266-270

Chương 266- 267: Tình yêu chân chính

“Đổi cái gì? Anh ta đi gặp bố vợ anh ta, hẹn hò với người phụ nữ của anh ta, chúng ta ăn cơm của chúng ta!” Dư Trạch Nam ôm Hạ Đại Bạch lên lầu, “Không phải có hai gian cách biệt sao, bọn họ ngồi bên nào, chúng ta ngồi bên còn lại là được.”

Anh ta vừa nói xong liền đi sang một bên tòa đình hóng gió.

Hai tòa đình hóng gió có thể nhìn thấy những khung cảnh rất đẹp, cách nhau chưa đến 10 mét, chỉ cần nói lớn tiếng một chút thì người ở đình đối diện sẽ nghe được rất rõ ràng.

Hai lớn một nhỏ vừa đi vào, Hạ Thiên Tinh liền theo bản năng nhìn sang đình hóng gió đối diện.

Quả nhiên……

Anh đang ở đó, đối diện là một đôi vợ chồng trung niên. Hạ Thiên Tinh nhận ra họ, đó là vợ chồng Lan Chiến.

Lan Diệp ngồi an vị bên cạnh anh, cúi đầu, không biết cùng anh nói cái gì, Lan Diệp luôn mỉm cười, anh lại không có nhiều biểu tình, cũng không tiếp bất kì lời nào với Lan Diệp. Chỉ khi trả lời Lan Chiến vài vấn đề, trên mặt anh mới có một chút biểu tình.

Hiển nhiên Hạ Đại Bạch cũng thấy rất rõ ràng, đột nhiên giương giọng nói: “Ba!”

Thanh âm thanh thúy vang lên, cả khu đình hóng gió đang an tĩnh đột nhiên trở nên vô cùng vang dội.

Hạ Thiên Tinh giật mình.

Bên kia, Bạch Dạ Kình cùng người nhà họ Lan đều đồng thời quay đầu lại, tầm mắt liền dừng lại trên ba người họ. Hiển nhiên hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là bọn họ, Bạch Dạ Kình và Lan Diệp đều có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hai người liền rất nhanh bình thường lại, vợ chồng Lan Chiến lại đang vô cùng khó hiểu.

“Đại Bạch, con vừa gọi cái gì?” Hạ Thiên Tinh kinh hãi. Cô không biết Lan Diệp có phải là Tống Duy Nhất thứ hai hay không. Nếu thân phận của con trai cô bị bại lộ, đối với nó mà nói tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.

“Đương nhiên là kêu ba của con!” thanh âm thanh thúy của Hạ Đại Bạch vang lên, giọng nói cũng không hề nhỏ lại, cánh tay nhỏ đột nhiên ôm cổ Dư Trạch Nam, cười tủm tỉm nói: “ Ba ba, hôm nay chơi rất vui vẻ nha, ngày mai ba lại mang con đi ra ngoài chơi, được không?”

Trên mặt cậu bé tuy rằng đang cười, nhưng đôi mắt nhìn Dư Trạch Nam kia lại phiếm hồng. Trong đầu Dư Trạch Nam xẹt qua một ý niệm, ý niệm này khiến anh ta vô cùng kinh hãi. Nhưng nhìn tiểu gia hỏa trong ngực, lại quay đầu nhìn người đàn ông đối diện, hình dáng kia……

Thế mà trước kia anh ta không có phát giác ra!

“Được nha, con muốn đi chơi chỗ nào, khi nào đi chơi, ba cũng sẽ đưa con đi!” Dư Trạch Nam cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nhóc, vẻ mặt sủng nịch.

“Nhưng mà muốn đi đâu còn phải hỏi ý kiến của mẹ con một chút, hai người đàn ông chúng ta phải tôn trọng ý kiến của phụ nữ nha.”

Hốc mắt Hạ Thiên Tinh có chút ê ẩm, nhưng thấy hai người hỗ trợ nhau như vậy, tâm vừa bị treo lên mới rốt cuộc được hạ xuống.

Nghe thấy anh ta nói như vậy, liền nói: “Không được, ngày mai anh còn phải làm việc, còn phải lên đài biểu diễn dương cầm đó.”

“ À đúng nha!” Hạ Đại Bạch giống như lúc này mới bừng tỉnh nhớ tới chuyện này, “ Ba, không bằng ngày mai ba, con và Đại Bảo đi chơi rồi mới về biểu diễn đàn dương cầm có được không!”

“Không được, Đại Bạch, ngày mai ba rất bận.” Loại sự tình này, Hạ Thiên Tinh vẫn không muốn phiền Dư Trạch Nam. Bạn bè thì bạn bè, nhưng cùng nhau đi chơi như vậy, ý nghĩa liền hoàn toàn không giống nhau.

“Không sao, ngày mai anh không vội.”

Hạ Thiên Tinh không nói chuyện, chỉ nghe bên kia ‘ bang ——’ một tiếng, là tiếng ly vỡ vụn.

“Dạ Kình, anh không sao chứ? Tay anh chảy máu rồi.” Lan Diệp khẩn trương, vội vàng lấy khăn tới giúp anh tạm băng vết thương lại.

Ngực Hạ Thiên Tinh như bị tắc nghẹn lại, cô nghĩ đồ ăn tinh xảo như vậy, hiện tại cũng không muốn ăn uống nữa.

“Chúng ta rời khỏi chỗ này đi, Đại Bạch không phải vẫn luôn ồn ào muốn đi ăn KFC sao? Mẹ đưa con đi ăn, được không?”

Hạ Đại Bạch gật đầu, Hạ Thiên Tinh duỗi tay ôm nhóc, hai tay Hạ Đại Bạch lập tức ôm vai cô, khuôn mặt nhỏ vùi thật sâu vào cổ cô.

Lát sau, trên làn da cô lập tức truyền đến một cơn ướt át lạnh lẽo.

Nhóc khóc……

Chóp mũi Hạ Thiên Tinh có chút ê ẩm. Nhưng cái gì cô cũng chưa nói, chỉ là đem con lặng lẽ ôm thật chặt vào lòng.

Kỳ thật, cô cũng lo lắng thân phận của Hạ Đại Bạch bị lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng là…… Nghĩ đến con trai ở trước mặt người khác, một tiếng ‘ ba ba ’ cũng không thể kêu, thân phận cha con của bọn họ vĩnh viễn cũng không thể lộ ra, trong lòng cô cảm thấy vô cùng đau đớn.

……………………

Cuối cùng, chia tay trong bầu không khí chả mấy vui vẻ.

Dư Trạch Nam dẫn bọn họ đi mua thức ăn nhanh, kết quả, ở cửa hàng thức ăn nhanh, Ngô Khung vội vàng chạy tới.

“Hạ tiểu thư, tiên sinh nói muốn tôi đón tiểu thiếu gia trở về chỗ lão phu nhân bên kia.” Ở trước mặt Dư Trạch Nam, Ngô Khung nói chuyện rất cẩn thận.

Hạ Thiên Tinh vốn tưởng rằng Hạ Đại Bạch nhất định không muốn đi, nhưng không nghĩ tới Hạ Đại Bạch vậy mà đem túi thức ăn nhanh đưa cho cô, “Đi thì đi, con muốn nói với bà là ba ba độc ác! Là đại củ cải! Kẻ lừa đảo! Quỷ đáng ghét!”

Hạ Đại Bạch lẩm bẩm, đi theo sau Ngô Khung.

Hạ Thiên Tinh nhìn theo nhóc đang lên xe rời đi, gió lạnh thổi qua, trong lòng cô liền cảm thấy buồn bã cũng lạnh lẽo.

“Tính làm sao bây giờ?” Dư Trạch Nam nhìn cô thật lâu, sau đó mới mở miệng.

“Cái gì làm sao bây giờ?” Hạ Thiên Tinh giả ngu, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Chúng ta cũng đi cửa hàng thức ăn nhanh, ăn đại chút gì đi.”

Dư Trạch Nam bắt lấy tay cô, “Mang em ra bờ sông ngồi.”

……………………

Bờ sông, gió lạnh thấu xương.

Dư Trạch Nam đem áo khoác của mình cởi ra, lót trên mặt đất, tự mình ngồi ở một đầu, vỗ vỗ vị trí bên cạnh. Hạ Thiên Tinh vẫn đứng đó không nhúc nhích: “Quần áo quý như vậy, ngồi xuống sẽ hỏng mất.”

Dư Trạch Nam rót bia đưa qua, “Nhà có tiền. Quần áo tôi không quan trọng. Ngồi xuống, nhanh lên.”

“Tự kiêu.” Cô cũng an vị ngồi xuống, cầm lấy lon bia.

Dư Trạch Nam lại mở một lon, uống một ngụm.

“Hạ Thiên Tinh……” Đột nhiên gọi cô.

“Ừ.”

“…… Đại Bạch… Là của anh ta?”

Động tác uống bìa của cô hơi dừng lại, nắm chặt cái lon trong tay.

“Anh sẽ nói cho anh anh sao?”

“Tổng thống có con trai riêng, sẽ có nhiều đề tài bàn luận.” Dư Trạch Nam ngửa đầu cảm thán, “Lại làm truyền thông trau chuốt một chút, diễn xuất sắc một chút. Lần trước vụ bị nghe trộm, anh ta tuy rằng không đuổi anh của tôi, lại lấy trên tay anh ấy vài thứ đánh kể. Hơn nữa, trong lòng dân chúng, hình tượng bị hủy lớn như vậy, trong lúc nhất thời rất khó xoay chuyển lại như cũ. Em nói, hiện tại nếu nói Bạch Dạ Kình có con trai riêng bên ngoài, anh trai tôi sẽ báo được một mối cái thù rất lớn nha ~ đến lúc đó, Bạch Dạ Kình liền bị gán cái mác ‘ ngụy quân tử ’. Ngẫm lại có phải rất kích thích không? Cũng coi như báo thù cho em?”

Ấn đường Hạ Thiên Tinh nhăn lại “ Nếu anh thật sự nói cho anh trai anh, chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa!”

Thần sắc của cô xưa nay chưa từng nghiêm túc như vậy. “ Xưa nay tôi chưa bao giờ muốn báo thù việc này. Với lại, anh ấy cũng chưa bao giờ công bố việc mình có con trai, tại sao lại gọi là "ngụy công tử"? Vụ việc bị nghe trộm, cũng là anh trai anh công kích anh ấy trước, không phải sao?"

Dư Trạch Nam quay đầu nhìn cô, cười một tiếng, “Hạ Thiên Tinh, em có cảm thấy em rất ngu xuẩn không? Em vì anh ta ngay cả con cũng sinh ra rồi, bây giờ ngay cả một danh phận anh ta cũng không cho em được, em còn nói những câu như vậy để che chở anh ta.”

“Ngu ngốc!” Hai chữ cuối cùng kia tuy rằng nghe tựa như mắng cô, nhưng trong giọng nói tất cả đều là đau lòng.

Hạ Thiên Tinh không lên tiếng, chỉ là bướng bỉnh nhìn chằm chằm anh ta. Bướng bỉnh muốn nghe anh ta một tiếng bảo đảm.

Dư Trạch Nam cuối cùng cũng thất bại dưới tay cô, giơ lên một tay, nghiêm túc nói: “Tôi bảo đảm, chuyện con trai của em tôi không nói ra. Như vậy được rồi chứ?”

Tựa hồ lúc này cô mới vừa lòng, “Đây là anh đáp ứng tôi. Nếu anh dám nói với anh trai anh, tôi với anh tuyệt giao!”

Dư Trạch Nam cười khổ, ngửa đầu uống rượu, lười nhác dựa vào trên vai cô, mê ly nhìn sao trời, “Nếu anh tôi biết tôi có tin tức quan trọng như vậy lại cố ý gạt anh ấy, nói không chừng liền đoạn tuyệt quan hệ anh em với tôi. Em có biết hay không, vì em, tôi hy sinh lớn bao nhiêu?”

“Cho nên, vì quan hệ anh em của hai người, cũng vì quan hệ bạn bè của chúng ta, tốt nhất anh vĩnh viễn đừng nói.”

Dư Trạch Nam suy nghĩ một chút, giơ rượu lên cùng cô chạm chạm, “Vì quan hệ bạn bè của chúng ta, làm một ly!”

……………………

Tên gia hoả Dư Trạch Nam này, luôn luôn không có tự chủ. Vốn là lôi kéo cô uống rượu, kết quả hơn phân nửa lại tự mình rót uống.

Toàn bộ thân mình anh ta cơ hồ đều lệch qua người Hạ Thiên Tinh.

“A! Anh nặng quá đi!” Cô đẩy đẩy Dư Trạch Nam thẳng người lại, thân mình anh ta lại ngã trở về. Hạ Thiên Tinh không có biện pháp, lấy di động ra bấm số.

Báo địa chỉ, đứng dậy, dùng toàn lực túm Dư Trạch Nam vào, “Chúng ta lên trên xe chờ, sắp bị đông chết rồi!”

“Hạ Thiên Tinh……” Dư Trạch Nam đặt một cánh tay lên trên vai cô, lẩm bẩm.

“Làm gì?”

Anh ta uống say, lúc cười rộ lên có vài phần tính trẻ con, “Em có biết hay không…… Mẹ em…… Sớm em cô ước định gả cho tôi ……”

“……” Hạ Thiên Tinh mắt trợn trắng. “Đúng là say quá rồi!”

Cô khiêng Dư Trạch Nam, gian nan hướng về phía siêu xe. Cửa xe thể thao giơ lên, cô trực tiếp nhét anh ta vào trong, Dư Trạch Nam túm tay cô, say khướt lẩm bẩm: “Dù sao sớm hay muộn em cũng phải gả cho tôi…… Không bằng bây giờ làm bạn gái tôi đi……”

Anh ta ha ha cười, “Tôi sẽ đối tốt với em. Khẳng định so…… so với Bạch Dạ Kình tốt hơn……”

Nhắc tới người kia, trong lòng cô thắt lại. Nhưng lại không phản ứng lời nói của Dư Trạch Nam. Xem ra anh ta vẫn còn say, còn nói lung tung như vậy? Rốt cuộc từ khi nào cô phải gả cho anh ta? Còn có, anh ta gặp mẹ cô khi nào?

…………

Còn may là anh ta nổi điên không bao lâu, tài xế rất mau đã đến. Hỏi địa chỉ, Hạ Thiên Tinh đem chìa khóa xe cho tài xế, tự mình đứng ở trên ven đường đón xe.

Thành thị lúc này, lạnh quá.

Hạ Thiên Tinh cảm thấy đêm nay là lạnh lẽo nhất. Một chút độ ấm cũng đều không có.

Đợi xe taxi, cô ngồi vào trong. Bên trong xe rõ ràng mở máy sưởi, cả người cô lại chết lặng giống như là bị đông lạnh. Đầu dựa vào trên cửa sổ xe, ngơ ngẩn nhìn ánh đèn lập lòe ngoài cửa sổ, trong lòng lại là một mảnh hoang vắng.

Anh cùng Lan Diệp vai sóng vai ngồi ở kia, kỳ thật…… Thật sự rất xứng đôi……

Nghĩ nghĩ, vành mắt có chút phát nóng. Hít hít mũi, hốc mắt ướt át không áp xuống được.

Cũng may, không lâu, xe taxi liền ngừng ở ngoài cửa tiểu khu. Cô trả tiền, thanh toán xong, siết quần áo từ trên xe đi xuống, một đường chạy chậm đến thang máy.

Đứng ở chỗ đó, nhìn con số đang nhảy lên, trong đầu lại là tất cả hình ảnh tối hôm qua cùng anh ở thang máy ……

Bây giờ nhớ tới, lại là tư vị chua xót.

Cầm chìa khóa, vặn cửa ra, đi vào. Bên trong tối đen, mà cả phòng lại đều sặc mùi thuốc lá. Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, túi xách trong tay thiếu chút nữa không cầm chắc.

Anh…… Thế nhưng bây giờ đang ở đây?

Lúc này, không phải anh nên đi cùng Lan Diệp sao?

Hạ Thiên Tinh không để ý tới anh, đẩy cửa đi vào, cũng không bật đèn, buông túi xách, thay giày, đi thẳng vào bên trong. Cho dù trong phòng rất tối, thế nhưng cô cũng có thể cảm giác được đôi mắt sáng như đuốc của người đàn ông, có thể đem cô xé thành mảnh nhỏ bằng sự thô bạo và lửa giận.

Anh chậm rãi dụi tắt thuốc. Cho dù như vậy, động tác vẫn ưu nhã, ưu nhã đến đáng sợ.

Toàn bộ trong không gian đều bởi vì một hành động rất nhỏ của anh mà trở nên đặc biệt lạnh.

Hạ Thiên Tinh sờ công tắc trên vách tường, mở đèn, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn là mở miệng trước: “Nếu anh còn muốn đến đây, cứ đến phòng cách vách đi, nơi này là nhà tôi, cho nên, về sau…… Nếu không có tôi cho phép, hy vọng Tổng Thống tiên sinh không nên tùy tiện tới đây!”

Lời nói vừa mới rơi xuống, trên eo bỗng dưng căng thẳng.

Nháy mắt tiếp theo, trời đất quay cuồng, không đợi cô hiểu ra chuyện là như thế nào, người cô đã bị người đàn ông ấn vào sô pha. Trong bóng tối, cặp mắt kia của anh càng thêm đen trầm đến đáng sợ, giống như dã thú muốn xé rách cô. Trên cao nhìn xuống, thân hình cao lớn kia, cảm giác áp bách cực lớn càng làm cho Hạ Thiên Tinh cảm thấy sợ hãi.

Nuốt nghẹn nước miếng, giãy giụa muốn đẩy anh ra. Nhưng anh trực tiếp đem hai tay cô nắm chặt, ấn đến gắt gao.

“Cùng Dư Trạch Nam đi đến bây giờ mới trở về. Vừa trở về lại lập tức đuổi tôi đi, Hạ Thiên Tinh, cô thật là đối với anh ta khăng khăng một mực, đúng không?” Anh chất vấn.

Trong âm thanh như là luyện hàn băng. Trong giọng nói, lại là thất vọng cùng thống khổ trộn lẫn vào nhau.

“Vậy còn anh?” Hạ Thiên Tinh cười nhìn bộ dáng tức giận của anh, “Anh cùng người nhà Lan Diệp không phải ở chung rất tốt sao? Sao lại không cùng Lan tiểu thư chơi trễ một chút, ngược lại sớm như vậy đã chạy tới nơi này của tôi?”

Đúng vậy, anh cũng cảm thấy chính mình rất buồn cười!

Vốn dĩ là hẹn Lan Chiến đến cùng nói chuyện chính sự và cơm chiều, kết quả, lại là anh rời đi trước. Từ 7 giờ, vẫn luôn chờ cô chờ đến 12 giờ, cô lại mang theo đầy người mùi rượu trở lại!

Thật giỏi!

Bạch Dạ Kình đem cô một phen từ trên sô pha kéo tới, tách hai chân cô ra, làm cho hai chân của cô kiềm trụ eo anh, ngồi ở trên đùi anh. Ngón tay thon dài của anh nắm cằm cô, dùng sức một chút như là muốn đem cô bóp nát, “Ai cho cô lá gan để cô dạy con trai tôi gọi người đàn ông khác là ba ba? Hả?”

Cho nên nói……

Đêm nay anh tới chỗ này chính là vì chất vấn chuyện của con trai sao?

Hạ Thiên Tinh cười một chút, chóp mũi ê ẩm, hốc mắt cũng ê ẩm. Cô mặc cho anh nhéo cằm mình cũng không giãy giụa, giống như là không biết đau.

Ánh mắt u lạnh nhìn anh, “Nếu không thì làm sao? Để Đại Bạch làm trò trước mặt cha vợ tương lai và tổng thống phu nhân tương lai gọi anh là ba ba sao? Muốn quả thực như thế, có phải anh sẽ lại quay đầu chất vấn tôi không nên dạy nó ở nơi công cộng gọi anh như vậy? Chúng ta đều biết, đứa nhỏ này không thể để anh công nhiên thừa nhận. Nó bất quá chỉ là con trai riêng của anh, không có danh phận……”

Chương 268-270: Hạ Thiên Tinh, em đang ghen

Giọng nói của cô có oán trách, ủy khuất, thậm chí còn có một chút chua xót. Lời vừa ra khỏi miệng, giọng nói đã bắt đầu thay đổi.

Bạch Dạ Kình nheo lại mắt, ánh mắt dừng trên người cô một hồi lâu, hỏi “Hạ Thiên Tinh, cô có biết lời nói này của cô tràn ngập mùi giấm chua hay không?”

Cô hơi giật mình, lông mi run rẩy.

Tràn ngập mùi giấm chua……

Dù không muốn thừa nhận, nhưng cô lại không thể phản bác lại. Cô bắt đầu lúng túng, liền đứng dậy muốn rời đi. Thấy vậy, Bạch Dạ Kình liền kéo eo cô ngồi xuống “Em... nói với tôi cái này chính là muốn tôi cho em danh phận, cho Đại Bạch danh phận?”

"Tôi không có.” Cô cắn môi, “Là anh chất vấn tôi trước. Huống chi, danh phận của anh, tôi lại dám đòi hỏi sao? Anh là Tổng Thống, mà tôi tính là cái gì? Anh cao cao tại thượng, tôi thân phận nhỏ bé. Như mẹ anh nói…… Tôi phàm là có tự tôn, hiểu được tự trọng, không nên cùng anh có bất kì dây dưa gì……”

Cô say, mượn hơi cồn liền nói ra tất cả những gì muốn nói.

Anh nhíu mày.

Mẹ của anh? Hai người đã gặp mặt khi nào?

“Huống chi, anh hiện tại đã cùng Lan Diệp ở bên nhau…… Là anh không nên suốt ngày xuất hiện trước mặt tôi, lúc nào cũng trêu chọc tôi rồi lần lượt khuấy đảo tâm tư của tôi như vậy!”

Hạ Thiên Tinh nói xong, hốc mắt đã có chút nước mắt, lại nhịn không được chảy xuống. Như là đem khổ sở mấy ngày nay cùng nhau phát tiết ra hết. Một khi có cơ hội nói, cô liền nhịn không được.

Cô đứng dậy từ trên người anh, giận dữ đi tới cửa, kéo ra, nhìn chằm chằm anh, “Anh đi ra ngoài! Nhanh đi ra ngoài, về sau không cần đến nữa!”

Học ngữ khí ngày đó của anh. Khuôn mặt cô lạnh lùng, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống. Cô quật cường giơ tay lau đi, lập tức liền có những dòng nước mắt khác chảy xuống.

Bạch Dạ Kình đi tới cửa, lại không đi ra ngoài. Mà là đứng yên ở chỗ đó, từ trên cao mà nhìn xuống, bình tĩnh nhìn cô. Ánh mắt kia, mang theo tìm kiếm, giống như là muốn nhìn thấu tâm tư cô. Hạ Thiên Tinh không thích như vậy, bị anh nhìn liền có chút tức giận, dậm chân, “Anh có đi hay không?”

“Hạ Thiên Tinh, em có phải đang ghen không?”

“…… Tôi không có!”

Bạch Dạ Kình tới gần cô, ngón tay chạm vào cằm cô, đem mặt cô nâng lên. Nâng mặt cô đối diện với anh, “Vậy em có biết hay không…… Tôi lại đang ghen!”

Cô ngẩn ra. Anh nói cái gì vậy…… Ghen?

Anh nhìn cô thật sâu, nhớ tới đủ việc cô làm cùng Dư Trạch Nam, trong mắt liền sinh ra vài tia lửa giận. Cúi đầu, hướng tới môi cô, hôn thật sâu. Cô ‘ ngô ’ một tiếng, muốn đẩy anh ra lại bị một tay anh chế trụ hai tay cô bắt chéo ra sau lưng.

Bạch Dạ Kình vừa hôn vừa cắn, lát sau liền hôn tới tai cô, oán hận hỏi: “Em là người phụ nữ của tôi, sao lại cùng Dư Trạch Nam yêu đương? Hạ Thiên Tinh, rốt cuộc em đem tôi đặt ở vị trí nào?!”

Anh không hỏi còn tốt, vừa hỏi, trong lòng Hạ Thiên Tinh càng chua xót.

“Anh có nhiều phụ nữ như vậy…… Còn để ý tôi cùng ai yêu đương sao? Anh có thể cùng Lan Diệp hôn môi, tôi cùng Dư Trạch Nam là bạn bè lại có cái gì không thể?”

Bạch Dạ Kình cau mày, “Tôi cùng Lan Diệp hôn môi khi nào?!”

“Anh đã làm khi nào, chính trong lòng anh hiểu rõ…… Lại nói, tôi nói chuyện yêu đương cùng Dư Trạch Nam khi nào?”

“Tôi không nhớ.” Ngữ khí của anh trầm thấp, lộ ra nguy hiểm, “Hạ Thiên Tinh, tôi ghét nhất người khác hiểu lầm tôi, hôm nay em nói rõ ràng cho tôi! Nếu nói không rõ, tôi sẽ xử đẹp em!”

“Căn bản không cần tôi phải nói……” Hạ Thiên Tinh đẩy anh ra, đưa tay vào túi quần lấy di động ra. Trực tiếp click mở album, những ảnh chụp đó lập tức hiện ra. Cô đặt điện thoại vào tay Bạch Dạ Kình, Bạch Dạ Kình nhìn xuống, ánh mắt dần trở nên âm trầm. Lan Diệp tính kế anh?

“Hiện tại đã đủ rõ ràng.” Thấy bộ dáng á khẩu không trả lời được của anh sau khi nhìn thấy ảnh chụp, tâm tình Hạ Thiên Tinh cũng không trở nên tốt hơn chút nào, ngược lại trong lòng càng thêm đau đớn. Cô hoàn toàn không có chú ý tới hiện giờ mình thật giống như một cô bạn gái nhỏ đang ghen. Nhưng cô lại có tư cách gì để ăn giấm chua của anh chứ? Nói đến cùng, trừ Đại Bạch, bọn họ cũng chẳng còn quan hệ gì……

Lúc cô muốn đoạt lại di động, Bạch Dạ Kình không chịu, anh nhìn cô một lát rồi nói, “Em vì ảnh chụp này, cho tôi đội nón xanh?”

“Anh nói hươu nói vượn, ai cho anh đội nón xanh?” Hạ Thiên Tinh tức giận đến nước mắt chảy dài.

Rõ ràng chính là anh sai trước, têm gia hỏa này, cư nhiên còn đúng lý hợp tình tới chất vấn cô.

Bạch Dạ Kình chế trụ vai cô, đem cô kéo vào lòng mình, “ Rốt cuộc là lỗ tai nào của em nghe qua tôi có nói muốn cưới Lan Diệp?”

“……” Cho nên, đây xem như là phủ nhận sao?

“Trừ mấy ảnh chụp này, em đã nhìn thấy tôi hôn cô ta sao?”

“……” Hạ Thiên Tinh hoảng hốt há mồm, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện cô không thể nói lên lời. Cô thật sự…… Không có nhìn thấy anh hôn cô ta.

“Không nói được gì sao?”

Cô vẫn trầm mặc như cũ. Ánh mắt anh thâm thúy nhìn chằm chằm cô, “Em còn dám nói em không ghen?”

“…… Tôi không có.”

Ba chữ tuy đơn giảng nhưng lại tràn ngập sự chột dạ.

Bạch Dạ Kình không muốn cùng tranh cãi, một tay chế trụ ót cô, nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn cô. Hạ Thiên Tinh giãy giụa, nhưng lại không thể thoát ra, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

Nhưng cô rốt cuộc phải thừa nhận, cô đang ghen. Cô không thể coi như cái gì cũng không thấy, không thể không suy nghĩ cái gì.

Những người bên cạnh anh, cả những người bên cạnh cô, đều đang không ngừng nhắc nhở cô, nếu tiếp tục đi thì chính là thiêu thân lao đầu vào lửa, sớm hay muộn có một ngày bị thiêu đến hồn siêu phách tán. Cô cũng không thể không có chút sợ hãi.

Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà, môi cô lại đang bị hôn, thoát không được.

Kế tiếp, cửa vốn bị cô mở ra liền bị anh một chân thật mạnh đá vào. Hạ Thiên Tinh trong đầu đần độn, bị anh hôn, càng ngày càng thất điên bát đảo. Nhưng anh lại không thỏa mãn như vậy, dùng sức một cái liền đem cô ấn lên trên tường...

Cô đau đến nước mặt chảy ra, liền lấy đầu ngón tay cào anh.

Anh hỏi cô, “Còn dám gần gũi Dư Trạch Nam như vậy hay không?”

Hạ Thiên Tinh khóc, không chịu khuất phục.

Bạch Dạ Kình liền không cho cô thoải mái, nghĩ mọi cách lăn lộn cô. Cô cuộn nắm tay đấm anh, cắn anh, đẩy anh, nhưng cuối cùng vẫn không thể lay động anh dù chỉ một chút.

“Bạch Dạ Kình, anh chính là đồ xấu xa, chỉ biết khi dễ người……”

“Hắn có khi dễ em như vậy hay không?” Anh thậm chí còn không muốn nhắc tới ba chữ "Dư Trạch Nam" này. Nhớ tới người đàn ông kia, đáy lòng anh liền bốc hỏa tán loạn.

“Trừ anh, những người đàn ông khác đều không như vậy!” Cô tức giận lưu lại trên cổ anh hai cái dấu răng. Dù sao không phải anh nói cô thích cắn người nhất sao? Hiện tại trừ ngực cùng xương quai xanh, cô nên cắn nhiều một chút!

Bạch Dạ Kình cảm thấy mình có chút biến thái. Anh lại thích mình bị cô cắn như vậy, thích cô đem dấu vết của cô lưu tại trên người mình. Đương nhiên, vì đáp trả cô, anh trực tiếp ở trên cổ cô để lại mấy dấu hôn ái muội

Hạ Thiên Tinh muốn trốn, Bạch Dạ Kình không cho cô cơ hội để trốn.

Cô ảo não muốn chết. Bộ dáng này nếu để người khác thấy được, cô không phải xấu hổ chết sao? Huống hồ, ngày mai còn phải tham gia hoạt động ở trường của Đại Bạch……

Cuối cùng, Bạch Dạ Kình ở đại sảnh muốn cô thật lâu, kết quả, muốn tới trên giường. Hạ Thiên Tinh cuối cùng cũng hoàn toàn không có sức lực, mặc anh làm gì thì làm.

………………

Tinh lực của anh luôn luôn cực tốt.

Suốt một buổi tối muốn cô vài lần. Hạ Thiên Tinh cảm thấy cả người đều bủn rủn, phần eo dưới đều sắp không là của mình, đến cuối cùng cô chỉ cảm thấy bị người đàn ông ôm lấy, nặng nề ngủ.

Cho dù là ngủ, tay người đàn ông vẫn luôn còn chiếm hữu ở bên hông cô, vành tai bị anh nhẹ nhàng gặm, ngủ rồi, cũng không buông ra.

Hôm sau, nghe được tiếng động, Hạ Thiên Tinh nặng nề mở mí mắt, liền nhìn thấy Bạch Dạ Kình đã xốc chăn rời giường. Anh thuận tay vén lên một góc màn, Hạ Thiên Tinh liền nhìn thoáng qua bên ngoài. Bên ngoài, bao phủ một mảnh sương vào đông, trời còn chưa hoàn toàn sáng, xa xa có thể thấy được đèn đường vẫn còm sáng.

Sớm như vậy, anh liền đi?

Hạ Thiên Tinh vốn muốn hỏi, thế nhưng toàn bộ thân thể tựa như bị người ta nghiền nát, trong lòng có chút bực tức. Xoay người lại, đưa lưng về phía anh, không hỏi.

Lãnh Phi gọi điện thoại lại đây, Bạch Dạ Kình bảo anh ta chờ ở dưới lầu. Sau khi rửa mặt đơn giản, anh từ phòng tắm đi ra, ăn mặc chỉnh tề đi tới cửa phòng ngủ. Hạ Thiên Tinh rốt cuộc không nhịn được, ôm chăn từ trên giường nửa ngồi dậy, “Hôm nay……”

Bước chân anh ngừng lại, quay đầu, một bên thắt cà vạt, một bên ngẩng đầu nhìn cô, “Em dám để người đàn ông khác đi tham gia hoạt động của thằng bé, cứ việc thử xem.”

Giọng điệu trước sau như một rõ ràng là đạm mạc, thế nhưng lại phóng ánh mắt về phía Hạ Thiên Tinh làm cô rụt cổ lại, lấy chăn ôm chặt.

Người đàn ông này! Công phu uy hiếp người đúng là nhất mà! Cô có loại cảm giác nếu cô thật sự để Dư Trạch Nam đi cùng, có khả năng anh sẽ bóp chết cô.

Đương nhiên, cô cũng sẽ không ngu xuẩn đến nổi đi khiêu chiến điểm mấu chốt của anh. Tối hôm qua khi Hạ Đại Bạch lên tiếng gọi "ba ba" kia đã kích thích anh đến quá sức. Cho tới bây giờ, trên tay rõ ràng còn bị thương, quấn lấy băng gạc.

Tối hôm qua Hạ Thiên Tinh vốn muốn hỏi một chút về vết thương của anh, nhưng lúc anh ở trên người cô giở trò giống như là không có việc gì, nghĩ đến cũng không có vấn đề gì. 

Bạch Dạ Kình đi thẳng ra ngoài. Cho nên…… Anh vẫn chưa nói có đi hay là không. Hạ Thiên Tinh cảm thấy mình không nên ôm chờ mong, trường hợp như vậy mà anh xuất hiện, xác thật rất không có khả năng.

Cô chỉ buồn phiền, không biết nên nói với Hạ Đại Bạch như thế nào. Tình huống ngày hôm qua như vậy, rõ ràng nhóc con rất thương tâm……

Trong đầu Hạ Thiên Tinh có rất nhiều suy nghĩ, vừa nhìn thời gian thấy mới hơn 6 giờ, cuối cùng không nghĩ nữa, kéo cao chăn, nằm trở về.

Trong chăn, quanh quẩn là hơi thở của cô và anh ……

Tuy rằng người đã đi rồi, thế nhưng bên cạnh còn lưu lại ấm áp thuộc về anh. Hạ Thiên Tinh rụt thân mình, bò đến bên chỗ anh ngủ, khuôn mặt nhỏ vùi thật sâu vào gối anh ngủ tối qua.

Cô nhớ tới tối hôm qua anh nói ghen, nhớ tới anh nói anh cùng Lan Diệp……

Thở dài. Tối hôm qua, cô thật rất là muốn hỏi anh rõ ràng. Tỷ như, anh nói anh ghen……

……………………

Bên kia.

Lúc Bạch Dạ Kình đến dưới lầu, Lãnh Phi sớm đã mở cửa xe chờ ở kia. Bạch Dạ Kình khom người đi vào, đem áo khoác trên người cởi ra, thuận tay gác ở một bên. Lãnh Phi liếc mắt một cái liền nhìn thấy cà vạt trên cổ anh.

Ngày đó khi cùng Tống Duy Nhất tổ chức hôn lễ, vốn là nó đã bị anh ném đi, sau lại vật vã tìm trở về. Nhưng khoảng thời gian trước thì lại không thấy anh mang. Bây giờ lại mang trên cổ, đây không phải là……?

Lãnh Phi châm chước. Tầm mắt nhìn dấu răng trên cổ anh, ý nghĩ trong đầu lập tức đã được xác nhận.

“Nhìn cái gì?” Bạch Dạ Kình đang nhìn IPAD, đầu cũng không nâng. Nhưng là từ trong giọng nói, Lãnh Phi xem như đã nghe ra, đây cũng không phải là loại áp suất thấp nặng nề mấy ngày hôm trước.

“Hôm nay tâm tình tổng thống rất tốt?” Lãnh Phi cả người đều thả lỏng rất nhiều.

“…… làm việc.”

Như thế kia mà vẫn làm việc? Khóe môi cư nhiên còn có nhàn nhạt ý cười. Lãnh Phi thử nói: “Dấu răng kia trên cổ ngài, có phải nên xử lý một chút hay không?”

Bạch Dạ Kình giơ tay sờ soạng một chút, cho tới bây giờ còn có thể sờ đến dấu vết kia. Nhớ tới trên cổ trên người cô cũng lưu trữ dấu hôn thuộc về anh, nhớ tới bộ dáng cô vừa thẹn thùng vừa bực bội, vẻ mặt lại mềm mại hơn vài phần, chỉ nói: “Không cần.”

Không cần?

Lãnh Phi lo lắng, “Cái này nếu để cho nhà báo nhìn thấy, có khả năng lại tung tin bậy bạ?”

“Hoan ái, bất quá chỉ là việc bình thường. Nếu tôi thật sự không chạm vào nữ sắc, không phải là càng để họ có cơ hội tung tin thái quá hơn không?”

Tổng thống bất quá cũng chỉ là người bình thường.

Tổng Thống tiên sinh nói như thế, Lãnh Phi cũng không hề nói thêm cái gì. Bất quá, nhìn dáng vẻ, từ hôm nay trở đi, toàn bộ văn phòng tổng thống đều được chuyển biến tốt đẹp. Đây thật là một tin tức tốt!

……………………

Hạ Thiên Tinh ngủ đến hơn 8 giờ, lên làm bữa sáng, cô cũng nói trước với Ngô Khung để anh ta trực tiếp đưa Đại Bạch đến trường học, tự cô sẽ lái xe qua.

Mới vừa tắt điện thoại với Ngô khung, điện thoại của Dư Trạch Nam cũng liền được thông.

Anh ta hiển nhiên là bộ dáng vừa tỉnh vì say rượu một đêm, nói chuyện còn mê mê hoặc hoặc, nhưng thật ra không có quên ngày hôm qua đã đáp ứng chuyện của Hạ Đại Bạch, “Cần tôi đi qua không? Nếu có bây giờ tôi lập tức rời giường tắm rửa.”

“Không cần.”

“Vậy làm sao bây giờ? Hoạt động gia đình chỉ một mình cô?”

“Chỉ có thể như vậy.”

Dư Trạch Nam biết cô không muốn mình tham gia, anh ta cũng không phải là người không biết điều, cũng không miễn cưỡng. Chỉ hỏi: “Người anh em của tôi... cảm xúc có tốt chút nào không?”

“Tôi còn chưa gặp nó, lát nữa tới trường học rồi nói.”

“Em an ủi nó thật tốt. Ngày hôm qua nhìn nó như vậy, thoạt nhìn là rất khó chịu.”

“…… Tôi biết.” Hạ Thiên Tinh cảm thấy việc an ủi nhóc con này, đại khái nên là Bạch Dạ Kình tự mình nói rõ ràng với nhóc.

“Nếu thật sự không cần tôi, tôi tiếp tục ngủ.” Dư Trạch Nam lười nhác ngáp một cái, muốn ngủ tiếp. Cô nhớ tới cái gì, mở miệng: “Dư nhị thiếu gia, về sau ngài uống ít rượu chút đi, tôi thấy anh uống xong chẳng những điên lên, còn tự vẽ ra vài chuyện”

“Cái gì?” Dư Trạch Nam cười xấu xa, “Không phải là nói cô là bạn gái tôi, còn làm cái gì không nên làm với cô đúng không?”

Hạ Thiên Tinh trợn trắng mắt. Gia hỏa này căn bản không có đứng đắn. Cũng khó trách tối hôm qua lại nói những việc lung tung rối loạn.

“Tôi cúp máy, anh ngủ đi.”

“Lời còn chưa nói rõ ràng, nói rõ hết mới được cúp máy. Rốt cuộc tôi đã nói cái gì?"

"Anh nói đã gặp mẹ tôi" Hạ Thiên Tinh hít một hơi sâu " Anh bảo mẹ tôi hứa gả tôi cho anh."

Dư Trạch Nam giật mình " Hôm qua tôi nói tôi gặp mẹ em à?"

" Ừ "

" Tôi có nói... mẹ em là ai không?"

" Không có. Nhưng "mẹ" anh nói là ai? " Hạ Thiên Tinh tò mò hỏi

Dư Trạch Nam nửa thật nửa giả trêu đùa: "Nếu tôi nói mẹ em là Lan đình phu nhân, em tin không?"

"Tin, đương nhiên phải tin rồi, bất kể anh nói gì tôi đều tin hết" Hạ Thiên Tinh cười cười trả lời cho có lệ.

Cô cảm thấy nói chuyện phiếm cùng Dư Trạch Nam không cần quá nghiêm túc. Đưa mắt nhìn bát cháo đã hết sạch, giơ tay xem đồng hồ thì đã tới giờ, liền nói " Anh ngủ tiếp đi, tôi phải chuẩn bị đồ ra ngoài, Đại Bạch vốn đã không vui rồi, bây giờ tôi còn đến trễ chắc chắn nó sẽ rất tức giận.

………………

Hạ Thiên Tinh đang thay quần áo nhìn vào chiếc gương, những dấu hôn trên cổ rõ đến mức như hằn vào da thịt.

Ngón tay nhẹ nhàng chạm một chút, những dấu hôn cao ngạo nóng bỏng đó như vẫn còn lưu lại hơi thở của anh……

Nhiệt độ kia, khiến đầu ngón tay cô run lên, lẻn vào sâu trong tim, rung động liên tục.

Trong đầu cô lúc này không ngừng hiện ra những hình ảnh tối qua hai người quấn lấy nhau, nghĩ vậy cả người liền nóng như lửa. Kỳ thật, cô cũng không nghĩ tới, hai người bọn họ đang nói chuyện, cuối cùng nói thế nào lại……

Vì thế nên đầu đuôi mọi chuyện ra sao, bọn họ còn chưa nói xong...

Lắc đầu, cô đem những hình ảnh tươi đẹp đó đẩy ra ngoài, hạy nhanh thay quần áo, chuẩn bị ra cửa.

Còn tốt, hiện tại là mùa đông, có thể mang khăn quàng cổ che đi những dấu vết ái muội đó.

Sau khi đi ra ngoài, Hạ Thiên Tinh mới nhớ đến một việc —— tối hôm qua cùng Bạch Dạ Kình ở bên nhau, đã không sử dụng biện pháp an toàn, cho nên cô đưa con trai đi học rồi sau đó tranh thủ qua tiệm thuốc.

Mua xong thuốc uống, mới bắt xe taxi đi tới trường học.

Cô tới trước, liền đứng ở cửa chờ Hạ Đại Bạch.

Rất nhanh, Ngô Khung liền chở nhóc lại đây. Nhóc đeo cặp sách từ trên xe xuống, dáo dác nhìn xung quanh, đôi mắt sưng đỏ rực. Lại vừa lúc thấy cô, càng không vui cúi đầu đi vào bên trong.

Hạ Thiên Tinh gật đầu chào hỏi Ngô Khung, liền chạy nhanh theo sau.

“Hạ Đại Bạch.” Cô bước nhanh tiến lên, nắm lấy bàn tay nhỏ của nhóc. Cậu nhóc thực ra không tránh cô, nhưng chỉ cầm lấy một ngón tay nhỏ của cô.

Cô nhìn mặt nhóc, hỏi: "Còn giận chuyện hôm qua à?"

Nhóc quay mặt qua chỗ khác, không muốn thừa nhận.

“Khóc nhè?”

“Không có. Con không khóc! Con đã sớm biết Tiểu Bạch gạt người, còn nói là mẹ không cần ba!”

“Ba nói mẹ không cần ba?”

Hạ Đại Bạch không nói tiếp. Rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này. Hạ Thiên Tinh ngồi xổm xuống nhìn thẳng nhóc.

“Đừng nóng giận, khả năng…… Ngày hôm qua chúng ta đã hiểu lầm ba con.”

“Làm gì có hiểu lầm? Con biết mẹ đã lên mạng tra tư liệu của cô gái đó.”

“Mẹ có tra thật. Bất quá…… Tối hôm qua ba con cũng đã có ý muốn nói với mẹ, hình như cũng không muốn cưới cô ta.”

“Đại Bảo, mẹ thật là giỏi lừa gạt.” Hạ Đại Bạch thút thít, lại mở miệng, nức nở, “Tối hôm qua bà nội và ông nội chính miệng nói với con, baba muốn cưới cái cô kia!”

Cho nên, tối hôm qua nhóc ở bên kia khóc suốt đêm.

Lão phu nhân đau lòng chết khiếp, chạy lên chạy xuống dỗ dành. Cuối cùng nói rằng không cưới nữa, chính là Hạ Đại Bạch biết, đó là bà nội đang dỗ nhóc, nhóc cũng không dễ lừa như vậy

“……” Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, có chút không tiếp nhận nổi lời đó. Lão tiên sinh lão phu nhân đã nói như vậy, đại khái…… Bọn họ thật sự rất muốn hai nhà liên hôn……

Cô thở dài, “Đợi một thời gian nữa, con đi gặp baba, cẩn thận hỏi lại một chút, được không?”

“Con mới không thèm hỏi. Ông ấy yêu ai cưới ai thì kệ! Con thích chú lần trước làm ba hơn!” Hạ Đại Bạch rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Hạ Thiên Tinh nhớ tới bộ dáng hung bạo của Bạch Dạ Kình tối hôm qua như, ngón tay liền đặt lên miệng nhóc, “Lời này con chỉ nên nói với mẹ, đừng nói trước mặt ba, ba sẽ buồn."

Miệng nhỏ Hạ Đại Bạch bẹp bẹp, tính nói thêm gì đó, nhưng nhớ tới hình ảnh anh bị thương hôm qua, chỉ cúi mặt lầm bầm: "Ba sẽ buồn sao?"

“Ừ. Đương nhiên. Con là con của ba con, lại đi gọi người khác là ba ba, ba con khẳng định sẽ không dễ chịu.”

Hạ Đại Bạch không nói chuyện, chỉ làm nũng đi về phía trước một bước, gục đầu trên vai cô. “Nếu không phải Tiểu Bạch làm con buồn trước, con cũng không muốn làm ba buồn……”

Cô trấn an con trai, vỗ nhè nhẹ trên lưng nhóc.

“Chúng ta để một thời gian nữa hỏi rõ lại ba con, được không?”

“……”

“……” nhóc không đáp lời, chỉ gật nhẹ đầu.

Hạ Thiên Tinh thấy cảm xúc con trai hòa hoãn một chút, liền nói: “Đi, chúng ta đi học trước đã, không lại tới không kịp.”

“Về sau Tiểu Bạch sẽ có cơ hội tham gia cùng con chứ?” Hạ Đại Bạch biết thân phận anh đặc thù, nhóc không thể cưỡng cầu, nhưng trong lòng dù sao cũng có ít nhiều thất vọng.

“Sẽ có cơ hội.” Hạ Thiên Tinh sờ sờ đầu nhóc. Đời này, Bạch Dạ Kình chỉ có duy nhất một đứa con trai, chờ thời cơ chín mùi, thân phận của nhóc sớm hay muộn cũng phải thông báo thiên hạ. Đến lúc đó, bất luận khi nào, thằng bé cũng có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh anh.

Hai người đến phòng học, hầu như tất cả cha mẹ đều tới rồi. Nhà nào cũng hai vợ chồng, mang theo con trai hoặc con gái của mình. Mỗi đứa bé đều có vẻ đặc biệt hưng phấn. Cô giáo lại đây cùng cô chào hỏi: “Bạch phu nhân.”

Hạ Thiên Tinh cũng không sửa lại, chỉ gật đầu, đi đến chỗ ngồi.

Cô giáo điểm lại số người, Hạ Đại Bạch đứng ngắm một cô bé vô cùng đáng yêu bên cạnh. Rất nhiều lần, muốn nói gì đó, lại lùi về. Hạ Thiên Tinh phát hiện, chỉ cười cười, cũng không nói gì cả.

Một lát sau, tiểu mỹ nhân kia tựa hồ không thể nhịn được nữa. Rụt rè tới kéo kéo tay áo Hạ Đại Bạch.

Hạ Đại Bạch liếc mắt nhìn cô bé một cái.

“Đại Bạch, bạn không có ba ba sao?” Cô bé nhỏ giọng hỏi, trong ánh mắt rất nhiều đồng tình.

Lời này rõ ràng là đâm đến chỗ đau của Hạ Đại Bạch, khuôn mặt nhỏ quả nhiên suy sụp, trực tiếp bỏ qua cô bé. Cô bé kia bị ánh nhìn ghét bỏ, bộ dáng vô cùng đáng thương, rất nhiều lần lấy hết can đảm kéo tay nhóc, nhóc đều tức giận ném tay bé ra, cũng không thèm liếc tới cô bé một cái.

Cô bé kia quả thật vô cùng đáng yêu, Hạ Thiên Tinh vừa thấy bộ dạng sắp khóc của cô bé, thì cảm thấy vô cùng đau lòng. Lấy chân đạp đạp con trai, “ Sao con lại đối xử với phụ nữ như vậy? Không có tí phong độ nào. Một câu đã tức giận?”.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top