Chương 22
22.
"Chị Nguyệt Nịnh nói khoảng năm phút nữa chị ấy sẽ xuất hiện dưới lầu."
Dư Cảnh Thiên lắc lắc điện thoại, gọi với La Nhất Châu đang từ phòng tắm bước ra.
"...... Em lúc nào thân với cô ấy như vậy?" La Nhất Châu nghe đứa nhỏ dùng rất giọng điệu thân thiết gọi trợ lý của mình, lông mày cùng ánh mắt đều viết đầy hồ nghi.
"Ai bảo anh trước đó không thèm trả lời tin nhắn, chị ấy đành phải gửi tin nhắn cho em." Dư Cảnh Thiên nhỏ giọng nói, thật ra phần lớn tin nhắn đều là Lý Nguyệt Nịnh bất bình tức giận La Nhất Châu, nếu quả thật có chuyện quan trọng, bọn họ đương nhiên ai cũng không dám thờ ơ.
Lý Nguyệt Nịnh vô cùng đúng giờ gõ cửa nhà La Nhất Châu, nhìn nghệ nhân nhà mình đang chờ xuất phát, đi theo phía sau một là thân ảnh quen thuộc, Lý Nguyệt Nịnh liếc nhìn Dư Cảnh Thiên, rồi lại trở lại trên người La Nhất Châu.
"Lão Từ đang ở dưới lầu, anh ấy đưa anh đi." Cô ôn tồn nói, "Tôi còn có việc, không đi cùng được."
La Nhất Châu nhẹ gật đầu, "Đi đâu vậy? Hay là để lão Từ đưa cô đi?"
"Không cần, tôi còn phải đợi một lát nữa mới xuất phát." Lý Nguyệt Nịnh rất nhanh trả lời, thúc giục La Nhất Châu nhanh xuống lầu.
La Nhất Châu có chút kỳ quái nhìn Lý Nguyệt Nịnh, lại nhìn về phía Dư Cảnh Thiên.
Hai người đang mở to mắt nhìn mình, trên mặt như viết: Anh đi nhanh lên đi, anh không đi chúng tôi không có cách nào tiếp tục.
Mặc dù có rất nhiều nghi vấn, nhưng là La Nhất Châu vẫn đi xuống lầu.
Đợi đến khi nghệ nhân nhà mình biến mất trong thang máy, Lý Nguyệt Nịnh thở dài, quay người nhìn về phía Dư Cảnh Thiên đang đứng ngoan ngoãn chờ mình ở cửa.
"Tôi phát hiện cậu bây giờ có cảm giác như là nữ chủ nhân của căn nhà này."
Vừa mở miệng đã bổ một đao, Lý Nguyệt Nịnh nhướn mày, đáy mắt để lộ ra một tia giảo hoạt.
Đứa nhỏ vui vẻ.
"Chị à, em là nam mà."
"Ầy, cậu hiểu ý tôi mà." Lý Nguyệt Nịnh đi vào trong một bước, sau đó đóng cửa lại, "Dù sao Nhất Châu của chúng ta chắc chắn không phải là nữ."
Dư Cảnh Thiên cảm thấy cô trợ lý này nói chuyện rất thú vị, cũng không quá phong kiến.
"Thật ra......" Em bỗng nhiên nhếch miệng cười có chút tà mị, "Nhất Châu mới là, " Nói xong, duỗi ra một ngón tay chỉ chỉ phía dưới. [ =)))))))))))))) ]
Lý Nguyệt Nịnh lộ ra một nụ cười cứng ngắc.
"Bớt lừa gạt tôi đi nhóc"
Dư Cảnh Thiên thè lưỡi, con mắt đều híp lại thành một đường nhỏ.
*
Lý Nguyệt Nịnh gần đây biết một chuyện.
Trợ lý của nghệ nhân có đôi khi sẽ liên hệ với một vài phóng viên, đặc biệt là những người có sở thích hóng hớt bát quái, nhiều khi trước khi tuyên bố tin tức cẩu tử cũng sẽ cùng đoàn đội nghệ nhân sớm báo cáo chuẩn bị, song phương đàm phán lẫn nhau cùng có lợi.
La Nhất Châu vốn dĩ không khiến Lý Nguyệt Nịnh phải lo, hai năm nay cơ bản không xảy ra vấn đề gì, gần đây vì chuyện liên quan tới Dư Cảnh Thiên khiến cô bắt đầu liên lạc một vài phóng viên có quen biết, nhưng không ngờ lại hỏi thăm được nhiều thông tin khác .
"Tôi định không làm trong ngành này nữa, tới báo đáp ân tình của cô." Vương Hải đã làm trong nghề rất nhiều năm, biết được nhiều tin tức ngầm, "La Nhất Châu nhà cô gần đây đi lại rất gần với Dư Cảnh Thiên, cô chắc đã gặp qua Dư Cảnh Thiên?"
Lý Nguyệt Nịnh nhẹ gật đầu, "Đã gặp qua, nhưng Dư Cảnh Thiên đã là người không có gì đáng giá để đưa tin."
"Này, chớ khẩn trương." Vương Hải dụi tàn thuốc vào gạt tàn, "Tôi biết một chuyện có liên quan tới cậu ấy, không liên quan tới La Nhất Châu, cô có thể coi như nghe chuyện phiếm."
"Ồ, Hải ca, người đã dự định rửa tay gác kiếm, cũng không bỏ được tính hóng chuyện bát quái." Lý Nguyệt Nịnh âm dương quái khí thầm oán.
"Kỳ thật chuyện này, có chút khó nói." Vương Hải thở dài, ngữ khí cũng có chút nặng nề, "Dư Cảnh Thiên năm đó không phải do chuyện kia của cha mẹ mà rút khỏi chương trình sao, mặc dù lúc ấy cũng không có văn bản điều tra rõ ràng, nhưng ban đầu người vạch trần, là một giáo viên."
"Giáo viên cũng theo đuổi idol?" Lý Nguyệt Nịnh hỏi lại.
"Người này không theo, nhưng học sinh thì có." Vương Hải tiếp tục nói, "Tôi nghe nói là, cô giáo này đã từng có một học sinh là con của đội cảnh sát phòng chống ma túy, cha chết rất thảm, ấn tượng rất sâu sắc, cho nên một mực đối ma túy căm thù đến tận xương tuỷ."
"Lớp học của cô này có nhiều học sinh đều thích Dư Cảnh Thiên, về sau cô ấy không biết từ chỗ nào biết được tin tức cha mẹ Dư Cảnh Thiên mở KTV làm nơi giao dịch ma túy thuốc phiện, sợ học sinh bị ảnh hưởng, liền có chút kích động muốn để Dư Cảnh Thiên rút lui."
"Anh nói cái này...... Tôi có chút ấn tượng, không phải giống với những dân mạng đưa tin hồi đó sao?" Lý Nguyệt Nịnh nhớ lại một chút, bất quá lúc kia báo cáo kết quả là tố giác đổ sữa lãng phí, cũng không có trực tiếp chỉ hướng nhà Dư Cảnh Thiên.
"Đúng, bất quá chi tiết tôi cũng không rõ ràng, thằng bé kia không phải cũng lặng lẽ rút lui sao" Vương Hải xoa xoa cằm, "Lúc ấy cũng không có phóng viên nào muốn theo chuyện này, nhưng mà cô giáo kia vẫn liên hệ đến một người không sợ phiền phức, muốn tìm thêm cái gọi là chứng cớ phạm tội của Dư gia, đem mọi chuyện làm lớn lên."
"Mẹ nó, vị giáo viên này có bệnh hả." Lý Nguyệt Nịnh bỗng nhiên tức giận, "Người đều đã rút lui còn không buông tha?"
"Lòng người khó lường thôi. Tôi còn nghe được phiên bản là, cô này cùng người phóng viên kia theo đi tới Canada, " Vương Hải nói, "Tôi nghe nói Dư gia chỉ còn một mình Dư Cảnh Thiên? Không biết cô giáo kia có đi tìm cậu ấy không."
Lý Nguyệt Nịnh sững sờ.
"Tôi cảm thấy hẳn là không có."
"Ồ? Xem ra cô biết chuyện gì đó." Vương Hải bỗng nhiên khơi gợi lên hứng thú, bất quá Lý Nguyệt Nịnh không có ý định lắm miệng.
"Dư Cảnh Thiên vẫn là một đứa trẻ, không cần phải đuổi tận giết tuyệt."
"Ừm, cô nói đúng." Vương Hải gật nhẹ, "Người của năm đó vẫn có khuynh hướng bảo hộ cậu ấy, nhưng họ không thể chịu đựng được sự thay đổi của thế giới này......"
*
Dư Cảnh Thiên ngồi đối mặt với Lý Nguyệt Nịnh trên ghế sofa. Mười ngón tay đan vào nhau, cố gắng biểu lộ vẻ trấn định, yết hầu không ngừng nuốt xuống, không biết làm sao mở miệng.
"Cậu chưa từng gặp qua vị giáo viên cùng người phóng viên kia sao." Lý Nguyệt Nịnh vẫn là không nhịn được xác nhận với đứa nhỏ, La Nhất Châu nói cậu đã nhớ lại tất cả, có thể có chuyện không nói ra.
"Không có. Tôi cũng không biết." Dư Cảnh Thiên cảm giác trong lòng có chút loạn, cậu rõ ràng nhớ kỹ lúc xảy ra chuyện cha nói có xe đi theo bọn họ...... Chẳng lẽ chính là người kia?
"Khi Chu Nham vừa mang cậu đến, tôi cũng nhìn qua báo cáo kết quả điều tra" Lý Nguyệt Nịnh từng chữ nói ra, "Đúng là ngoài ý muốn, mà hiện trường ngoại trừ dấu vân tay của nhà cậu cùng với đôi vợ chồng người Canada, cũng không có dấu vết của người khác."
"Tôi biết......" Dư Cảnh Thiên cúi đầu, kìm nén chua xót trong lồng ngực.
Lý Nguyệt Nịnh biết Dư Cảnh Thiên rất khó chịu, nhưng cô vẫn phải đem mọi chuyện nói rõ cho em.
"Tôi hôm nay đến chính là muốn đem mọi chuyện nói cho cậu. Có liên quan đến chuyện nhà cậu, chuyện gì tôi biết đều nói cho cậu biết, về sau cậu tự mình giải quyết, tôi cùng Nhất Châu sẽ không tham dự."
"Nhưng từ khi cậu trở về, công ty đã giúp Nhất Châu xử lý rất nhiều tin đồn nhảm cùng ác ý bôi nhọ, tôi không có ý nhằm vào cậu, nhưng xác thực cậu không nên ở lại bên cạnh Nhất Châu."
"Tôi cùng công ty đều có trách nhiệm với Nhất Châu, coi như cậu trong sạch, cậu cùng Nhất Châu cũng không có kết quả, đạo lý này không cần tôi nói cậu cũng hiểu đúng không."
"Chúng tôi đều không hi vọng trên người Nhất Châu trên có bất kì chuyện xấu gì" Lý Nguyệt Nịnh chậm rãi nói, "Hai người tiếp tục ở chung, thế nào cũng sẽ lộ ra dấu vết, hiện tại không có, về sau cũng sẽ có, công ty có thể bảo hộ Nhất Châu nhất thời, nhưng không thể cam đoan mỗi một lần đều có thể xử lý."
"Anh ấy đi con đường thế nào cậu cũng rõ ràng đi." Lý Nguyệt Nịnh bổ sung, cảm thấy Dư Cảnh Thiên có thể hiểu ý của mình.
Dư Cảnh Thiên một lần nữa dựa vào trở về ghế sofa, ánh mắt rơi vào trên bàn trà.
"Cho nên chị là đến đuổi tôi đi sao."
"Cậu hiểu như vậy cũng không sao." Lý Nguyệt Nịnh cũng tựa vào ghế sofa, ánh mắt lóe lên.
Dư Cảnh Thiên chậm rãi nâng ánh mắt, khóe miệng cười có chút không nói nên lời.
"Tôi nghĩ, có thể mọi người vẫn còn chưa hiểu rõ Nhất Châu." Đứa nhỏ dùng ngữ khí vô hại nói, ánh mắt cũng sáng lấp lánh, "Nếu như anh ấy là một người gò bó theo khuôn khổ, như vậy ngay từ ban đầu sẽ không đáp lại tôi."
"...... Ý cậu là gì?" Lý Nguyệt Nịnh nhíu mày.
"Tôi chỉ là người bắt đầu thôi." Dư Cảnh Thiên nhún vai, "Chuyện chị lo lắng, căn bản không ảnh hưởng đến anh ấy, anh ấy cũng sẽ không bị bất cứ chuyện gì trói buộc, " Ngữ khí của em lại kiên định hơn "Tôi cũng vậy, chúng tôi đã sớm quyết định sẽ đi cùng nhau đến hết đời."
Đứa trẻ trước mặt ngây ngô cười, Lý Nguyệt Nịnh bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Cô dường như...... Thật sự đánh giá thấp Dư Cảnh Thiên.
"Tôi phát hiện cậu nhóc này......" Ngữ khí dao động. Còn có chút xấu xa?
"Tôi cũng không còn là đứa trẻ nữa." Dư Cảnh Thiên nhếch miệng, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với bản thân, cũng như là chuyện với Nhất Châu, đương nhiên chúng tôi cũng không phải vạn năng, nếu có chuyện chúng tôi không chịu trách nhiệm được...... không cần để ý là được."
"Ừm, sau đó đem cục diện rối rắm ném cho chúng tôi." Lý Nguyệt Nịnh không tự chủ được tiếp một câu, đổi lại nụ cười ngây ngô của Dư Cảnh Thiên.
"Thật xin lỗi. Cuộc đời tôi lại một lần nữa bắt đầu, tôi không muốn lại để bản thân hối hận thêm nữa."
Dư Cảnh Thiên nghĩ, em cũng không muốn phá hỏng mộng tưởng của La Nhất Châu, em đang đem hết toàn lực tìm kiếm cân bằng, tựa như mình lúc trước, đem hết toàn lực đi làm một thần tượng.
Nói thật, Lý Nguyệt Nịnh cũng không cảm thấy mình có thể thành công chia rẽ đôi tình nhân. Chỉ bất quá lời nên nói vẫn phải nói một lần.
"Bộ phim tiếp theo của Nhất Châu là chủ đề quân đội, đại khái phải nhập tổ tám tháng " Lý Nguyệt Nịnh nói, lấy điện thoại ra xem xét thông cáo của La Nhất Châu" Không có gì thay đổi cuối tuần liền sẽ đi Tây Tạng lấy cảnh, tôi vẫn kiên trì nguyên tắc của mình, khoảng thời gian này cậu có thể tỉnh táo suy nghĩ một chút."
Dư Cảnh Thiên nháy nháy mắt.
Cuối tuần liền tiến tổ ...... Chuyến bay của em, cũng là cuối tuần.
*
Một tuần sau.
Cùng Chu Nham chia sẻ kế hoạch tiếp theo, Dư Cảnh Thiên yên lặng thu thập xong hành lý, chậm rãi rời khỏi nhà La Nhất Châu.
Bộ phim kia của La Nhất Châu đạo diễn rất lợi hại, lại là lần đầu tiên nhập đoàn có đội ngũ chế tác lớn như vậy, Lý Nguyệt Nịnh liên tục cảnh cáo La Nhất Châu tuyệt đối không được tự ý chạy ra ngoài tiễn em. Dư Cảnh Thiên mặc dù có chút khổ sở, nhưng em hiểu được, nếu đã hạ quyết tâm muốn gây dựng sự nghiệp, liền không thể thiếu quyết đoán.
Lý Chính ở dưới lầu chờ em, cùng em đến sân bay, thuận tiện lại đem những lời dặn dò vụn vặt nói một lần nữa.
"Lần trước cậu đi, không có cùng chúng ta tạm biệt." Lý Chính nhớ tới chuyện hai năm trước, "Lần này cần phải nghiêm chỉnh nói tạm biệt."
"Cũng không phải không trở lại." Dư Cảnh Thiên nở một nụ cười đáng yêu, "Chờ Thiên ca công thành danh toại, trở về mời cậu ăn món ngon."
"Liền chỉ biết ăn?" Lý Chính đập em"Tôi muốn mặc đồ cậu thiết kế."
"Vậy không được." Dư Cảnh Thiên duỗi ra một ngón tay lắc lắc, bĩu môi "Trang phục tôi thiết kế chỉ có Nhất Châu có thể mặc."
Lý Chính lập tức trợn trắng mắt.
"Người sắp đi cũng đừng ngược tôi chứ?"
Hai người lại náo loạn một trận, đội ngũ bảo an dần dần kiểm tra tới Dư Cảnh Thiên.
Lý Chính ra hiệu em đi soát vé. Dư Cảnh Thiên giống như là nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn ra cửa.
Mình đang chờ mong cái gì. La Nhất Châu đang ở Tây Tạng. Cũng sẽ không bỗng nhiên xuất hiện.
Dư Cảnh Thiên hít vào một hơi, kéo vali hướng phía trước, mới vừa đi một bước, liền nghe được phía sau một tiếng gọi quen thuộc.
"Dư Cảnh Thiên!"
Sau đám người thưa thớt, bộ dáng phong trần mệt mỏi La Nhất Châu xuất hiện.
Anh chạy quá gấp, tóc mái đều bị thổi thành rẽ đôi, không ngừng thở hổn hển, ánh sáng chiếu lên người anh, Dư Cảnh Thiên sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn qua.
Ngay sau đó, La Nhất Châu dang tay, chân dài vượt đến trước mặt Dư Cảnh Thiên , ôm chặt em vào lòng.
Người xung quanh lần lượt chăm chú nhìn qua. Lý Chính lặng lẽ mở mắt, có phần nhẹ nhõm.
Thật may, La Nhất Châu đuổi kịp.
*
Dư Cảnh Thiên cảm giác, La Nhất Châu dùng sức ôm thật chặt, phảng phất muốn đem mình khảm vào bên trong thân thể. Những cảm xúc kìm nén, nháy mắt dâng lên, nước mắt trào ra khóe mắt, cảm giác mình lại muốn khóc lên.
Không biết nên nói gì. Nói tạm biệt, giữ lại, hay nhắc nhở, giống như nói cái gì đều nhạt nhòa, còn không bằng cùng anh trao đổi một nụ hôn.
Nhưng La Nhất Châu liều lĩnh chạy tới đã vô cùng bắt mắt, không thể lại làm thêm chuyện gì hơn nữa.
Dư Cảnh Thiên cúi đầu xuống, dùng sức nhắm mắt lại, để nước mắt nhanh chóng chảy đi. Sau đó ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười đáng yêu.
"Em chuẩn bị bay rồi." Thật may, ngữ khí nghe vẫn bình thường, sẽ không để cho La Nhất Châu lo lắng.
La Nhất Châu rất dịu dàng nở nụ cười. Giơ tay lên xoa mặt Dư Cảnh Thiên, còn chưa có thêm động tác gì, liền cảm giác bên cạnh có rất nhiều điện thoại đang quay.
Thế là anh hạ tay xuống.
"Trên đường cẩn thận. Đến bên kia nhớ gửi tin nhắn."
"Ừm." Đứa nhỏ gật đầu, giơ cánh tay lên, làm ra tư thế bắt tay đối phương.
Ở nơi công cộng, vẫn là diễn một chút.
La Nhất Châu nhướn mày, lập tức cười bất đắc dĩ.
Bọn họ giống như anh em ôm một lúc. Giống như hồi công diễn 3, La Nhất Châu rời đi gian phòng không thuộc về mình, anh đã cùng Dư Cảnh Thiên ôm.
Dư Cảnh Thiên tựa đầu đến bờ vai La Nhất Châu, em nghe được La Nhất Châu dùng thanh âm chỉ hai người biết nói.
"Anh yêu em."
Lúc tách ra, đứa nhỏ cả người đều ngây ngẩn.
"Lần này cuối cùng là anh đi trước em." La Nhất Châu lỗ tai đỏ ửng, trên mặt cố gắng biểu lộ cảm giác thỏa mãn khi đạt được kết quả mình mong muốn, đáy mắt mang theo chút sóng nước lấp lánh, có chút giống, anh lần đầu đứng trên sân khấu nhận được điểm A.
"Vị khách đằng sau kia, anh còn muốn bay sao?"
Nhân viên công tác sân bay bắt đầu thúc giục. Dư Cảnh Thiên kịp phản ứng, vô thức đẩy vali muốn đi lên phía trước. Em lắc lắc cổ, chăm chú nhìn vào mắt La Nhất Châu, khao khát hấp thu một tia cảm giác an toàn cuối cùng.
Lần này, có tạm biệt đàng hoàng nha.
Dư Cảnh Thiên phất phất tay, hốc mắt hơi ẩm ướt .
Chờ em. Em trở thành người ưu tú, sẽ trở lại gặp anh trên đỉnh cao.
*
Diệu khách truyền thông.
Lý Nguyệt Nịnh đứng ở trong phòng làm việc nửa giờ. La Nhất Châu từ đoàn làm phim đi ra sân bay tiễn người không có gì bất ngờ bị người khác chụp được, lúc này đang điên cuống leo lên bảng hotsearch, cô là đến trưng cầu ý kiến Trương Manh có muốn nhanh chóng xử lý không.
"Ha ha ha ha ha, Tiểu Nịnh, em nhìn bài đăng này xem có buồn cười không." Trương Manh ngồi trên ghế xoay một vòng "Tôi không ngờ tới có ngày sẽ sống lại......"
Lý Nguyệt Nịnh ném qua một nụ cười gượng gạo.
"Ha ha ha, đại tỷ à, chị có muốn lại đăng một bài Weibo hỏi xem Phong Dư Đồng Châu là cái gì không?"
"Không đăng. Chuyện giống vậy làm hai lần liền không có ý nghĩa." Trương Manh khoát tay, ánh mắt còn đang trên màn hình điện thoại di động nhìn chằm chằm.
Lý Nguyệt Nịnh gặp bà chủ vẫn là không có chỉ thị gì, đành phải quấn lấy vẻ mặt cầu xin, "Chị định thật mặc kệ không quản sao? Nếu như đoàn làm phim bên kia hỏi thì sao?"
"Tiểu Nịnh à, em đã từng thật sự yêu một người?"
Trương Manh để điện thoại di động xuống, ánh mắt có chút nghiêm túc.
"...... Không có...." Lý Nguyệt Nịnh bị hỏi một cái ngây người, cô đối với phương diện tình cảm rất lãnh đạm, cũng không có đoạn tình cảm nào lưu luyến khắc cốt ghi tâm.
" Em biết không, một người có thể gặp được một người khác thích hợp trong đời quan trọng hơn rất nhiều thứ." Trương Manh sâu sắc nói, "Nhất Châu đứa nhỏ này, tôi rất yên tâm, cậu ấy có phán đoán của mình."
Lý Nguyệt Nịnh còn muốn nói cái gì, Trương Manh đã từ trên ghế đứng dậy, vỗ bờ vai cô.
"Nghiên Tuyết vừa đưa đơn từ chức. Nhất Châu còn thiếu một người đại diện, Tiểu Nịnh, em tới thay thế vị trí của cô ấy đi."
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top