Chương 28
Sáng hôm sau cô có mặt ở công ty. Cả phòng ai cũng vui mừng trừ bộ ba phù thuỷ đáng ghét. Cô mang đến 2 chiếc bánh gato và cafe cho tất cả mọi người. Một phần được cô gửi qua thư kí cho Phong. Trên danh nghĩa là về thăm phòng, cô trở lại để giúp mọi người.
Quả thực không có cô, công việc cũng trở nên lộn xộn. Hết một buổi sáng cô đã đưa công việc trở về quy đạo của nó. Anh trưởng phòng mới cũng phải nể phục cô. Nhắc nhở Khánh mấy việc rồi cô cũng được "tan ca". Phong đứng ngay bên cửa chờ cô.
- Cảm ơn em!
- Không có gì! - Cô mỉm cười - Em về trước.
Anh kéo cô lại, hôn lên môi cô.
- Anh... - Cô không nói được gì, bỏ đi.
Anh theo cô vào thang máy.
- Tay em sao rồi?
- Đỡ rồi! Cảm ơn!
- Thế thì tốt rồi!
Cửa thang máy vừa mở. Anh ghé sát vào tai cô: "Anh yêu em!". Câu nói này của anh vừa lạ vừa quen. Cô bước ra, khoé miệng cong lên. Đã lâu rồi không thấy cô cười như vậy.
----------------------------------
ROCK SHOW
Chưa bao giờ cô hết háo hức với Rock Show cả. Sau một giấc ngủ no căng thì cô bình minh vào giữa trưa. Cô quyết định ra ngoài đi ăn luôn. Hôm nay cô cố tình chọn quần áo không quá rườm rà nhưng rất chất cho buổi tối đi xem show.
Giải quyết xong cái bụng thì cô nhận được một tin nhắn :"Ê ku! Đến đại bản doanh đàm đạo rồi tối thẳng tiến!". Nhận được tin nhắn khiến cô phì cười:"Các anh lúc nào cũng thế!"
Đại bản doanh chính là quán cafe của anh Vũ - bạn của Tùng Anh. Vừa bước vào quán đã nghe thấy tiếng cười nói rôm rả.
- Cháu nó đến rồi đây! - Tùng Anh vừa đến đã góp vui.
- Ku trốn đâu gần năm trời thế hả? Làm cả đám thiếu chân suốt thôi. - Anh Vũ lên tiếng.
- Xin lỗi! Xin lỗi! Cháu nó quy về ở ẩn. Mà người yêu em đâu để Trường, Vũ ngồi chém gió với nhau thế này.
Trường nhả một hơi thuốc, đáp:
- Làm osin trong bar kia kìa.
Cô đặt túi xuống ghế, đi vào bar. Ngồi ở ghế trước quầy, cô nghịch ngợm mấy cái cốc.
- Rơi một cái cốc cũng không sao ha?
Kiên lập tức đứng lên, cướp cái cốc trên tay cô.
- Không được!
Cô túm lấy cổ áo Kiên kéo lại gần.
- Thấy em đến thì không ra, thấy cốc rơi thì lập tức xuất hiện. Anh làm gì mờ ám dưới đấy hả?
- Thôi thôi em ơi! Nó đang nói chuyện với người yêu đấy!
Cô phủi tay, lấy chai rượu trên quầy và cướp lại cái ly trên tay Kiên.
- Ngoan ngoãn đưa ảnh chị ý đây thì em tha cho. Không thì đừng nhìn mặt nhau nữa.
Cô ngồi xuống ghế uống một ly rượu. Thấy thế, anh Vũ liền nói:
- Thôi anh xin! Bồi! - Anh gọi nhân viên cất chai rượu đi và gọi 1 ly nâu nhiều sữa. - Cô tí không ai bế cô đi được đâu.
- Thế thôi vậy!
Kiên ôm cái laptop ra bàn, mở ảnh cô gái lên cho cô xem.
- Cũng xinh!
Anh Trường lên tiếng:
- Không xinh thì mày bắt nó bỏ đấy! Bắt nạt nó ít thôi ku ạ!
Anh Vũ góp gió:
- Thấy cháu nó hiền là bắt nạt.
- Kiên! Thấy em bị chém mà không biết đỡ gì cả!
- Thì anh thấy đúng mà! - Kiên tủm tỉm!
Cô ấm ức uống hết ly nước lọc trên bàn.
Ngồi nói chuyện một lát cũng đến giờ đi. Mấy anh thấy xe mới của Tùng Anh liền khen rối rít.
- Thế là 4 đứa ẵm được bón em ngon phết nhỉ.
Bốn con ngựa sắt lướt trên phố trông rất ngầu. Đến sân vận động vừa đúng giờ. Mấy anh em đi bộ vào khu A thì đột nhiên có một bàn tay nắm lấy tay Tùng Anh. Bốn người quay lại nhìn anh chàng - không ai khác ngoài Phong.
- Ai đấy?
- À...
Cô chưa kịp nói đã bị cắt lời:
- Em là người yêu à không chồng sắp cưới của Tùng Anh.
- Con quỷ - Anh Vũ gõ vào trán cô - Không nói với anh em.
- Ơ... không phải!
- Phải trái gì! Tội tày đình! Lát anh em tính sổ sau. Vào khu A nhanh không mất chỗ đẹp.
Phong nằm chặt tay cô.
- Anh ...
Cô lại bị chặn họng.
- Anh không điên!
Anh đứng ngay sau cô. Giữ không khí cuồng nhiệt của Rock fan thì cô và anh dính chặt lấy nhau là chuyện thường. Cả tối hôm đó rất vui. Lâu rồi cô mới được quẩy nhiệt như thế. Hò hét, nhảy điên cuồng theo giai điệu sôi động. Đến kết thúc ca khúc cuối cùng, Phong quay người cô lại, trao nụ hôn nồng cháy giữa bao tiếng reo hò. Cái kết rock show tuyệt vời nhất cô từng trải qua.
Theo tục lệ, trước khi ra về tránh khỏi việc chen lấn xô đẩy thì mấy anh em ở lại uống lon bia rồi mới ra về. Anh Trường hỏi:
- Thế chú tên gì?
- Thiên Phong ạ! Em cùng nghề với Tùng Anh luôn.
- À! Thế là cậu mà học đại học mà chơi thân đúng không? - Kiên nói.
- Sao mày biết? - Anh Vũ thắc mắc.
- Nó tự khai mà! - Kiên chỉ Tùng Anh.
- Nó nào! - Tùng Anh đánh vào tay Kiên.
Anh Vũ gõ vào trán Tùng Anh nhưng bị tay Phong đỡ lại.
- Anh tha cho cô.
- Thế lần này ai khao phở đây! - Anh Trường nói.
- Em ạ! - Tùng Anh căm chịu giơ tay.
Phong không đi xe nên đi cùng xe với Tùng Anh. Trên đường đi lấy xe, có một tên cướp túi xách chạy tới. Xả thân vì nghĩa Phong chặn đầu, đánh nhau với tên cướp. Trộm cắp vặt nên anh cũng chỉ bị rách môi. Tùng Anh càu nhàu:
- Để đấy em đánh thì anh cũng chả bị rách môi đâu.
- Con gái con đứa suốt ngày đánh nhau!
Sau khi đi ăn cùng mấy anh, đôi trẻ trở về nhà.
- Về nhà anh trước rồi em về nhà em sau nhé!
- Về nhà em đi rồi anh đi taxi về cũng được.
- Thế cũng được.
Anh đưa cô lên đến cửa nhà.
- À! Vào em rửa vết thương đã. Trông kinh quá.
Cô rửa xong vết thương cho anh, đuổi anh về.
- Bây giờ không muốn về nữa rồi! - Anh bế cô lên, đi vào phòng ngủ.
- Không được. Bố mẹ đợi anh ở nhà đấy!
- 1 giờ rồi! Đằng nào cũng muộn rồi cho muộn luôn.
(Cảnh chim chuột ba chấm nhau)
Sáng hôm sau cô có chuyến bay sớm về Bangkok. Không muốn đánh thức anh, cô để lại mẩu giấy " Em về Bangkok. Ở nhà ngoan. Cấm chạy sang đây phá em làm việc"
Đọc được tờ giấy của cô, nụ cười tỏa nắng chết người ngày nào lại xuất hiện trên môi anh. Anh hí hửng đi tìm chiếc hộp kỉ niệm của cô tặng để cất tờ giấy. Nhưng lục tung cả nhà lên cũng không thấy đâu.
- Chẳng nhẽ bảo bối cướp đi rồi!
Anh lập tức nhắn tin cho cô "Đồ ăn trộm. Trả cái hộp lại cho anh! Anh cấm em mở nó ra!"
Cô đến Bangkok mở tin nhắn của anh. Cô gian xảo nói: "Anh không nói em cũng chưa định mở nhưng đã nói thì phải mở rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top