Chương 41
Không ngoài dự tính, bọn họ lại có một buổi đập phá tung bừng. Tiệc tan thì ai cũng ngà ngà say và trở về nhà. Tùng Anh thu dọn tàn cuộc rồi trở về giường. Cũng lâu rồi cô mới có cảm giác ngủ trên chiếc giường này. Và hơn thế là có anh bên cạnh. Cái cảm giác được anh ôm vào lòng rồi cảm nhận hơi ấm từ lông ngực của anh thật tuyệt vời. Anh thì thích dụi mặt vào mái tóc ngắn của cô, hít hà những mùi hương rất riêng từ mái tóc ấy. cô cảm nhận được hơi thở của anh qua mái tóc. Hơi thở không đều. Tay anh cứ mân mê nghịch cái khuyên tai của cô. Ngón trỏ của cô đi theo vết cắn còn trên vai anh. Vết cắn ấy gợi lại trong cô cái đêm ấy. Ngọt... cô nhớ ra cái gì đấy, ngồi dậy, ôm cái hộp dưới đất lên.
- Trong đấy có cái gì?
Cô từ từ mở cái hộp cát- tông ra. Anh biết là cái gì bên trong, giữ tay cô lại.
- Em chưa đọc cái gì bên trong phải không?
- Chưa! Nhưng bây giờ đọc!
- Em có chắc không?
- Sao không!
"Nhà em, ngày... tháng...năm
Anh sợ cái cảm giác ở trong nhà của em mà không có em bên cạnh. Mọi thứ trong căn nhà này như đang giết anh từ từ. Như một thứ thuốc độc ngấm dần của cơ thể. Nỗi đau cứ âm ỉ, dằng xé trong trái tim anh. Không còn gì quan trọng đối với anh nữa. Ngoài em! Kí ức về em, về cái đêm đấy không ngừng hiện lại trong đầu anh. Nó làm anh phát điên. Đầu muốn nổ tung. Em quay về được không?"
"Nhà em,ngày...tháng...năm
Đã nhiều đêm anh không ngủ được. Nằm trên cái giường ấy, anh cảm nhận được hơi thở của em đâu đây. Hơi thở ấy như đang bóp nát trái tim chẳng mất lành lặn của anh. Anh đọc đi đọc lại thư của em và mong chỉ là trò đùa. Anh có thể tìm được cái gì đó sau những chữ cái đấy?! Một địa điểm?! Có ngu ngốc quá không em?"
"Nhà em,ngày...tháng...năm
Anh đang cố quay lại với công việc. Không có em, phòng thiết kế loạn cả lên. Thế cũng tốt. Để anh có thể làm việc liên tục 16 tiếng một ngày. Mong là anh sẽ dần lấy lại tinh thần để đợi em trở về. Lần trước tình cờ anh đi qua cửa hàng đồng hồ đấy. Anh lấy chiếc đồng hồ em đặt rồi đấy. Anh còn đặt khắc tên em lên đấy nữa. Anh sẽ không nói với em là nó đẹp như thế nào đâu! Anh đợi em về cùng xem với anh!"
Cô đọc đến đây mà nước mắt chảy từ lúc nào không biết. Anh cười nhẹ.
- Anh đã bảo em đừng đọc mà...
Cô đóng hộp lại, lau đi nước mắt.
- Đồng hồ của em đâu?
Anh mở ngăn tủ, lấy một cái hộp màu đen. Bên trong, một chiếc đồng hồ dây da đen tuyệt đẹp.Mặt sau khắc "Tùng Anh" rất tinh xảo. Nhìn thấy chiếc đồng hồ cô không thể thốt nên lời. Ngắm nó một lúc, cô phát hiện.
- Hình như nó là đồng hồ nam mà?
- Tất nhiên! Vì cái đấy của anh. Của em đây cơ!
Một chiếc đồng hồ như của anh dành cho nữ trong cái hộp khác. Cô lại mê mẩn lần nữa. Bao lần ngắm nó rồi nhưng không lần nào cô không bị nó quyến rũ. Chiếc đồng hồ này được khắc "Thiên Phong". Cô liền đeo đồng hồ và tay rồi ngắm ngía.
- Cảm ơn anh ạ! - Cô hôn lên khắp khuôn mặt anh rồi nở nụ cười ngây ngô như mọi lần.
Anh giữ lấy cô. Một nụ hôn tràn đầy dục vọng. Cô đẩy anh ra.
- Sao thế em?
- Thiên thời đại lợi nhân không hòa đâu!
Anh giận dỗi đặt cô sang bên cạnh. Vội cất hai chiếc đồng hồ, cô quay sang ôm lấy anh.
- Thôi mà! Vài hôm nữa thôi!
Anh chẳng thèm trả lời, nhắm mắt lại, "đi ngủ".
- Ê! Ê! Gió Giời! Không trả lời chứ gì!
Cô ngồi dậy, xuống giường.
- Thử bước xuống xem!
- Thế muốn thế nào? - Cô sắp phát điên với con người này rồi.
- Nằm về vị trí cũ. Đi ngủ.
---------------------------------
Tùng Anh và Phong đến bệnh viện tháo bột thì gặp Kiên.
- Cậu chủ!
- Lại chuyện gì nữa thế!
- Ông chủ yêu cầu bọn tôi phải đưa cậu về.
- Bọn tôi? - Tùng Anh và Phong thốt lên.
- Tôi cũng không muốn đâu nhưng có cả nhóm vệ sĩ.
- Muốn gì thì cũng để tôi đi tháo bột ra đã. - Phong dùng nạng gạt Kiên sang một bên.
Tháo bột xong, từ phòng bệnh đi ra Phong và Tùng Anh to nhỏ với nhau cái gì đó. Phong gọi cho Kiên.
- Cậu đi mua cho tôi 1 bộ quần áo mới nhanh lên. Áo màu hồng, quần mùa xanh lá nhé.
Phong một mình đi ra ngoài cổng bệnh viên. Vừa đi vào giữa đám vệ sĩ thì Tùng Anh lao đến.
- Sao các anh bắt chồng tôi thế này! - Cô hét thật lớn cho tất cả mọi người nghe thấy. Phong cũng hét theo.
- Thả ra. Thả ra!
Hai người vệ sĩ giữa Phong cũng có chút bối rối. Tiếng la hét của Phong và Tùng Anh vẫn chưa nguôi. Người dân xung quanh xúm lại giải vây cho hai người. Nhẹ nhàng vậy mà hai người thoát nạn. Vừa leo lên taxi hai người đã cười phá lên.
- Chồi ôi! Tưởng thế nào cũng mưu hèn kế bẩn phết!
- Không thì đánh nhau với đám đấy trước cửa bệnh viện chắc! Anh không muốn đeo cục thạch cao nào nữa đâu.
Tùng Anh cười phá lên.
- Anh mà đánh nhau với hội đấy không phải đeo thạch cao nữa đâu. Tàn phế đấy!
- Cái mồm! À! Anh định tháo bột xong, hai đứa đi xăm đôi nhé.
- Xăm! Tuyệt! Tuyệt! - Tùng Anh rất phấn khích - Anh còn nhớ anh Trường không? Anh Trường là thợ xăm đấy. D
- Đến chỗ anh Trường cũng được. Anh cũng không rành về cái này lắm.
---------------------------------
Cửa hàng của anh Trường nằm sâu trong một con ngõ không lớn lắm. Qua cánh cửa kính cô thấy có cả Kiên và anh Vũ ở đây. Phong kéo cánh cửa. Hai người bữa vào. Anh Vũ vừa nhìn thấy hai người đã buông lời trêu chọc.
- Ngày gì mà vừa mới trưa đã gặp chim ấy thế này. Đen chết. Đen chết.
- Anh muốn chọc ngoáy không hả! Em đến đây để cung cấp nguồn thu nhập cho ba người đấy. Không cảm ơn thì thôi.
Anh Trường ngậm điếu thuốc một bên hỏi.
- Làm gì? Nói nhanh!
- Xăm đôi - Phong đáp.
- Có mẫu không?
- Có! - Phong đưa cho anh Trường chiếc điện thoại. Phong và anh Trường đi vào trong phòng.
Kiên nhìn chằm chằm Tùng Anh vài giây.
- Sao em cứ để ta đằng sau thế?
Anh Vũ cũng thắc mắc, nghi ngờ.
- Giấu cái gì đấy chim lợn!
- Có gì đâu. Hai người cứ nói chuyện đi. Em ra ngoài gọi điện thoại.
Cô quay lại cố giấu cánh tay phải. Anh Vũ hét lên.
- Đứng lại.
Anh Vũ túm lấy vai phải, kéo cô lại. Kiên đứng hình không nói được lời nào.
- Cái gì thế này! - Anh Vũ lại hét lên với giọng phẫn nộ.
- Đâu cô gì! - Tùng Anh xua tay.
Anh Trường và Phong chạy từ trong phòng ra. Anh Trường nhìn chằm chằm vào cách tay Tùng Anh rồi nhìn Phong. Phong chạy ra chỗ của Tùng Anh.
- Em xin lỗi! - Phong nói - Tại em không tốt!
Anh Vũ túm lấy cổ áo Phong. Tùng Anh ngăn lại.
- Chỉ là tai nạn thôi. Em bị tai nạn giao thông thôi mà! Phong hoàn toàn không có mặt lúc đó. Bỏ anh ấy ra đi mà. Em xin anh đấy
Ánh mắt anh Vũ chứa đầy sự tức giận.
- Bỏ ra đi! - Anh Trường nói - Ngồi xuống nói chuyện trước đã.
Phong và Tùng Anh ngồi đối diện ba người anh trai.
- Nói! - Giọng anh Trường rất nghiêm túc.
- Ở Bangkok, em và Tùng Anh đang ở nhà chơi...
- Dừng!!! - Tùng Anh ngăn lại - Ngắn gọn là hôm đó e đi về đêm. Nghe nhạc cỡ lớn nhất. Chẳng may gặp phải thằng xe điên. Em ngã ngất đi. Lúc tỉnh nghe cảnh sát kể lại là thằng đấy phê thuốc cắn qua tay em nhiều lần nên...
- Nó là đứa nào? M* nhà nó!
- Bị bắn rồi! Anh cứ bình tĩnh đi!
- Đang ở đâu? - Anh Vũ hất hàm về phía Phong.
- Em khách sạn!
- Chú ở khách sạn còn để nó đi bộ về nhà lúc nửa đêm? - Kiên ngạc nhiên.
- Tại em đi công tác nên phải đi ăn với khách hàng. Em thực sự có lỗi trong chuyện này.
Anh Vũ hất thẳng cốc nước vào mặt Phong. Tùng Anh trừng mắt nhìn Phong nắm chặt lấy tay Tùng Anh như lời nhắc nhở cô bình tĩnh.
- Tao nói cho mày biết! Đừng có làm tổn thương con bé. Dù chỉ là một sợi tóc. Một sợi tóc. Nhớ là nó còn thằng anh tên Vũ.
Từng từ, từng chữ rất cho anh Vũ rất rõ ràng. Nó như con dao sắc bén đang kề trên cổ Phong. Nói xong anh Vũ bỏ đi. Anh Trường tiếp lời.
- Nó nói đúng. Đừng để chúng tôi thấy con bé gặp chuyện gì.
- Em hiểu!
- Còn bây giờ vào trong đi. Hai đứa muốn xăm còn gì!
Kiên ném cho Phong chiếc khắn bông.
- Lau qua người đi. Vũ là vậy. Nóng tính nhưng rất thật lòng. Bọn anh coi Tùng Anh như em gái trong nhà. Chơi với nó từ hồi còn cấp hai. Bố mẹ lâu lâu lại sang bên kia với Hà thì bọn anh lại sang chơi, nấu nướng với nó. Vậy nên...
- Em hiểu mà!
- Anh biết chuyện không đơn giản như thế!
Tùng Anh nghe thấy liền đến vỗ vào người Kiên.
- Anh biết thì cũng nhỏ nhỏ tiếng. Lúc nào em kể cho. Anh có muốn hai nhân vật kia bằm Phong ra không hả? - Tùng Anh chỉ về phía Phong đang ngồi xăm - Vừa mới tháo bột chân đấy. Anh muốn em lấy chông tàn phế sao?
- Lấy? - Kiên co giãn lông mày nhìn cô.
- Ờ thì cứ cho là thế đi.
- Thôi được rồi! Hôm nào cafe rồi kể.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top