Chương 40
Lấy lại bình tĩnh, Minh niềm nở đi vào.
- Chào vợ!
- Ngồi xuống đi!
- Chồng có một câu hỏi! Tại sao lại có người lạ ở đây?
- Anh bảo ai là người lạ! - Tóc vàng bức xúc.
- Không lạ thì quen chắc. Ở bệnh viện cô chưa đủ xấu hổ à mà còn vác mặt đến đấy!
- Tại bà chị kia gọi em đến thôi!
Minh ngơ ngác nhìn Linh. Linh vẫn giữ bộ mặt đằng đằng sát khí.
- Cô nói ai là bà chị!
- Ờ... - Tóc vàng uốc ngậm nước tỏ vẻ không biết.
- Hôm nay giải quyết một lần cho xong. Anh chọn ai!
- Tất nhiên là chọn vợ rồi!
- Anh... thế còn lời hứa với tôi thì sao?
- Hứa nào? Bao giờ?
- Anh hứa là anh mãi mãi ở bên tôi. Anh sẽ lo cho tôi. Mới mấy hôm trước thôi chứ đâu xa.
- Chúc mừng cô! - Minh chế giếu - Một tuần vừa rồi, ngoài việc gặp cô đóng tấu hài trong bệnh viện ra thì tôi chỉ có ở công ty và về nhà. Luôn luôn có người đi bên cạnh.
- Thế là hiểu rồi nhé! - Linh lên tiếng - Nhưng hôm nay tôi không gặp cô chỉ để nói chuyện đấy mà về chuyện ở bệnh viện lần trước. Đừng có bao giờ nói cái kiểu đấy với bạn tôi một lần nữa. Cái loại như cô ngoài kia không thiếu đâu. Đừng nghĩ mình là cái gì đấy kinh khủng lắm mà nói cái gì cũng được. Hôm trước bạn tôi còn hiền đấy. Tôi mà ở đấy thì cô không xong đâu. Nhớ đấy! Không có lần thứ hai tôi ngồi nói chuyển tử tế với cô như thế này đâu.
Minh cũng phát sợ khi vợ yêu của mình tức giận. Tóc vàng bị Linh quát một hồi không thể nói lời nào, mặt mũi tối sầm lại. Linh và Minh đứng dậy ra về. Tiện có cô phục vụ đi qua, Linh cầm cốc nước hoa quả đổ lên đầu Tóc vàng.
- Cẩn thận về kiến bâu đấy! - Linh đặt mạnh cốc nước xuống bàn và cùng Minh đi thẳng ra ngoài.
----------------------------
Phòng bệnh của Tùng Anh.
- Tùng Anh! Tor đây! Tor đã gửi cái hộp cho Tùng Anh rồi! Chuyển về nhà của Tùng Anh đấy!
- Ok! Cảm ơn Tor! Chuyện của Tor và Kao thế nào rồi!
- Vẫn rất tốt! Tor định đưa Kao về ra mắt bố mẹ!
- Tuyệt! Chúc hai người hạnh phúc nhé! Bây giờ Tùng Anh phải đi làm thủ tục ra viện rồi! Bye!
- OK! Bye!
Bố mẹ và chị Hà phải về Roma gấp vì công ty có việc bận mà con của chị Hà đang bị ốm, nằm bệnh viện. Vì vậy cô tự ra viện một mình. Trước khi về nhà, cô qua phòng bệnh của Phong.
- Ê ê! Chơi ipad liên tục thế là không được đâu!
Phong vội giấu ipad vào dưới gối.
- Nằm mãi tên giường chán lắm.
- Anh lén em xem cái gì mà phải giấu kín thế! Đưa đây xem nào!
Cô vươn người ra cố lấy ipad thì anh ôm chầm lấy cô.
- Không có gì đâu! Mà mới có một đêm không gặp mà anh nhớ em quá đi. Bây giờ em ra viện à?
Cô nghịch ngợm mấy ngón tay của anh.
- Ừ! Ở trong này ngột ngạt lắm!
- Anh cũng muốn ra viện! Còn hai hôm nữa là tháo bột rồi! Hay là anh xuất viện luôn nhỉ!
Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của cô.
- Bố mẹ không cho đâu!
- Không sao! Anh sang ở nhà với anh cơ mà! Lấy nạng cho anh!
Anh đi thay quân áo rồi cùng cô đi làm thủ tục. Hai người bị Kiên bắt gặp.
- Hai người định đi đâu!
Phong nắm tay Kiên, mắt rất nghiêm túc.
- Kiên! Cậu có mong tôi vui vẻ không?
- Sao cậu hỏi thế?
- Nếu có thì đừng nói với bố mẹ là tôi đang ở đâu! - Phong đổi thái độ vui vẻ - Còn bây giờ tôi phải đi đây!
Anh kéo tay Tùng Anh đi khỏi. Kiên cười nhìn hai người đi vè phía cổng.
- 25 tuổi mà cứ như trẻ con. Đúng là người đang yêu!
-------------------------------------
Phong vừa về đến nhà là nằm vật lên sofa.
- Không ở đâu tuyệt vời như nhà của mình cả!
- Hẳn là nhà của mình!
Tùng Anh quẳng túi xuống sàn rồi đi vào bếp.
- Anh không mua đồ ăn à? Sao tủ lạnh trống không thế này!
- Không có em ở nhà anh toàn đi ăn ngoài thôi! Mua làm gì. Mất công nó hỏng lại phải đi vứt.
Có chuông cửa.
- Để em mở cho!
- Cô có phải Tùng Anh không?
- Phải! Đây là bưu kiện từ Bangkok phải không?
- Đúng! Cô kí vào đây.
Anh ta đặt bưu kiện xuống đất và đưa cho cô tập giấy. Co trần trừ một lúc.
- Xin lỗi! Nhưng tôi sử dụng tay trái chưa tốt lắm. Có thể nhờ người khác kí được không?
- Được!
Cô cầm tập giấy đưa cho Phong. Mặt cô có nét buồn.
- Trong hộp là cái gì đấy em!
- Bí mật! Tối em cho xem!
Anh gian xảo nhìn cô. Đến gần cô, anh thì thầm.
- Đừng bảo với anh là Victoria's Secret! Bình thường đã hấp dẫn lắm rồi mà còn ...
Cô bật cười, tát yêu anh.
- Đồ đen tối. Cứ đợi đến tối nay xem!
"Kiên đang gọi..."
- Alo!
- Ông bà chủ đang tìm cậu đấy. Đưa máy cho mẹ tôi đi!
- Con đang ở đâu thế hả Phong?
- Con đang ở nhà con! Mẹ không phải lo cho con đâu! Vài hôm nữa con tự đi tháo bọt được
- Nhà con là ở đâu?
- Là nhà con. Mọi chuyện quay lại bình thường rồi mà mẹ!
- Bình thường cái gì! Mẹ không muốn cấm cản hai đứa nhưng con cứ như thế này là bố lại tức điên lên đấy.
- Mẹ bảo với bố không phải lo cho con. Con trai yêu của bố mẹ vẫn sống tốt và không gây họa đâu. Bố mẹ nên lo cho Minh ý. Tạm biệt mẹ!
Cô nhìn anh với ánh mắt khác thường.
- Hình như... bình thường anh không nói chuyện với bố mẹ như thế?!?
- À thì ... - Anh ôm lấy cô - Yêu em quá nên anh bị nhiễm đấy.
- Nhiễm... cái này có vẻ mới. À! Bao giờ anh định quay lại công ty?
- Em nhắc anh mới nhớ. Để gọi điện về công ty đã.
--------------------------
Khánh và Huy xuất hiện trước của nhà cô với một đống tài liệu. Tùng Anh ngạc nhiên.
- Cái gì mà nhiều thế này hai đứa?
- Chị hỏi anh chông yêu quý của chị ý!
- Gì thế anh?
- À! Tài liệu trong thời gian anh vắng mặt thôi mà!
Huy và Khánh ôm đống tài liệu đặt hết vào người Phong.
- Của anh hết!
- Nặng! Nặng! - Phong bỏ ngay đống tài liệu lên bàn!
- Thế anh mới hiểu bọn em phải ôm từ công ty đến đây mệt như thế nào!
Tùng Anh đem nước cho Huy và Khánh.
- Hai đứa dạo này như thế nào?
- Mọi thứ đều tốt trừ việc Khánh trốn em đi chơi với trai lạ!
- Anh điêu vừa thôi! Em xin phép đàng hoàng còn. Chị đừng tin!
Phong thì chăm chú đọc từng tập tài liệu trên bàn.
- Tay chị sao rồi?
- Ổn hơn rồi! Hay hôm nay hai đứa ở lại ăn cơm với bọn chị đi!
- Cũng được ạ! Để em gọi thêm cả đôi kia nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top