Chương 16

Chương 16: Bỗng dưng nổi tiếng

Minh đi qua nhìn thấy cảnh tình cảm của cả hai, anh không khỏi cảm thán:

- Tiểu nha đầu của anh, ước gì em có thể lên đây. Có một đôi nam nữ đang ôm ôm ấp ấp trước mặt anh nè!

Linh xấu hổ quá, định buông ra nhưng người nào đó không chịu, cứ ôm chặt lấy cô.

Việt tỉnh bơ đáp lại:

- Lo làm tốt nhiệm vụ rồi về nhà chăm vợ đi.

Minh lừ mắt nhìn anh. Đúng là thích áp bức người khác.

- Tôi tốt bụng muốn gọi cậu qua ăn trưa thôi, không ngờ lại bị cậu nói móc xỉa đểu. Chậc.

Nhắc đến ăn trưa, Việt quay ra hỏi Linh:

- Em ăn chưa?

Linh lắc đầu:

- Chưa, nhưng em không đói.

Nhưng cái bụng lại phản cái miệng. Cô nói không đói còn bụng lại sôi sùng sục. Linh lại càng xấu hổ.

Đúng là không nên nói dối quân nhân.

Việt đỡ Linh dậy, nhẹ nhàng nói:

- Ta qua ăn trưa.

Mỗi chiến sỹ chỉ được một suất cơm, giờ có thêm cô chắc chắn sẽ rất khó xử. Linh cười gượng:

- Anh qua ăn đi, lát đội em cũng ăn. Chiều các anh vẫn phải tiếp tục làm nhiệm vụ, ăn no mới có sức.

- Được rồi, ta ra đằng trước. Tối nay em phải qua chỗ anh.

Linh không phản bác, cô gật đầu. Theo anh đi ra đằng trước, bắt gặp ngay anh chàng trưởng phòng kia. Linh nhanh nhảu giới thiệu.

- Đây là trưởng phòng của bọn em – Cô đưa tay về phía anh ta.

Việt gật đầu, gương mặt tĩnh lặng.

- Xin chào.

Tùng – anh chàng trưởng phòng cất tiếng hỏi:

- Vị này là...

Linh cười rất tươi, chủ động khoác tay Việt:

- Dạ, bạn trai em. Hiện là Thượng úy Lục quân.

Thấy thái độ này của cô, Việt nén cười. Chắc chắn là đang có âm mưu gì đây.

Tùng khá ngạc nhiên, cẩn trọng quan sát đối phương. Sau đó anh ta bật cười:

- Ra là Linh giơ tay tình nguyện lên đây là có lý do cả.

Cuối cùng cũng đã bị bóc mẽ, Linh cười tươi. Chuyến đi này cũng thử lấy độ may mắn, không ngờ lại có thể gặp được anh.

Sau khi ăn xong bữa trưa, đội của Việt tiếp tục thực hiện nhiệm vụ. Bên đội tình nguyện của Linh nghỉ ngơi ăn uống mãi đến hơn 3h chiều mới bắt đầu phát tiếp đồ cho người dân.

Trong suốt giờ nghỉ trưa, Linh liên tục bị Hiền tra khảo việc tại sao giữa ban ngày ban mặt, lại có một anh chàng quân nhân đẹp trai kéo Linh đi mất.

Linh cũng không muốn giấu, cô thành thật trả lời cô bạn:

- Tình cờ tớ gặp được bạn trai.

Hiền ngạc nhiên lắm vì Linh rất ít khi tiết lộ đời tư cá nhân của mình.

- Cậu vừa mới ra Hà Nội mà đã yêu được một anh quân nhân đẹp trai vậy ư?

- Sao, có gì không đúng hả?

- Không phải, chỉ tớ bí quyết đi! – Hiền chớp chớp mắt, nhìn Linh đầy mong chờ.

Linh bật cười, nhéo nhéo má Hiền:

- Làm gì có bí quyết. Gặp thì yêu thôi!

- Lãng mạn quá ha. Ghen tỵ quá ha.

- Vẫn còn nhiều anh quân nhân đẹp trai chưa vợ lắm, để tớ bảo bạn trai tớ giới thiệu cho cậu một anh nhé!

Hiền bày ra vẻ mặt sung sướng.

- Linh hiểu tớ quá đi!!!

--------

Mãi đến tối mịt, đội của Việt mới hoàn thành xong nhiệm vụ, trở về nhà văn hóa.

Nhìn thấy anh, Linh vội vàng chạy ra. Đồng đội của anh thấy cảnh tình cảm mặn nồng thì thi nhau hùa vào trêu chọc.

Tuấn chẹp miệng:

- Mới yêu nhau mà tình cảm thế này, sau lấy về thì ngọt đến thế nào nữa?

- Hừ, nhìn mà tiếc thương thay cho thân phận của tôi nè. Tôi có vợ mà không được tình cảm thế này, công bằng ở đâu ra??? – Minh bày ra bộ mặt đau khổ, không ngừng ca thán.

Việt ném cái nhìn lạnh lẽo về phía hai người họ, không đáp lại. Anh kéo Linh đi chỗ khác, ở cùng mấy con người kia lâu, sẽ dễ nhiễm thói quen xấu.

Vào trong lều quân dụng, Linh mới hỏi:

- Anh ăn uống gì chưa?

- Nãy có ăn chút ít. – Việt day day thái dương – Bao giờ em về?

- Sáng ngày kia.

- Vừa hay, anh chiều ngày kia. – Việt nhếch miệng cười.

Linh ngây người. Điệu cười này của anh có ý gì?

Việt lấy đồ trong balo, sau đó đi ra ngoài. Linh ngồi trong lều lấy máy ra chơi điện tử. Một lúc sau, Việt quay lại, trên người đã là một bộ quân phục khác, không còn đầy bùn đất nữa. Linh rời mắt khỏi điện thoại, ngắm anh rồi cười tủm tỉm.

- Đừng nhìn anh háo sắc như thế. – Việt ngồi xuống, cốc đầu cô.

Linh ôm đầu, bày vẻ mặt vô tội:

- Em ngắm người yêu em không được sao?

Linh vừa dứt lời, Việt tiến sát lại gần cô. Gương mặt anh rất gần, một chút nữa thôi môi anh chạm vào môi cô rồi. Anh nâng cằm cô lên, bình thản nói:

- Được, nhưng đừng quá háo sắc!

Linh đỏ mặt, hét lớn:

- Anh trêu em!

- Nhỏ tiếng chút, muốn bị hiểu lầm ư? – Anh vẫn giữ bộ mặt bình thản.

Linh mím chặt môi, bị lời lẽ của anh làm cho không cãi được.

Thấy Linh không nói gì, Việt chuyển chủ đề:

- Cái tên trưởng phòng hôm nay... có ý đồ với em đúng không?

Đúng là ánh mắt của quân nhân, phán đoán rất chuẩn.

- Em không chắc. Mới gặp anh ta một hai lần gì đó.

Linh thành thật trả lời. Cô cũng không có ý muốn giấu giếm gì anh.

- Hừm. Tốt nhất đừng có thân thiết với gã đàn ông nào cả!

Con người này, tính chiếm hữu quá lớn.

- Anh không phải đàn ông sao? – Linh khoác tay anh, điệu cười châm chọc.

- Trừ anh ra.

Ba từ rất rõ ràng.

Linh lẽ lưỡi, buông tay ra. Cô mệt mỏi nằm xuống. Ngày hôm nay quả là một ngày dài...

Không êm ái như chiếc giường ở nhà, cảm giác chỉ cách mặt đất một lớp rất mỏng. Linh đã hiểu ra, thế nào là một cuộc sống khó khăn gian khổ.

Ngước mắt nhìn anh, cô hơi xịu mặt. Trong chiếc lều quân dụng chỉ có một chiếc đèn nhỏ, Việt đang sắp xếp lại đồ đạc trong balo, trong ánh đèn mờ ảo, Linh nhìn thấy gương mặt góc cạnh của anh. Đẹp đến nao lòng.

Bật dậy, nghiêng người ôm anh. Việt ngừng tay, chú ý đến cô gái nhỏ đang ôm mình rất chặt, anh nhíu mày:

- Cô gái này, lại sao nữa?

- Em yêu anh! – Linh mỉm cười, đôi mắt nhắm lại, chun mũi tận hưởng mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể anh.

Linh cũng không biết rằng cô đã nghiện anh từ lúc nào, chỉ muốn ôm và ôm anh, tự mình chủ động bày tỏ tình cảm. Việc mà trước đây cô chưa bao giờ làm, kể cả trước đó đối với bạn trai cũ.

Việt bật cười, xoa đầu Linh:

- Lần thứ ba dao động lòng quân.

Xoa đầu rồi đến cốc trán. Linh cũng không lạ gì nhưng anh làm nhanh quá, cô không phản xạ kịp, chỉ biết ôm đầu, mặt méo xẹo.

- Mỗi lần cốc trán là trí thông minh giảm đấy, anh biết không?

- Em có sao?

Linh "..."

Cô đã thua thảm hại ở khoản đối đáp.

- Được rồi, đi ngủ! – Việt nhắc nhở.

Vẫn theo thói quen, Việt hôn nhẹ lên trán Linh, thay cho lời chúc ngủ ngon.

Giờ phút này, trong lòng Linh rất vui. Yêu quân nhân đâu phải lúc nào cũng khổ. Quanh năm gắn với thao trường, súng đạn, khi đã có được tình yêu, Việt bày tỏ tình cảm của mình theo cách đơn giản nhất, thực sự không hề có chút phô trương.

Gặp gỡ và tìm được đúng tình yêu của đời mình, đó chính là cô gái may mắn.

-------

Hai ngày trôi qua nhanh chóng. Dù thời gian ở đây không nhiều nhưng Linh đã chứng kiến được cuộc sống khó khăn của người dân vùng lũ.

10h sáng, cả đội tình nguyện tập trung ra xe trở về. Việt vẫn đang cùng đồng đội làm nhiệm vụ nên không ra gặp cô được. Cả hai hẹn tối nay anh sau khi trở về sẽ qua chỗ cô.

Anh chàng trưởng phòng kia khi biết Linh đã có bạn trai cũng không có ý làm phiền nữa. Anh ta nhìn thấy cô chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi.

Về đến Hà Nội, tới căn nhà thân yêu, Linh mệt quá, chui vào phòng ngủ một giấc. Bánh Bao đang được gửi ở nhà Thúy An, khi nào tỉnh dậy, Linh sẽ qua đón mèo nhỏ. Còn bây giờ, ngủ là chân lý.

Ngủ không biết trời đất đến 6h tối, Linh tỉnh dậy, nhìn xung quanh. Không gian tối om. Cô bước xuống giường, đi ra ngoài phòng khách. Anh vẫn chưa về.

Nhiều lần tỉnh dậy đã nhìn thấy anh nên lần này Linh hơi thất vọng. Cô đi sang nhà Thúy An đón mèo nhỏ.

Bánh Bao nhìn thấy Linh, kêu "meo meo" mừng rỡ. Linh bế mèo nhỏ lên, xoa xoa bộ lông trắng mềm mại. Sau đó cảm ơn Thúy An rồi ôm em mèo về.

Vừa vặn về đến nhà, Việt cũng từ thang máy đi ra. Anh vẫn mặc bộ quân phục rằn ri dính đầy bùn đất, mái tóc ướt, khuôn mặt đầy mồ hôi, trên tay cầm một túi lớn.

Đi vào trong nhà, Linh nhìn anh một lượt, tò mò:

- Đừng nói anh vừa từ trên đấy về rồi phóng luôn vào đây nhé!

- Ừm. Về đơn vị lấy xe đến đây luôn! – Việt trả lời.

Chợt, Linh chú ý đến túi lớn anh đang cầm, cô chỉ vào nó:

- Kia là gì vậy?

- Quà của mọi người tặng em. Từ trước lúc cả đội đi lên miền núi, anh vẫn để trong xe.

Việt đưa túi đó cho Linh. Cô nhanh nhảu nhận lấy. Lúc lấy ra thì vô cùng ngạc nhiên. Một cuốn album được trang trí rất đẹp. Linh chậm rải mở cuốn album ra xem.

Đây chẳng phải ảnh chụp lúc Linh lên đơn vị của anh sao?

Có cả ảnh chụp lúc Linh đang đi thăm đơn vị, rồi cả lúc cô đang ngồi nghe các chiến sỹ hát. Cô không hề biết mình đã bị vào ảnh từ lúc nào, nhưng bức nào cũng rất tự nhiên.

Lật thêm vài trang nữa là ảnh chụp của cả hai, có ảnh anh đang cười rất tươi. Đến những trang cuối cùng là lời nhắn của từng thành viên một trong đội của anh gửi tới cô.

Trong túi vẫn còn một khung ảnh to, là bức chụp cuối cùng của ngày hôm ấy. Anh cúi người hôn má cô, đồng đội bên cạnh chứng kiến mỗi người một biểu cảm đa dạng.

Linh cảm động quá. Họ vất vả cho huấn luyện mà vẫn dành chút thời gian làm quà tặng cho cô.

- Tuyệt thật đấy! – Linh thốt lên.

Thấy Linh vui vẻ như vậy, Việt cũng khá hài lòng. Sau khi Linh từ đơn vị về, những người đồng đội của anh đã cùng nhau làm món quà nhỏ này tặng cô, chưa kịp tặng thì cả đội lại phải đi làm nhiệm vụ trên vùng cao, vì vậy quà đến tận hôm nay mới đưa được tận tay Linh.

Linh rời sự chú ý của mình sang anh, vờ tỏ ra nghiêm khắc:

- Anh đi tắm đi, lần trước chúng ta đi mua quần áo cho anh, đồ vẫn để ở đây. Em sẽ chịu trách nhiệm giặt quân phục cho anh.

Giọng điệu này của cô đã bị lây nhiễm từ anh mất rồi!

Việt không phản đối, từ tốn gật đầu.

Trong khi anh đi tắm, Linh gọi điện đặt pizza, gà rán. Nghĩ ngợi một lúc, cô lại gọi thêm một suất cơm.

Sau đó, Linh mở laptop, lên mạng. Mấy ngày rồi mới vào được facebook, chắc cũng có khá nhiều tin tức.

Ngay đầu trang chủ, mọi người trên facebook của Linh thi nhau share một bức ảnh. Linh tò mò,nhấn vào xem.

Bức ảnh chụp một quân nhân đang hết mình giúp đỡ nhân dân giải quyết hậu quả của trận lũ quét vừa qua. Bộ quân phục rằn ri dính bùn đất, khuôn mặt nhìn nghiêng mồ hôi nhễ nhại. Xung quanh là cảnh đất đá hoang tàn, đổ nát.

Linh mở to mắt, nhìn thật kĩ bức ảnh. Sao quen thế này?

Chẳng phải là Thượng úy Lục quân của cô đây sao?

Linh dụi dụi mắt, cô không nhìn lầm. Đúng quân hàm Thượng úy, đúng bảng tên anh.

Không lên mạng có mấy ngày, Linh suýt thành "người rừng". Bạn trai cô thành người nổi tiếng lúc nào cũng không biết. Bức ảnh nhận được rất nhiều lượt like, comment, share. Linh lướt lướt đọc qua. Đa số lời bình luận đều khen ngợi anh.

"Quân nhân vừa đẹp trai lại còn vừa hăng hái giúp dân. Tui thích"

"Ui, anh này đẹp trai quá. Đúng chuẩn nét đẹp của Quân đội Nhân dân"

"Cần lắm một dòng link fb của anh ý"

"Góc nghiêng khuôn mặt đẹp nhỉ. Anh đã có người yêu chưa?"

"Anh là ai, đến từ đâu, hãy mau hiển link fb"

Linh vừa đọc vừa cười tủm tỉm. Các cô đừng hòng nhé, anh ấy không phải hạng người dễ dãi để các cô làm gì đâu!

Thời đại công nghệ nhanh như tia chớp, Linh cứ nghĩ họ còn lâu mới tìm được thông tin của anh. Nhưng kéo xuống đọc thêm bình luận, cô được phen giật mình.

"Tui tra được thông tin rồi nhé! Anh ấy tên Việt, 28 tuổi, đóng quân ở đơn vị thuộc Bộ tư lệnh Thủ đô"

"Tặng cho các chị em fb của anh Đội trưởng đẹp trai nè. Là Đại đội trưởng của một đội chuyên nghiệp nhé. Thượng úy Lục quân."

Linh cũng bái phục trước tài lùng sục của họ. Cô cũng không ngần ngại, bình luận:

"Thượng úy Lục quân đó có người yêu rồi nhé các cậu. Rất thương yêu bạn gái, chung thủy một lòng đó"

Vài giây sau, liên tục nhận được thông báo trả lời.

"Bạn gái thì lo gì, có vợ mới lo"

"Ơ thế là hoa đã có chậu à. Đập chậu cướp hoa đi nào"

"Sao biết kĩ thế cậu ơi, nằm vùng à cậu?"

v.v...

Mặt Linh méo xẹo, sức mạnh của internet, thật không thể tin nổi. Trang cá nhân của cô không có để ảnh chụp chung với anh nên họ vẫn chưa biết người vừa bình luận là bạn gái của nhân vật trong ảnh. Còn facebook của anh, họ tìm được cũng như không. Ngoài ảnh đại diện anh chụp tốt nghiệp học viện thì chả còn thông tin gì khác.

Linh không thèm trả lời họ, tiếp tục đọc bình luận. Có một bình luận nhận được khá nhiều câu trả lời.

"Này các cậu, chắc đây là lính nghĩa vụ thì mới vất vả thế thôi. Chứ mấy ông chỉ huy tham mưu ngu gì mà lội xuống vùng sâu vùng xa thế này. Chắc nhìn thấy ống kính máy ảnh nên anh này giả deep deep tí. Haha"

Nhìn thấy ba từ "lính nghĩa vụ" Linh chợt nhớ đến lời Minh và Tuấn nói lần trước. Ba anh cùng nhau xuất thân từ lính nghĩa vụ, bị khá nhiều người coi thường. Vậy nên đọc xong bình luận này, Linh tức lắm, cô gõ ra một đoạn bình luận thật dài.

"Bạn trẻ này, bạn đi nghĩa vụ chưa mà phát ngôn xàm thế. Nhìn quân hàm trên áo anh ấy chưa? Anh ấy là Thượng úy rồi nhé, ngày trước là lính nghĩa vụ thì đã sao? Một khi đã mặc quân phục ai cũng cảm thấy mình phải có nghĩa vụ trách nhiệm với Tổ quốc, dù đó là lính nghĩa vụ hay học viên sĩ quan. Đừng có ngồi đó mà cào bàn phím viết linh tinh"

Người đó nhanh chóng trả lời lại.

"Việc của bạn hay sao mà bênh người ta thế? Bạn đã chứng kiến tận mắt chưa? Tôi thấy bạn lính này cũng bình thường thôi mà mấy bà cô cứ thần thánh hóa lên soái ca quân nhân, đẹp trai các kiểu. Mệt "

Chạm đúng phải anh hùng bàn phím, Linh bình luận càng hăng.

"Tôi đi tình nguyện, đã chứng kiến toàn đội của anh làm nhiệm vụ như thế nào. Người ai cũng đầy bùn đất, chân tay tiếp xúc với nước đến trắng bệch. Bị thương cũng chỉ quấn tạm tấm vải rồi tiếp tục làm việc.Thế gọi là làm màu ư? Xin lỗi, anh ấy là quân nhân, vốn chẳng biết bây giờ mình đang nổi tiếng thế đâu!"

Đối phương dường như đuổi lý, không còn bình luận gì cả. Còn lượt bình luận của cô nhận được rất nhiều lượt yêu thích.

Linh hả hê lắm, cô tiếp tục đọc xem phản ứng của cư dân mạng. Hễ ai nói xấu anh là lao vào trả lời.

Thượng úy Lục quân của cô là con người đầy trách nhiệm nhé!

Nhân viên mang đồ ăn đến, Linh đặt laptop sang một bên, chạy ra cửa nhận đồ. Đúng lúc, Việt từ phòng tắm bước ra, ánh mắt anh dừng lại ở màn hình laptop. Anh hơi nhíu mày.

Trả tiền nhận đồ ăn xong xuôi, Linh mang vào nhà. Thấy anh đang ngồi xem laptop, Linh đoán chắc anh cũng đã biết mình trở thành người nổi tiếng.

Đặt đồ ăn ở bàn, Linh quay lại sofa. Cô chống cằm, thở dài một tiếng:

- Bạn trai em nổi tiếng rồi em biết phải làm sao?

- Anh không quan tâm lắm! – Việt từ tốn đáp lại.

Linh mỉm cười. Cô lấy khăn, nhanh nhẹn lau tóc giúp anh. Lần trước anh giúp cô lau tóc, lần này đến lượt cô.

Tóc anh ngắn nên Linh lau một lúc là khô nhanh. Còn Việt chỉ có nhắm mắt tận hưởng.

Xong xuôi, Linh cùng Việt qua bàn ăn. Cô đặt hộp cơm trước mặt anh, cười tươi:

- Đây là đồ ăn của anh!

- Còn em ăn hết chỗ kia? – Việt chỉ vào hộp gà rán và pizza.

Linh đặt pizza ở giữa, mở ra. Pizza chín vàng, nóng hổi, thơm phức.

- Anh phải ăn pizza cùng em chứ, chắc không ảnh hưởng gì đến dạ dày đâu nhỉ?

- Đã bảo khỏi rồi cơ mà! – Anh gắt nhẹ.

- Được rồi, vậy chúng ta cùng ăn.

Linh cười, cắt một miếng pizza vào cái đĩa nhỏ rồi đưa cho anh.

- 28 năm sống trên cuộc đời mới được ăn pizza. Lần đầu tiên còn được người yêu cắt cho. – Việt hơi nhếch miệng, bình thản ăn.

- Có thể coi đây là vinh hạnh không?

- Vậy cứ cắt pizza cho anh suốt đời đi!

Biết anh đang trêu mình, Linh lừ mắt nhìn anh, sau đó tẩu tán nhanh một chiếc đùi gà rán.

Ăn xong Linh nhận trách nhiệm giặt quân phục cho anh.

- Em có được coi là công dân ưu tú ko? – Trước khi giặt đồ, Linh hỉ hả nhìn anh, hỏi trêu một câu.

Gương mặt Việt không chút cảm xúc:

- Anh không dám đảm bảo.

Linh "..."

Trong lúc Linh đang giặt đồ, Việt ngồi ở sofa, dùng laptop của cô lên mạng.

Đối với Việt, facebook là một thứ xa xỉ. Anh không hay dùng, có bức ảnh đại diện duy nhất là hồi nhận bằng ở bên Nga cách đây cũng 4, 5 năm gì đó. Sau việc mình bỗng nhiên nổi tiếng, Việt mở tài khoản facebook, hơi giật mình vì nhận được khá nhiều lời mời kết bạn, tin nhắn đầy ắp. Ảnh đại diện duy nhất lượt like, yêu thích tăng chóng mặt.

Bức ảnh vô tình chụp được anh đang làm nhiệm vụ, từng bình luận của Linh trong đấy, anh đều đọc hết. Cô ra sức bênh vực anh trước nhiều lời chê bai, việc này khiến anh rất hài lòng. Càng ngày anh càng biêt được Linh chính là cô gái để anh thực hiện lời hứa yêu đến suốt đời.

Việt gọi điện cho cậu lính trẻ chụp ảnh lần trước, yêu cầu cậu ta gửi file ảnh cho anh. Nhận ảnh xong, Việt chọn bức anh cúi người hôn vào má Linh đặt làm ảnh đại diện.

Coi như đã xác định chủ quyền. Anh đã có bạn gái và cô ấy là của anh .

Vài phút sau, đồng đội bạn bè thi nhau vào bình luận, lượng tương tác cứ thế tăng lên. Kể cả những người không quen chỉ biết anh qua bức ảnh nổi tiếng kia cũng vào bình luận, người ca thán thấy tiếc vì anh đã có bạn gái, người hết lời ca ngợi hai người đẹp đôi.

Khỏi nói, Việt rất vui. Anh ngước lên nhìn Linh đang vất vả phơi đồ. Cả thế giới đều biết anh vừa làm gì, còn cô vẫn không hề hay biết.

Đến khi biết rồi, Linh ngại không để đâu hết. Có mấy người còn phát hiện cô chính là người bình luận bênh vực anh. Cô không dám lướt cả facebook.

- Anh không cần phải công khai vậy đâu. Em cũng không muốn cả hai chúng ta đều phiền phức. – Linh lí nhí nói, mặt hơi xịu xuống.

Việt mở phần tin nhắn, bình thản chỉ tay vào:

- Anh không trả lời hết. Vậy nên đăng ảnh coi như câu trả lời.

Phần tin nhắn của anh toàn những người lạ nhắn đến, chủ yếu là các cô gái xin làm quen, bày tỏ sự ngưỡng mộ, hỏi anh ở đâu, có bạn gái hay chưa. Rất nhiều, có khi đọc cả ngày cũng không hết.

Linh toát mồ hôi. Coi như là anh thông minh. Một bức ảnh trả lời đã được hết tất cả.

-----------

- Hơi bị muộn một xíu ha 

- Tớ chỉ xin thông báo nhỏ nhỏ: Truyện của tớ sắp được 1K xem rồi. Cảm ơn các cậu đã bỏ chút thời gian ra đọc tác phẩm của tớ. Tuy còn nhiều thiếu sót nhưng tớ vẫn đang cố gắng hàng ngày để truyện của mình có sức hấp dẫn hơn.

- Hay hãy tặng tớ 1 sao vàng để tớ có tinh thần viết tiếp nhé :))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top