Chương 25
Rome, Ý.
Tùng Anh đứng trước một ngôi nhà gỗ không quá lớn.
- Ai đấy? - Giọng người phụ nữ trung niên phát ra từ chiếc chuông. Bà nói tiếng Ý vẫn chưa tốt cho lắm.
- Con đây! Mẹ mở cửa đi.
Bà ngạc nhiên
- Sao con lại ở đây?
- Mẹ cứ mở cửa cho con đi.
Cô vào nhà, cùng 2 chiếc vali to đùng. Vừa ngồi thoải mái trên chiếc ghế safo mềm mại cô đã bị mẹ trất vấn.
- Sao tự nhiên lại sang đây?
- Con nhớ mọi người nên sang thôi.
- Thế nhà ở Việt Nam thì sao?
- Con khoá cửa để đấy rồi ạ. Con còn nhờ cái Linh thỉnh thoảng qua thăm nữa.
- Thế còn Phong thì sao?
Miếng bánh quy trên tay cô như muốn vỡ vụn khi mẹ nhắc đến Phong. Đúng lúc ấy, bố, anh chị và cháu gái cô vào nhà.
Mọi người rất vui mừng khi Tùng Anh sang chơi cũng gia đình. Lâu lắm gia đình mới được đoàn tụ như thế này.
Tùng Anh rất thương cô cháu gái hơn hai tuổi nên thường xuyên ở bên con bé. Bữa cơm tối ấy của gia đình cũng vô cùng hạnh phúc.
Tối đến, cô ôm laptop lên sân thượng, gọi skype cho hai con bạn thân.
Thấy bộ dạng ủ rũ của Linh, An thắc mắc
- Mày sao thể hả Linh?
- Chuyện của Minh à? - Tùng Anh hoài nghi.
An ngạc nhiên:
- Yêu rồi à?
- Im lặng đi! Nó bỏ đi rồi!
- Đúng rồi. Sáng nay tao gặp nó ở sân bay mà! Nhưng ai bảo mày từ chối nó làm gì!
- Nhưng tao nghĩ lại gọi cho nó cả đêm có được đâu!
- Đừng nguỵ biện! - An xua tay - Thế sao trông tiều tuỵ thế?
- Thì tại ... Mà tao phải làm sao bây giờ?
- Làm sao cái gì nữa! Đi tìm nó đi còn gì nữa!
- Đúng rồi! Nó chạy thì mình đuổi! Tao đi đây! Nói chuyện sau nhé.
Linh tắt máy chạy đi tìm Minh ngay lập tức. Hai người còn lại chỉ biết lăn ra mà cười. Kể từ khi chơi với nhau, chưa bao giờ Linh lại yêu điên cuồng đến như thế.
- Kệ nó đi mày ạ! Thể nào chả tìm được Minh. - An nói.
- Ừ! Nó muốn cái gì là phải làm bằng được. Muốn cấm cũng chả được. Lúc gặp Minh ở sân bay, tao bảo với cu cậu là hình như Linh cũng đáp lại tình cảm đấy. Nhưng cu cậu có vẻ không tin lắm.
- Thế là tốt rồi! Mà mày đang ở nhà chị Hà à? Phong đâu?
Cô ấp úng.
- À ừ! Tao về đây chơi. Còn Phong... bọn tao... chia tay rồi.
An sửng sốt:
- Chuyện là như thế nào?
- Chuyện lằng nhằng lắm. Khi nào thích hợp tao sẽ nói cho mày! Mà đừng có bảo Phong là tao ở đây đấy!
An vẫn chưa tin vào tai mình:
- Nhưng mà chúng mày yêu nhau lắm mà...
- À! Tao cho xem ảnh cháu tao nhé!
- Yêu thế! Nhìn muốn cắn quá. - An thích thú nhìn vào bức ảnh. Ánh mắt cô đầy mong ước.
- Trông hớn thế! Tao thấy chúng mày cưới nhau rồi đẻ lấy một đứa đi còn gì.
- Nhưng mà tao muốn có đủ tiền đã. Bây giờ cưới thì lấy tiền đâu nuôi con.
Đồng hồ điểm 2h đêm. Tùng Anh hỏi:
- Mà bên đấy mấy giờ rồi mà chưa đi làm?
- Nhắc mới nhớ! Tao đi đây. Mày cũng đi ngủ đi nhé!
Lệnh múi giờ nên cô không ngủ được. Ngồi lục lại ảnh trong lap top, cô bắt gặp cả kho ảnh của anh. Ảnh từ cái thời mới chơi đến tận bây giờ. Lòng cô lại quặn đau. Cô ghét cái cảm giác này. Nó cứ như giết dần giết mòm con người cô. Nó đem đi hết sức sống, sự lạc quan của cô. Nó buộc cô phải đeo một chiếc mặt nạ. Một chiếc mặt nạ ...
Sau ba ngày ở Rome, cô quyết định đến Thái Lan - cái nơi mà cô muốn lập nghiệp, sau Việt Nam. Với danh tiếng trong nghề, cô có thể được tuyển thẳng vào công ty thiết kế tầm trung ở Thái Lan. Cô chọn cho mình một căn hộ nhỏ ở Bangkok.
Giữa sự sôi động của Bangkok thì cô lại có một cuộc sống trầm lặng. Công việc hàng ngày diễn ra theo một trình tự: Sáng đi làm, tối gọi điện cho bố mẹ và hai cô bạn thân, rồi lại vẽ. Vào những buổi tối rảnh rỗi, thỉnh thoảng cô lại đến khu Khaosan chơi. Giờ đây, nụ cười cũng ít xuất hiện trên môi cô. Đổi lại trước đây, nếu ở Bangkok, chắc ngày nào cô cũng phải chơi đến đêm, miệng lúc nào cũng tươi như hoa ý chứ.
Hà Nội, Việt Nam
Sau cơn say, đầu anh đau không tả nổi. Lại nhớ đến trước đây, tỉnh dậy sau cơn say, cô sẽ mang cho anh cho anh một cốc trà giải rượu rồi mắng cho anh một trận. Bây giờ anh lại thèm nghe cô mắng quá!
Đột nhiên, bố gọi anh về nhà. Vừa đến phòng khách, anh đã nghe thấy tiếng la mắng của bà nội.
- Mai đâu? Tôi hỏi anh chị là con bé Mai đâu?
- Con chào mọi người.
Bố lạnh lùng nói:
- Con ngồi xuống đi rồi cả nhà cùng nói chuyện!
Anh ngồi xuống ghế, mệt mỏi nói:
- Mai đi rồi ạ?
Bà dùng giọng mỉa mai.
- Đúng thế!
Bố lạnh lùng đến ghê người.
- Mẹ thấy mẹ đang làm quá lên không? Nó chỉ là một đứa con gái bình thường. Ngoài kia, tìm đâu chẳng được đứa như nó. Gia đình mình không thể tuỳ tiện cưới nó về làm dâu được! Con không biết nó đã nói những gì với mẹ. Nhưng lần này, gia đình con bé cũng nhận của con một khoản tiền nữa để tránh xa gia đình ta. Con không đảm bảo an toàn của gia đình con bé nếu nó còn quay lại nhà ta một lần nữa đâu. Nên tốt nhất là mẹ hãy quên nó đi. Thay vào đó là mẹ sẽ có một cô cháu mới.
Bà tức giận:
- Anh nói thế mà nghe được à?
- Cả gia đình đấy đều đến nhà ta vì tiền cả thôi. Mẹ vẫn không hiểu à?
- Anh nghĩ tôi tin lời anh chắc!
- Đến nước này thì mẹ nghe đi sẽ rõ.
Bố bật một đoạn ghi âm.
- Bà già đấy chả hiểu sao cứ tin với nghe lời con lắm mẹ ạ. Cứ cái đà này, thằng Phong sẽ phải lấy con về. Con sẽ lấy hết tài sản của nhà đấy. Rồi đuổi cả nhà đấy ra ngoài ở..."
Bà sững sờ. Lần đầu tiên, chính tai bà nghe thấy những lời đứa cháu dâu "yêu quý" nói về gia đình bà. Không chịu được cú shock ấy, bà ngất đi. Hơn một tuần, cả nhà anh phải lo cho bà. Kèm thêm công việc ở công ty khiến anh làm việc không ngừng nghỉ.
Mẹ khuyên anh chuyển về biệt thự sống nhưng anh thì nghe. Anh đã quen với căn nhà của cô rồi. Cái nơi đầy kỉ niệm ấy...
Từ ấy, anh lao đầu vào công việc. Làm việc 16 tiếng một ngày. Làm việc không ngừng nghỉ. Mọi người ở công ty còn gọi anh là robot. Robot không có trái tim.
P/s: thời gian hạn hẹp nên chương này ngắn thôi. Chương sau đền bù :*
Sau khi ra toàn bộ. Tác giả sẽ có một bộ edit. Bộ edit sẽ là bộ hoàn chỉnh (chưa lỗi, sửa câu từ và một số tình huống nhỏ)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top