Phần 2

Simon đang đi gặp những người bạn của mình, dù không ai trong số đó sẽ đi cùng cậu. Cậu đã hữa là sẽ đến Học viện* để chào tạm biệt trước khi đi.

*Học viện nhà Lightwood

Đã từng có thời cậu có thể tự mình nhìn qua ảo ảnh, nhưng bây giờ Magnus phải giúp cậu làm điều đó. Simon ngước mắt lên nhìn tòa kiến trúc kì lạ và đồ sộ của Học viện, không thoải mái khi nhớ lại rằng mình đã từng đi qua nơi này và nghĩ đây chỉ là một tòa nhà bỏ hoang. Nhưng đó là một cuộc đời khác. Cậu nhớ đoạn Kinh thánh nói về những đứa trẻ nhìn qua ô cửa kính mờ như thế nào, nhưng lớn lên đồng nghĩ với việc đôi mắt của bạn cũng trở nên sáng rõ hơn. Cậu có thể thấy Học viện khá rõ ràng: một kiến trung ấn tượng đứng sừng sững trước mặt. Kiểu ngôi nhà được thiết kế để khiến con người cảm thấy mình chẳng khác gì một con kiến. Simon đẩy cánh cồng được chạm khắc tinh tế, đi dọc theo con đường vòng khắp Học viện và bước qua khu đất trống.

Bức tường rào quanh Học viện bao lấy khu vườn như đang cố mở rộng ra ngoài khiến nó trong giống như quảng trường New York. Có những con đường lát đá ấn tượng, những chiếc ghế dài và cả một bức tượng thiên thần khiến Simon cuộn lên một nỗi lo lắng kể từ khi cậu trở thành fan của Doctor Who. Chính xác thì Thiên thần không khóc nhưng trong nó quá sầu thảm so với gu của Simon. Ngồi trên chiếc ghế đá dài ở giữa khu vừờn là Magnus Bane và Alec Lightwood, một Thợ săn Bóng tối cao lớn với mái tóc đen, khỏe mạnh và tĩnh lặng, ít nhất là khi ở quanh Simon. Magnus lại khá nhiều chuyện, với đôi mắt mèo như cậu đã từng nhắc đến và khả năng sử dụng pháp thuật. Anh đang mặc một chiếc áo phông bó kẻ sọc hồng. Magnus và Alec đã hẹn hò một thời gian. Simon đoán một mình Magnus có thể nói dùm cho cả hai người luôn.

Đằng sau Magnus và Alec, Isabell và Clary đang đứng dựa vào bức tường đá. Isabelle đang nhìn vào khoảng không trước mắt. cô ấy trong như thể đang tạo dáng cho một bức ảnh hoàn hảo như cô vẫn thế. Đó là tài năng của cô. Nhưng Clary lại kiên quyết nhìn chằm chằm vào mặt Isablle và nói chuyện vơi cô. Simon nghĩ Clary cuối cùng cũng sẽ thu hút được sự chú ý của Isabelle thôi. Đó là tài năng của cô.

Nhìn một trong hai người họ khiến trái tim cậu như bị dao đâm. Nhìn cả hai lại mang đến cho cậu nỗi đau âm ỉ.

Vậy nên thay vào đó cậu đưa mắt tìm anh bạn Jace, người đang quỳ trên đám cỏ mọc cao và mài dao vào tảng đá. Simon cho rằng cậu ấy hẳn có lý do để làm chuyện đó; hay có thể chỉ vì cậy ấy biết mình trông rất ngầu khi làm điều đó. Cậu và Isabelle có thể cùng nhau tham gia chụp ảnh cho tuần san Những kẻ nổi loạn.

Mọi người tập trung ở đây chỉ vì cậu

Simon đáng nhẽ ra sẽ cảm thấy vinh dự, nhưng phần lớn là cảm thấy kì quặc vì chỉ có một ít mảnh vỡ kí ức nói rằng cậu biết họ. Còn cả cuộc đời trong trí nhớ thì nói rằng họ được trang bị vũ khí và có quá nhiều người lạ mặt, loại người mà bạn nên tránh khi ở trên phương tiện giao thông công cộng.

Người lớn ở học viện và hội Clave, bố mẹ của Isabelle và Alec và những người khác, đã đề nghị rằng nếu cậu muốn trở thành một thợ săn bóng tối, cậu nên đến học viện. Nó đang được mở lần đầu tiên trong hàng thập kỉ qua để chào đón học viên, những người có thể xây dựng lại đội ngũ thợ săn bóng tối vừa bị chiến tranh tàn sát.

Clary không thích ý tưởng đó. Isabelle hoàn toàn không nói gì về vấn đề này nhưng Simon biết cô cũng không hề thích nó. Jace đã từng tranh luận rằng anh có hoàn toàn có khả năng để luyện tập cho Simon ở New York và thậm chí có thể bắt kịp tiến độ luyện tập của Clary. Simon nghĩ răng cậu đang chạm đến, cậu và Jace phải thân hơn cậu nhớ họ đã từng, nhưng một sự thật kinh khủng là cậu không muốn ở New York.

Câụ không muốn ở bên cạnh họ. Cậu không nghĩ rằng mình có thể chịu được vẻ kiên trì trên khuôn mặt họ- hầu hết là của Isablle và Clary- cùng với sự thất vọng. Mỗi lần nhìn thấy Simon, họ nhận ra cậu và mong chờ điều gì đó ở cậu. Và mỗi lần như thế cậu đều thấy trống rỗng. Nó như việc nhìn một người đào nơi mà họ biết rằng họ đã chôn thứ gì quý giá, họ đào, đào mãi rồi nhận ra rằng nó đã... biến mất. Nhưng họ vẫn cứ tiếp tục đào bởi việc mất nó thật kinh khủng và bởi vì có lẽ.

Có lẽ.

Cậu chính là kho báu bị mất đó. Cậu là cái có lẽ đó. Và cậu ghét nó. Đó là bí mật mà cậu cố gắng không cho họ biết, những người mà cậu luôn sợ mình sẽ phản bội.

Cậu chỉ cần vượt qua lần chào tạm biệt cuối cùng này và rồi cậu có thể rời xa họ cho đến khi cậu trở nên tốt hơn, cho đến khi cậu giống con người mà họ muốn thấy hơn. Rồi họ sẽ không còn thất vọng về cậu và cậu cũng sẽ không còn lạ lẫm với họ nữa. Cậu sẽ thuộc về nơi này.

Simon không muốn nhắc nhở cả nhóm về sự có mặt của mình ngay lập tức. Thay vào đó cậu lùi về phía Jace.

"Này" cậu nói.

" Ồ" Jace nói một cách bất cần như thể không phải anh đang đợi ở ngoài đây vì mục đích là tiễn Simon. Anh ta ngước lên, ánh mắt màu vàng bình thản, rồi nhìn ra chỗ khác. " Cậu."

Tỏ ra quá ngầu  học là phong cách của Jace. Simon cho rằng mình đã từng hiểu và thích điều đó.

" Này, tôi nghĩ là tôi sẽ không còn có cơ hội để hỏi điều này nữa. Tôi và anh," Simon nói " khá là thân thiết nhỉ?"

Jace nhìn cậu một lúc, khuôn mặt tĩnh lặng, rồi đá chân nói : " Tất nhiên rồi. Chúng ta như thế này." Anh ta đặt chéo hai ngón tay lại với nhau. "Thực ra, chúng ta giống thế này hơn." Anh ta cố gắng đặt chúng chéo nhau lần nữa. "Chúng ta có hơi chút căng thẳng lúc ban đầu, về sau cậu sẽ nhớ, nhưng nó trở nên rõ ràng khi cậu đến chỗ và thú nhận rằng cậu đang phải vật lộn với cảm xúc ghen tị ghê gớm đối với – đây chính là điều cậu nói – vẻ đẹp tuyệt vời và sức quyến rũ không thể cưỡng lại của tôi."

" Tôi đã như thế sao?" Simon nói

Jace vỗ vai cậu " Đúng thế đấy anh bạn. Tôi nhớ rất rõ mà."

" Ổn thôi, sao cũng được. Có điều là... Alec luôn luôn im lặng khi ở gần tôi. Có phải là anh ấy đang ngại hay tôi đã đánh anh ta lúc nào mà mình không nhớ? Tôi không muốn ra đi mà không làm rõ mọi việc."

Biểu cảm của Jace lại trở về vẻ tĩnh lặng đăc biệt đó.

"Tôi mừng vì cậu đã hỏi điều đó. Có một số việc đã diễn ra. Các cô gái không muốn tôi nói với cậu nhưng sự thật là..."

" Jace, anh đừng độc chiếm Simon chứ." Clary nói.

Cô kiên quyết nói như mọi khi và Jace quay lại trả lời như anh vẫn làm, đáp lại lời gọi của cô không như cách anh đối với mọi người. Clary bước đến trước họ và ngực Simon lại nhói lên khi mái tóc đỏ của cô ở gần. Cô thật nhỏ bé.

Trong một buổi luyện tập không may của họ, Simon bị bỏ lại với người theo dõi sau khi bị bong gân ở tay, cậu thấy Jace đã quăng Clary vào tường. Cô đã trở lại ngay sau đằng sau anh ta.

Mặc dù vậy, Simon vẫn cảm thấy cô cần được bảo vệ. Cảm giác này là sự sợ hãi, cảm xúc mà không cần có kí ức. Simon cảm thấy như mình bị mất trí khi cảm thấy vậy về một người lạ mà không cần những điều quen thuộc để nhớ lại. Nhưng cùng lúc đó, cậu biết cậu vẫn chưa cảm nhận đủ. Cậu biết cậu vẫn chưa thể cho họ cái họ muốn.

Clary không cần ai phải bảo vệ, nhưng bên trong Simon là một con người luôn luôn muốn bảo vệ cô, nhưng cậu chỉ có thể tổn thương cô bởi vì cậu không thể là con người đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top