Chương 81, 82, 83,84: Nói chuyện yêu đương


  Xe buýt vẫn luôn tiến về phía trước. Từ trên xuống dưới, một đợt rồi một đợt hành khách lên xuống xe.

Hạ Thiên Tinh ngủ thật sự sâu, hoàn toàn không biết hành khách ngồi bên cạnh mình đã thay đổi. Người đàn ông mặc một bộ áo gió màu đen, mang khẩu trang, vẻ mặt lãnh khốc ngồi ở bên cạnh cô. Bên ngoài, một đội siêu xe không nhanh không chậm đi theo xe buýt, không dám vượt lên, chỉ cẩn thận ở bên cạnh chờ đợi.

Cô ngủ sâu, thân mình xiêu xiêu vẹo vẹo. Đầu không tự giác dựa vào vai người đàn ông.

Đầu vai một bên nặng xuống, người đàn ông mang khẩu trang hàng chân mày chau lại. Hô hấp nóng rực của người phụ nữ hướng thẳng vào cổ anh, nóng rực, dụ người.

Anh rũ mắt nhìn cô, ngực càng thêm nén giận. Bộ dáng cô ngủ thật sự rất đẹp, an an tĩnh tĩnh, không dính bụi trần. Bộ dáng này chỉ sợ người đàn ông kia không có nhiều cơ hội nhìn thấy!

Tưởng tượng đến đây, anh tức giận đem đầu cô đẩy ra. Lực đạo của anh không nhẹ, thân mình cô tức khắc ngã sang bên kia.

Mắt thấy đầu cô có thể sẽ nện thật mạnh vào cửa kính, Bạch Dạ Kình ngực liền căng thẳng, bỗng nhiên duỗi tay đem đầu cô ôm lấy. Đầu của cô không gặp sao, chỉ là đập vào trong lòng bàn tay ấm áp của anh.

Anh vội thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ đối với thái độ của mình rất không hài lòng, ánh mắt liếc nhìn cô có vài phần tức giận không nói rõ, mà cô thì ngủ rất là thoải mái.

Nhưng Hạ Thiên Tinh khi nào thì ngủ thoải mái? Lúc nãy vừa động cho nên nửa ngủ nửa tỉnh, con ngươi chỉ thoáng hé mở, đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo, càng không biết bây giờ mình đang ở chỗ nào. Mơ mơ màng màng cảm giác được có người đàn ông bên cạnh mình, theo bản năng cứ tưởng là Hứa Nham, chỉ hồ nghi khẽ cắn ra hai chữ, "Hứa Nham......?"

Cô nhớ rõ là mình đã tạm biệt hắn rời đi rồi, làm sao hắn ở chỗ này được? Chắc là cô đang nằm mơ...

Cô đần độn nghĩ, nhắm mắt lại, lại một lần nữa muốn chìm vào giấc ngủ. Gần đây thật sự là quá mệt mỏi, một tuần này, cơ hồ là chưa từng có được một giấc ngủ ngon.

Nhưng mà hai chữ mà cô khẽ nói kia, người đàn ông bên cạnh giờ phút này lại nghe được rõ ràng. Đáy lòng đang có lửa, lập tức càng lúc càng nóng hơn. Ánh mắt anh trầm xuống, một tay kéo khẩu trang xuống, một tay kia nắm lấy mặt cô kéo qua. Mắt cô mở được một nửa, môi người đàn ông bạo lực mang theo trừng phạt, mút thật mạnh môi của cô.

Hơi thở này ...... Cái hôn bá đạo này......

Hạ Thiên Tinh rất là quen thuộc, quen thuộc đến nỗi cô cảm thấy mình vẫn còn đang nằm mơ. Cô biết bây giờ anh còn đang công tác ở nước ngoài, tin tức về hành trình của anh bay đầy trời. Nếu anh không ở chỗ đó, anh cũng tuyệt đối không thể xuất hiện ở bên cạnh cô, không thể xuất hiện ở trên xe buýt này......

..................

Hứa Nham có phải cũng đã hôn cô như vậy không?

Lúc bọn họ hôn môi, cô có đáp lại hay không?

Bạch Dạ Kình trong đầu không ngừng nhảy ra những vấn đề liên quan đến Hứa Nham, cũng không biết mình lại ghen tị như vậy.

Nhưng mà chưa kịp đợi được đáp án, cánh môi mềm mại của cô không tự giác mấp máy, nhỏ vụn ngâm khẽ một tiếng, mơ mơ màng màng lại khó kìm lòng được đáp lại nụ hôn của anh.

Ở trong mộng, cô không có cách nào khống chế mình...... Cũng không nghĩ sẽ khống chế......

Chớp mắt một cái......

Anh cảm giác da đầu tê dại, cả người mềm mại, giống như có một dòng điện chạy qua người anh, làm cho hô hấp của anh lập tức nặng nề.

Thật là.....Đáng chết! Người phụ nữ này có phải là đem anh trở thành Hứa Nham không?

Như vậy xem ra khi cô cùng Hứa Nham hôn nhau cũng nhiệt tình như vậy sao? Đáp lại nụ hôn của anh như vậy?

Vừa nghĩ vậy, anh liền nổi lên hận ý, không chút nào thương tiếc tham luyến hôn cô, như là muốn đem cô nuốt vào bụng, lại như là muốn đem dấu vết của người đàn ông khác từ trên người cô thay thế, tiêu diệt.

..............................

Cũng may lúc này trên xe buýt gần đến trạm, ngoại trừ hai người sau xe không có người nào khác. Hơn nữa bên trong rất tối, chỉ có ngẫu nhiên từ bên ngoài cửa sổ có ánh sáng chiếu vào, như ẩn như hiện bóng người ái muội cùng nhau.

Nơi này quả thực là thánh địa nói chuyện yêu đương. Nhiều cặp đôi trẻ tuổi đều thích trường hợp như vậy.

Hạ Thiên Tinh lúc này vẫn còn nửa mơ nửa tỉnh, hoặc là thật ra là đã tỉnh, tự nhiên cũng không dám mở mắt. Phảng phất giống như là đang nằm mơ, cô thậm chí không tin anh thật sự sẽ xuất hiện.

Nhưng là giữa môi răng chính là hơi thở, cố tình lại là của anh, chỉ thuộc về anh.

Hạ Thiên Tinh lông mi run đến lợi hại, chóp mũi có chút phiếm toan. Mê mê hoặc hoặc, toàn bộ suy nghĩ giống như bùn nhão, đến khi cả người bị anh ôm lên đùi, ngực chợt lạnh, cả người mới tỉnh táo vài phần.

"Không cần......" Cô thở dốc một tiếng, hạ giọng ngâm khẽ. Cả người cô muốn dịch ra phía sau, nhưng sau lưng lại không có không gian để di chuyển.

Người đàn ông này đúng thật là ở trên xe buýt!

"Bây giờ nói không cần, Hạ Thiên Tinh, cô đùa với tôi?" anh không chịu buông tha cho cô.

Nếu nói vừa rồi chỉ là nửa mộng nửa tỉnh, còn bây giờ, Hạ Thiên Tinh thật sự hoàn toàn tỉnh táo. Đặc biệt khi xe buýt bỗng dưng phanh lại, thân mình cô xóc nảy, khi bị anh lần nữa túm trở về ý thức của cô mới tỉnh táo được, lúc nãy tất cả đều không phải là mơ.

Người đàn ông này thật sự đã trở lại!

Hơn nữa lại cùng cô ngồi trên xe buýt!

"Bạch Dạ Kình.... Anh điên rồi?" Rõ ràng mùa đông đã sớm bắt đầu mà cả người cô lại ướt đẫm mồ hôi. Tay cô phát run, túm lấy tay anh đang làm bậy, hơi thở hỗn loạn, vội vàng nói: "Chỗ này là trên xe buýt.... "

"Là tôi điên rồi, hay là em điên rồi?" Bạch Dạ Kình nhéo cằm cô nâng lên, đối diện với tròng mắt u ám âm tầm của mình, "Hạ Thiên Tinh, vừa nãy em cũng thật là thích được tôi hôn!"

Hai người đều là rất thấp rất thấp nói chuyện, làm cho cả cảnh tượng tăng thêm ái muội. Hạ Thiên Tinh trong lòng giống như bồn chồn, lời anh vừa nói xong, mặt cô liền đỏ lên.

Căn bản là cô không dám quay đầu lại nhìn xem phía trước xe hành khách và tài xế có phát hiện hành động của bọn họ hay không. Nếu đúng là bị phát hiện, cô thật là muốn chết đi.

Cô cũng không biết, xe kỳ thật sớm đã tới tổng trạm, ngừng ở trong một góc tối nhất, mà tài xế cũng sớm đã bị Lãnh Phi khách khí mời đi xuống. Hiện giờ, toàn bộ xe buýt, chỉ còn lại 2 người bọn họ, phía dưới lại có người canh giữ.

"Tôi không có trêu chọc anh!" Hạ Thiên Tinh cắn môi, "Tôi...... Tôi chỉ cho rằng tôi đang nằm mơ......"

"Nằm mơ? Mơ cái gì? Cùng Hứa Nham mộng xuân?" Bạch Dạ Kình cắn răng, tựa hồ bị ý nghĩ này của mình kích thích, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, đột ngột đem thân mình cô chuyển qua......

Cảm giác được nguy hiểm bỗng dưng đánh úp xuống, cả người Hạ Thiên Tinh phát run, chỉ cảm thấy xấu hổ tới cực điểm.  

Vì cả kinh mà cả người cô đều căng thẳng, tay vặn ra phía sau, lúng túng đẩy anh, "Bạch Dạ Kình, tôi không... anh như vậy...... Anh đây là cường bạo tôi......"

Hai chữ, thực chói tai.

Con ngươi Bạch Dạ Kình nheo lại, đem mặt cô xoay qua, cắn lỗ tai cô, "Hứa Nham ngủ với cô thì cô cam tâm tình nguyện, đúng không?"

"Tôi không phải sủng vật của anh, anh không thể không màng tới tôi có đồng ý hay không mà nhục nhã tôi......" lông mi Hạ Thiên Tinh run đến lợi hại, mặt trên mờ mịt một tầng sương mù, tay chống ở phía trước, ngón tay đã trắng bệch. Cô có chút sợ hãi khi Bạch Dạ Kình như vậy, thực thô bạo, giống như dã thú phát cuồng. Cô không dám tưởng tượng, nếu lúc này cô bị anh chiếm hữu, sẽ nhận gió lốc như thế nào. Chỉ sợ là sẽ có khả năng xé rách cô!

Bạch Dạ Kình thở hổn hển, tay còn vuốt ve eo của cô. Nhưng lại không tiến thêm động tác nào khác. Anh thực nỗ lực khắc chế mình, không cưỡng bức cô!

Vào giờ phút này......

Di động của Hạ Thiên Tinh đột nhiên vang lên. Di động của cô vừa mới rơi trên ghế, lúc này lại vang lên, màn hình không ngừng lập loè, ánh sáng phản xạ ra, đem bộ dạng của hai người chiếu rõ ràng. Hạ Thiên Tinh mặt trướng đến đỏ bừng, may mắn là cô bây giờ đang đưa lưng về phía anh.

Nhưng......

Nháy mắt tiếp theo, khi nhìn đến tên trên màn hình, một chút may mắn lập tức chạy trốn không thấy đâu nữa. Bởi vì, không biết xui xẻo làm sao, lúc này điện thoại tới không phải người khác mà lại là Hứa Nham!

Cô cảm giác Bạch Dạ Kình thực ra rất để ý tới Hứa Nham, đại khái là cô thất hứa vào ngày sinh nhật của anh là bởi vì Hứa Nham, cho nên mỗi lần nhắc tới Hứa Nham, thái độ của anh đều kém tới cực điểm. Trước mắt, nhìn đến hai chữ trên màn hình, tâm tình bất định của người đàn ông này chỉ sợ lại giận tím mặt!

Hạ Thiên Tinh có chút hoảng, duỗi tay cầm lấy di động. Thế nhưng một bàn tay khác cũng cần lấy đầu kia của di động. Con ngươi sâu thẳm của người đàn ông liếc mắt cô một cái khiến cô chết cứng.

"Buông tay!" Anh lạnh lùng mở miệng, ngữ hàm cảnh cáo.

Hạ Thiên Tinh không nhúc nhích. Anh lại nói, "Nếu không buông tay, hiện tại tôi liền ở chỗ này muốn em!"

"......" Cô cắn môi. Tựa hồ như thách thức anh có dám hay không.

"Một!" Anh nhìn chằm chằm cô.

Ngón tay cô buông lỏng một chút, hai mắt trừng mắt anh. Anh lạnh nhạt như thường, "Hai!"

Khi người đàn ông đếm đến "Ba!", Hạ Thiên Tinh đột nhiên thu tay trở về. Bạch Dạ Kình trực tiếp đưa điện thoại di động lên dán ở bên tai.

Âm thanh quan tâm của Hứa Nham từ bên kia truyền đến, "Alo, Thiên Tinh, em về đến nhà chưa?"

"......" Hạ Thiên Tinh cắn môi nhìn chằm chằm Bạch Dạ Kình, không biết anh rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng mà cô cũng đoán được anh tất nhiên sẽ không nói lời gì hay ho.

Hứa Nham không có nghe được câu trả lời, có chút lo lắng. Lại vội vàng hỏi một tiếng, "Thiên Tinh, em có đó không?"

"Có." Bạch Dạ Kình rốt cuộc mở miệng. Khi nói chuyện, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tinh, ánh mắt thâm trầm lại u lãnh, khó có thể nhìn thấu. Hạ Thiên Tinh duỗi tay định đoạt di động từ anh, ánh mắt khiếp người của anh trừng qua, tay cô đang treo ở không trung liền ngượng ngùng thu trở về.

Dù sao cũng là bị người này ăn đến gắt gao. Tùy tiện anh muốn nói như thế nào cũng được! Ân ái thế nào cũng được, dù sao cô cùng với Hứa Nham cũng không có khả năng.

Hạ Thiên Tinh tâm tư có chút bất chấp tất cả, tưởng tượng như vậy ngược lại có chút thản nhiên.

Chỉ nghe được Bạch Dạ Kình ' ừ ' một tiếng nói: "Cô ấy đang cùng tôi vận động.....trên giường.... Cô ấy rất mệt, đại khái là không còn sức để tiếp điện thoại của anh, anh có chuyện cứ nói tôi sẽ chuyển lời lại...."

"Bạch Dạ Kình!" Người này!

Mặt Hạ Thiên Tinh đều đã đỏ lên. Tuy rằng cô cùng Hứa Nham không có khả năng, nhưng mà tốt xấu gì cô cũng là phụ nữ, không giống anh ta da mặt dày như vậy!"Không nghĩ tôi lại muốn em một lần, bây giờ mặc váy chỉnh tề, chuẩn bị xuống xe."

Bạch Dạ Kình căn bản là không để ý tới cô, ngược lại đem lời nói đến lộ liễu. Hơn nữa, rõ ràng chính là cố ý, trực tiếp hướng trong điện thoại mà nói.

Hạ Thiên Tinh tức giận đến hốc mắt đều đỏ, che một tầng sương mù ủy khuất trừng anh. Anh rốt cuộc là muốn nhắc nhở cô, bộ dạng chật vật của hai người, cô giận dỗi quay người đi, sửa sang lại quần áo thật chỉnh tề liền đứng dậy xuống xe.

Bạch Dạ Kình tựa hồ đối với cuộc điện thoại này cùng Hứa Nham tương đối vừa lòng, trên mặt hòa hoãn rất nhiều, chỉ nói: "Thật xin lỗi, hiện tại chúng tôi rất bận, hôm nào lại trò chuyện."

Anh trực tiếp ấn nút cắt đứt cuộc gọi, đuổi kịp bước chân của Hạ Thiên Tinh.

..................

Khi trong điện thoại truyền đến tiếng ' đô đô ', Hứa Nham vẫn chưa khôi phục lại tinh thần. Đến khi mẹ Hứa vỗ vai anh, anh tựa như tỉnh táo trong giây lát. Trong nháy mắt, cả người anh giống như bị rút mất linh hồn, vô lực ngã vào sô pha.

..................

Hạ Thiên Tinh vừa xuống xe đã bị Lãnh Phi ngăn lại. Nhớ tới một màn vừa rồi trên xe buýt, cô buông mắt xuống, căn bản là không dám nhìn Lãnh Phi.

Chỉ sợ bọn người Lãnh Phi đều biết hết tất cả.

"Anh cho tôi đi." Cô nói với Lãnh Phi, thân mình né tránh, một mực rời khỏi.

Nhưng đi không tới hai bước, lại có người ngăn cô lại.

Cô không khỏi có chút nhụt chí lại vô lực.

Xoay người, trừng mắt nhìn Bạch Dạ Kình lúc này không nhanh không chậm đi xuống xe. Anh lại liếc mắt cô một cái, lại liếc nhìn di động trên tay mình, "Bỏ đi?"

Hạ Thiên Tinh bỗng nhiên nhớ tới di động của mình trên dãy số của anh là bốn chữ "ông xã tương lai", mặc kệ cô làm nũng la lối khóc lóc cầu xin tha thứ như thế nào, Hạ Đại Bạch chết sống không cho cô sửa, nếu bây giờ bị Bạch Dạ Kình nhìn thấy, như vậy thật là trò cười lớn!

Cô duỗi tay đoạt lại điện thoại đoạt. Bạch Dạ Kình lại đem điện thoại giơ lên cao, Hạ Thiên Tinh thu lực không kịp, cả người trực tiếp bổ nhào vào ngực anh.

Bạch Dạ Kình từ trên nhìn xuống, bễ nghễ liếc mắt cô một cái, "Hoảng cái gì?"

Hạ Thiên Tinh cắn môi, lui lại một bước, "Anh mau trả điện thoại cho tôi."

Bạch Dạ Kình nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt tìm kiếm gì đó. Trên mặt cô có chút chột dạ, anh nhìn ra rõ ràng, nhưng anh cũng không mất phong độ đem di động của cô trả lại. Chỉ cầm di động ở trong tay, kéo cửa xe ra, "Lên xe."

Hạ Thiên Tinh không nhúc nhích, "Tôi tự trở về......"

Anh không có đủ kiên nhẫn, một tay chế trụ cô, túm một cái liền đem cô lôi qua. Cô đụng vào trên ngực anh, tức giận trừng mắt, "Rốt cuộc anh còn muốn làm gì?"

"Nhân lúc tôi còn có kiên nhẫn, lên xe!"

"Anh có thể đừng tới trêu chọc tôi được không?" Cô rũ mắt xuống, nói đến đây, thanh âm bỗng nhiên liền khàn khàn, ánh mắt cũng tối sầm rất nhiều, bịt kín một tầng hơi mỏng sương mù, "Anh không phải có rất nhiều phụ nữ sao, Tống Duy Nhất cũng được mà, chỉ là người khác nhau mà thôi, anh muốn làm gì thì tìm những người đó cũng được mà, cần gì phải đến trêu chọc tôi?"

Cô nói nói, đối với ánh mắt miệt mài theo đuổi của Bạch Dạ Kình, trong lòng đầy chua xót. Cô cắn môi, tránh xa ra anh, xoay người rời đi.

Đến nay cô vẫn còn nhớ, ngày đó anh hung hăng nói cô cút đi, đừng bao giờ trở về. Cô cũng có lòng tự trọng, không có khả năng lại mặt dày trở về. Vốn cũng đã hạ quyết tâm lại thêm việc bất hòa với anh, nhưng không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt khi anh vừa xuất hiện liền hoàn toàn quấy rầy sinh hoạt của cô.

Bạch Dạ Kình đứng ở chỗ đó trong chớp mắt lại ngẩn ra. Ngay sau đó, đôi chân dài bước theo sau.

"Vừa rồi em nói cái gì mà phụ nữ, nói cho rõ ràng!" Bạch Dạ Kình bắt được cô, dùng sức một cái liền đem cô ấn vào dưới đèn đường ở trạm xe buýt.


Ánh sáng chiếu lên hai người. Thân hình của anh cao lớn, bóng dáng bao phủ cả người cô.

Ánh mắt thâm thúy giống như là muốn đem cô nhìn thấu, trong lòng cô có chút loạn. Cũng bởi vì nghẹn hồi lâu, cho nên anh vừa hỏi, cô liền buột miệng thốt ra, "Lần trước sinh nhật anh đúng là tôi thất hứa. Nhưng đêm đó không phải anh đang cùng người phụ nữ khác hẹn hò sao? Tôi không xuất hiện, chẳng phải là đúng ý anh sao?......"

Cô không nói tiếp, bởi vì ánh mắt của anh ngày càng nóng bỏng.

Cô bị nhìn đến hãi hùng khiếp vía, có chút không được tự nhiên. Hô hấp cũng nhanh hơn, đẩy anh ra, nhanh chân bước đi. Anh chế trụ cằm cô, đem mặt cô nâng lên: "Ai nói với em đêm đó tôi cùng người phụ nữ khác hẹn hò?"

Anh cảm thấy lạ! Đêm đó anh ở cùng Hạ Đại Bạch, hẹn hò với ai cơ?

"...... Chính anh cũng không biết?" trong mắt cô đã ngân ngấn lệ.

Bạch Dạ Kình nhíu mày nhìn cô, "Đêm đó chị của tôi nói em có gọi điện thoại cho tôi. Nhưng do tôi đi tắm nên chị ấy bảo em mười phút sau gọi lại. Nhưng mà sau đó lại không có tin tức. Hạ Thiên Tinh, em cùng đàn ông khác hẹn hò, ngay cả sinh nhật tôi cũng quên. Cư nhiên còn dùng việc hợp tình hợp lý này trả đũa, em thực sự rất có năng lực!"

Nhắc tới cái này, trong lòng Bạch Dạ Kình liền tức giận.

"...... Hả?" Hạ Thiên Tinh sửng sốt một chút, chớp chớp mắt.

Cho nên...... Đêm đó người nhận điện thoại, căn bản là không phải là người phụ nữ khác, mà là...... bộ trưởng Bạch?

Không biết vì cái gì, nghe xong lời này của anh, trong nháy mắt những tâm sự tích tụ trong lòng cô liền biến mất.

"Ai cùng người khác hẹn hò? Đều là bọn họ nói hươu nói vượn."

Hai mắt Bạch Dạ Kình nhìn "Có phải nói hươu nói vượn hay không, trong lòng em rõ nhất."

Hạ Thiên Tinh biết anh đối với sự thất hứa của mình hôm đó vẫn luôn canh cánh trong lòng. Cô cũng không muốn làm anh hiểu lầm mình, nhục nhã mình. Tuy rằng hôm đó không thể hiểu được vì sao mà tức giận, vốn cũng chỉ muốn giải thích, nhưng anh căn bản không cho cô cơ hội.

Hơn nữa, những lời anh nói ngày đó...

Cô thở dài, "Ngày đó tôi thất hứa là bởi vì xảy ra tai nạn xe cộ, cả đêm đều ở bệnh viện."

Bạch Dạ Kình không nói chuyện, cặp mắt kia chăm chú nhìn cô, tựa hồ như đang suy nghĩ lời nói của cô là thật hay giả.

"Ngày đó Hứa Nham muốn mang tôi đi thăm ba của tôi, kết quả trên đường bị một chiếc xe tải đụng phải. Vốn dĩ là đâm trúng tôi, nhưng anh ta che chở cho tôi, lại tự làm mình bị thương. Anh tin hay không thì tùy."

Câu nói cuối cùng của Hạ Thiên Tinh tựa hồ có chút giận dỗi. Trong mắt anh hồ nghi. Chẳng qua, nghe cô nói xong, sắc mặt lại càng ngày càng tối lại. Ở ban đêm tối tăm thoạt nhìn có chút làm cho người ta sợ hãi.

Ánh mắt anh đảo quanh toàn thân cô, trầm giọng hỏi: "Bị thương chỗ nào rồi?"

"Hứa Nham sao? Bị thương mấy cái xương sườn, xuất huyết, bất quá hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm, anh ta......"

"Người tôi hỏi là em!" Bạch Dạ Kình cau mày nói. Ai muốn quan tâm người kia? Hắn thế nào liền thế đấy. Một người đàn ông, gãy có mấy cái xương sườn thì tính là cái gì?

Hạ Thiên Tinh lúc này mới phản ứng lại, anh tin lời cô nói!

"Tôi không có việc gì. Cũng chỉ là trật mắt cá chân, sớm đã tốt lên rồi. Chỉ có Hứa Nham bị thương tương đối nghiêm trọng."

Anh liếc mắt cô một cái, Hạ Thiên Tinh không hiểu anh có ý tứ gì. Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã ngồi xổm xuống. Mắt cá chân bên phải bị anh nắm lấy, sự ấm áp từ bàn tay truyền đến khiến Hạ Thiên Tinh muốn nhảy dựng, không thể đứng thẳng.

Tay đè ở trên vai anh, chống đỡ người mình, lại chỉ nghe được anh nói: "Để lại sẹo rồi."

Trái tim Hạ Thiên Tinh nhất thời đập mạnh, cúi đầu nhìn người đàn ông đang ngồi xổm xuống, chỉ cảm thấy tinh thần có chút hoảng hốt. Anh đường đường là tổng thống một nước, trước nay cũng chỉ có người khác ở trước mặt anh cúi đầu, nhưng giờ anh lại cúi đầu trước cô.

Hiện giờ, ở trước mặt đám người Lãnh Phi, anh lại không hề kiên kị ngồi xổm trước mặt mình.

Trong lòng Hạ Thiên Tinh không thể nói được cảm giác bây giờ. Cô chỉ cảm thấy mắt cá chân có chút đau, theo bản năng tránh ra, nói: "...... Không có việc gì, một chút sẹo không tính là cái gì."

Bạch Dạ Kình lúc này mới đứng dậy. Hạ Thiên Tinh đem tay từ trên vai anh dời đi, có chút không được tự nhiên trước ánh mắt của anh. Nghe được anh hỏi: "Vì sao đến bây giờ mới nói?"

"Căn bản là anh không cho tôi cơ hội giải thích......" Cô nhẹ giọng phản bác. Ngày đó rõ ràng muốn giải thích, kết quả bị anh ngăn cản. Cuối cùng, cô còn bị đuổi đi.

Bạch Dạ Kình thế nhưng một chút cũng không cảm thấy áy náy. Chỉ là cúi xuống mà nhìn cô, "Cho nên, em cùng hắn kỳ thật không có gì hết?"

Điểm này, anh để ý.

Hạ Thiên Tinh quả thực cạn lời. Bọn người Lãnh Phi đều ở đây, nếu một hai phải hỏi, chẳng phải anh nên đem thanh âm đè thấp lại sao? Cô quay người, "Anh đem điện thoại trả tôi đi."

"Hai người lên giường rồi sao?" anh bướng bỉnh nhìn chằm chằm cô, dường như hôm nay không cho anh đáp án, anh liền không buông tha.

Hạ Thiên Tinh cảm thấy bất lực với loại người da mặt dày, trực tiếp duỗi tay đoạt lại di động. Bạch Dạ Kình bắt được tay cô, dùng lực áp ra sau, cô lại bị giam tại cột đèn đường.

Cô tức giận, "Người đã bị đâm thành như vậy, còn có thể làm cái gì? Tôi chỉ là ở bệnh viện chăm sóc anh ta, không làm chuyện gì xấu như anh tưởng..."

Cô biết, lời cô nói ra, anh xem như thật sự vừa lòng. Nét mặt âm trầm của anh hoàn toàn tan biến. Lực cũng nới lỏng đi rất nhiều.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn sắc mặt anh hòa hoãn một chút, tâm tình cũng tốt lên. Nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau, hỏi: "Hiện tại có thể đem điện thoại trả tôi không?"

"Di động em có bảo bối gì sao?" anh nhìn cô.

Cô nhanh chóng lắc đầu.

Người phụ nữ này, quả thực chính là lạy ông tôi ở bụi này!

"Lên xe, lên xe trả lại cô."

........................

Kết quả, Bạch Dạ Kình đuổi bọn Lãnh Phi đi, tự mình chở Hạ Thiên Tinh về.

Số lần cô ngồi trên xe được anh lái là rất ít, hiện tại lại ngồi ở bên cạnh anh, chỉ cảm thấy hoảng hốt.

Hai người, dọc theo đường đi cũng không nói chuyện. Tuy rằng đã nói rõ chuyện thất hứa hôm sinh nhật. Nhưng chuyện anh đuổi cô ra khỏi nhà vẫn chưa có đáp án.

Hạ Thiên Tinh cảm thấy mình dọn ra ngoài là quyết định sáng suốt, cho nên căn bản sẽ không chủ động nói trở về. Bạch Dạ Kinh người này xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, việc đổi ý hoàn toàn không thể.

Kết quả, hai người một đường trầm mặc, rất nhanh liền đến tiểu khu mà cô thuê.

"Tới rồi." cô gỡ đai an toàn. Hiện tại thời gian thật sự không còn sớm, toàn bộ tiểu khu đều yên tĩnh, một chút thanh âm đều không có.  


"Ừ."

Bạch Dạ Kình thái độ nhàn nhạt, chưa nói cái gì, chỉ đem di động giao cho cô. Hạ Thiên Tinh liền đẩy ra cửa xe đi xuống, suy nghĩ một chút, lại quay đầu nói với anh: "Anh về đến nhà nếu Đại Bạch còn chưa ngủ, nhớ giúp tôi gửi cho nó một nụ hôn chúc ngủ ngon." Bạch Dạ Kình nhăn mi, "Tự mình trở về mà chúc."

"......" Cô không nói chuyện. Trầm mặc một hồi, chỉ chỉ phòng của mình, "Tôi lên trước."

Dứt lời, cũng không có dừng lại, biến mất tại cửa phòng như một bóng ma. Bạch Dạ Kình ngẩng đầu nhìn một hồi lâu, hàng mi ẩn hiện chút ủ dột. Anh gọi điện thoại cho Phó Dật Trần, "Ngày mai chuẩn bị một lọ thuốc trị sẹo, đưa đến văn phòng của tôi."

........................

Hạ Thiên Tinh đứng ở một bên cửa sổ, nhìn xe người đàn ông biến mất ở trong tiểu khu, đến khi hoàn toàn không nhìn thấy mới bật công tắc đèn, ôm quần áo đi tắm rửa.

Lát sau cô đi ra, nằm ở trên giường, có chút trằn trọc khó ngủ.

Tuy rằng thời gian cô ở phủ tổng thống không tính là rất dài, nhưng là, cảm giác bên cạnh phòng ngủ có người thật sự đã thói quen. Ít nhất, thói quen đã có con trai bên cạnh. Cho nên......

Hôm nào đó thật sự nên cùng Bạch Dạ Kình nói chuyện thật rõ ràng về chuyện của con trai cô? Ít nhất là cho nhóc đến ở cùng cô vài ngày.

Cô nghĩ nghĩ, lại không tự giác nghĩ tới những hình ảnh trên xe buýt hôm nay, còn cảm thấy có chút mặt đỏ tai hồng. Cho tới bây giờ, cô cũng không suy nghĩ cẩn thận, hai người như thế nào lại đến nông nỗi kia?

........................

Sau khi Bạch Dạ Kình về đến nhà, cố ý đi một chuyến qua phòng trẻ con. Tiểu gia hỏa đã sớm nằm ở trên giường, cuộn mình lại, lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.

Anh đẩy cửa mở ra, cái đầu nhỏ tròn tròn liền từ trong chăn chui ra dò xét. Nhìn thấy người đi tới, đôi mắt cậu nhóc lập tức cong lại giống như trăng non, "Tiểu Bạch, ba đã về rồi!"

"Ừ."

So với con trai nhiệt tình, thái độ của anh vẫn là nhàn nhạt.

Hạ Đại Bạch lập tức liền từ trên giường nhón người lên, đầu nhỏ nghiêng qua một bên, nhắm thẳng phía sau lưng anh mà nhìn.

Bạch Dạ Kình biết nhóc đang nhìn cái gì, "Đừng nhìn, không trở về."

"......" Hạ Đại Bạch lập tức tựa như bóng cao su bị thủng, lại lần nữa ngồi trên giường, có chút ai oán nhìn người nào đó, "Đều do ba khi dễ Đại Bảo nhà chúng ta. Bây giờ Đại Bảo thật sự tức giận, nhất định sẽ không bao giờ trở về."

Bạch Dạ Kình xoa mi, "Ngủ!"

Tiểu gia hỏa rầm rì, xoắn thân mình nằm xuống ngủ, nhưng mà còn không chịu an ổn, lại ôm chăn ngồi dậy, vẻ mặt buồn bực cùng ghét bỏ, "Tiểu Bạch, sao kỹ thuật theo đuổi phụ nữ của ba có thể kém như vậy?"

Bạch Dạ Kình khóe môi giật giật "Con rất dong dài!"

"Con gái là muốn được chiều chuộng, ba lại làm gì khiến Đại Bảo phát giận thế? Mẹ cũng không phải là con, con là con trai của ba, vì hiếu thuận nên còn có thể miễn cưỡng chịu được cái tính xấu của ba. Nhưng mà Đại Bảo nhà chúng ta thì giống nhau......."

Bạch Dạ Kình bị nhóc dong dài đến nỗi phiền muốn chết chết, cậu nhóc này gần đây càng ngày càng vô pháp vô thiên!

Cuối cùng, đơn giản là không để ý tới nhóc, anh trực tiếp tắt đèn, xoay người đi ra ngoài.

Tiểu tử thúi!

Hoá ra anh sống vài thập niên, còn phải cần một tên nhóc bốn tuổi chưa đủ lông đủ cánh dạy anh theo đuổi phụ nữ?

..................

Hôm sau.

Sau khi tan làm, Hạ Thiên Tinh cùng Trì Vị Ương trở về tiểu khu. Trên đường, cô đi qua hiệu sách mua không ít sách. Bây giờ chỉ một người ở, đột nhiên có một khoảng lớn thời gian nhàn rỗi, hoặc là nói trong lòng trở nên trống rỗng. Dù sao cô cũng phải tự tìm việc gì đó mà làm mới có thể vượt qua được.

Cô mới vừa vào cửa liền nhận được điện thoại của Hứa Nham gọi tới. Vừa trải qua chuyện tối hôm qua, kỳ thật cô còn cảm thấy rất xấu hổ, chần chờ không biết nên nhận hay không. Ngẫm lại, vẫn là nên nghe.

Nhưng gọi điện thoại tới không phải là Hứa Nham, mà là mẹ Hứa. Cô thở phào nhẹ nhõm.

"Thiên Tinh, đêm nay dì làm rất nhiều món ăn ngon. Dù sao con cũng chỉ có một người, không bằng sau khi tan làm trực tiếp qua bên này ăn cơm chiều đi." Mẹ Hứa cực lực mời cô.

"Không được đâu ạ, con đã nấu xong cơm hết rồi." Hạ Thiên Tinh bị hoảng, "Dì Hứa, gần đây công việc của con tương đối nhiều, không thể thường xuyên qua với dì được. Con xin lỗi dì. Dì hãy nói Hứa Nham tĩnh dưỡng thật tốt."

"Không thường xuyên tới được?" Khi mẹ Hứa nói chuyện, một bên ghé mắt nhìn con trai mình. Chạm được ánh mắt đen tối của anh, trong lòng bà cũng có chút không thoải mái.

Nhưng bên này Hạ Thiên Tinh nói: "Dạ, công việc tương đối nhiều, cho nên con không có nhiều thời gian."

Mẹ Hứa không phải người không rõ lý lẽ, vừa nghe lời này tự nhiên đã hiểu. Cũng không tiếp tục nói cái gì, chỉ tùy tiện cùng Hạ Thiên Tinh nói hai câu rồi tắt điện thoại.

Hạ Thiên Tinh thở dài. Nếu lúc trước đã nói với Hứa Nham rằng không có khả năng, dù hắn ta không để ở trong lòng, nhưng mà chuyện tối hôm qua như vậy, khẳng định hắn cũng hiểu rõ.

Tắt điện thoại bên này, cô lại gọi điện thoại cho tài xế của Hạ Đại Bạch. Tài xế vừa nghe giọng của cô, liền cung cung kính kính nói: "Hạ tiểu thư, mong cô chờ một chút, tiểu thiếu gia mới vừa tan học."

Mới trong chốc lát, âm thanh giòn giã của Hạ Đại Bạch từ bên kia truyền tới. "Đại Bảo."

Hạ Thiên Tinh trong lòng lập tức được lấp đầy. "Đêm nay muốn qua đây không? Mẹ làm cho con món sườn heo chua ngọt mà con thích nhất, còn có chân gà nướng nữa, chịu không?"

"Được ạ!" Hạ Đại Bạch vui vẻ, "Bây giờ con đến liền."

"Ừ." Hạ Thiên Tinh trong lòng ngọt ngào, cùng con trai nói mấy câu, tư vị giống như là người yêu thắm thiết. Nhưng mà, càng ngọt ngào như vậy, trong lòng liền lại càng mất mát.

Thật không biết về sau hai mẹ con bọn họ sẽ làm sao.

Chỉ với thái độ cường thế trực tiếp mang Đại Bạch đi, cơ hồ là không có khả năng anh mặc kệ cô và thằng bé được. Cô cũng thật sự không thể tưởng tượng nếu sau khi Tống Duy Nhất vào cửa, sẽ đối xử với Đại Bạch như thế nào. Tuy rằng cô chỉ tiếp xúc cùng Tống Duy Nhất quá hai lần, nhưng cả hai lần này xem ra, tính tình của cô ta không phải là dịu dàng khiêm tốn.

Cô một bên buồn bực không vui, một bên múc mấy chén mễ, rửa sạch, cho vào nồi nấu. Lại đi lấy thêm xương sườn cùng chân gà. Đã một thời gian cô không có xuống bếp, cũng may tay nghề không có giảm sút.

Căn phòng cô thuê được cũng không lớn, chỉ là một căn nhà nho nhỏ mới được sửa sang lại cách đây không lâu. Nơi ở nhỏ nên phòng bếp cũng rất nhỏ, vuông vức, nhưng mà rất thích hợp cho cô ở một mình, không quá nhỏ cũng không quá lớn. Phòng ở như vậy rất thích hợp cho một người ở.

Hạ Thiên Tinh vừa làm xong đồ ăn thì bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên. Hạ Thiên Tinh tháo tạp dề xuống đi ra mở cửa.

"Đại Bảo!" Hạ Đại Bạch ôm lấy hai cái đùi cô, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn cọ cọ trên đùi cô, "Rất nhớ mẹ nha......"

Kỳ thật hai người hôm trước vừa mới gặp qua. Tiểu gia hỏa ở lại chỗ này ngủ qua đêm với cô. Nhưng mà, gần hai ngày không gặp, xác thật giống như là sống một ngày dài bằng một năm.

Trong lòng Hạ Thiên Tinh nhớ lại, ngồi xổm xuống, đem mặt đưa lại gần. Hạ Đại Bạch liền ngoan ngoãn hôn trên mặt cô.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top