh Thiên gửi một cái emoji buồn ngủ. La Nhất Châu bất giác khóe miệng cong lên, khóe mắt cũng hơi cong.

Em chắc là muốn đi ngủ rồi. Ngón tay nhanh chóng gõ lên bàn phím, "Sớm nghỉ ngơi một chút. Đừng có áp lực. Anh luôn ở đây"

Anh đang chuẩn bị gửi đi, liền thấy đối phương "đang gửi tin nhắn".

La Nhất Châu ngừng một chút. Muốn nhìn xem Dư Cảnh Thiên muốn gửi gì cho mình.

—— Chúng ta trước kia đã từng ở bên nhau sao

—— Buổi chiều em nằm trên giường của anh

—— Cảm giác có chút quen thuộc

—— Khả năng, có mùi vị của anh?

Một tin cuối cùng, rất nhanh bị thu hồi.

Nhưng La Nhất Châu đã thấy được toàn bộ.

Anh ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cho đến khi màn hìn tự tắt.

Lúc người ta mất đi ký ức, liệu họ sẽ có ấn tượng với cảm xúc hoặc là hương vị nào đó trong quá khứ không?

La Nhất Châu không biết. Anh chỉ là hồi tưởng lại, Dư Cảnh Thiên dường như từng ở chỗ nào đó, cũng đã nói với anh câu đã bị thu hồi kia.

TBC. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top