Chương 9


Diệp Thanh là vừa vào công ty này mới được 2 tháng. Trước đó, cô đã từng làm nhân viên ở 2,3 công ty, nhưng ở mỗi nơi, họa hoằn lại không làm quá được 1 năm. Lí do đơn giản, là do cô quá thẳng tính, mỗi lần có chuyện bất bình, liền lập tức lên tiếng đòi công lý, đòi quyền lợi. Thế nên, hậu quả thì cũng chẳng khó đoán, cô nửa thì bị cấp trên chèn ép, nửa thì bị đồng nghiệp....cô lập, do tâm lý nghĩ rằng, nếu chơi với cô, rồi cũng sẽ bị cấp trên sờ gáy lúc nào đó không hay.

Thẳng tính quá, chính trực quá, trên lí thuyết thì tốt, nhưng thực tế lại rất không có lợi.

Thế nhưng Diệp Thanh vốn chẳng để tâm, Hạ Băng thì ủng hộ cô, nên bảo: Không sao, làm gì thì làm, miễn thấy cái bụng mình thoải mái là được!

Lúc đó, nghe xong Diệp Thanh còn cười nhăn nhở:

-"Cái bụng của tao, ngoài lúc đói và lúc đau  i* ra thì lúc nào cũng thoải mái!"

Diệp Thanh hiểu ý Hạ Băng chứ, nhưng về cơ bản một đứa vô tư như cô, cũng chẳng để tâm mấy. Mặc kệ là người khác nghĩ gì về mình, cứ thấy "ngứa" mắt là cô lập tức lên tiếng. Kể cả sau đó, hậu quả là cô bị ghét! Bị đì, bị dìm đến chết!

Hiện tại, nhóm của Thanh hiện làm có 8 người, chuyên bên mảng môi giới, marketing. Quản nhóm là một bà cô, gọi là bà cô nhưng thực tế cũng chỉ mới có 32 tuổi, bà ta tên Duyên. Cái gì mà Nông Thị Hạnh Duyên!

Cái tên so với cái người vốn rất không ăn nhập, chắc hồi đẻ chị ta, phụ mẫu hẳn là cũng mơ ước sau này con gái họ sẽ Đức Hạnh, Duyên Dáng. Nhưng mà hiện tại thì có vẻ như ước mơ đó của bọn họ về cơ bản là không thể hoàn thành rồi.

Hơn cả một đứa con gái đến tháng, bà ta luôn ở trong tình trạng "khó ở". Cứ hễ làm một cái gì, phát ngôn gì mà trái ý, lập tức "chị" Hạnh Duyên sẽ rất không miễn cưỡng mà dành vài ba tiếng để chỉ giáo.

Mà cái đứa giúp "chị" Hạnh Duyên kia nâng cao khả năng thuyết giáo thần chưởng, và mắng chửi thần công kia vừa hay lại chính là Thanh. Haha!

Với loại người thích lấy việc chửi mắng người khác ra làm thú vui như chị nhóm trưởng, Thanh chính là dùng cách...chọc điên đối phương để đáp trả.

Sáng nay, vừa thấy cô lếch thếch cà nhắc vào chỗ làm, chị Hạnh Duyên đã hướng tặng ánh mắt săm soi kì thị, cái giọng lanh lảnh của chi ta xỉa xói:

-"Ái chà, công ty mà phải dăm ba nhân viên như chị Thanh đây, thì chắc chẳng mấy mà phải đóng cửa nhỉ?"

Thanh thẳng thừng, đặt cái túi xách lên bàn, vuốt ngực rồi cứ thể cười cười nói:

-"Hì hì...em cộng với chị là đã được hai người rồi, tìm thêm ít người nữa đi chị!"

-"Cô....!!" -Hạnh Duyên tức điên người. nhưng rồi lại nghĩ nếu mà nổi điên lên, thì chẳng khác hạ thấp bản thân mình, chị ta lại cười nói.

-"ĐI làm muộn rồi thì nhanh ổn định mà nhận công việc đi!" -Chị ta nói, rồi đôi môi lại thoáng chốc nở nụ cười nửa miệng kì dị. Hạnh Duyên đã lên đến cấp trưởng nhóm, nhìn chung, việc đì một con nhân viên mới mà láo toét đối với chị ta cơ bản chẳng có gì khó. trước đây có từng "đì" vài ba người, sau đó, cả đám bọn họ đều nộp đơn thôi việc, chỉ có con bé Diệp Thanh này là ngoại lệ, càng đì, nó càng tỏ ra ngoan cố!

-"Đây là gì?" - Diệp Thanh nhíu mày nghi hoặc nhìn xấp giấy giày như quyển từ điển vừa được chị nhóm trưởng ném trên bàn, khuôn mặt thoáng chốc biến sắc. Đừng nói là.....

Chị ta nhếch môi cười cười rồi nói:

-"Danh sách khách hàng tiềm năng, cô lọc ra theo vùng miền, theo thu nhập, những cái nào khả thi nhất, để ngày mai chúng ta tiến hành đi môi giới trực tiếp!"

-"Nhưng mà....chỗ này...ít nhất cũng phải 500 hồ sơ, có phải là quá nhiều hay không?"

Thấy khuôn mặt thoáng chốc căng thẳng của Thanh, Duyên càng cười nói:

-"Chị Thanh có ý kiến gì à? Nếu không thích, thì chị  đổi cho Phượng, bây giờ lập tức đi sang bên khu Mễ Trì gặp khách hàng luôn đi, Phượng nó sẽ ở nhà giải quyết cái đống này cho chị,...à mà chân đi nhắc nhắc thế kia, chắc không đi nổi đâu nhỉ?!" 

Thanh ngậm chặt miệng, cuối cùng, nhìn cái chân thương tật của mình đành phải nín nhịn ôm chồng giấy hồ sơ khách hàng về chỗ mình, nước mắt nuốt ngược vào trong. 

Đấy! Đấy! 

Cái kiểu lấy tư thù cá nhân để áp vào việc tư là cách mà các Sếp vẫn hay làm....tất nhiên, Diệp Thanh dù sao cũng chỉ là một con nhân viên quèn, tránh sao được.

 Mấy đồng nghiệp khác nhìn cô, kẻ thì thương cảm, người lại hả hê! 

Còn riêng Thanh, đã sớm biết cái kết cục này rồi, thế nên cô cuối cùng sau một hồi đòi quyền lợi không được, cũng vui vẻ ôm giấy về chỗ bắt đầu làm việc. 

Đầu bên kia, chị Hạnh Duyên vừa hay nhận được một cuộc điện thoại từ phòng tổng giám đốc, với nội dung: "Chị lên phòng gặp tôi có chút việc!"

Giám đốc gọi! 

Là giám đốc gọi!

Giám đốc đi công tác về rồi! 

Giám đốc muốn gặp mình????

Hạnh Duyên nghe giọng tổng giám đốc, tim muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Hôm nay là ngày gì mà bỗng nhiên, tổng giám đốc của nhà chị lại gọi cho chị vậy. Mới mường tượng ra cái dáng vẻ anh tuấn và giọng nói trầm thấp nam tính của giám đốc, ,Hạnh Duyên đã sướng đến mức muốn hét lên. Nhưng cuối cùng vẫn nén vui mừng, nhỏ nhẹ đáp:

-"Dạ! Em qua liền!" 

32 tuổi, chị ta dường như quá khó ở đến mức không tìm nổi cho mình một nam nhân nào. Chị ta luôn tự trấn an bản thân rằng, mình nhất định sẽ ...sẽ làm rung động tổng giám đốc. 

Và 4 năm nay, vẫn kiên trì cống hiến cho công ty và ôm mộng tưởng đó! 

Chị ta nhanh chóng chấm chấm lại chút phấn, điểm lại tý son, nụ cười ràng rỡ đánh mông đi thẳng ra ngoài. Khi đi qua chỗ Diệp Thanh còn không quên cười, tâm tình bỗng trở nên vui vẻ:

-"Cố làm cho tốt vô nha Thanh, chị lên phòng Tổng giám đốc chút đây!!!"

Diệp Thanh không thèm để tâm, cứ cắm cúi lật giấy, ghi ghi, chép chép.

 Đến giờ phút này, Thanh nhận ra, thà chị ta cứ hổ báo cáo chồn, còn đỡ tởm hơn là lúc này, nhìn chị ta như một con nửa mùa, mặt mày thì già nua, mà miệng lại thỏ thẻ. Thật là! Tiêu hóa không có nổi! 

Chờ chị ta ra khỏi phòng, lập tức, đám người trong phòng lao về phía Thanh hỏi dồn:

-"Thanh! Chị...chị có người yêu là cảnh sát giao thông à, đây, có phải là chị không?" 

-"Không phải đâu!"

Giang mặt lợn dơ con sờ mát phôn với đoạn video cô coi được trên fb chìa ra trước mặt Thanh, chờ một lời xác nhận. Khuôn mặt con bé háo hức đến cái độ tưởng chừng như nó muôn lao hẳn lên đùi của Thanh mà ngồi. 

Chị Đường "hóa học" cũng hóng chuyện không kém, sáng nay xem được clip, liền nhận thấy đả kích, trách móc cô đồng nghiệp trẻ đào hoa: 

-"Trời ơi, Thanh, em có người yêu đẹp trai mà dấu người yêu như mèo dấu c** ấy, không giới thiệu cho bọn chị biết luôn!"

-"Không phải mà chị! Hiểu nhầm hết rồi! Em lấy đâu ra người yêu cơ chứ... em mà có người yêu ấy, em sẽ bao mọi người đi ăn liền lập tức!! Thề, em không có, đó là mọi người hiểu lầm thế thôi, anh ấy chỉ nhất thơi kích động chứ bọn em hoàn toàn chẳng có chút quan hệ nào, đến tên em còn chưa nhớ rõ!!" -Thanh chối đây đẩy...cô biết ngay thể nào cũng có chuyện này mà. ĐÚng là...cuộc đời này, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra. 

Đám người vẫn không tin! 

mà tin thế nào được, rõ ràng, trong đoạn video kia, anh cảnh sát ôm lấy cô kích động đến vậy, có trời mới tin nổi là giữa bọn họ không có mối quan hệ gì! 

Nói qua nói lại một hồi mặt Thanh đã nóng rần rần lên, cơ hồ, cô rất muốn có cách nào đó cho cái đám người này im lặng lại được.

Thật quá là phiền phức! 

Không biết anh cảnh sát bây giờ thế nào rồi? Có bị đám đồng nghiệp xâu xé như cô lúc này hay không?

Nhớ về anh cảnh sát, không hiểu sao...tự nhiên, mặt cô thoáng hồng lên, một thoáng thôi, chỉ đúng một thoáng! 

Cảnh sát ơi là cảnh sát, anh đã thấy cái tai hại của anh chưa?

**

Chả biết đi gặp tổng giám đốc thế nào, nói cái gì, thảo luận ra làm sao, mà về đến nơi làm việc, Hạnh Duyên như người mất hồn luoon~ 

Khuôn mặt rõ ràng đã đánh son khá kĩ, nhưng vẫn không che dấu nổi sự phờ phạc của chị ta. 

Đám người tò mò. 

Dù không nói ra, nhưng ai cũng biết...trưởng nhóm Hạnh Duyên thích tổng giám đốc, dù biết chị ta ảo tưởng, nhưng lại không có ai dám khuyên ngăn, với tính cách của chị ta, sợ rằng, chưa khuyên nổi đã bị chị ta nhai mất đầu rồi. Nhưng lần này, chị ta trông thảm quá! 

Chưa từng chứng kiến qua chị già sư tử Hà ĐÔng này trong bộ dạng thiểu não này, mọi người nhất thời vẫn nghi hoặc, không ai hỏi ai, nhưng trong đầu bọn họ lập tức nhảy ra một suy đoán:

"Có lẽ nào...giám đốc phát hiện chị ta theo đuổi...và đã từ chối thẳng!"

Hay

"Giám đốc đưa thiệp cưới cho chi ta!"

Hay tệ hơn là: 

"Giám đốc bảo...anh ấy đã có người yêu, là một chàng trai mang hai dòng máu Mỹ-Thái!"

....

Chỉ có Thanh thờ ơ,  dường như bị cái đống giấy tờ làm rối mù, chẳng còn sức mà để tâm. Thế nhưng, từ lúc về, Hạnh Duyên lại nhất nhất nhìn về phía Thanh, ánh mắt vốn lâu nay đã không có thiện ý, hiện tại, lại càng trở nên căm thù hơn. Rõ ràng rời đi có 10 phút, tại sao lúc về, lại thế này rồi?

Rốt cuộc là giám đốc nói gì với chị ta?

Có trời mới biết được! 

Chỉ có điều, Hạnh Duyên lập tức tuyên bố thẳng thừng với Thanh:

-"Chị Thanh! Cái đống hồ sơ đó...sáng mai trước 8 giờ là phải xong cho tôi! Ngày mai đi tiến hành gặp khách hàng, chị liệu mà xử lí xong cho tôi!" 

Thanh nhấc mắt lên nhìn Hạnh Duyên, đầu óc còn đang loạn lên với đám chữ cái, nay còn nhận cái deadline cực hình như vậy nữa thì có chút bực bội, cô đáp: 

-"Chị lại khó ở à chi Duyên, 500 cái bộ hồ sơ này...máy tính nó cũng không giải quyết nhanh được như thế! Đăng này, tôi chỉ là một người trần mắt thịt, cũng chẳng biết phân thân, Chị ép người vừa phải thôi chứ? Bóc lột sức lao động là phạm pháp đó chị Duyên!"

Nào ngờ, Hạnh Duyên lại càng làm căng:

-"Chị Hạnh thấy không vừa ý à?"

-"KHông! Tất nhiên là không rồi! Tôi chỉ muốn nói sự thật thôi! Chị ép người quá đáng như vậy là không tốt, kể là không thích tôi đi chăng nữa, nhưng cũng đừng lợi dụng việc công trả thù riêng chứ!" 

Nghe đến đây, Hạnh Duyên mất bình tĩnh đập bàn, chị ta lớn giọng:

-"Chị thấy bất công, chị thấy quá đáng hả chị Hạnh? Chị không thích nghe lời tôi, thì chị vẫn còn một lựa chọn khác cơ mà, xin nghỉ việc đi, tôi giúp chị xin giấy!" 

Căng nhỉ? 

Chị Hạnh Duyên lại khó ở rồi! 

Diệp Thanh chẳng muốn tranh cãi với chị ta nữa, nãy giờ nếu không cãi nhau, có khi cô check thêm được vài bộ hồ sơ rồi, thật lãng phí thời gian. 

Diệp Thanh chẹp chẹp miệng, đáp:

-"Em nghỉ việc rồi, lại chẳng có ai cãi nhau với chị, lại sợ chị buồn đó chị Hạnh, chi bằng em mặt dày ở lại đây, trò chuyện xua đi sự cô đơn của chị vậy, em 24 tuổi cũng ế, chị 32 tuổi cũng ế, chi bằng..chúng ta cứ bầu bạn tâm sự với nhau!" 

Cái chữ chị 32 tuổi cũng ế....đó được Diệp Thanh ngân nga thật dài khiến cho bà chị già kia nổi điên lên. Cô ta dám lôi chuyện này ra để nói hay sao???

Sỉ nhục!!

 Chưa từng có một cấp dưới nào láo toét như cô ta, 32 tuổi thì sao chứ? 32 tuổi chưa có người yêu thì sao chứ? Cô tưởng mày quen được tống giám đốc thì cô ngon hả con ranh? Copnf non và xanh lắm, cứ ở trong tầm tay chị, chị còn đì đến chết!  Hạnh Duyên vừa nghĩ, vừa mạnh mẽ vạch liên túc lên  tờ giấy trước mặt mấy đường quỷ dị, chị ta bỗng nhiên thu lại khuôn mặt dữ tợn, nụ cười lại đầy thách thức:

-"Thôi! Làm việc đi! bao giờ làm xong việc, thì tìm chị, rồi hai chị em mình tâm sự, nghe Thanh!" 

Giọng nói nhẹ nhàng...mà đầy vẻ thách thức của Duyên, khiến cho đám người trong phòng, tự nhiên không rét mà run. Chọc tức Duyên, chuyến này...Thanh quả là khó làm việc ở chỗ này rồi! 

**

Quả nhiên là...Thanh nói đúng, cô quả chỉ là một đứa con gái bình thường, người trần mắt hột, siêu năng lực không có, phân thân không thể. 

9 h tối, cuối cùng cũng chị mới check được cái thứ 278. 

Sự mệt mỏi đang dần gặm nát ý chí Thanh. 

Cái trò bỉ ổi này của Duyên, Thanh tuyệt đối không muốn thua. Cô lại chăm chú lật giấy. Cùng lắm thì cô sẽ ở đây với bác bảo vệ, không về, làm over night luôn là được chứ gì?

Nghĩ đến đó, tinh thần khôi phục được một tẹo! 

Nhưng sự mệt mỏi đã hiển rõ trên khuôn mặt cô. 

Định lên mạng, kiếm một đoạn nhạc không lời nghe cho thanh thơi đầu óc, nhưng nào ngờ còn chưa kịp mở thì.. máy tính đột nhiên vang lên một tiếng ting, báo hiệu nhận email. Vốn cũng muốn nghỉ ngơi một chút, Thanh thuận tay mở hòm thư, kick vào xem. 

Vừa mở ra xem, cô đã há hốc miệng tròn mặt....

Cái thứ vừa nhận được...quả thực là.....rất "ba chấm"

<còn> 

p/s: Ủng hộ Măng nhé! Truyện dài và phức tạp lắm! ><


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top