Chương 7: Hạ Thiên Tinh lúng túng
Hạ Thiên Tinh không có lựa chọn nào khác, muốn ở gần con trai chỉ có thể ở lại nơi này.
Nhưng mà...
Từ hôm đó, Bạch Dạ Kình như thật sự hoàn toàn biến mất, đến một tháng không hề xuất hiện trong căn nhà lớn. Có đôi khi Hạ Thiên Tinh cảm thấy là cô suy nghĩ quá chủ quan về người đàn ông này. Nhưng mà không phải vậy.
Trên tivi luôn có tin tức của anh ta.
Hạ Đại Bạch, người như bé luôn không quan tâm tới tin tức chính trị mà lúc này vừa tới 7h đã ngồi canh giữ trước màn hình tivi không chịu đi đâu hết chỉ vì nhìn người đàn ông xuất hiện trên tivi.
Tin tức phát sóng xong bé mới trở về phòng làm bài tập.
Hạ Thiên Tinh biết bé nhớ ba mình.
Cô không nghĩ tới ngày hôm sau cô lại gặp được anh ta ở trong nhà.
Đêm đó là đêm dài yên lặng, Hạ Thiên Tinh không ngủ được. Mấy ngày tới Bộ ngoại gia sẽ tiếp đón một chính khách quan trọng, cô không thể không chuẩn bị chút tài liệu nào.
Lúc cô tiến vào thư phòng, tất cả người hầu đều đi ngủ, cả căn lầu không có một tiếng động. Ở lại đây một tháng, thư phòng này cô đã tương đối quen thuộc.
Cuốn sách mà cô muốn ở cách đó vài mét, cô còn có chứng sợ độ cao.
Ảo não. Nhưng mà... khẽ cắn môi, cô vẫn leo lên thang.
Bạch Dạ Kình bận rộn suốt một tháng vừa trở về nhà liền nghe thấy tiếng động trong thư phòng, một người luôn cẩn thận như anh lập tức phản ứng lại.
Đẩy cửa thư phòng ra, vừa ngước mắt liền nhìn thấy cô.
Hiển nhiên là vừa tắm qua, cả người cô mặc váy ngủ lụa màu trắng, mái tóc xoăn xõa xuống đến eo làm cho vóc dáng cô thêm nhỏ bé.
Cả người cô như con gấu Koala bám vào thang, hình như có chút sợ hãi, đôi chân dưới váy ngủ run run. Đầu ngón chân trắng nõn bởi vì khẩn trương mà đỏ ửng, trông lại... đáng yêu.
Cô gái này, hơn nửa đêm còn làm cái gì? Cô có biết bộ dạng này của mình ở trước mặt đàn ông giống như miếng bánh ngọt đang chờ người nếm thử không?
Bạch Dạ Kình không khỏi nhớ tới buổi tối năm năm trước, đôi mắt tối lại, anh đi tới chỗ cô: "Cô đang làm gì?"
Vừa mở miệng, giọng điệu vẫn lạnh băng, lãnh khốc như trước.
Hạ Thiên Tinh đang bám trên bậc thang, vốn đã khẩn trương, hai chân đứng không vững, cuốn sách vừa cầm trong tay, bản thân đang vui vẻ đột nhiên âm thanh bất thình lình làm cô sợ hãi. Mạnh mẽ quay đầu, nháy mắt cả người từ trên bậc thang ngã ra sau, cuốn sách ở trên tay cũng rơi xuống.
Bạch Dạ Kình nhíu mày theo bản năng vươn tay. Đợi phục hồi tinh thần thì một mùi hương thơm ngát truyền tới, cô gái mềm mãi rơi vào lòng anh.
Tiện đà hai người ngã xuống thảm trải sàn.
Hạ Thiên Tinh không nghĩ anh đột nhiên xuất hiện, không nghĩ tới anh sẽ ra tay cứu mình. Cho nên rất lâu sau vẫn kinh ngạc nhìn anh. Cả người cô nằm trên eo anh, trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy có thể nghe được tiếng tim đập hết sức có lực của anh, người được mùi đàn ông độc đáo trên người anh.
Chóp mũi hai người dường như chạm vào nhau. Ngũ quan của anh xinh đẹp là cho cô quên dời mắt đi. Anh ở trong hiện thực nhìn đẹp hơn trên tivi, đôi mắt sâu như biển, càng chấn nhiếp lòng người.
Lúc này Hạ Thiên Tinh quên nói cảm ơn càng quên đứng dậy.
"Nhìn đủ chưa?" đôi môi người đàn ông mấp máo, giọng nói mát lạnh.
Đột nhiên Hạ Thiên Tinh hồi phục lại tinh thần, ý thức được hai người đang ở trong tư thế gì hơn nữa cô vẫn luôn nhìn anh, cô quẫn bách, đỏ cả mặt.
Hạ Thiên Tinh, mày đủ mất mặt rồi.
"À.. thật xin lỗi... tôi lập tức đứng lên." Không biết vì ảo não hay vì khẩn trương, Hạ Thiên Tinh nói lắp.
Đúng là đủ mà.
Không dám nhìn anh, cô ra vẻ trấn định muốn đứng lên nhưng mà vừa đứng lên, dau đầu cảm thấy đau nhức.
"Ưm..." cô than nhẹ, một cỗ lực đạo kéo cô trở lại.
Lần này cả khuôn mặt lập tức dính vào anh.
Trời ạ. Cô cảm thấy muốn độn thổ.
"Hạ Thiên Tinh, cô làm cái gì vậy?" đôi mắt Bạch Dạ Kình sắc bén, hơi thở nặng nề, sắc mặt càng khó coi.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Hạ Thiên Tinh lập tức ngẩng đầu, khuôn mặt quẫn bách như đỏ ra máu, cô xấu khổ không biết nhìn vào đâu, chỉ trúc trắc nói: "Đầu tôi... mắc tóc ở khóa của anh rồi... anh đừng lộn xộn."
Hạ Thiên Tinh chỉ vào đuôi tóc mình.
Đúng là điên mà, một câu cũng nói không xong, vậy mà còn mắc kẹt nơi khóa quần anh. Chỗ này... thật sự rất xấu hổ. Chỉ là không nghĩ tới ngón tay lại chạm tới nơi không nên chạm.
Cô kéo vài cái, bởi vì nóng vội cho nên càng kéo càng rối. Hạ Thiên Tinh gấp đến mức chóp mũi vã mồ hôi, đôi mắt không dám nhìn xuống khóa quần.Tuy cô đã có kinh nghiệm vào buổi tối năm năm trước nhưng mà cô vẫn có thể cảm giác dưới thân, thân thể người đàn ông càng cứng lên.
Hạ Thiên Tinh không hiểu sao miệng đắng lưỡi khô, tầm mắt không dám nhìn xuống đành nhìn anh xin giúp đỡ: "Làm sao bây giờ?"
Bạch Dạ Kình cắn răng: "Chính mình làm thì tự mình lấy ra."
"..." Tổng thống đại nhân cũng quá vô trách nhiệm, chuyện này vẫn còn có thể bàng quan.
Hạ Thiên Tinh cắn môi, cẩn thận mở miệng: "... Nhưng phải kéo khóe quần xuống."
Bạch Dạ Kình ngước đôi mắt nguy hiểm nhìn cô, cảnh cáo: "Cô dám thử xem."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Hạ Thiên Tinh ảo não muốn chết: "Cũng không thể giữ mãi tư thế này. Không sao... tôi đảm bảo sẽ không nhìn cái gì hết."
Bạch Dạ Kình rất muốn cầm chiếc kéo qua cắt xoạt mái tóc của cô. Nhưng mà Hạ Thiên Tinh không sợ chết gắt gao nhắm mắt, ngón tay mảnh khảnh sờ tới khóa quần của anh.
Kết quả là...
Người đàn ông hừ một tiếng, cắn răng ói: "Hạ Thiên Tinh, tay cô đang mò đi đâu vậy?"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy gì hết..." đụng tới chỗ nóng bỏng, Hạ Thiên Tinh sợ tới mức rụt tay lại, nói nhỏ: "Đã bảo anh tự làm rồi."
"Cô còn dám oán giận?"
"Không dám..." Cô lẩm bẩm, hạ quyết tâm, duỗi tay đi. Lần này lại đụng tới tay người đàn ông.
Cô mở mắt ra, Bạch Dạ Kình hung hăng trừng cô, hiển nhiên là không tình nguyện nhưng vẫn chủ động kéo khóa xuống. Nếu để người đàn bà này tự làm thì sớm muộn cũng bị cô đốt lửa.
Khóa được kéo xuống, Hạ Thiên Tinh cúi đầu kéo tóc mình, ánh mắt không nghĩ tới nhìn vào chỗ khóa kéo, nháy mắt mặt đỏ tới tận mang tai.
Chỉ nhìn một cái liền cảm thấy mất hồn. Hạ Thiên Tinh nhớ tới chuyện phát sinh giữa bọn họ vào năm năm trước lập tức hô hấp rối loạn, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
"Cô nhìn đủ chưa?" Người đàn ông lạnh lùng mở miệng, trừng mắt nhìn cô nhưng cả người lại bốc hỏa.
Trời ạ!
Hạ Thiên Tinh mạnh mẽ quay đầu, ho khan: "Tôi không thấy gì hết."
Anh không khách khí chọc thủng cô: "Ừ, không nhìn thấy gì lại cứ nhìn chằm chằm không dời mắt."
"..." Hạ Thiên Tinh quẫn bách muốn tìm cái lỗ chui vào, may mà tóc đã bị lấy đi, cô chật vật đứng lên, ngay cả chào hỏi cũng không có liền chạy mất dép.
Mấy cuốn sách trên mặt đất cũng không kịp nhặt lên.
Bạch Dạ Kình nhìn bóng lưng kia, ngồi dậy, một lúc lâu sau vẫn hơi rối loạn.
Chết tiệt!
Người phụ nữ này thật sự không phải cố ý chứ?
...........
Trở về phòng của mình, Hạ Thiên Tinh uống một ngụm nước lớn vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Cô vỗ nước lên mặt, gương mặt vẫn đỏ như trái cà chua.
Rõ ràng là... muốn chết!
Lúc nãy cô vừa nhìn chỗ nào của anh ta vậy? Ừ, cho dù... chỗ đó của người đàn ông đúng là cực phẩm, chỗ nào cũng gợi cảm muốn chết, nhưng mà... quá háo sắc rồi.
Không biết trong lòng anh sẽ nghĩ gì về cô!
"Hạ đại bảo, mẹ làm sao vậy? Hơn nửa đêm sao lại đánh mình?" Hạ Đại Bạch bị đánh thức, còn buồn ngủ nửa ngồi dậy nhìn cô.
"Không có việc gì, không có việc gì. Mẹ... ừ, đang dưỡng da." Hạ Thiên Tinh làm bộ vỗ mặt: "Như vậy máu sẽ thông nhanh hơn, trao đổi chất cũng nhanh hơn."
"À... nhưng mà mặt mẹ đỏ như gan heo... giống như... xấu hổ vậy."
Quẫn bách.
Đứa con trai này, ánh mắt thật độc.
"Xấu hổ cái gì chứ, con đừng nói lung tung. Nhanh nằm ngủ đi." Hạ Thiên Tinh lên giường, ôm con vào ngực. Hạ Đại Bạch không thắc mắc gì, chỉ ôm cổ cô, ngoan ngoãn đi ngủ. Một lúc sau còn mơ màng hỏi: "Đại Bảo, có phải ba không cần con nữa hay không?"
Trong lòng Hạ Thiên Tinh như bị bóp chặt.
Xem ra ngày mai cô nên tìm cơ hội nói chuyện với người đàn ông kia một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top