Chương 2

02.

Tiểu trợ lý đẩy cửa ra, thần sắc có chút bối rối.

"Nhất Châu, tôi nghe nói hình như có phóng viên tới."

Trợ lý nói xong, ánh mắt liếc về phía Dư Cảnh Thiên vẫn đang ngồi sững sờ trên ghế.

"Chắc đến vì em ấy, nhanh đi ra cửa sau."

Chu Nham nghe được khó xử trong lời nói của trợ lý, dì đi đến bên người Dư Cảnh Thiên, nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai của đứa nhỏ.

"Dì cùng Tiểu Thiên lập tức rời khỏi, hôm nay thật làm phiền mọi người."

La Nhất Châu cũng không ngờ chuyện này sẽ truyền nhanh như vậy. Có lẽ có người đã để mắt tới cô gái hắt nước kia? Anh không còn thời gian suy nghĩ về vấn đề này nữa, anh hiện tại không muốn lại cùng Dư Cảnh Thiên tách ra.

"Cô cùng Dì Chu hai người lên xe đi trước, phóng viên tới sẽ đuổi theo, tôi cùng Tony tạm thời ở lại đây."

Tiểu trợ lý dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn La Nhất Châu.

"Nhất Châu, cậu điên rồi sao?" Khó có thể tin nghệ sĩ nhà mình sẽ làm ra quyết định hoang đường như vậy.

La Nhất Châu định thần, ánh mắt kiên định.

"Coi như tôi điên rồi đi."

Chu Nham nhìn chằm chằm vào lời nói cử chỉ của La Nhất Châu, dì mơ hồ cảm thấy, chàng trai này rất quả quyết, cũng rất ổn trọng, hẳn là đáng tin.

"Được. Tiểu Thiên trước hết giao cho con." Chu Nham vỗ vỗ lưng Dư Cảnh Thiên, kéo ra cửa xe bảo mẫu.

Tiểu trợ lý dường như muốn cố gắng thuyết phục thêm, nhưng La Nhất Châu rất nhanh ôm Dư Cảnh Thiên chui ra cửa sau.

*

La Nhất Châu rất ít khi đưa ra quyết định xốc nổi. Mặc dù vừa mới trước mặt tiểu trợ lý, anh biểu hiện ra bình thản ung dung, nhưng chính anh cũng không biết, cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất liệu có đúng hay không.

Cửa sau lúc này cũng không có người. La Nhất Châu nhìn chung quanh một chút, nhìn thấy bảng hiệu toilet.

Anh kiểm tra một vòng xem có người bên trong không. Xác nhận là không, anh kéo Dư Cảnh Thiên tiến vào phòng cuối cùng, giữ cửa khóa kỹ.

Một loạt hành động vô cùng thuận lợi. La Nhất Châu nhìn qua Dư Cảnh Thiên ở đối diện cùng mình cách không đến một người, đối phương đang ôm lấy đầu, lúc này cũng không có nhìn anh.

La Nhất Châu cẩn thận nhìn nhìn đứa nhỏ trước mắt. Tóc của em đã trở về màu đen, dường như muốn đem bản thân ẩn dấu hoàn toàn dưới lớp trang phục, nhưng lại không thể che giấu làn da trắng nõn. Ngược lại bởi vì màu sắc tương phản khá rõ rệt, La Nhất Châu phảng phất có thể nhìn thấy thính tai Dư Cảnh Thiên hiện ra có chút phiếm hồng.

Anh khẽ rũ mắt xuống.

"Ngại quá, trước tiên đành phải chịu đựng ở nơi này một lúc."

Nghe được âm thanh nói chuyện của anh, Dư Cảnh Thiên chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt như chú chó nhỏ.

"Thật xin lỗi. Làm phiền anh."

La Nhất Châu lại nhíu mày.

Trước kia Dư Cảnh Thiên rất ít cùng anh xin lỗi, đứa nhỏ rất thích trêu đùa anh, trong mắt người khác có chút đùa cợt quá mức. Nhưng La Nhất Châu xưa nay không cảm thấy có cái gì không thoải mái, anh ngược lại vô cùng hưởng thụ càng cưng chiều Dư Cảnh Thiên.

Hiện tại Dư Cảnh Thiên lễ phép, lạ lẫm, xa cách.

Mặc dù vẫn là ánh mắt trong veo như cún con, nhưng đó cũng không phải ánh mắt không muốn xa rời chủ nhân. Mà là câu nệ, lo lắng, cùng một chút hiếu kì.

"Em thật...... không nhớ được gì sao?"

Anh thử thăm dò hỏi, cố gắng để ngữ khí vô cùng dịu dàng, không làm kinh sợ đến chó con.

Dư Cảnh Thiên nhẹ nhàng cắn môi, lông mày cau lại.

"Dì Chu đã cho em nhìn, là video trong chương trình kia." em nhỏ giọng hồi đáp, "Mặc dù có vẻ như biết mình đi làm cái gì...... Nhưng vẫn là không nhớ nổi, em chỉ là, lúc nhìn thấy anh, có một chút ký ức mơ hồ."

Dư Cảnh Thiên lúc nãy trên sân khấu nhìn thấy La Nhất Châu ở trước mặt mình nhảy bài hát chủ đề kia. Em có chút thất thần, cảm giác như có thứ gì đó đang thức tỉnh trong cái đầu trống rỗng của mình.

Em nhớ lại trong video, mình cùng La Nhất Châu người này quan hệ cũng không tệ lắm, cùng một chỗ biểu diễn mấy lần. Thế nhưng là ngoại trừ cái tên La Nhất Châu, cái khác em đều nghĩ không ra.

Có một ngày, em ngủ thiếp đi. Em mơ thấy La Nhất Châu hỏi mình, có muốn ở cùng anh không.

Tỉnh lại phát hiện mình rơi nước mắt. Em đem video ra xem, lại không nhìn thấy La Nhất Châu nói với mình câu này.

Thế nhưng em cảm thấy giấc mộng kia vô cùng chân thực. Hẳn là chuyện đã từng xảy ra.

Em đem một chút ký ức báo cho Chu Nham. Là người duy nhất bên cạnh nguyện ý tiếp nhận mình.

La Nhất Châu cảm giác trong lòng ngũ vị tạp trần. Đã Dư Cảnh Thiên đều quên, như vậy chuyện của cha mẹ em, còn có chuyện rút lui...... em chắc đều không nhớ rõ đi? Có lẽ Chu Nham đã nói với em...... Nhưng còn có một vấn đề rất kỳ lạ khác, tại sao lại là bảo mẫu mang theo Dư Cảnh Thiên tìm đến mình? Cha mẹ em đâu?

La Nhất Châu còn chưa nghĩ ra phải hỏi thế nào, bỗng nghe được trong toilet có tiếng bước chân.

Dư Cảnh Thiên cũng nghe thấy. Em nhìn chằm chằm, không có ý định lên tiếng nữa.

Ngoài cửa rất nhanh vang lên tiếng hai người đàn ông nói chuyện.

"Anh nói bọn họ tại sao phải gióng trống khua chiêng đi tìm Dư Cảnh Thiên? Nhà cậu ta không phải sau chuyện kia liền biến mất khỏi giới giải trí sao?"

"Xì, cẩu tử quan tâm gì chuyện đó, chỉ cần người đã từng ở trong vòng, lại thêm chút tư liệu bôi đen, lật ra xào lại, cần gì đúng hay sai, dù sao dân mạng thích xem mà."

"Vậy cùng La Nhất Châu lại có liên quan gì."

"Anh vừa rồi không nhìn thấy? Hai người bọn họ hình như còn liên lạc, bằng không Dư Cảnh Thiên làm sao tới nơi này......"

"Tôi không nhìn thấy a! Nghe nói là bị hắt nước?"

"La Nhất Châu đưa cho cậu ta khăn mặt, tôi đoán chừng là sẽ viết về quan hệ giữa cậu ta với con trai người buôn chất cấm, tranh thủ cơ hội bôi đen một lượt."

Hai nam nhân thanh âm càng ngày càng xa. La Nhất Châu thuận khe cửa nhìn một chút, xác định người đã đi ra, quay đầu, phát hiện Dư Cảnh Thiên dùng ngón tay trỏ cùng ngón cái nắm góc áo anh.

Đứa nhỏ thần sắc có chút bất an. Em không dám giương mắt nhìn La Nhất Châu, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm , bả vai run nhè nhẹ.

La Nhất Châu giữ chặt tay Dư Cảnh Thiên.

"Đừng sợ."

Từ lâu anh đã không nói ra câu này. Anh cảm giác được, hành động Dư Cảnh Thiên, là đang lo lắng em liên lụy đến mình. Thế nhưng bắt đầu từ hai năm trước, La Nhất Châu liền biết, nếu như đem tất cả mọi chuyện đều đổ lên đầu Dư Cảnh Thiên thì quá vô lý.

Có lẽ Dư Cảnh Thiên đã phải chịu đựng quá nhiều. Nhưng nếu như liền cơ hội trở thành người bình thường cũng bị tước đoạt, không khỏi quá tàn nhẫn.

La Nhất Châu nắm chặt tay em, ánh mắt trấn định nhìn về phía em.

"Anh đưa em ra ngoài, tin tưởng anh, đượckhông?"

Dư Cảnh Thiên lông mày rủ xuống, khóe mắt có chút ẩm ướt.

Em nhẹ gật đầu, cảm thấy mình có thể tin tưởng người con trai ở trước mắt.

La Nhất Châu xoay người, đẩy ra cửa phòng ngăn. Anh chăm chú cầm tay Dư Cảnh Thiên, hai người một trước một sau đi tới.

Dư Cảnh Thiên trong đầu chợt lóe lên một khung cảnh.

Em nhớ lại, em ở trong phòng luyện tập màu lam, cũng là giống như bây giờ, cầm tay La Nhất Châu, kéo anh đi lên phía trước.

Về sau, bọn họ làm gì?

Dư Cảnh Thiên cảm giác đầu có chút đau. Em nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm cổ tay mình, một cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong cổ họng, mũi cũng bắt đầu chua xót.

—— Loại chuyện này liền để em tới làm.

—— Em biết anh là bài nào.

—— Anh chắc chắn là bài đó.

—— Em còn tưởng rằng cùng anh ấy một đội, em còn nói là có thể cùng nhau chơi đùa.

—— Em có muốn ở cùng anh không?

Dư Cảnh Thiên cảm giác lòng bàn chân như nhũn ra. Cơn đau lan đến da đầu, dường như có tiếng kim đâm vào bên tai.

Em cảm giác thế giới bắt đầu chao đảo.

TBC. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top