Chương 19: Em bận rồi!

23h Hà Nội

Lấy xong hành lý thì ai về nhà nấy nghỉ ngơi sau một chuyến bay dài. Huy và Khánh chưa thuê được nhà nên Linh đưa họ về nhà ở tạm vài ngày.

24h

"Em à! Anh đói!" Phong kéo hành lý vào thang máy, tựa vào người Tùng Anh

"Em cũng thế!" Cô xoa bụng mình, bĩu môi

Hai người vận hết "nội công" kéo hành lý vào nhà.

"Ầm" Hai người ngã xuống giường. Đặt lưng xuống là không muốn dậy luôn. Nhưng cái bụng nó biểu tình đòi lương thực rồi. Vừa mệt vừa lười nên quyết định tốt nhất là gọi chuyển đồ ăn đêm.

"Bính boong..."

"Anh ra mở đi!" Cô đập đập vào người anh

"Em ra mở đi" Anh đẩy tay cô ra

"Bính boong..."

"Mở đi lát em mát-xa cho!" Cô dụ dỗ anh

"Thật không?"

"Thật! Ra nhanh lên"

Phong lập tức bật dậy. Anh cho đồ ăn ra đĩa, cẩn thận bê vào phòng, ăn cùng cô.

"Ăn đê quỷ nhỏ" Anh kéo tay cô dậy

"Uồi! Ngon quá đi!" Cô lập tức cầm đũa, ăn ngon lành.

Phong nhìn cô ăn thôi mà cũng cười đến hạnh phúc.

"Ơ! Anh không ăn à?" Cô ngơ ngác nhìn anh

"Ăn đây ạ! Mà em ăn uống kiểu gì đấy! Mồm miệng kia!" Anh lấy khăn giấy dịu dàng lau vết bẩn trên miệng cô.

"Ăn đi! Nhìn chằm chằm anh làm gì!"

Ăn xong, anh đi tắm còn cô thì dọn dẹp rửa bát đĩa. Anh lăn lên giường ngủ thì cô mới được đi tắm. Tắm xong cô trở về phòng bố mẹ bị anh gọi giật lại

"Giữ lời hứa đi quỷ nhỏ! Người anh đang mỏi nhừ rồi này!" Phong nằm sấp trên giường chờ hưởng thụ

"Hứa nào? Ai hứa? Mệt rồi đi ngủ đây!" Cô đi thẳng vào phòng không thèm để ý đến anh, đóng cửa phòng lại.

"Không được nuốt lời! Em xấu tính vừa thôi!"

"Bằng chứng đâu? Lêu lêu" Cô thò đầu ra cửa, lè lưỡi trêu anh

"Em có muốn anh cắm cọc trong phòng, không cho em ngủ không hả?" Anh dùng sức kéo cửa, vào phòng, rồi khoá cửa lại.

"Thử xem! Anh có nhớ hôm anh say ở Nha Trang không?" Phong nuốt nước bọt mà nhớ lại. Cậu bé tội nghiệp đã say rồi còn không được ngủ trên giường. Bò lên giường là bị cô đạp thẳng xuống không thương tiếc. Chỉ được vứt cho cái chăn mỏng dính. Điều hoà thì 17,18 độ. Nghĩ lại mà ghê người.

"Thôi mà! Mát-xa cho anh đi. Một chút thôi mà! Người anh sắp rụng rời ra rồi!" Phong năn nỉ cô

"Thôi được! Mà sang bên phòng em đi! Anh mà ngủ ở đây thì không ai lôi đi được"

Tiên đoán như thần chưa đầy mười phút thì anh đã ngủ thiếp đi. Cô đẩy anh nằm nghiêng, đắp chăn cho anh.

"Bộ dạng lúc ngủ của anh cũng quyết rũ đấy chứ!" Cô nghĩ bụng rồi đặt nụ hôn lên trán anh.

7h sáng

"Em yêu à! Dậy thôi!" Anh ghé vào tai cô, dùng giọng cực kì dịu dàng.

"Lui ra đi! Đang ngủ mà!" Cô đẩy đẩy đầu anh ra

Dịu dàng không được, bây giờ phải hành động thôi. Anh tung chăn của cô ra. Nhưng cô vẫn cuộn tròn mình trong bộ đồ lót tối màu. Người anh nóng lên, nuốt nước bọt. Lần này không có ai cản trở nên ... rất thuận lợi. Anh nằm bên cạnh cô, kéo người cô hướng về mình. Trong lúc mơ màng, cô hình như nhận ra ý đồ đen tối của anh, ngồi bật dậy.

"Em đi đánh răng đây!" Cô vươn vai, ngáp một cái.

"Cũng được. Anh chờ!" Anh cười gian nhìn cô

Cô đi đánh răng rồi thay quần áo chuẩn bị đi làm luôn. Anh đợi lâu, đi ra phòng khách ngạc nhiên nhìn cô

"Em quên anh à?"

"Anh đi thay quần áo đi! Hôm nay ăn ở ngoài đi. Em muốn ăn phở" Cô đẩy anh vào phòng.

Hôm nay, anh có cuộc họp quan trọng nên phải mặc vest. Vậy hai người phải đi ô tô.

"Cực hình của em là leo lên con xe xấu xí của anh!"

"Hôm nay thôi mà! Cố chút đi em!" Anh hôn lên tay cô, rồi đặt trên má mình

Ăn xong, đến công ty vừa đúng giờ. Hai người đi cạnh nhau, trông không hề liên quan. Anh đầu tóc bóng mượt, vest sang trọng. Còn cô áo sơmi kẻ carô ngoài áo phông, quần đen, giầy bata, tóc vuốt lộn xộn.

Cô lấy từ túi ra một thanh kẹo, lấy một cái cho anh.

"Đút đi" Anh nở nụ cười toả nắng, cúi xuống để đầu anh ngang tầm đầu cô. Cô cũng đút cho anh.

Thang máy hôm nay có mỗi hai người. Anh kéo cô đối diện với mình

"Anh bảo...Em biết không..." Anh cướp lấy môi cô. Miệng lưỡi đùa nghịch viên kẹo lại được đẩy sang miệng cô

"Ơ! Em cũng có mà"

"Anh đi họp bây giờ mà! Khiong được ngậm kẹo"

"Em bảo thật" Cô kéo tai anh lại gần "Trò này cũ rồi" Đúng lúc thang máy mở cửa, cô vừa đi vừa cười tủm tỉm.

Gần đến giờ nghỉ, thư kí của anh xuống phòng cô

"Chị ơi! Dự án mới ạ." Cô thư kí đưa tập tài liệu cho Tùng "Anh Phong bảo lát chị đi ăn trưa cùng anh ý luôn ạ!"

"Ừ! Bảo Phong là lát chị lên. Cảm ơn em! Em về phòng được rồi."

Cô thư kí vừa mở cánh cửa thì bị cô gọi lại

"À! Bảo Phong chị bận rồi" Mắt cô dán vào quyển dự án.

Hôm nay cũng là ngày đầu tiên Khánh đến thử việc. Sau khi kiểm tra trình độ và con mắt nghệ thuật, cô cho Khánh tham gia dự án mới luôn.

Đến giờ ăn, anh đến phòng cô kèm theo một phần đồ ăn nhanh.

"Nghỉ tay đi em! "Có thực mới vực được đạo"

"Anh cứ để đấy đi. Nếu em làm tốt dự án này không những tên tuổi của công ty, mà con cả tên tuổi của em cũng được mọi người biết đến"

"Em đã đủ nổi tiếng rồi hay sao! Mà thế nào cũng được. Ăn đi đã" Anh kéo cô khỏi bàn làm việc

"Anh ăn chưa?"

"Anh chưa. Đợi em mà!"

"Thế anh cứ ăn đi. Em uống sữa được rồi!"

"Không được!" Anh giật hộp sữa trên tay cô "Ăn đi!" Thức ăn được anh bày sẵn trên bàn.

Cô ăn xong, tranh thủ giờ nghỉ đọc tài liệu. Anh ngồi cạnh cô cố gây sự chú ý nhưng vô ích.

"Này! Đang nghỉ mà. Em không dời việc ra được à?" Anh lấy tay che tập tài liệu

"Em đang bận! Mà anh ngủ trưa đi. Bình thường không ngủ trưa là anh không chịu được còn."

Anh nằm dài trên sofa, đắp áo vest, tiện thể lấy đùi cô làm gối. Cô một tay cầm tài liệu, một tay để lên má anh. Mấy cô nhân viên nhìn từ cửa sổ vào mà ghen tị. Anh nằm trên chân cô ngủ rất ngon. Cứ thế đến hết trưa.

"A! Ra rồi!" Cô ra ý tưởng vui sướng bật dậy, chạy ra bàn làm việc vẽ vẽ cái gì đó. Cô quên mất trên đùi cô có anh. Anh ngã lăn xuống đất, tỉnh cả ngủ. Cô vẽ xong mới nhận ra ... Ôi mẹ ơi!

"Anh có sao không?" Cô chạy ngay đến chỗ anh, đỡ anh dậy. Anh bị đập đầu vào bàn, rách một xước ở đầu. Anh hậm hực nhìn cô.

"Anh không quan trọng bằng công việc của em à!" Anh quát lên. Cô lập tức lấy thuốc, băng ugon băng cho anh, liên tục nói câu xin lỗi.

"Anh về phòng!" Anh khoác áo bỏ về phòng. Cô liền chạy đến ôm lấy anh từ đằng sau

"Em xin lỗi! Từ bây giờ anh hơn công việc mà. Em hứa đấy!"

Anh quay lại, giữ lấy hai vai cô.

"Nhớ là bây giờ anh là người yêu em! NGƯỜI YÊU! Chứ không phải thằng bạn thân của em. Em làm việc đi. Anh về phòng"

Anh về phòng vừa đúng lúc Khánh bước vào.

"Em chào anh!"

"Ừ"

"Em chào chị! Hai người ..." Khánh chỉ về phía cửa rồi lại chỉ về phía cô

"Không có gì đâu! Chị lên ý tưởng rồi. Em cầm xem đi. Em có thể làm theo ý tưởng của em hoặc của chị. Tuỳ thích!" Cô đưa tập tài liệu cho cậu "Ai hỏi thì bảo chị mệt nên về trước nhé!" Cô gom vài đồ linh tinh vào túi xách.

"Vâng! Chị đi cẩn thận ạ!"

Cô đi taxi đến siêu thị gần nhà mua ít đồ chuẩn bị bữa tối. Về đến nhà vẫn còn sớm nên cô lên giường cứ nghĩ mãi về chuyện lúc trưa. Cô ngủ lúc nào không biết.

Anh ở công ty cũng không làm được việc gì. Đến giờ về, qua phòng, anh không thấy cô đâu. Về nhà thì thấy cô đang ngủ. Nhưng cô lại ngủ trên giường "của anh". Không muốn phá giấc ngủ của cô, anh ra phòng khách xem tivi.

18h45

Cô tỉnh dậy, ra phòng khách thấy anh.

"Anh về lúc nào đấy? Sao không gọi em dậy!"

"Sao về không bảo anh!" Anh liên tục chuyển kênh. Anh bấm điều khiển rất kịch liệt. Cô đi vào bếp chuyển bị bữa tối.

"Em hơi mệt nên về trước. Mà thấy tâm trạng anh cũng không tốt nên em cũng không gọi."

"Em mệt như thế nào?" Anh lập tức đến chỗ cô.

"Tại có người dỗi nên buồn. Buồn nên bị mệt ý!" Cô dùng giọng đáng yêu trả lời anh

"Cho trừa!" Anh ấn vào đầu cô. "Bây giờ biết anh quan trọng thế nào chưa hả?" Anh ôm lấy cô từ đằng sau. Anh nắm lấy hai tay cô, cùng cô rửa, thái thức ăn; thêm gia vị;...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top