Chương 12

12.

Lúc Dư Cảnh Thiên dọn dẹp phòng khách mới phát hiện son môi của Lý Nguyệt Nịnh bỏ quên trên bàn trà.

Đứa nhỏ nhìn chằm chằm thứ không thuộc về hai tên con trai như mình cùng La Nhất Châu, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ.

La Nhất Châu ngày mai liền tiến tổ. Vừa nãy anh nói có chút buồn ngủ nên trở về phòng nghỉ ngơi, đoán chừng lúc này hẳn là vừa mới ngủ.

Dư Cảnh Thiên rón rén bước vào phòng ngủ, quả nhiên liền thấy La Nhất Châu nằm thẳng trên giường, hai mắt đang nhắm lại.

Đứa nhỏ lấy ra cây son môi, hai mắt nhìn chằm chằm nốt ruồi trên xương gò má La Nhất Châu.

Người này có làn da vừa trắng lại mịn màng, nhìn ở khoảng cách gần giống như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Sóng mũi cao cùng đôi môi dày dặn vừa phải là điểm nhất tinh tế trên gương mặt góc cạnh này.Khi nhắm hai mắt lại có thể thấy đường mí mắt rất rộng, Dư Cảnh Thiên cảm thấy rất đẹp mắt, ghé vào đầu giường cẩn thận ngắm nhìn.

Người vừa đẹp lại dịu dàng như vậu, haha, là người của mình.

Đứa nhỏ cười ngây ngô một trận, cầm lấy cây son, bắt đầu viết chữ lên sườn mặt La Nhất Châu.

T-O-N-Y

Bốn ký tự màu đỏ nhạt em viết có một chút xiêu xiêu vẹo vẹo. Dư Cảnh Thiên lại trên dưới thưởng thức một phen, tâm tình vô cùng tốt.

Em buông xuống thỏi son, tìm tới vali của La Nhất Châu, dán một nhãn dán tại góc khuất của vali.

Trên đó viết TONY.

Vali của La Nhất Châu dán rất nhiều phiếu vận chuyển ở nhiều sân bay lớn, cho nên Dư Cảnh Thiên cảm thấy nhãn dán của mình sẽ không dễ thấy. Bằng cách này chờ La Nhất Châu cầm vali đi, em liền có thể đánh dấu chủ quyền một cách kín đáo.

Mình thật đúng là thông minh a. Dư Cảnh Thiên lại đối với cái vali cười ngây ngô nửa ngày mới đứng dậy trở về làm việc.

*

La Nhất Châu vốn nghĩ trước khi tiến tổ lại cho Dư Cảnh Thiên làm một bữa ăn ngon. Nhưng là hôm nay đứa nhỏ này không biết thế nào,cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình cười ngốc.

Anh ngược lại cũng rất hưởng thụ. Trước kia lúc còn đang trong chương trình, anh không thể công khai ngắm nhìn Dư Cảnh Thiên. Tầm mắt của đối phương trượt đi tới, anh liền phải đem ánh mắt của mình dời đi.

Còn có không biết bao nhiêu lần, ở nơi Dư Cảnh Thiên không thấy được, len lén nhìn chăm chú lên em.

Hiện tại, bọn họ muốn nhìn liền nhìn, muốn nhìn bao lâu, liền nhìn bấy lâu.

La Nhất Châu dùng đũa nhẹ nhàng gõ vào đầu Dư Cảnh Thiên.

Đứa nhỏ còn đang híp mắt cười.

Đến khi La Nhất Châu vào phòng vệ sinh lấy đồ, ngẩng đầu nhìn thấy mặt mình trong gương.

Bốn ký tự màu đỏ.

Anh duỗi ra ngón tay sờ sờ gò má, thế mà còn cọ không ra. Đây là cái gì, son môi sao?

Chờ một chút, Dư Cảnh Thiên lấy đâu ra son môi?

La Nhất Châu cứng ngắc đi trở lại phòng ăn, đứa nhỏ đang đưa lưng về phía anh kẹp lấy thịt trong nồi.

Bước tới, véo lên eo đứa nhỏ đang ăn vụng.

"Aaa!" Dư Cảnh Thiên giật mình xoay người, La Nhất Châu vừa vặn vượt lên áp sát đến, cánh tay mở rộng, chống tay lên chiếc bàn phía sau, đem đứa nhỏ nhốt chặt.

"Nói đi." La Nhất Châu có chút nghiêng mặt qua, đem nửa gương mặt có chữ lộ ra, "Có phải là em làm không."

Dư Cảnh Thiên thè lưỡi.

"Anh sao giờ mới phát hiện thế."

La Nhất Châu làm sao lại quên, Dư Cảnh Thiên khi đã quen thuộc sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu em nhớ lại tất cả mọi chuyện, so với hiện tại nhất định chỉ hơn chứ không có kém .

"Son môi từ đâu tới." La Nhất Châu có chút nhíu mày, phóng thích một chút cảm giác áp bách.

"...... Là trợ lý của anh để quên." Dư Cảnh Thiên thanh âm dinh dính trả lời, "Em không biết cô gái nào khác."

"Vậy em để ở đâu đâu." La Nhất Châu tiếp tục "Chất vấn" .

Đứa nhỏ dùng ánh mắt liếc nhìn bàn trà phòng khách. La Nhất Châu chế trụ cổ tay của em, dắt đứa nhỏ đi đến chỗ ghế sofa.

Dư Cảnh Thiên chắp tay sau lưng đứng cạnh ghế sofa, nhìn thấy đối phương lật ra cây son, ánh mắt nhìn một lượt từ dưới lên trên đánh giá mình, khóe miệng nhếch lên, nụ cười có chút lưu manh.

Dư Cảnh Thiên lập tức dùng tay bưng kín mặt, "Ahh! Em không muốn!"

Nghĩ đến La Nhất Châu định làm cái gì, đứa nhỏ xoay người chạy, hai người chạy quanh phòng khách và bàn ăn vài vòng, bỗng Dư Cảnh Thiên bị trượt chân, ngã trên ghế sofa.

La Nhất Châu áp sát đè lên. Tại trên mặt đứa nhỏ viết một chữ "Châu", còn vẽ lên một ký hiệu chim hải âu.

Chó con vừa nãy còn hốt hoảng, giờ này lộ ra một nụ cười ngây ngô.

"Hiện tại, em là của anh rồi." Dư Cảnh Thiên dùng ngữ điệu trầm bổng trả lời, còn giơ tay làm một ký hiệu "Yes" .

La Nhất Châu nghiêng đầu, nhìn qua người yêu bé nhỏ của mình, đáy mắt đầy cưng chiều.

Anh cũng là của em. Cả một đời.

*

"Báo cáo! Thập Thất, thành viên đội hộ vệ Tony đến đây đưa tin! La đội trưởng, xin chỉ thị!"

Sáng sớm hôm sau, La Nhất Châu mở cửa, liền thấy Lý Chính đeo một cái túi lớn, nguyên khí tràn đầy đứng tại cửa trước cùng mình hành lễ.

La Nhất Châu cười: "Ăn sáng chưa?"

Lý Chính thả tay xuống, hai con mắt sáng lấp lánh, "Chưa đâu."

"Vậy thì tốt, anh nấu hoành thánh." La Nhất Châu nghiêng người sang, "Cùng ăn đi."

Lý Chính cảm thấy La Nhất Châu thật sự là một người tốt. Sợ Dư Cảnh Thiên một người ở tịch mịch, gọi mình tới cùng nhau chơi đùa, còn làm bữa sáng cho mình. Lý Chính sung sướng buông xuống đồ đạc, cầm thìa, nóng hổi mì hoành thánh hun nóng mặt cậu. Xúc lên một viên hoành thánh thổi mấy lần, xác nhận sẽ không bỏng miệng, Lý Chính vui vẻ ăn một cái, sau đó ngẩng đầu lên.

La Nhất Châu đang hôn nhẹ lên má Dư Cảnh Thiên.

"Bên này cũng muốn." Dư Cảnh Thiên rất tự nhiên xoay qua nửa mặt kia, La Nhất Châu cười đến lộ ra răng nanh, tại nửa kia khuôn mặt cũng hôn một cái.

Lý Chính lúc này há to miệng, hoành thánh cũng rớt xuống.

Trong không khí yên tĩnh năm giây.

"La Nhất Châu, anh bao giờ thì đi?"

Dư Cảnh Thiên nhìn về phía Lý Chính đang trừng lớn mắt, trong giọng nói thúc giục bạn trai mình mau mau rời đi.

"Cậu mau ăn đi."

Lý Chính: "......"

Lý Chính: "Tôi nuốt không trôi."

Nửa tiếng sau đó, Lý Chính vừa ăn hoành thánh La Nhất Châu nấu, vừa mang theo ánh mắt ghét bỏ nhìn Dư Cảnh Thiên bĩu môi giống như cô gái nhỏ cùng La Nhất Châu làm nũng.

Lý Chính: "......"

"Anh đi đây." La Nhất Châu đẩy lên hành lý cùng bọn họ tạm biệt, giống như một người đàn ông sắp ra ngoài chiến đấu vì sự nghiệp .

Lý Chính nuốt vào viên hoành thánh cuối cùng, nước canh cũng uống hết.

Dư Cảnh Thiên từ cửa trước về tới phòng ăn, nhìn Lý Chính vừa chép miệng vừa trợn trắng mắt nhìn mình.

"Ha ha ha ha ha, cậu làm gì vậy." Đứa nhỏ cảm thấy biểu cảm của đối phương quả thực buồn cười quá.

"Tôi ăn no quá. Hức."

Mặc dù Lý Chính là La Nhất Châu gọi tới, nhưng là cậu cũng không phải gọi lên liền đến, làm một rapper phi thường có nguyên tắc, Lý Chính biểu thị, vừa vặn gần đây không có lịch trình, lúc đầu cũng dự định bế quan sáng tác bài hát, liền thuận tiện bầu bạn với Dư Cảnh Thiên cái này tịch mịch chó con.

Từ lần lại kết bạn Wechat ngày đó, Dư Cảnh Thiên dần dần hỏi Lý Chính rất nhiều chuyện trước kia. Hiện tại có nhiều thời gian có thể trò chuyện trực tiếp, đứa nhỏ lập tức liền nắm chặt rapper, dự định tỉ mỉ trò chuyện chút.

"Cậu nói nhiều một chút chuyện về La Nhất Châu đi." Dư Cảnh Thiên một bộ dáng tràn đầy phấn khởi.

Lý Chính liếc xéo.

"Những gì tôi biết đều đã nói cho cậu biết." Mặc dù cùng trải qua ở Đại Xưởng nhưng cho dù là ai cũng không có khả năng hơn một trăm người đều có tình cảm sâu sắc, huống hồ mối quan hệ giữa người và người cũng sẽ có lúc nông lúc sâu, Lý Chính tự cảm thấy lúc kia kia mình cùng Dư Cảnh Thiên quan hệ tốt nhất, nhưng đối La Nhất Châu, "Tôi lúc ấy khả năng còn không quá quen với anh ấy."

Dư Cảnh Thiên bĩu môi, "Thế nhưng là dựa vào mình tôi chỉ có thể nhớ được một vài chuyện."

"Cậu như vậy mà còn gọi là chút xíu sao? Hai ngươi không phải đã bên nhau sao?" Còn ở trước mặt mình rải cẩu lương.

Dư Cảnh Thiên lại nhíu nhíu mày, "Kia...... Vậy cậu nói một chút tôi trước kia đi?"

"Cậu trước kia a......" Lý Chính xoa cằm, "Cậu trước kia rất nghịch ngợm, cậu nói cái này làm tôi nhớ tới một chuyện, " Cậu điều chỉnh một chút tư thế ngồi, nhích lại gần ghế sofa, "Cậu trước kia từng đem dây giày của La Nhất Châu buộc vào nhau."

"A?" Dư Cảnh Thiên có chút khó tin, "Tôi làm sao lại làm chuyện ấu trĩ như vậy."

"A! Trong điện thoại tôi còn video!" Lý Chính nói xong lấy điện thoại ra bắt đầu lướt, một bên Dư Cảnh Thiên đã choáng váng.

Vì sao, làm chuyện ấu trĩ như vậy còn ghi lại video? Trước kia mình có phải là não bị hỏng!

"Cậu nhìn đi!" Lý Chính đưa di động cầm tới, Dư Cảnh Thiên tập trung nhìn vào, trong video thật sự chính là mình, tóc màu đỏ hạt dẻ, khuôn mặt còn mang lớp trang điểm, cười giảo hoạt trước ống kính của Lý Chính.

"Các bạn, hôm nay là ngày Cá tháng Tư, chúng ta muốn đi đùa giỡn thực tập sinh." Trong màn ảnh Dư Cảnh Thiên giảm thấp âm lượng, duỗi ra một ngón trỏ dán lên miệng, "Như vậy, người thứ nhất muốn chỉnh chính là, La Nhất Châu."

Theo cửa bị đẩy ra, ống kính ghi lại trên mặt đất phòng luyện tập, một người đang nằm ngủ.

"Xem đi, La Nhất Châu ngủ ở chỗ này." Dư Cảnh Thiên lại giảm thanh âm xuống, ống kính đung đưa đi vào trước mặt La Nhất Châu, anh đem áo lông trải trên sàn nhà, nghiêng người hai chân gập lại, dây giày buông lỏng đang tản ra tứ phía.

"Ài?" Trong video Dư Cảnh Thiên chầm chậm đưa tay về phía dây giày La Nhất Châu, rất nhanh nhẹn đem dây giày hai chân cột vào cùng một chỗ.

Cùng với Lý Chính đang cố gắng áp chế tiếng cười, hình ảnh cuối cùng, là nụ cười tủm tỉm của Dư Cảnh Thiên.

Video kết thúc.

"Sau đó thì sao?" Dư Cảnh Thiên cảm giác có chút vẫn chưa thỏa mãn, nói là đùa giỡn, nhưng là không thấy La Nhất Châu phản ứng a!

"Chính cậu đến hỏi La Nhất Châu đi." Lý Chính cầm di động về.

"Vậy cậu gửi video cho tôi đi." Đứa nhỏ quyết định thật nhanh, đem đoạn video này gửi cho La Nhất Châu.

Đến khi giao diện Wechat hiển thị video gửi đi thành công, Dư Cảnh Thiên lại nhắm mắt lại cẩn thận hồi tưởng một chút đoạn ký ức này, trong đầu trống trơn, đối với chuyện tiếp theo thật không có chút nào ấn tượng.

La Nhất Châu rất nhanh gửi tin nhắn tới.

—— Hóa ra là em buộc.

—— Tiểu xấu xa.

Dư Cảnh Thiên ngơ ngác nhìn chằm chằm câu nói cuối cùng trên màn hình điện thoại. Không biết vì sao, em cảm giác La Nhất Châu giống như ở nơi nào, ở ngay trước mặt mình, đã nói với mình ba chữ này.

Nhắm mắt lại dùng sức nhớ lại. Cho đến khi bên cạnh Lý Chính ánh mắt lo lắng hướng tới, Dư Cảnh Thiên lập tức đem mặt vùi vào gối dựa, còn bay nhảy mấy lần.

Lý Chính:"...... Đậu móa, tình yêu chết tiệt."


Tây Bát đúng là chửi thề trong tiếng Hàn thật =))))))))

Thương bé CC nhiều chút ಠ_ಠ

TBC.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top