Tình cũ không rũ cũng đến

Tiếp tục thôi nào!!! Rận hoài ko ra cái gì hết!!!

————————
Sau khi tiệc tàn thì gia đình nào thì về gia đình nấy! Nếu như thường lệ thì cậu sẽ về với Nguỵ Thần và Brian. Nhưng hôm nay lại khác cậu về chung với Cảnh Du. Vâng, mọi người nghe không nhầm đâu cậu về chung với con người mang tên Hoàng Cảnh Du kim chủ tịch của Hoàng Thị
(Au: cảm thấy anh Châu khá dễ dãi. Mới có một ngày đã chịu về chung nhà với ông Du)
Mọi người đã về hết. Chỉ còn hai người ở lại để làm một chuyện rất là quan trọng đó là... tính tiền :))

-Wow hôm nay vui thật. Anh có thấy vậy không?- Cậu thốt lên khi đang cùng anh ra ngoài lấy xe

-Chỉ cần em vui thì anh cũng vui theo-Cảnh Du nhìn Ngụy Châu rồi cười ôn nhu, tay thì xoa lên mái tóc mềm mượt kia

Một lúc sau, hai người đã yên vị trên xe và chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh thì Cảnh Du nói với Ngụy Châu

-Hôm nay, em có thể... thể...-Cảnh Du

( Au: Châu Châu đã lên xe của anh rồi thì anh đưa đi đâu mà không được
Du: Tao làm vậy là tôn trọng êm mày hiểu không
Châu: Chồng em thật giỏi )

-Thể gì nè?-Ngụy Châu hỏi Cảnh Du sau khi thấy anh cứ nhấp nhấp từ thể thì hỏi luôn

-Em có thể về nhà anh ngủ không?-Cảnh Du lấy hết can đảm nói ra. Đôi mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào Ngụy Châu

-Ưm...- Ngụy Châu suy nghỉ

-Thôi em coi như anh chưa nói gì đi-Đôi mắt của Cảnh Du buồn hẳng đi vì anh nghĩ dù thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng không đồng ý về nhà anh đâu

-Âu cha! em định là sẽ đồng ý nhưng có vẽ là không cần nữa rồi- Ngụy Châu làm ra vẻ hối tiếc

Cảnh Du nghe vậy thì bất ngờ quay phất qua không chú ý đến phía trước làm xe lệt hướng mém tông vào dãi phân cách

-Cảnh Du! Em còn muốn sống a~. Chạy xe làm ơn tập trung giùm em đi-Nguỵ Châu la lên

-Anh xin lỗi tại anh hơi bất ngờ thôi. Em nói là sẽ ở nhà anh sao?- Cảnh Du

-Uk nhưng mà anh nói là thôi nên em đành về nhà em vậy- Mắt cậu hơi buồn

-Không có lúc đó anh tưởng em không đồng ý nên anh mới làm như vậy cho đỡ khó xử. Chứ nhà anh luôn luôn chào mừng em-Cảnh Du said

-Thật không?-Mắt Nguỵ Châu tự nhiên mở tròn ra lâu lâu còn chớp một cái làm cho trái tim ai đó phả chệch đi một nhịp

-Thật-Cảnh Du cười thật tươi

Hai người cứ cười nói qua lại thì cũng đến nhà Cảnh Du. Sau khi xe được yên vị trong garage thì anh cũng bước xuống làm một việc rất rất rất quan trọng là... là... mở cửa xe cho cậu. :))

(Tui: Tự nhiên thấy một người rất ư là chiều vợ
Du nô :kệ tao...
Tui: Tui đâu có nói ông đâu. Nhột à!
Du nô: Uk
*Tự nhiên có cái gối từ đâu bay lại*
Châu hoàng thường: Hai người im hết cho tôi ngủ
Cả hai: Dạ... Dạ...Dạ
*Tui lại tiếp tục khịa Du sao khi đi chỗ khác*
Tui:Cái đồ sợ vợ
Du nô: Chắc mày không sợ
Tui: Anh tui thì tui sợ thôi. Còn mấy người cái đồ sợ vợ
Du nô: Hừ! Mốt mà tao vs Châu Châu có cái gì đó thì kéo rèn lại éo cho mày xem. Với lại mày chưa nghe câu đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử à
Tui: Bệ hạ xin hãy dừng tay
*Tui la lên*
Du nô: Biết đều là tốt
*Tự nhiên có giọng ai thấm thoát phát lên*
Châu hoàng thượng: Tao muốn ngủ nha hai đứa kia. Im hết coi. HOÀNG CẢNH DU tôi nghe hết hai người nói gì đó. Anh ra sofa 3 tháng mà ngủ cãi thì tăng gấp đôi. Còn au thì im mồm cho bố ngủ không thôi tao đuổi ra khỏi nhà. Nghĩ là au muốn làm gì thì làm à. Mày còn nói nhiều nữa thì mốt mày có tiền đu FMT của tao thì tao cũng éo cho mày vào ngồi đâu nghe chưa?
Cả hai: Dạ nô tỳ nghe chỉ
Châu hoàng thượng: Ngoan ngoãn ngay từ đầu có phải tốt hơn không)

-Bảo bối, em có muốn ăn gì không?-Du

-Ai là bảo bối của anh?-Mặt cậu đỏ lên

-Ở đây chỉ có anh và em thôi. Vậy em nói thử xem ai gọi ai- Cảnh Du cười nhẹ

-Hứ! Em đi vô trước đây-Nguỵ Châu đi thẳng vào trong nhà

Cảnh Du nhìn cậu mà chỉ biết lắc đầu. Anh không ngờ đã mặt mèo nhỏ nhà anh thật mỏng. Cảnh Du đi cất bước đi vào nhà thì chuông cửa vang lên.

Tinh tinh tinh

Tiếng chuông ấy cứ liên tục reo lên. Làm cậu ở trong nhà phát bực, đành phải nói vọng ra ngoài

-Cảnh Du! Anh mau mở cửa đi chứ. Nó cứ kêu riết làm em nhất đầu

-Tuân lệnh bảo bối

Anh quay bước ra ngoài xem cái tên ôn dịch nào mà dám đến nhà anh ngay cái giờ này. Đáng lẽ mà hắn không đến thì anh đã vào trong cùng bảo bối nhỏ rồi

-Cảnh Du, cậu mau ra mở cửa. Đứng nãy giờ muỗi cắn thấy mẹ-???

-Tối rồi cậu đến đây chi vậy?-Cảnh Du nhìn người nghi hoặc

-Tôi đến để cùng cậu qua đêm-???

-Cút đi! Bảo bối tôi đang ơi trong nhà-Cảnh Du thẳng thừng đuổi con người đó

-Hahaha! Cậu nghĩ làm sao Đinh Tiên Hạo này mà cần cậu. Tôi đến rễ để giới thiệu người yêu của tôi cho cậu làm quen. Với lại tại sao cậu không mở cửa-Tiên Hạo

-À! Tôi quên-Anh mở cửa ra thì chiếc xe đó chạy vào . Xong thì anh khoá cửa lại đi vào trong nhà

Vừa vào tới trong thì một con tiểu miêu bu lên người anh, đậu thì dịu dịu lên vai anh. Mở miệng hỏi

-Nãy giờ anh làm gì mà lâu vậy?-Cậu nói nhưng đậu cậu không rời khỏi vai anh

-À thằng bạn anh đến nên vừa mở cửa vừa tán ngẫu nên hơi lâu-Cảnh Du bế cậu lại ghế sofa mà ngồi xuống

-Vậy bạn anh đâu?-Nguỵ Châu hỏi, đầu thịt dụi vào vai anh

Wow mèo con của anh thật là đáng yêu mà

-Chào em anh là bạn của Cảnh Du. Anh tên Đinh Tiên Hạo

Cậu nghe thấy cái thì liền quay phất lại. Nhưng cũng bình tĩnh nói tiếp

-Chào anh! Tôi tên là Hứa Nguỵ Châu gọi tôi là Timmy cũng được-Lạnh giọng nói

-Thì ra đây là Nguỵ Châu. Anh không ngờ em đẹp hơn trong hình-Tiên Hạo bay lại phía cậu mà ôm lấy

Cảnh Du kế bên cùng với con người đứng ngoài cửa nhìn đến ngứa mắt. Nên động loạt quát lên

-Yah! Đinh Tiên Hạo em/cậu mau thả em ấy ra cho anh/tôi

Tiếng la ấy làm cho cậu và nó hoảng hốt. Nó cũng buông cậu ra. Hai người quay lại nhìn người của mình mà hét lên

-Sao anh quát em- Mắt hai người rưng rưng như sắp khóc

-Châu Châu Ngoan anh không có quát em. Anh quát là quát cái tên ôm em. Ngoan đừng khóc anh thương- Anh thấy vậy hoảng hồn ôm cầu vào lòng mà dỗ lấy

-Anh xin lỗi! Tại anh thấy em ôm người khác nên anh mới vậy-Người kia cũng đi lại ôm lấy nó

Một hồi dỗ thì hai con người kia cũng chịu im

-Còn anh đây là ai?-Cậu lấy lại sự lạnh lùng

-Anh thật sự là buồn nha anh với em dù gì cũng yêu nhau một thời rồi đã vậy còn là anh em thân thiết với nhau nữa. Mà em cũng quên được là sao?- ???

-Đừng nói anh là Đinh Vũ Dương nha?-Châu Châu

(Au: cái tên này mọi người thấy quen không?)

-Ui cuối cùng em cũng nhớ-Hắn nói

-Ông anh già đi đâu đây-Châu Châu

-Khoan-Hai con người nãy giờ bị anh bơ lên tiếng

-Hửm-Đồng thanh đáp

-Hai người là gì của nhau-Dú hỏi

-À đây tôi là Đinh Vũ Dương người yêu cũ của người yêu mới cậu và là người yêu mới của người yêu cũ cậu

-Đúng đó, nhưng mà giờ em với ông anh già này chỉ là anh em thôi-Cậu khoát vai hắn

-Anh mày chưa già

-Nhưng anh già nhất ở đây

-Anh thua mày

-Thôi của ai trả về cho người nấy đi. Cảnh Du nhẹ nhàng tách cậu ra nhưng mạnh bạo xô nó lại phía hắn

-Cái này rõ là trọng sắc không bạn-Nó tức tối nói

-Ý kiến? Tao liền trả mày về cho hắn-Du ca

-Tao đéo tin mày trở mặt nhanh vậy đó Dú-Hạo

-Rồi sao hả con cẩu vàng kia-Du

(À Hạo được gọi là cẩu vàng tại gì nó thích cậu vàng trong Lão Hạc:))

-Mà hai người đến đây làm gì vậy?-Châu ngồi trong lòng Cảnh Du

-À anh tới định giới thiệu người yêu cho thằng Du biết-Nó

-Tội anh quá Hạo Ca yêu ai không yêu lại yêu trúng ông anh già của em-Châu

-Mới gặp lại cái mày kím chuyện hả thằng kia-Hắn

-Anh định làm gì vợ tôi-Cảnh Du lạnh giọng nói

-Vợ chúng nó anh hiếp anh kìa-Hắn quay qua nũng nịu vợi nơ

-Mà hai người giới thiệu xong thì cũng về đi chứ cho hai đứa tao còn ngủ. Bảo bối của tao buồn ngủ lắm rồi này-Du nói

-Hôm nay cho tụi tao ở lại nhà mày đi Dú-Hạo nó

-Ờ, để tao kêu quản gia dọn phòng cho ở-Du

-Anh à! Em muốn ngủ-Châu dụi dụi mắt, miệng thì cứ liên tụi ngáp ngắn ngáp dài

-Được chúng ta lên ngủ. Còn hai người cứ đi theo quản gia là được

-ok - chưa kịp trả lời xong thì anh đã bế cậu đi mất

——————End Chap————

Tại tui lười nên mới ra lâu như vậy. Xin lỗi nha. Hứa là sẽ thường xuyên ra Chap mà

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top