Chương 34
Vẫn ở quán cafe ấy, Pai ngồi đối diện Phong và Tùng Anh.
- Một tuần trôi qua nhanh thật đấy. Bây giờ hai người gọi tôi có chuyện gì? Mai hai công ty kí hợp đồng với nhau rồi mà.
Tùng Anh đáp.
- Coi nhau hôm nay là một buổi chia tay đi!
- Chia tay? Ai chia tay? Chia tay ai?
Phong ngạc nhiên.
- Đã bảo sau một tuần thì em và anh chia tay và em sẽ nói với bố em về chuyện kí hợp đồng mà.
- Em có nói vậy hả anh yêu!
Phong tức giận.
- Cô thật quá đáng!
Tùng Anh đẩy ly nước về phía Phong.
- Uống đi anh. Cô có chắc rằng mình chưa từng nói không?
- Chắc! Chắc như tôi đang ngồi đây nói chuyện với cô ý!
Tùng Anh mở trong điện thoại một đoạn clip. Hình ảnh thì bẳng có gì cả ngoài sàn nhà nhưng âm thanh thì cực kì thu hút.
'- Nhưng anh yêu Tùng Anh. Cho nên anh mới gặp em ngày hôm nay để em hiểu được tình cảm của anh. Anh mong công ty của gia đình em sẽ tạo điều kiện cho công ty Đại Thiên trong mọi hoàn cảnh.
- Đời không có gì dễ dàng như vậy đâu anh. Có cho thì mới có nhận chứ. Em có thể suy nghĩ lại nếu anh có thể hẹn hò thử với em một tuần.
- Sau một tuần thì sao?
- Tuỳ thuộc vào thành ý của anh để em nói với bố. Nếu anh không có tình cảm với em thì anh có thể đi.'
Pai biến sắc.
- Cô... cô...
Gương mặt Phong dãn ra, đầy sung sướng nhìn Tùng Anh.
- Tôi đăng cái này lên youtube rồi. Bây giờ chỉ cần chuyển chế độ công khai và kèm theo đoạn tôi vừa quay được lúc nãy thì các phóng viên lại gọi điện cho cô ầm ầm đấy.
- Chỉ qua giọng nói thì ai biết được đấy là tôi!
Tùng Anh uống một ngụm nước hoa quả, cười với Pai.
- Lần trước lúc ra về tôi đưa ống kính lưới qua mặt cô đấy. Không biết à?
Pai hồi tưởng lại lúc đó rồi tức giận đứng dậy.
- Các người nhớ đấy!
Pai cầm cốc nước định hất vào mặt Tùng Anh thì Phong nhanh tay đỡ lại.
- Cô nghĩ bây giờ tôi để yên cho cô làm gì thì làm à? Suy nghĩ kĩ hành động của mình trước khi làm đi. Tôi không muốn số nước này bị hất vào cô đâu. Lãng phí lắm.
Pai không nói được gì nữa chỉ biết ôm cục tức bỏ đi. Phong và Tùng Anh nhìn nhau cười tít mắt.
- Em giỏi thật đấy!
- Giỏi gì. Hôm đấy em bấm nhầm vào camera nên mới nghĩ ra đấy chứ.
Phong nắm lấy bàn tay gầy guộc của Tùng Anh.
- Anh xin lỗi! Trong một tuần vừa qua anh không làm được gì để bảo vệ em!
- Em hiểu mà! Và em cũng không muốn anh phải lầm vào tình thế khó xử. Đứng giữa hai thứ quan trọng là em và gia đình anh, anh không thể chọn một hai hay. Nên tốt nhất là em giải quyết giúp anh.
- Anh có nhu nhược quá không?
- Do em không muốn anh ra mặt thôi. Thiên Phong mà ra mặt thì cũng kinh đấy! Nhờ!
Anh véo mũi cô.
- Vâng! Ghét ghê! Thế hôm nay là ngày kỉ niệm bù của hai đứa này. Em thích đi đâu?
Cô suy nghĩ một lát.
- Mua đồ về nhà em làm bánh đi! Em muốn hay đứa cùng làm một cái bánh cho ngày kỉ niệm.
- Anh không giỏi việc bếp núc đâu! Nhỡ phá thì sao?
- Có Tùng Anh ở đây mà phải sợ à!
--------------------------
Hai người đi mua hết mất đồ cần thiết rồi trở về nhà.
Tùng Anh sắp đồ lên bàn bếp thì bị anh tấn công. Anh bế bổng cô lên.
- Bây giờ anh không muốn làm bánh nữa. Muốn ăn thịt cơ!
Cô phản đối kịch liệt.
- Thịt trong tủ lạnh kìa. Thả em xuống!
Anh đặt cô xuống giường. Thân thể cô nằm gọn dưới thân thể anh.
- Thịt người thì sao?
- Thì tự ăn thịt mình đi! Tránh ra.
Cô ra sức đẩy anh ra. Môi anh tiến đến tai cô.
- Anh nhớ cái đêm mà em nói em yêu anh ý! Thật sự rất kích thích.
Người cô nóng rực lên.
- Ờ... ờ... bỏ em ra!
- Không bỏ.
Anh cởi bỏ lớp áo bên ngoài để lộ ra thân hình rắn chắc đầy quyến rũ. Cô nhắm chặt mắt không muốn bị thân hình này cám dỗ.
- Nhìn em kìa! Sợ anh sao? Hahaha.
- Ai sợ ...
Anh bất ngờ trao cho cô nụ hôn nồng cháy. Trong khi miệng lưỡi đùa nghịch, tay anh chạy đi xuống cởi chiếc cúc quần của cô. Cô nắm chặt lấy cổ tay anh. Hai mắt mở to nhìn chằm chằm anh. Anh nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần đìu bó sát ra khỏi cơ thể cô. Chiếc quần lót màu nude kích thích anh vô cùng. Anh từ từ đưa tay từ gương mặt nhỏ nhắn của cô xuống cổ áo, cởi chiếc cúc đầu tiên.
- Anh thích lớp da trắng nõn của em sau lớp áo này.
- Thích đúng không?
Anh thích thú gật đầu như một đứa trẻ.
- Nằm xuống giường đi đã...
Cô đẩy anh nằm xuống giường. Cô liếm bờ môi nhìn anh đầy khiêu khích.
- Không dễ thế đâu!
Cô chạy đến với đống nguyên liệu trong nhà bếp. Anh đuổi theo, ôm lấy vòng eo thon gọn của cô.
- Thế anh không quyết rũ bằng trứng và bột mì à?
Cô đập trứng vào bát bột.
- Chắc vậy!
Một tay anh ôm eo cô, một tay thì cùng cô đánh trứng. Bờ môi không ngừng đùa nghịch với gáy của cô. Hơi thở của anh làm cô rùng mình.
- Bây giờ thì đủ chưa?
- Anh hư quá đấy! Lấy cho em chậu đá đi!
Anh quyến luyến không muốn rời cô. Cô thúc giục.
- Nhanh đi anh! Anh sẽ quyến rũ hơn nếu giúp em đấy.
Anh mang đến cho cô một chậu đá. Đứng chống cằm đối diện cô, anh thích thú nhìn cô trong chiếc áo sơ mi xanh ngọc. Kem tươi càng ngày càng bông nhiều lên như ngọn lửa cháy trong cơ thế anh lúc này. Anh đưa tay bôi một vệt kem trắng muốt lên mặt cô. Chẳng thể chịu thua, cô tặng anh một bộ râu cong vút. Hai người chơi đùa quanh nhà bếp. Anh đặt cô ngồi trến chiếc bàn bếp nhỏ bé. Một nụ hôn thật ngọt ngào. Cái vị kem tươi ngọt lịm pha với vị của tình yêu quả thực rất tuyệt vời.
Tiếng chuông cửa đã phá vỡ cái thời khắc huy hoàng ấy. Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra.
- Em muốn đập vỡ cái chuông cửa. Anh ra mở cửa đi! Em phải mặc quần rồi.
Anh gian xảo nhìn cô. Tiếng chuông ngày một dồn dập. Anh đi ra mở cửa.
- Who are you?
Cánh cửa vừa mở ra một đám người cầm gậy gộc xông vào đánh anh tới tấp. Cô từ trong phòng chạy ra, hét lớn.
- Dừng lại. Mấy người là ai?
Đám người dừng lại, không thèm nói lời nào tấn công cả hai người. Vài tên như thế này không làm khó được cô. Nhưng có một tên thừa cơ, đánh lén cô. Cô ngất đi bất tỉnh nhân sự. Khi mở mắt ra, cô bị chói vào một cái ghế, đằng sau lưng cô là anh. Anh cũng bị chói như cô.
Cô cố di chuyển ngón tay chạm vào tay anh. Vừa chạm nhẹ, cô cảm thấy tay anh bị chảy rất nhiều máu. Anh cắn chặt môi, không muốn cô nghe thấy tiếng kêu. Cô hoảng sợ.
- Phong! Phong!
- Anh đây! Em không sao chứ?
- Em không sao! Anh bị chảy máu! Nhiều lắm phải không?
- Anh không sao...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top