CHƯƠNG 14
"Vậy, người song ca với tôi là ai?" Nếu đối phương là người quá nổi, cô lại là người mới thì khó mà tìm được chút ánh sáng.
Trước mắt Phó Tư Dịch xuất hiện một hình ảnh, cô gái bị người đàn ông ôm trong ngực, khóc đến bả vai run run. Ngực bỗng nhiên có chút chua xót, Phó Tư Dịch khẽ nháy mắt, thanh âm hơi trầm xuống, "Tần Thành."
Nghe vậy, tâm Trầm Hoan khẽ buông lỏng, là Tần Thành cũng ổn, cô cũng có chút hiểu biết về cậu ấy, hợp tác hẳn là không có vấn đề.
Liếc nhìn người khi anh vừa nhắc đến tên Tần Thành, Trầm Hoan biểu tình rõ ràng là thả lỏng, Phó Tư Dịch mím môi, có vài phần đau đầu.
Hai mươi phút sau, xe quẹo vào đường xi măng có chút cũ, dọc đường đi, hai bên đều là hoa cải dầu mới nở, đóa hoa trong gió nhẹ nhàng lay động.
Sau khi qua một suối nước, Phó Tư Dịch đem xe ngừng trước một cánh cổng đã cũ. Trầm Hoan kinh ngạc nghi ngờ mình đến nhầm chỗ. Phó Tư Dịch từ trên xe xuống, giải thích với cô, "Cậu ấy tích mấy thứ kỳ quái này. Cái này vẫn chưa tính là gì, vào trong, cô liền biết cậu ấy có bao nhiêu kỳ quái."
Đi trên cầu gỗ kéo dài trên suối nước, đó là một trang viên nhỏ, phỏng theo phong cách lâm viên của Tô Châu, cửa vòm bán nguyệt bằng đá, đối diện là cầu gỗ.
"Tôi đoán là cậu đã tới, ra nhìn quả thật là cậu."
Trầm Hoan hứng khởi, nghe thấy một trận tiếng cười lanh lảnh, không khỏi kinh ngạc nhìn lại, trước cổng vòm có một người đang đứng, tay chắp sau lưng, cười nhìn bọn họ.
Ngày hôm trước, vừa có một trận mưa, đá xanh mọc thật nhiều rêu bị nước mưa tưới tắm, Trầm Hoan không lưu ý, chân trượt một chút, lúc giật mình kêu lên, tay đã bị Phó Tư Dịch nắm chặt. Cô ổn định thân mình, con ngươi có chút hoảng loạn nhìn về phía người đang đỡ lấy người cô.
Phó Tư Dịch mày hơi nhăn, một đôi mắt vững vàng mà nhìn cô, nặng nề dặn dò, "Cẩn thận, đường trơn,"
Trầm Hoan ngơ ngẩn mà gật đầu, Phó Tư Dịch liền buông lỏng tay cô ra, sửa lại sườn áo vì duỗi tay mà không được chỉnh tề.
Trên cổ tay còn lưu lại chút hơi ấm của anh, nóng rực, mê người, thiêu đốt đến trên gò má Trầm Hoan, thiêu đến hô hấp của cô đều không thoải mái.
Trần Băng chờ đợi ở cổng vòm, cúi đầu mà đứng, ánh mắt nhìn Trầm Hoan chăm chú như suy tư điều gì.
Phó Tư Dịch không giới thiệu cô cho Trần Băng, nghĩ là bọn họ có việc muốn nói, Trần Băng liền sắp xếp cho cô ngồi ở bàn đá trong đình viện, liền cùng Phó Tư Dịch vào phòng.
Trong viện bày biện đơn giản, tự nhiên, tử đằng la đã hết mùa hoa không còn tươi đẹp như lúc đầu, cánh hoa rơi xuống đều bị quét về một bên trên phiến đá.
Cô nhìn một hồi, tầm mắt liền dừng trên đĩa màu trắng ở bàn đá. Quả mận đã chín, đỏ đỏ tím tím, đẹp như mã não. Trầm Hoan lấy một quả, đỏ đỏ, nhớ tới lời nói đùa lúc trước của Phó Tư Dịch, liền đưa đến bên miệng cắn một miếng. Lúc cắn hơi hơi chua, rồi sau đó trong miệng trần đầy vị ngọt.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, cô liền ăn mận giết thời gian, tinh tế thưởng thức. Bất giác qua một lúc, trong lòng bàn tay đã có đến bảy tám hạt mận, trong đĩa mận đã khuyết một nửa. Trầm Hoan cầm lên thêm một quả, do dự.
Cô có nên ăn hay không nên ăn đây?
Sau khi bàn việc xong đi ra, Phó Tư Dịch thấy cô đang cau mày, bộ dáng rối rắm buồn cười không thôi.
Anh nhẹ chân bước đến, đi đến bên người cô, đứng yên, cười hỏi, "Sao lại không ăn?"
Trầm Hoan giấu đầu lòi đuôi mà khép lòng bàn tay lại, nhìn dáng vẻ giống như cô che giấu chứng cứ phạm tội tham ăn. Trong mắt Phó Tư Dịch xuất hiện chút ý cười nhỏ, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp một quả mận màu xanh, rất thú vị nhìn lâu thêm chút.
Trầm Hoan cho rằng anh muốn ăn, vội vàng ngăn lại, "Đừng, quả đó chua."
Nhìn quả mận trong tay, Phó Tư Dịch hơi hạ mi, "Em sao biết là nó chua?"
Có lẽ là đoán ra suy nghĩ của cô, Phó Tư Dịch thu lại thần sắc, nghiêm trang giảng đạo lý, "Có những lúc không thể nhìn màu sắc bên ngoài của quả mận mà kết luận là nó chua hay ngọt, em tin hay không, quả mận rất là ngọt."
Bộ dáng của anh hết sức chắc chắn, Trầm Hoan chần chờ, "Thật không?"
"Không tin, em nếm thử xem." Phó Tư Dịch đem quả trong tay đưa tới trước mặt cô, Trầm Hoan cầm lấy, liếc nhìn Phó Tư Dịch một cái, chần chờ đưa tới bên miệng.
Cắn một miếng, tức khắc vị chua lan tỏa khắp khoang miệng, chua đến khuôn mặt cô nhăn thành một đoàn, hàm răng ê buốt, Trầm Hoan ủy khuất nhìn về phía người khởi xướng, lại thấy Phó Tư Dịch vẻ mặt kinh ngạc, làm như còn không chịu tin tưởng hỏi cô, "Oh! Vậy ra là chua thật."
Bộ dáng Phó Tư Dịch là thật sự nghi hoặc, Trầm Hoan nhất thời cũng không phân rõ rốt cuộc là anh cố ý hay không, chỉ có thể nghẹn khuất mà thu hồi tầm mắt, vội vàng tìm giấy trong túi, muốn phun miếng mận vừa mới cắn trong miệng ra.
Đang lúc nôn nóng, trước mắt lại xuất hiện bàn tay Phó Tư Dịch, trên đó là một chiếc khăn tay tối màu kẻ ô được gấp ngăn nắp.
Trầm Hoan ngẩn ra, hiểu ý anh, cảm thấy quá lãng phí, vẫn là muốn tìm túi giấy. Phó Tư Dịch cười nhét vào trong tay cô, "Một cái khăn tay thôi mà."
Trầm Hoan lúc này mới do do dự dự mà nhận lấy, hơi hơi cúi người, đem miếng mận chua đến không chịu được trong miệng phun ra. Sau khi phun ra, cầm chiếc khăn trong tay không biết xử lý thế nào, ném, cô luyến tiếc, nhưng không ném, Phó Tư Dịch sẽ nghĩ như thế nào.
Khi cô còn đang lo lắng, Phó Tư Dịch vừa lúc xoay người, thừa cơ cô trực tiếp đem khăn nhét vào trong túi xách. Lúc sau, ngồi thẳng như không có việc gì.
Lần thứ hai Phó Tư Dịch chuyển mắt qua, thấy Trầm Hoan đã ngồi đoan chính, sau khi giật mình anh cũng theo đó ngồi xuống một bên.
"Trần tiên sinh đâu?" Cô cầm một quả mận thoạt nhìn có vẻ ngọt, cho lên miệng cắn, trung hòa vị chua lúc nãy .
"Cậu ta đi tìm đồ, một hồi nữa sẽ ra." Phó Tư Dịch tuy là một bên trả lời cô, tầm mắt lại dừng ở trên cánh môi của cô.
Lúc còn trẻ khi anh đi du lịch ở bên ngoài, trên một con đường trong trấn nhỏ của Tây Ban Nha, gặp được một cửa hàng tranh vẽ, tranh sơn dầu trên tường tích đầy tro bụi, trên kệ để loạn một hàng những tác phẩm sơn dầu. Ở cái địa phương như vậy không có khả năng sẽ có đồ vật gì quý hiếm. Lúc ấy, cũng là anh nhàn rỗi nhàm chán, ở trong đống tranh sơn dầu thấp kém lật lật xem.
Khuyết điểm thật rõ ràng—— mày của thiếu nữ gắt gao nhíu lại, dùng sức quá mạnh, mất đi nét nhu nhược riêng biệt cùng hồn nhiên, nhưng màu sắc đôi môi thực sự là cực xinh đẹp. Ánh sáng nhợt nhạt chiếu lên trên cánh môi hồng hồng, hơi hơi mở ra, mơ hồ có thể thấy được hàm răng trắng, lộ ra bí ẩn khát cầu.
Cùng với đó là cắn quả táo, còn không bằng nói là đang hôn quả táo. Muốn hôn mà lại không hôn, muốn cắn không cắn mà thái độ triền miên như câu dẫn người khác.
Hiện giờ, không gian thay đổi, so với bức tranh sơn dầu kia cảnh tưởng càng thêm kinh tâm động phách, thấy được linh hồn bức tranh tái hiện lại chân thực ngay trước mắt.
Ánh mắt Phó Tư Dịch tối đi, năm ngón tay đặt trên đầu gối hơi hơi nắm chặt, thân thể theo bản năng mà cứng đờ.
Muốn hôn cô, rất muốn, rất muốn.
Ý tưởng này bất thình lình xuất hiện, anh trở tay không kịp.
Nhận thấy được tầm mắt Phó Tư Dịch vẫn luôn dừng lại trên người mình, Trầm Hoan dừng lại động tác cắn quả mận, nghi hoặc mà ngẩng đầu, "Thầy Phó, sao anh cứ nhìn chằm chằm tôi thế"
Phó Tư Dịch khẽ nhếch môi, làm như muốn nói cái gì, đúng lúc này——–
"Xin hỏi, có người ở nhà không?" Cửa vang lên thanh âm không rõ, theo đó, tiếng giày như xa như gần.
Trầm Hoan quay đầu nhìn lại, cứng người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top