Chương 20

7 rưỡi sáng

Hai người đang cùng đánh răng rửa mặt thì điện thoại cô đổ chuông.

"Tao đây!"

"Ngày kia con An nó bay rồi đấy! Mày biết chưa?"

"Tao tưởng tuần sau"

"Nó chuẩn bị xong hết nên đẩy lại lịch rồi"

"Thế tối nay sang nhà tao ăn uống đi! Đằng nào mai cũng không phải đi làm"

"Ok! Để tao gọi nó!"

Tuy nghe xong một cuộc điện thoại rồi mà cô vẫn tiếp tục công việc còn đang dở trong tình trạng ngái ngủ. Từ hồi ở cùng anh, cô thường xuyên dậy sớm. Khổ thân cô bé. Haiz...

Tối đó có cả Huy và Khánh đến nữa. Khi chị em đang chuẩn bị đồ ăn thì các anh lại ngồi uống bia tán gẫu.

"Hôm trước em thấy Khánh bảo anh với chị cãi nhau à?" Huy nhìn Phong

"À! Lâu lâu phải dỗi tí cho nó vui. Haha" Phong tựa vào sofa cười khoái trí.

"Như thế nào?" Quân tò mò hỏi.

"Thì..." Phong thích thú kể lại "Thương tích vẫn còn đây này!" Phong đưa đầu ra cho mọi người xem.

"Nhưng phải thế mới biết tầm quan trọng trong lòng nàng" Minh cười khẩy một cái.

"Chuẩn rồi! Uống!"

Bốn người uống hết hơn chục lon thì đồ ăn cũng vừa nấu xong. Tất cả bọn họ vừa ăn vừa uống hết gần ba thùng bia. Ai cũng ngà ngà say rồi, An nghĩ ra trò để chơi.

"Chơi trò này đi! Bây giờ mỗi người ăn một miếng thịt trong đĩa. Ai ăn miếng cuối cùng thì thua. Nếu thua thì phải chịu phạt."

"Được" Mấy người còn lại đồng ý

An ăn miếng đầu tiên. Rồi đến Quân, Huy, Khánh, Tùng Anh. Miếng cuối cùng rơi vào Phong. Mọi người thích thú tìm hình phạt.

"Cậu bé! Ra hôn MÔI Minh đi. Hahahaha" Quân đưa ra hình phạt làm Phong hoá đá luôn.

"Ai nghĩ ra trò này đấy?" Phong "đau khổ" hỏi. Ngay lập tức Tùng Anh chỉ vào mình.

"Em đợi tối nay xem!" Phong đe doạ cô. Anh quay sang Minh ngồi bên cạnh. Bằng cách nhanh nhất, Phong để cho môi mình chạm vào môi Minh.

"Sao nhanh quá vậy?" Linh phàn nàn

"Ai quy định thời gian sao!" Phong phản bác lại. "Thôi chơi tiếp đi" Anh gắp thức ăn ở đĩa tiếp theo.

Lần này, miếng cuối cùng thuộc về Minh. Ay da! Anh em nhà này hên quá đi.

"Anh hôn môi chị Linh đi!" Không đợi bàn bạc, Huy nhanh nhảu lên tiếng.

Mấy người khác còn chưa kịp hiểu ra vấn đề thì Minh đã hôn Linh. Nụ hôn rất sâu. Linh không đáp trả cũng không kháng cự. Mấy người trố mắt nhìn họ. Ai cũng đặt câu hỏi "Chẳng nhẽ yêu rồi?". Dần dần, Minh buông tha cho môi cô. Hai người quay lại trạng thái bình thường.

"Thực hiện hành phạt thì phải thế! Ai như anh!" Minh quay sang nhìn Phong rồi uống hết phần bia còn lại trong lon.

Trò chơi vẫn tiếp tục cho đến đêm. Đêm đấy tất cả mọi người đều ngủ lại đấy. An và Quân ở phòng bố mẹ Tùng Anh, Huy và Khánh thì ở phòng Tùng Anh. Còn Tùng Anh và Phong thì ở phòng của chị Hà. Phòng này chỉ có một giường đơn nên hai người nằm có phần chặt chội. Tùng Anh đi vào lồng ngực rộng lớn của anh. Như con mèo rúc vào anh. Anh thì ôm trọn lấy cô. Hai người cứ thế mà ngủ ngon lành.

Linh đứng ngoài ban công uống cốc trà giải rượu, nhìn mảng trời đen kịt điểm vài ngôi lấp lánh. Cô nghĩ đi, nghĩ lại về lúc Minh hôn cô mà tim cứ đập loạn cả lên. Bất chợt có vòng tay ôm lấy cô. Chưa kịp thoát khỏi, thì có một hơi ấm quẩn quanh tai cô.

"Lợn rừng yêu vẹt có vẻ không hợp lý!" Lời nói ấy làm người cô khẽ run lên "Nhưng yêu mất rồi thì phải làm sao!". Cô hít một hơi thật sâu, quay người lại đối mặt với anh.

"Tôi không phải loại con gái mà cậu từng chơi qua trước đây. Mà cậu hiểu yêu là gì à?" Cô đẩy anh ra, đi vào nhà

"Anh không hiểu thế nào là yêu. Nhưng..." Lời nói của anh làm cô dừng bước "Anh biết em cũng yêu anh!"

"Đừng nói linh tinh nữa cậu bé! Cậu nói câu này với bao nhiêu người rồi?" Cô vẫn quay lưng về phía anh.

"Em dám thề là tim em không nhảy loạn lên lúc anh hôn em không?"Cô không nói lời nào đi vào phòng khách, nằm dài trên sofa. Trái tim cô lại loạn nhịp một lần nữa vì anh. Cô không dám tin, không bao giờ nghĩ cô có tình cảm với anh.

"Đến lúc đó, em sẽ biết em yêu anh như thế nào!" Anh tự nhủ. Những làn khói trắng hoà vào bầu trời đêm. Hết điếu này đến điếu khác được đốt cháy. Tàn thuốc, đầu lọc "chất" đầy gạt tàn.

"DẬY ĐI!!" Linh đi gõ cửa từng phòng, gọi tất cả mọi người dậy.

"Mày điên à!" Tùng Anh cố gắng đáp trả rồi lại ôm lấy Phong ngủ tiếp.

"Còn sớm mà chị!" Huy lấy tay che đi ánh sáng từ cửa rọi vào mặt, mắt hé nhìn Linh.

"Im mồm!" An lấy cái gối ném thẳng vào cửa không thương tiếc. May mà "nội công thâm hậu", Linh đỡ được cái gối ngay.

Kế hoạch đánh thức mọi người thất bại.

"8 giờ kém 15 rồi mà không chịu dậy. Một lũ lợn!" Cô đi vào bếp, thấy Minh đang ngủ gục trên bàn ăn.

Theo thói quen, cô mở tủ lạnh tìm sữa cho bữa sáng. Nhưng đáng tiếc là không có. Vừa khoác áo đi ra cửa thì có bàn tay nắm lấy tay cô.

"Em đi đâu đấy?" Minh ngái ngủ nhìn cô.

"Tại sao tôi phải nói!"

"Đợi anh đi cùng!" Anh giật chìa khoá trong tay cô

"Ơ?"

5 phút sau, anh quay lại với bộ dạng bắt mắt mọi ngày. Đến siêu thị, cô chỉ định mua sữa thôi nhưng xe đẩy hàng cứ đầy lên nhanh chóng: Bánh mì, thịt, phomai, xúc xích, bia, nước hoa quả, kem,... Thủ phảm chính là Minh. Anh nhặt tất cả những gì anh có thể cho vào dạ dày.

"Lợn thì vẫn là lợn thôi!"

"Kệ anh! Mà bao giờ em đi làm?" Minh đẩy xe lên bên cạnh cô.

"Thứ hai tuần sau! À mà sao tôi phải trả lời cậu!"

"Thì tại anh quan tâm em nên em phải trả lời đề đáp trả sự quan tâm của anh chứ!"

Cô phủi tay rồi đi ra quầy tính tiền. Cô đang lấy tiền thì anh ngăn lại.

"Để anh trả cho" Anh đưa thẻ ngân hàng cho người thu ngân.

"Cũng đúng! Toàn đồ của anh mà."

Về đến nhà cô bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng. Cô rót một cốc sữa. Nghĩ một lúc rồi rót thêm cốc nữa đem ra trước mặt anh.

"Quan tâm thế! Yêu rồi chứ gì!" Minh buông lời trêu chọc cô.

"Hẳn là yêu! Trả đây!" Cô cầm lấy cốc sữa.

"Không được" Anh lập tức uống hết cốc sữa. Trên mép có một vệt sữa trắng làm nụ cười của anh thêm đáng yêu. Cô quay lưng đi vào bếp, miệng hơi cong lên.

"Đồ trẻ con" Cô thầm nghĩ.

Cô nấu đồ ăn sáng cho mọi người trong bếp. Một lúc anh lại nói vài câu chọc cười cô. Lúc như vậy, cô không phản ứng lại nhưng trong lòng rất vui. chuẩn bị xong nhưng chả ai thèm dậy ăn nên cô lại ngồi chơi điện thoại. Anh ngồi xem tivi chán, ngủ quên luôn trên sofa.

10 giờ

Lần lượt sáu người ngáp ngắn, ngáp dài chui vào phòng tắm.

"Biết mấy giờ rồi không hả! Đồ ăn của tao nguội hết rồi đấy!" Linh không thương tiếc mắng cho bõ công đứng bếp.

"Hôm qua chơi đến ba giờ sáng đấy mày biết không! Tao cần ngủ để nạp năng lượng chứ!" Tùng Anh vừa đánh răng vừa than phiền.

"Thôi mày! Làm thêm đồ ăn chuẩn bị ăn trưa luôn đi!" An ngồi xuống ghế nhìn bàn thức ăn.

"Thôi để bọn em làm cho!" Huy và Kháng từ nhà tắm đi ra

"Phạt hai đứa tội ngủ muộn!" Linh càu nhàu.

Phong đi ra sofa, lay lay Minh.

"Ê! Nằm gọn vào!"

Minh ngồi dậy hừ hừ vài tiếng khó chịu, rồi ngồi ôm gối nhìn Linh.

"Bính boong...."

"Ai đến giờ này nhỉ?" Tùng Anh ra mở cửa

"Chào cô!" Một anh thanh niên mặc vest đen ôm một nó hoa đứng trước cửa. "Tôi muốn gặp cậu Phong!"

"Kiên! Sao anh lại đến đây?" Phong đi ra cửa ngạc nhiên nhìn người ngoài cửa

"Có hoa gửi cho cậu nên ông bà bảo tôi mang cho cậu" Giọng anh ta rất lạnh lùng.

"Bố mẹ biết tôi ở đây à?" Phong nhận bó hoa từ người thanh niên, khẩn trương hỏi.

"Không! Chỉ có tôi biết cậu ở đây thôi" Giọng anh ta vẫn không đổi.

"Tốt! À quên. Anh vào nhà đi."

"Tôi còn có việc phải đi ngay. Chào cô cậu!" Anh ta quay lưng đi thẳng ra thang máy.

Tùng Anh đóng cửa nhìn Phong chằm chằm.

"Hoa đẹp thế ạ!" Khánh tò mò từ bếp ngó ra.

Phong lấy cái thiệp trong bó hoa ra "Em đã trở về!". Anh đọc xong, lập tức gập thiếp, ném tất cả cho Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top