Chương 29

Sáng sớm Tùng Anh đã bị đáng thức bởi tiếng bấm chuông inh ỏi.

- คุณเป็นใคร (ai đấy?)

Mở cửa ra cô bị một cô gái ôm chầm lấy. An kéo theo một vali lớn đứng trước mặt cô.

- Ngạc nhiên chưa?

- Quảng cáo bột giặt à! Sáng sớm mà!

Tùng Anh ngã xuống giường. An lập tức kéo cô dậy.

- Con điên. Tao đi ăn sáng. Tao đói rồi. Tao được nghỉ có một tuần thôi đấy!

- Một tuần thôi đấy à! Đủ đi hết Bangkok đấy!

- Không cần biết! Dậy nhanh!

- Em ạ chị luôn đấy!

Tùng Anh buộc phải rời giường tìm đén nhà tắm. Vừa đánh răng cô vừa nói chuyện với An.

- Quân đâu?

An đứng tựa vào cửa nhà tắm, ngán ngẩm nói:

- Theo gái rồi!

- Cái gì cơ? - Tùng Anh ngạc nhiên, phu đầy bọt lên gương.

- Ở đấy được làm quản lý cho nhóm nhạc nữ mới nổi ý. Thế là không thèm nghỉ phép đi sang đây với tao. Ở đấy đi làm cơ. Miệng lúc nào cũng "Anh bận lắm", "Để lần khác đi", "Em đi một mình đi". Tao ghét quá nên bảo đi luôn không thèm nói câu gì.

- Ui dời ơi! - Tùng Anh lau lau cái gương - Thế mà tưởng gái thật!

- Thì chả gái!

- Thôi thôi! - Tùng Anh phẩy tay, bước ra khỏi phòng tắm.

- Thế đi ăn gì bây giờ? - An háo hức.

Tùng Anh mở tủ quần áo, chọn bùa một bộ thản nhiên đáp.

- Tao chưa lấy lương đâu!

- Để tao làm nghĩ vụ cao cả đấy cho! Vừa lấy tiền thưởng xong!

- Duyệt!

An nảy ra ý gì đó, lôi điện thoại ra.

- Này này! Ra đây.

Tùng Anh bước ra khỏi phòng tắm.

- Làm gì?

- Gọi skype trêu con Linh!

- Được được!

Màn hình hiện lên cái mặt ngáy ngủ của Linh.

- Cái gì? Mày biết bây giờ là mấy giờ không?

- Nhìn cho kĩ đi!

Linh mở mắt nhìn vào màn hình, ngạc nhiên hỏi.

- Mày ở đâu đấy? Sao lại có cả Tùng Anh.

- Nó sang đây chơi!

Linh ấm ức.

- Thế mà không rủ bố! Mà không được. Hôm nay tao phải đi đón Minh nữa.

Chợt có một anh chàng nhảy vào màn hình. Là Minh. Cậu ta ôm chầm lấy Linh. Đoạn phim tình cảm sến sẩm bắt đầu.

- Anh nhớ vợ ghê gớm luôn ý.

- Em cũng thế!

Linh ngồi dậy, nhảy vào lòng Minh ngồi. Minh trao cho cô nụ hôn nồng cháy. Tùng Anh và An chỉ biết ngán ngẩm tắt máy.

- Thật là không đúng lúc gì cả. Thôi đi ăn!

Đi ăn sáng xong, Tùng Anh phải đi làm nên đưa An đến Siam Passon rồi cô trở về công ty. Cô cắm đầu vào việc, không biết trời đất là gì. Vèo một cái đến trưa, An gọi điện.

- Đi ăn đi!

- Mày đang ở đâu?

- Vẫn ở đấy.

- Đợi tí tao qua đón.

Đến một quán ăn, họ vừa ăn vừa nói chuyện.

- Sáng nay tao cho dám hỏi. Thế mày với ông Phong thế nào rồi?

- Thế nào là thế nào?

- Quay lại rồi à?

- Ừ! Tại nó có sức hút lạ kì mày ạ. Tao biết thế nên đã sang đấy trốn rồi. Nó còn sang theo làm tao không thể khống chế được.

- Yêu nó là thế đấy! Đơn giản như mày không bỏ được chocalate đắng còn tao không bỏ được nước ép táo cam ý. Đã yêu rồi thì khó bỏ lắm.

- Nhưng nếu Quân bắt mày bỏ nước táo cam mày có bỏ không?

- Còn tùy thuộc vào lý do là gì?

- Nếu nó ảnh hưởng đển cuộc sống mà to tát hơn là tính mạng của nó thì mày có bỏ không?

- Có! Vì tao yêu Quân hơn nước ép.

- Chắc bây giờ tao phải bỏ cái sợ hãi, lo nghĩ để bảo vệ Phong...

Sau bữa trưa, Tùng Anh phải quay về làm việc. An thì chẳng có ai đưa đi thăm Bangkok cả. Tùng Anh nhờ một người bạn ở Bangkok đến đưa An đi chơi. Một lát sau khi gọi điện, một anh chàng cao ráo đẹp trai xuất hiện từ chiếc taxi màu hồng. Đó là Tor, bạn của Tùng Anh.

Sau khi làm quen, Tùng Anh trở về công ty còn Tor và An đi chơi ở chùa Phật Nằm. Tor rất vui tính, cậu còn biết nói một chút tiếng Việt nhờ Tùng Anh dạy cho. Sau khi đi thăm quan chùa, Tor đưa An đến một công viên gần đó nghỉ chân và uống nước.

- An làm nghề gì?

- Tôi làm stylelist. Còn Tor?

- Tôi thất nghiệp.

- Tôi tưởng cậu phải làm ngành gì về giải trí chứ. Trông Tor rất cuốn hút và có triển vọng mà.

- Thật ra thì tôi là nhiếp ảnh gia tự do. Thu nhập chủ yếu là tiền cho thuê nhà. Tôi thường đi chụp ảnh để dự thi. Nhưng... chắc tại tôi không có tài.

- Không phải không có tài mà chưa có người nhìn ra tài năng của cậu thôi.

- Chắc là vậy.

Cả chiều hôm ấy An và Tor đi thăm các chùa nổi tiếng ở Bangkok. Tối Tor đưa An về tận nhà.

- Cảm ơn Tor.

- Không có gì. An cũng cho tôi biết được nhiều thứ về Việt Nam và dạy cho tôi nhiều điều mà.

- Đừng nói quá!

Tor ôm tạm biệt An.

- Mong gặp lại An.

- Tôi cần Tor giúp nhiều trong một tuần này đấy.

Đừng xa có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm họ. Đợi Tor đi về anh mới xuất hiện. An ngạc nhiên.

- Sao anh ở đây?

- Em trốn anh đi để sang đây đi với anh ta à.

Cai giọng lạnh tanh của Quân làm An hoảng sợ.

- Đấy là bạn Tùng Anh. Anh ta chỉ giúp Tùng Anh đưa em đi thăm quan Bangkok thôi mà.

- Em nghĩ anh là trẻ con à. Có cần ôm nhau thân mật như thế không?

- Em không nghĩ anh lại không tin tưởng em như thế. Anh ở Hàn suốt ngày đi với mấy đứa con gái đấy em có nói gì không?

- Công việc của anh là thế. Em cũng phải thông cảm cho anh chứ.

Hai người cãi qua cãi lại ầm ĩ trước cửa nhà Tùng Anh. Trở về sau một ngày một rã rời, nhìn thấy hai người cãi nhau Tùng Anh chẳng muốn về nhà. Cô nhắn tin cho An nói đêm nay sẽ không về và hai người có làm gì thì cũng vào nhà, đừng để ảnh hưởng đến hàng xóm.

Về đêm, cô thích ra sông Chao Phraya với vài lon bia lạnh. Những lúc gặp chuyện buồn hay áp lực từ cuộc sống, cô tìm đến rock. Thứ âm nhạc trần trụi, mộc mạc mà lại rất mãnh liệt. Đặc biệt là album Đường Về của Quái vật tí hon. Mỗi lần nghe album ấy cô chỉ biết dùng một từ để tả : "thấm". Cô từng "tiếc đứt ruột" khi Quái vật tí hon tan dã khi mới có một album. Cái thứ nhạc của họ giúp cô trải lòng mình ra. Nhắm mắt lại bên cạnh âm nhạc để cho giọt lệ tự do thoát khỏi cái không gian chặt hẹp, bức bách. Đêm này là một đêm dài của cô. Cô có một quyết định là quay lại với anh. Nhưng cô biết. trước mắt cô đang có một thử thách vô cùng lớn. Cô có dám nắm tay anh vượt qua hay là bỏ đi để con đường chẳng còn chông gai? Hình như tình yêu của cô dành cho Phong chưa đủ lớn? Hay tại cô lo nghĩ quá nhiều, làm phức tạp hóa vấn đề lên? Cái hoàn cảnh này nó có như những lần đối diện với những cuộc thi lớn không? Trước kì thi cấp 3, đại học cô đều lo sợ thái quá, luôn ước gì có máy đi đến tương lai để không phải cảm nhận cái cảm giác đi thi. Sẽ ra sao?

" Giờ ngồi lại đây sao quá nhọc nhằn

Thân lắm bụi trần

Tôi khóc một mình trong gương

Đường về tự do lê bước tù đầy..."

Ai bảo Sư Tử lúc nào cũng lạc quan, yêu đời, vô âu vô lo. Nó dùng lúc sâu lắng để nghĩ chuyện đời đấy. Nhưng bạn có thấy hay không thôi. Nếu nó chủ động cho bạn thấy được khoảng lặng của nó thì hãy vui đi. Bạn thực sự quan trọng với nó đấy.

Trời hửng sáng, cô trở vè nhà. Đập vào mắt cô, Quân ngủ gục trên sofa, hướng về An. An nằm trên giường, mắt sưng húp. Chắc họ cũng mới ngủ được một lát. Tùng Anh dón dén lấy quần áo đi vào nhà tắm. Bước ra cửa, Quân ra hiệu cho cô im lặng. Anh đi về phía giường, đắp lại chăn cho An.

- Hai người cãi nhau đủ chưa?

- Cũng đủ để biết yêu nhau nhiều như thế nào.

Cô tựa người vào cửa phòng tắm.

- Đừng để nó khóc. Nó thích tình yêu đẹp và ít chông gai. Chắc tại nó sợ mất cậu.

- Tôi cũng thế! Mất đi chắc chẳng sống được đâu.

Tùng Anh mở hộc bàn lấy ra vài tấm danh thiếp đưa cho Quân.

- Lát chọn một quán đưa nó đi ăn. Đưa card cho tài xế là được.

- Tôi biết mà. Cứ đi làm đi. Mà mắt hơi sưng đấy, quầng thâm nữa.

- Đúng là quản lý. Soi kĩ thế. Tôi không phải là thành viên của cậu đâu. Lo cho của quý kia kìa.

Cô tìm mất bản vẽ cho vào ống rồi chỉnh trang lại vẻ ngoài. Khi đang trang điểm, qua gương, cô thấy ánh mắt của Quân dành cho An. Thật sự rất tình. Mang cái gì đấy rất quen thuộc. Cô cũng hay nhìn Phong như thế thì phải. Bình thường đã nhớ bây giờ cô còn nhớ Phong da diết hơn. Mấy hôm nay hai người chưa nói chuyện với nhau. Cô tranh thủ gọi điện cho anh.

- Anh dậy chưa?

- Anh vừa dậy. Em dậy lâu chưa?

- Ờ... cũng lâu rồi. Em đang chuẩn bị đi làm.

- Sớm thế? Mắt mũi làm sao đấy?

- Đang chuẩn bị thôi. Mấy hôm làm nhiều quá ý mà.

- Đừng để anh lao sang đấy. Đang nhớ em quá đây này. Sắp không chịu được rồi.

- Anh sang là em lại không làm được cái gì đâu. Ngoan ngoãn ở nhà đi. Còn hai ba tuần nữa là em về Việt Nam rồi.

Cô đi vào nhà tắm nói chuyện với anh.

- Sao em lại vào trong này?

- An với Quân đang ngủ ngoài kia. Nói chuyện lại đánh thức chúng nó.

Phong bĩu môi.

- Lo cho người ta vừa thôi. Người cần lo thì không lo.

- Người cần lo là ai?

- Thứ nhất là em, thứ hai là anh chứ sao nữa. Nhìn chỉ muốn đánh cho mấy cái.

- Giỏi thì lao vào đấy mà đánh. Cứ làm như em sợ anh lắm ý!

- Đừng có thách. Đến lúc người ta đến lại đuổi đi.

- Thôi đi. Anh có định chuẩn bị đi làm không hả?

Có tính giả nữ vọng từ điện thoại cô ra. Cô co dãn lông mày hỏi anh.

- Ai... đấy?

- Còn ai trồng khoai đất này. Minh công tử.

- Đừng bảo yêu Linh xong nó bị tăng động đấy nhé.

- Còn hơn cả thế. Nhiều khi anh còn không nhận ra em trai của mình nữa.

- Thôi. Em phải đi mua đồ ăn sáng rồi đi làm nữa. Anh dậy chuẩn bị đi. ĐI làm muộn trừ một ngày lương đấy.

- Biết rồi. Chơm chơm. Đi cẩn thận đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top