Ngoại truyện: Đi tìm tình yêu!

Sau cả chục tiếng ngồi máy bay, Linh cũng đến được Mỹ. Vừa xuống sân bay, cô đã đi tìm ngay một cốc cafe để lấy tỉnh táo. Cô tự lấy tinh thần: "Đây là cuộc tìm kiếm khó khăn đấy!"

Theo địa chỉ Huy đưa, cô đến khu ký túc xá rộng lớn.

- Đến cả ngàn người thế này thì tìm làm sao được. Mà... - Cô nhìn bao quát xung quanh - Anh ta chịu ở khu này á?

Thấy bộ mặt ngơ ngác của cô, mấy tên sinh viên đến gần trêu trọc.

- Học sinh mới à? Có cần anh giúp không?

- Xin lỗi! Tôi tốt nghiệp rồi! Nhưng khu kí túc xá cho du học sinh ở đâu?

- Đi thẳng. Tầng 3. Mà em đến từ nước nào?

- Việt Nam! Cảm ơn!

Cô đi thẳng không quan tâm đến bọn họ.

- Hả! Việt Nam à! Đến nước đấy vẫn còn chiến tranh hả bọn mày!

Lời nói và tiếng cười giễu cợt của lũ da trắng mắt xanh ấy làm cô không thể bước tiếp. Cô quay lại hét thẳng vào mặt chúng:

- VIỆT NAM HOÀ BÌNH TỪ LÂU RỒI! VỀ HỌC LẠI LỊCH SỬ ĐI! ĐỒ THÔ LỖ!

Mấy tên kia không nói được lời nào, tròn mắt nhìn cô.

Sau 20 phút đi bộ với cái balo nặng như đá trên lưng thì cô cũng tìm được phòng của Minh. Nhưng trong phòng chỉ có một cậu... à không không chị xinh đẹp. Hỏi một hồi cô mới biết theo danh sách thì đúng là có Minh ở đây nhưng thực tế thì từ ngày nhập học không thấy mặt mũi hắn đâu cả. Cô giận dữ hét ầm ở tầng kí túc.

- MINH! TÔI HẬN ANH! ĐỒ ĐỘC ÁC! KHÔNG Ở KÍ TÚC THÌ ĐĂNG KÍ LÀM GÌ! SỢ NGƯỜI TA KHÔNG BIẾT À LÀ DU HỌC SINH ÀAAAAAAAAA!

Hàng trăm con mắt nhìn cô chằm chằm. Thật sự là rất-xấu-hổ đấy. Lại vách cục đá trên lưng thêm 20 phút để ra ngoài. May mắn, cô có ba mẹ nuôi ở Mỹ từ hồi đi du học nên có trốn dung thân.

Sau một ngày ăn chơi xả láng, cơn giận trong lòng đã nguôi, cô quyết định đi tìm Minh một lần nữa. Không còn cách nào khác cô đứng trước cổng trường Minh trực chiến dưới cái nóng 35•C. Cả một ngày trời, người ướt như tắm rồi vẫn không thấy anh đâu. Sức chịu đựng có hạn thôi mà. Cô từ bỏ ý định đợi tên xấu xa đấy mà đi về.

Tối hôm ấy trong người ôm một cục tức nên cô quyết định đi dạo một vòng với vài lon bia. Cô đi qua một căn nhà đang mở tiệc bể bơi rất vui. Cô lại nhớ về buổi tiệc hôm ấy tại nhà Tùng Anh. Nụ hôn đầu tiên của anh và cô. Lần tỏ tình đầu tiên của anh và cô... Ở trong đám đó cô thoáng chạm mắt với một người đàn ông. Nhìn anh ta rất quen... hình như là Minh. Cô lăn lon bia mát lên hai má.

- Tỉnh tỉnh Linh ơi! Say rồi! Không được nghĩ đến tên xấu xa đấy nữa.

Đi được vài trăm mét thì cô nghe thấy tiếng Minh gọi tên cô. Cô tát nhẹ vài cái vào mặt mình.

- Tao bảo mày tình cơ mà!

Đi được vài bước nữa thì có một cánh tay kéo cô lại. Cô không thèm quay lại, quát lên.

- Fuck you! Bitch!

- Quay lại đây xem nào!

Giọng nói quen thuộc. Cô quay ngay lại. Dưới ánh đèn đường mờ ảo. Cô trợn trừng mắt.

- M....Minh...!

- Em đi đâu mà lại ....?

Anh chưa kịp nói hết câu cô đã hất ngay lon bia đang uống dở vào mặt. Anh chưa kịp phản ứng gì đã ăn ngay cú lên gối của cô vào ... Ôi mẹ ơi! Chỉ còn tiếng hét ầm ĩ! Anh ngã lăn xuống đất

- E...m. Aaa. Đ... điên. Aaa. À!

- Anh biết là em phải khổ sở vì anh mấy tuần rồi em khổ thế nào không hả! Thế là còn nhẹ đấy! Đồ vô trách nhiệm.

Gắng chút sức lực, anh đứng dậy. Hai chân anh khép chặt, tao ôm lấy phần ... đứng uốn éo.

- Ai vô trách nhiệm. Em mới là đồ vô trách nhiệm. Sau này em không muốn sinh con à?

- Ai sinh con cho anh mà lo! Anh có thèm nghe câu trả lời đồng ý của em đâu.

Cô quay người bước tiếp. Anh chầm chậm bước theo.

- Ai bảo em thế!

- Có người bỏ đi! Không thèm nghe điện thoại. Mặc kệ người ta tốn bao nhiêu nước mắt.

- Tại ai anh mới thế!

- Kệ thôi! Bây giờ mất hứng rồi. Không chấp nhận mọi lý do.

Cô bước nhanh hơn. Anh khó khăn bước theo.

- Từ từ đã! Em đi chậm thôi!

- Trời thật là nhiều sao quá đi!

Anh dừng bước. Lấy lại sức lực đã mất, hét lớn tên cô: "HOÀNG ÁNH LINH" (Không thắc mắc tên nha! Tác giải thích cái tên ở trên nha!)

Cô giật mình, người như bị đóng băng. Anh chạy nhanh đến, bế cô lên. Cô không ngừng phản kháng. Chân tay vung lung tung :)).

- Thả ra!

- Em đồng ý đi rồi anh thả!

- Thả ra!

Anh cướp lấy bờ môi cô. Cái nụ hôn lâu rồi cô chưa nhận được. Không thể cưỡng lại sức mạnh điên cuồng ấy, cô đáp trả anh cũng nồng nhiệt không kém. Sau vài phút nằm trên đôi tay rắn chắc của anh, được bờ môi anh chăm sóc, hai má cô đỏ ửng lên. Cô thì thầm vào tai anh: "Thả được chưa?"

- Thế thích đi bộ hay anh bế?

Cô không đáp, vòng hai tay ốm chặt lấy cổ anh. Hai con người như một bược chậm trên phố đêm. 

- Nhưng sao anh lại biết em ở đây?

- Thì phải từ chối mấy cô gái vây quanh nên anh trốn ra ngoài. Thấy thân hình mập mạp tròn tròn của em nên chạy theo. Đầu tiên cũng không định gọi em đâu. Nhưng nhớ đến lời Tùng Anh bảo với anh ở ngoài sân bay nên đánh liều gọi thử.

- Nói cái gì cơ?

- Tùng Anh bảo có một con bé đem lòng yêu anh từ lâu rồi nhưng không dám nói ra vì xấu hổ, vì tự ti với thân hình hơi tròn tròn ý mà. Haha

- Đời F2 của anh đang bị đe dọa rất cao đấy!!!

- Nhỡ anh bị liệt ... thì sao? Em đền được không hả?

- Chắc gì đã liệt mà lo.

- Đã thể thì phải thử ngay không nhỡ làm sao không biết tìm ai mà bắt đền.

Vừa lúc đễn trước cửa nhà trọ của anh, anh nhìn cô cười nham hiểm.

- Anh có mưu? - Cô thở dài.

- Có thù phải báo!

Anh đem cô ném lên giường. Hai người không một mảnh vải che thân. Cuộc chiến rất mãnh liệt. Kinh nghiệm chiến đấu của hai người thật sự nhiều nha. Chiến đấu với rất nhiều tư thế. Rất kích thích. Trong khi ra trận, cô thủ thỉ vào tai anh.

- Thật sự ... thì... nó không ... A... sao hết đúng không? 

- Hình như nó khỏe hơn đấy! - Anh túm chặt lấy eo cô, chuyển động mạnh mẽ.

----------------------------------------

Sau vài trận đấu mạnh liệt, cả người cô ê ẩm nằm gọn trong vòng tay anh. Anh như đứa trẻ ngủ ngon lành. Nhìn gương mặt trẻ con của anh khiến cô bật cười:"Yêu không tưởng!". Chuông báo thức của anh kêu ầm ĩ.

- Vợ ơi! Tắt cho chồng!

- Vợ nào? Chồng nào? - Cô ngơ ngác

- Vợ yêu dấu! Tắt đi!

Cô tủm tỉm, tim nhảy loạn lên sung sướng, vươn tay ra tắt đồng hồ. Anh hôn lên trán cô.

- Vợ yêu ngoan nhất! Ngủ tiếp đi!

- Đi ngủ? Anh không định đi học à?

- Hôm nay anh có hẹn với đám con gái ý mà không đi cũng không sao!

- Gái!!! - Cô đấm vào ngực anh.

- Đau quá! Hôm qua mấy trận mà em còn sung sức thế. Anh yêu mỗi vợ thôi mà! Ngủ ngủ vợ yêu ơi!

(Nếu muốn ghê gớm hơn thì cứ tự tưởng tượng =)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top